Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang Nam Nhu Nương Tử - Chương 11

Giang Nam Nhu Nương Tử
Trọn bộ 15 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-15)

Siêu sale Shopee


Không khí lãnh liệt đánh về phía Doãn Đông Tinh, hai mắt hắn nhắm nghiền, mím chặt đôi môi, hai tay gắt gao nắm chặt!

Tuyết nhi, Tuyết nhi yêu quí của ta, ta cũng không nguyện ý để nàng nhìn thấy ta như vậy, nhưng nếu nàng kiên trì, ta sẽ cho nàng xem, đơn giản vì ta yêu nàng, tôn trọng nàng. Nhưng……. Nhưng làm ơn đừng sợ hãi. Nếu nàng cách xa ta, ta cũng không hề một câu oán hận nào. Ai bảo lời thề giữa chúng ta vì ta mà bị huỷ, ai bảo hiện tại diện mạo ta ngay cả quỷ cũng không bằng……

Doãn Đông Tinh ở trong lòng thống khổ nghĩ, chỉ khẩn cầu Nguyễn Tuý Tuyết sau khi nhìn đến mặt hắn không cần sợ hãi. Hắn không hi vọng doạ đến người hắn yêu……

Kia khuôn mặt dấu sau chiếc mặt nạ thực sự phải dùng quỷ để hình dung. Không, ngay cả quỷ cũng không có thê thảm như vậy. khuôn mặt bị phá hủy đến mức không còn nơi nào nguyên vẹn, bỏng, vết sẹo nghiêm trọng do đao thương gây ra chiếm cứ hơn phân nửa trên mặt, lông mi đã muốn không có, đôi môi vốn dĩ đã không nhìn ra, dấu vết tổn thương theo khoé miệng kéo dài đến gáy sau rất rõ ràng. Mũi tuy còn nhưng bị phỏng hết cả, trông vô cùng thê thảm. Trừ bỏ ánh mắt không thay đổi, các bộ phận khác đã muốn thay đổi hoàn toàn.

Khó trách thị thiếp của hắn nhất nhất đều dời đi. Đây là khuôn mặt ngay đến cả nam nhân cũng khó nhận ra, ban đêm xuất môn tuyệt đối sẽ bị cho rằng quỷ mị xuất hiện dọa người!

Gió lạnh thổi bay bàn đu dây.

Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng bàn đu dây……

Không có tiếng bước chân, hắn biết nàng chưa rời đi.

Nàng đang sợ hãi! Khuôn mặt tuấn tú từ trước nay biến thành quỷ, mặc cho ai cũng không có biện pháp thừa nhận…… Doãn Đông Tinh từ từ nhắm hai mắt, ở trong lòng nghĩ.

Đêm rất lạnh, hắn không muốn nàng cứ đứng trong đêm đông chịu lạnh như vậy. Cho dù nàng bị doạ đến ngây người sợ hãi, hắn vẫn có trách nhiệm đánh thức nàng, trấn an nàng, cũng phải lễ phép cho người đưa nàng về Duyệt Vân sơn trang.

Doãn Đông Tinh thở dài, nhận mệnh mở mắt ra, muốn trấn an sự sợ hãi của Nguyễn Tuý Tuyết.

Vừa mở mắt, hắn không thể tin vào mắt mình……..

Tuyết chi tiên tử rơi lệ!

Mắt đẹp ngấn tầng nước, giống như sợi trân châu bị chặt đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống! (Thu Thủy: hix đọc đến đây mà nghe bài Fiction của Beast nữa thì chắc chắn mọi người sẽ rơi lệ giống như Tuyết tỷ, đúng không ss?)QH: Tỷ thì hok biết, nhưng tỷ nghĩ đa số đọc giả sẽ…. cười ồ mừng rõ vì ác quả ác báo a>)

Nàng dừng ở hắn, rơi lệ!

Nàng không nhắm mắt lại, cũng không có nghiêng người đi, chỉ nhìn hắn, lặng lẽ rơi lệ. Nước mắt trong suốt của nàng giống như hạt trân châu, theo da thịt trắng ngần của nàng rơi xuống.

