Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang Nam Nhu Nương Tử - Chương 14

Giang Nam Nhu Nương Tử
Trọn bộ 15 chương
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-15)

Siêu sale Shopee


Liên tiếp vài ngày mây mưa thất thường, làm Nguyễn Túy Tuyết cả ngày mê man, ý thức mơ mơ màng màng ; Không có quần áo che đậy thân thể, nàng không thể ra khỏi cửa phòng, Doãn Đông Tinh cũng để cho nàng nàng ra khỏi phòng.

Trải qua lần lượt kịch liệt hoan ái, nàng mệt mỏi dựa vào trong ngực nam nhân cường tráng. Trong ngực truyền đến tiếng tim đập ổn định, Nguyễn Túy Tuyết ý thức mơ hồ, thần trí bay lơ lửng, cả người giống như nửa tỉnh nửa mê, nam nhân dưới thân cũng là thanh tỉnh.

Một đôi tay ngọc vẫn còn bám chặt trên vai nam nhân, vết sẹo trên cổ tay kia vừa vặn rơi vào tầm mắt Doãn Đông Tinh. Vết sẹo sâu như vậy khó có thể tưởng tượng nơi miệng vết thương cổ tay vừa sâu vừa lớn như vậy vẫn còn cứu sống được, nếu không phải thần y Triệu Vô Ngôn đúng lúc xuất hiện, kia...... Doãn Đông Tinh vừa ngĩ đến chuyện này, thân hình không khỏi run lên.

Hắn nhẹ nhàng, cầm lấy cổ tay trái của Nguyễn Túy Tuyết có mang vết sẹo kia, kéo đến bên miệng nhẹ nhàng hôn. KhiTuyết nhi cát cổ tay, hắn đang cùng Hàn Phượng Cẩm ở trên giường dâm lãng giao hoan, nay toàn bộ gương mặt của mình bị hủy hoại, bồi tại bên người vẫn là nàng, Hàn Phượng Cẩm đã sớm bỏ đi mất dạng.

Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng!

Doãn Đông Tinh bởi vì tự trách, tim đập dần dần nhanh lên, trong ngực xao động không thôi, hắn thống khổ tự nói: “Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng! Năm đó là ta không đúng, ta không nên nghe giang hồ bằng hữu giựt giây nạp Hàn Phượng Cẩm làm thiếp. Một bước sai, lại thêm một bước sai. Phụ thân Lí Loan cũng là người trong giang hồ, một lần gặp mặt, Lí Loan nhìn thấy ta, vừa gặp đã yêu, tự nguyện vào cửa làm thiếp, giang hồ bằng hữu nói mãi đây là diễm phúc của ta, bảo ta không thể cô phụ tâm ý của nàng ấy, hơn nữa bằng hữu của Lý gia một trận nhốn nháo đùa cợt ta, nói dù sao đã có một thiếp, ngại gì lại nạp một thiếp nữa, ta liền để cho Lí Loan vào cửa. ”

Doãn Đông Tinh như là lầm bầm lầu bầu, khi thì hôn tay nhỏ bé của Nguyễn Túy Tuyết, khi thì đem tay nàng dán tại vết sẹo trên mặtchính mình

“Lâm Tú Nhi còn lại là ta chủ động nạp nàng vào cửa. Lâm Tú Nhi gia cảnh cũng không giàu có, ta trong một lần ngẫu nhiên nhìn thấy nàng ấy, cảm thấy nàng ấy...... Bộ dạng có chút giống nàng vào năm mười sáu tuổi. Khi đó Hàn Phượng Cẩm cùng Lí Loan thủy hỏa bất dung, ta bị kẹt ở giữa hai người trong long thực khó chịu, lại rất muốn, rất nhớ nàng, liền nạp Lâm Tú Nhi làm thiếp. ”

Doãn Đông Tinh thật sâu thở dài một hơi, “Tuyết nhi, ta sai lầm rồi, ta không nên nghe theo người khác giựt giây mà nạp thiếp, cũng không nên tìm người khác làm người thay thế nàng, thương tổn nàng, nhìn xem nàng cát cổ tay...... Mấy năm nay nàng cũng chịu khổ, ta cũng không biết nàng mấy năm nay làm sao trôi qua được, ta nghĩ đến chỉ cần cung cấp đầy đủ cuộc sống thoải mái và sung sướng cho nàng, như thế đã có thể hoàn thành trách nhiệm của một trượng phu, hoàn toàn không chú ý đên cảm nhận của nàng, hay nói đúng hơn…-- Cũng có lẽ là ta rất nhát gan, ta sợ đối mặt nàng, bởi vì ta đã vi phạm lời thề ước hẹn với nàng. Ta từng nói qua muốn yêu ngươi cả đời, lại ở trong khoảng thời gian ngắn đã phản bội nàng. ”

“Ta cũng có lỗi với ba người kia, các nàng ta rời đi cũng không sai, bởi vì ta cũng không đem thật tình đặt ở trên người các nàng, cho nên ta để cho các nàng đi...... Này tất cả đều là sai lầm của ta, trách không được các nàng. ”

Doãn Đông Tinh hôn nhẹ lên bàn tay của nàng, khinh miệt nở nụ cười một tiếng, “Những bằng hữu tốt trên chốn giang hồ, chỉ biết quạt gió thổi lửa, nói cái gì nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện đương nhiên, Doãn Đông Tinh ta không có thị thiếp là sẽ bị cười...... Lúc ấy ta tuổi trẻ bốc đồng, nghe theo lời nói của bọn họ, biến thành chính mình thống khổ không chịu nổi, kết quả hiện tại bọn họ ở đâu đâu? Ở bên cạnh ta lúc này vẫn chỉ có một mình nàng!”

“Tuyết nhi, là ta có lỗi với nàng. Từ sau khi xảy ra chuyện ở phủ Vương gia, ta liền giải tán tiêu cục, quyết ý rời khỏi giang hồ, không muốn lui tới cùng những người này, bởi vì theo giúp ta đời đời kiếp kiếp không phải bọn họ, mà là nàng. Ta cũng biết những gia nhân trước kia cũng vì muốn bảo hộ thân mình, hơn phân nửa mọi người đều bỏ ta mà đi. ”

“Cũng thật khổ cho nàng, cùng người trong nhà quyết liệt, gả đến kinh sư xa xôi, đã có hơn phân nửa thời gian nàng sống ở đây chỉ cô độc tịch mịch một mình, ta thực xin lỗi nàng...... Nếu nàng thật sự không chê ta, giận ta, ta nguyện thề đời đời kiếp kiếp này trong tâm của ta vẫn luôn chỉ có một mình nàng, không bao giờ có bất cứ ai nữa. Nhưng nếu nàng lựa chọn rời bỏ ta mà đi, ta cũng sẽ thành tâm thành ý chúc phúc cho nàng. ”

Cảm xúc kích động làm ngực của Doãn Đông Tinh hô hấp dồn dập, hắn thật hy vọng Nguyễn Túy Tuyết giờ phút này sẽ ngẩng đầu lên nói cho hắn biết, nàng muốn ở bên cạnh hắn. Cho dù đây là hắn bị thương tới nay cũng không dám hy vọng chuyện xa vời này, nhưng dù chỉ có một chút khả năng, hắn cũng sẽ không buông tay.

Tuyết nhi, nói cho ta biết quyết định của nàng đi!

Trong lồng ngực rắn chắc của hắn truyền đến tiếng hít thở đều đặn--

Nàng -- đang ngủ!

Ai, Doãn Đông Tinh vô lực thở dài một tiếng, hắn chỉ sợ rốt cuộc không đủ dũng khí để nói đến việc này.

Qua khoảng một nén nhang thời gian, Nguyễn Túy Tuyết giật mình, lẩm bẩm một tiếng.

“Tuyết nhi, nàng đã tỉnh? Muốn uống nước hay không?” Doãn Đông Tinh vội vàng buông tay nàng ra, vỗ về lưng của nàng, đỡ nàng nằm xuống xuống.

“Ngô...... Không cần. Ta rất nặng sao?”

Đối mặt Nguyễn Túy Tuyết không đầu không đuôi nói một câu, Doãn Đông Tinh không hiểu lắm nàng nói cái gì, đành phải thành thật trả lời, “Sẽ không, nàng rất nhẹ, một chút cũng không nặng. ”

Một lát sau, Nguyễn Túy Tuyết ở trên người thân hắn vươn vai, dường như đã hoàn toàn thanh tỉnh, dùng thanh âm có nồng đậm buồn ngủ nói: “Vậy chàng tại sao lại vội vã đỡ muội nằm xướng? Muội thích nằm trên người chàng nhưt thế này, thật thoải mái a!” Nàng nũng nịu đưa hai tay choàng qua cổ của hắn.

“Nàng thích là được rồi. Thì nàng cứ nằm úp sấp, không đứng dậy. ” Doãn Đông Tinh ôn nhu vuốt ve ngọc lưng của nàng.

“Đông Tinh, ngày mai là mùng một, muội phải đến Diệp Vân lâu đích thân đứng nấu bếp, muội nằm nghỉ một lát, như thế này chàng gọi người đến Duyệt Vân sơn trang lấy quần áo của muội được không? Muội không thể trần truồng như vậy đi ra ngoài đia

Doãn Đông Tinh nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, “Đêm nay nàng không ở nơi này qua đêm?”

Nàng gật gật đầu, “Mỗi lần đến Diệp Vân lâu chủ trù, trước một đêm muội phải thức đọc sách, bình ổn tâm trí, chuyên tâm, như vậy thức ăn được nấu lên hương vị mới thật sự hoàn mỹ. ”

“Khó trách món ngon Diệp Vân lâu nổi danh khắp hinh thành này, thì ra là do lâu chủ có lòng như vậy. ” Yêu thương nhéo một bên gò má đỏ hồng của nàng một chút.

“Khách tới cửa toàn là những người khách nhiều năm qua đã tận tình ủng hộ Diệp Vân lâu, thì nên cũng có chút tâm ý một chút. Nếu không có những vị khách này thì đã không có Diệp Vân Lâu hôm nay. Cho nên đêm nay muội phải về Duyệt Vân sơn trang để tịnh tâm, được không?”

Doãn Đông Tinh lưu luyến không rời nhìn nàng một cái, lập tức hai tay ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào mái tóc ngát hương của nàng, hấp thu hương thơm của nàng, thanh âm khàn khàn nói, “Nàng sẽ trở về sao?”

“Chàng hy vọng muội trở về sao?” Nguyễn Túy Tuyết hỏi lại.

“Ta...... Ta...... ” Hắn còn có tư cách yêu cầu nàng sao? Một thiếu phụ như hoa như ngọc, có sự nghiệp và tài sản của riêng mình, nàng có thể tìm một nam nhân tốt để tái giá, không cần cả ngày nhìn gương mặt như quỷ ma của hắn mà tâm đau xót cùng sợ hãi.

“Ta...... Ta gọi là Tiểu Thạch Đầu đến Duyệt Vân sơn trang lấy quần áo giúp nàng. ”

*****

Nguyễn Túy Tuyết ngồi yên tại chủ phòng ở Liễu hiên, trên mặt nước mắt còn lưu lại. Nàng từng muốn chính mình không khóc, nhưng trở lại khoảng không gian riêng nhỏ bé của mình, cảm xúc kích động nhịn không được liền bộc phát ra. Cũng tốt, tối nay hảo hảo khóc một trận, ngày mai sẽ là một bắt đầu hoàn toàn mới, nàng không bao giờ muốn dính đến tình yêu nữa.

Nàng khóc vì sự ngu xuẩn của chính mình. Nàng làm sao có thể ngốc đến mức nghĩ rằng Doãn Đông Tinh đã biết hối cải, sửa chữa sai lầm? Nam nhân ai mà không phong lưu bay bướm? Ngay cả khi diện mạo hắn hoàn toàn bị hủy, cũng không buông tha cho bất cứ cơ hội nào, nàng như thế nào cho rằng hắn toàn tâm toàn ý yêu nàng?

Thật ngu xuẩn a!

Nhìn vòng ngọc dính máu ở trên bàn, Nguyễn Túy Tuyết mắng nhiếc chính mình, từ sự tình lần trước còn học chưa đủ giáo huấn sao? Bản thân có mấy cái cổ tay để cắt? Còn có bao nhiêu chân tình để đem ra đùa giỡn?

Thật ngu xuẩn a! Nàng tự mắng chính mình.

Nàng không khóc, không nháo, lại càng không cắt cổ tay!

Nàng có phương thức giải quyết của mình!

Lần này Triệu Vô Ngôn sẽ không xuất hiện, mọi chuyện có thể giải quyết xong hết.

Nàng bình tĩnh nhìn chén thuốc trên bàn liếc mắc một cái. Đen như mực, như vậy thực đắng a! Nàng không thích vị thuốc, khi vừa rồi sắc thuốc đã cho một ít mật để giảm bớt vị đắng......

Quên đi, mấu chốt tại đây, nàng không muốn so đo.

Nàng cười lạnh một tiếng, bưng chén thuốc trên bàn tới gần bên môi, không biết tại sao, hai tay lại khẽ run rẩy.... .

Ở đáy lòng có tiếng hò hét: Ngươi thật muốn làm như vậy? Sinh mệnh đáng quý a!

Không! Nàng không muốn cả đời phải chịu loại tra tấn này!

Nàng hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí đưa chén thuốc đến bên miệng. Uống xong chén thuốc này, vấn đề liền được giải quyết vĩnh viễn, không còn vướng bận, không còn dính líu tới tình yêu.... . Nguyễn Túy Tuyết trong lòng không ngừng hô: Uống xong đi! Uống xong đi!

Nàng khẽ hé mở cánh môi, định uống thuốc.... .

Ba! Chén thuốc vỡ tan, nước thuốc đen như mực bắn tung tóe lên người Nguyễn Túy Tuyết.

Nàng trấn định lại thì thấy, ngoài chén thuốc bị vỡ, chỉ có một chiếc lá rụng.

Sao lại thế này? Lá rụng làm vỡ chén thuốc? Làm sao có thể? Lá rụng từ đâu đến?

Ngay khi Nguyễn Túy Tuyết còn suy nghĩ chưa ra mọi việc, Doãn Đông Tinh dùng khinh công trác tuyệt bay vọt xuống.

"Tuyết nhi!" Hắn thở hổn hển, "Tuyết nhi, ta không phải cố ý gạt nàng!"

Nguyễn Túy Tuyết vừa thấy Doãn Đông Tinh, lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo."Doãn trang chủ, ngươi không được phép tiến vào Duyệt Vân sơn trang, mời ngươi đi ra ngoài!"

"Tuyết nhi, nàng hãy nghe ta nói.... ."

"Đủ! Ta đã nghe đủ lí do của ngươi, đời này ta không muốn nghe lại, cũng không muốn gặp lại ngươi, mời ngươi đi ra ngoài!" Nguyễn Túy Tuyết rống lên.

Hắn tại sao lại có thể tổn thương nàng như vậy? Tại sao lại có thể? Khi tất cả mọi người rời hắn đi, chỉ có nàng ở lại, hơn nữa lại một lần nữa dâng ra chân tình của mình. Nhưng chân tình này đã bị sự phản bội của hắn đập nát, hiện tại nàng đã hoàn toàn tan biến, nàng thậm chí không biết nên thu thập trái tim đã bị phá nát của mình như thế nào!

"Tuyết nhi, tỉnh táo lại, nghe ta nói!"

"Hừ, ngươi vẫn là như vậy, luôn cho rằng vấn đề là ở trên người người khác. Doãn Đông Tinh, ngươi đi đi! Đời này ta không muốn gặp lại ngươi! Ngươi không cho ta uống thuốc, ngươi tưởng ta không tìm được biện pháp khác chấm dứt sinh mệnh này sao?" Nguyễn Túy Tuyết cầm lấy cây kéo bên cạnh hộp dụng cụ may vá.

"Tuyết nhi, không cần a! Ta thực xin lỗi nàng, là ta sai lầm, ta không nên gạt nàng. Mau buông kéo xuống, ngoan, Tuyết nhi, nghe lời." Doãn Đông Tinh nhìn nàng cầm kéo, hết hồn nói, sợ nàng sẽ lại tự sát.

"Ngươi cũng biết là ngươi sai lầm? Nhưng những lời này ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi có sửa đổi sao? Không tưởng tượng được ngươi vẫn như cũ, không đổi được thói trăng hoa! Ta không nên tin tưởng ngươi, ta không nên trở về! Trong lòng ngươi nhất định là đang cười ta, Nguyễn Túy Tuyết vẫn như trước, ngu xuẩn, không biết gì, rất dễ lừa! Đi ra ngoài! Ta không muốn gặp lại ngươi! Chuyện của ta tự ta sẽ giải quyết!"

Nước mắt mà Nguyễn Túy Tuyết cố nén trụ lại chảy xuống. Nàng cho rằng nước mắt là tượng trưng cho sự yếu đuối, khi nàng đối mặt hắn tuyệt không rơi lệ, nhưng sự thật rất đả thương người a! Tối nay cho nàng thoải mái khóc một trận đi......

Doãn Đông Tinh vừa thấy nàng khóc, lực chú ý bị phân tán, lập tức đoạt kéo trong tay nàng, sau đó liền đem nàng ôm vào ngực, ôm chặt lấy, không cho nàng lại có hành động tổn thương chính mình.

"Buông! Buông! Ngươi kẻ lừa đảo này!"

Nàng rất hận hắn a! Hắn có thể nào lần lượt giẫm lên chân tình của nàng như vậy? Nay tâm đã vỡ, nàng không biết phải thu dọn tàn cục này như thế nào?

Doãn Đông Tinh, ta hận ngươi! Nhưng.... .

Ta càng hận chính mình!

Nguyễn Túy Tuyết lắc đầu mãnh liệt, nội tâm tự trách giống như bị lửa thiêu.

Doãn Đông Tinh đau lòng ôm nàng, liên tục nhận lỗi về phía mình.

"Tuyết nhi, ta không nên dối gạt nàng, là ta không đúng. Nàng là người ta yêu nhất, ta làm sao có thể dối gạt nàng? Nhưng lần này tình thế thật khó xử a. ”

“Tại sao lại là tình thế khó xử? Lần này lại là cô nương nhà ai coi trọng ngươi? Lại là bằng hữu giựt dây sao? Hay là diện mạo rất giống ta? Doãn Đông Tinh, ngươi muốn nạp thiếp cũng không cần tìm nhiều lí do vậy, xem như mắt Nguyễn Túy Tuyết ta bị mù, mới có thể tin tưởng ngươi thật sự sửa đổi, là ta ngu ngốc, chẳng trách người khác! Buông! Ngươi buông!" (Vivy: Tuyết tỷ chết cũng vì mấy lời này a *cảm thán* bị cấm túc 7 tháng T_______T)

Nguyễn Túy Tuyết liều mình giãy dụa, nàng không cần ở trong lòng hắn, nàng đã chịu không nổi.

Doãn Đông Tinh vẻ mặt xấu hổ, "Tuyết nhi, nàng.... . Nàng làm sao có thể biết?"

"Làm sao vậy, ta nói không đúng sao? Ngươi cứ việc nạp thiếp đi, ta ở Duyệt Vân sơn trang sẽ không gây trở ngại cho ngươi, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa! Mau thả ta ra!" Tay phấn dùng sức đánh vào lồng ngực kiên cố của hắn.

Lúc này hắn mới cảm thấy không thích hợp, "Tuyết nhi, ai nói ta muốn nạp thiếp?"

(Vivy: Doãn ca chậm hỉu ==')

Nguyễn Túy Tuyết không muốn cùng hắn dây dưa, thầm nghĩ nhanh chút giãy ra khỏi lòng hắn, giãy dụa của nàng giống như con kiến lay tảng đá lớn, không chút tác dụng.

Giãy dụa cả nửa ngày lại không động đậy được mảy may, nàng bỏ cuộc, trừng mắt nhìn hắn, "Doãn Đông Tinh, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

Doãn Đông Tinh nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng, lường trước sự tình nhất định là có vấn đề. nàng cho dù biết sự việc kia cũng không tới mức đòi tự sát chứ.

Hắn muốn cùng nàng hảo hảo giải thích.

"Giường bên này ở đâu?" Hắn không đầu không đuôi toát ra một câu này.

Thời điểm mấu chốt này, hắn cư nhiên còn muốn.... . Vô sỉ!

Nguyễn Túy Tuyết trừng mắt nhìn hắn, không trả lời.

"Xem ra ta phải tự mình tìm." Doãn Đông Tinh ôm lấy thiên hạ trong lòng, ở Liễu hiên tìm đông tìm tây. Phòng trong lớn như vậy, giường đương nhiên không khó tìm.

Doãn Đông Tinh ôm Nguyễn Túy Tuyết ngồi ở mép giường, nàng không muốn lại gần hắn, nhưng giãy không được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở mép giường. Hắn đánh giá trong phòng, “Ân, bố trí so với Doãn gia trang càng ấm áp hơn. Ta nên tới chỗ này sớm một chút, thưởng thức bố trí khéo léo của nàng. ”

Hừ! Vuốt mông ngựa cũng vô dụng.

“Tuyết nhi, ta xác thực đã lừa nàng, những lời vài đêm trước ta nói với nàng cũng không phải lời nói thật. ”

Ta đã sớm biết!

Doãn Đông Tinh nhìn thê tử trầm mặc không hé răng, biết nàng còn tức giận, nhưng đây là lỗi của mình, vì thế hắn tiếp tục giải thích.

“Ta nói với nàng đi một chút ở bên trong trang, là lừa nàng, kỳ thật là ta đi ra ngoài, đi ra ngoài...... Ách, làm một chuyện. ”

Nguyễn Túy Tuyết đã sớm nghe không nổi nữa, nàng không muốn lại một lần nữa từ miệng hắn nghe được hắn nói muốn nạp thiếp, nàng quát: “Doãn Đông Tinh, ta nói rồi, ngươi muốn nạp thiếp cứ việc nạp, không cần thông báo với ta! Ngươi buông!”

Doãn Đông Tinh tâm bình khí hòa nói: “Tuyết nhi, cám ơn nàng toàn thành. ” tâm bình khí hòa: bình tĩnh từ tốn

Nguyễn Túy Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Ta đã biết! Doãn Đông Tinh, ngươi lang tâm cẩu phế!

lang tâm cẩu phế: lòng lang dạ sói


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-15)