Doãn Đông Tinh hoảng hốt, hắn doạ nàng khóc!

“Tuyết nhi đừng khóc…… Là ta không tốt, là ta đã làm kinh sợ đến nàng, nàng mau nhắm mắt lại, không nên nhìn. ” Doãn Đông Tinh nói xong liền muốn thu hồi chiếc mặt nạ trong tay Nguyễn Tuý Tuyết.

Bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Tuý Tuyết buông lỏng, mặt nạ rơi trên nền tuyết trắng xoá.

Nàng trong phút chốc ôm chầm lấy hắn, khuôn mặt tươi cười thường ngày vùi vào lồng ngực rắn chắc của hắn, rầu rĩ khóc lên. Doãn Đông Tinh ôm lấy tiểu nhân nhi trong lòng, khuôn mặt xấu xí tì lên mái tóc đen mượt như mây của nàng. Hắn tưởng niệm giờ phút này ngay tại trong lòng, nếu đây là một giấc mộng, thì hắn tình nguyện vĩnh viễn không cần tỉnh…….

Đêm càng lúc càng lạnh. “Tuyết nhi, bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong nhà đã. ” Doãn Đông Tinh đem tiểu nhân nhi trong lòng ôm lên, để cho mặt của nàng úp vào gáy hắn, một tay chống cái mông của nàng, tay kia vỗ về lưng của nàng, đem nàng vào trong phòng. (Thu Thủy: Oa oa! Phi lễ chớ nhìn! *lấy tay che lại, mắt nhìn vào khe hở trên tay*)

Sau khi vào nhà, hai người vẫn cứ như vậy trong tư thế cũ, Nguyễn Tuý Tuyết vẫn như trước ở trong lòng ấm áp rầu rĩ khóc. Doãn Đông Tinh ở trong lòng thở dài một hơi, tuy rằng hắn không muốn ở trong mộng đẹp tỉnh lại, nhưng hắn cũng không nên để tiểu mĩ nhân của hắn khóc, huống hồ nàng là bị doạ đến phát khóc.

Vỗ vỗ lưng của nàng, Doãn Đông Tinh ôn nhu nói: “Tuyết nhi, mau ngừng khóc, nàng không nên nhìn ta, càng không cần nghĩ đến khuôn mặt vừa rồi, sẽ không sợ. Ngoan, đừng khóc!”

Tiếng khóc trong lòng dần dần ngưng, Nguyễn Tuý Tuyết cúi đầu, hai mắt đẫm lệ hơi cụp xuống, rời đi khuôn ngực rắn chắc rộng lớn của hắn, xoay người ra chỗ khác lấy ra khăn tím lau đi nước mắt trên mặt.

Được một lát, nàng hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại, dung đôi mắt khóc đến sưng đỏ nhìn Doãn Đông Tinh, bình tĩnh nói: “Ta muốn trở về Duyệt Vân sơn trang. Huynh…… Có rảnh thì đến chơi. ”

Nói xong nàng xoay người rời đi.

Đêm, rét lạnh như trước, trong Di Thấm viện truyền đến thanh âm của bàn đu dây quanh quẩn……

Xuân hàn se lạnh, hôm nay là tiết nguyên tiêu, Diệp Vân lâu chưa khai trương, Nguyễn Tuý Tuyết nhìn sân nhà trung toát ra chồi non đầu xuân, buông cuốn sách [di kiên chí] xuống. [di kiên chí] là tiểu thuyết tổng hợp những truyện kì lạ, nội dung đa số là thần tiên quỷ quái, dị nghe thấy tạp lục, nàng vừa vặn đọc được người nào đó trải qua ảo mộng một hồi, sâu kín thở dài một hơi – nàng thực hi vọng Doãn Đông Tinh gặp được là ảo mộng một hồi a, khuôn mặt kia lại trở về như cũ ngay, đó là khuôn mặt xấu nhất và cũng thảm nhất mà nàng từng gặp.

Nàng nghĩ đến Doãn Đông Tinh tâm lại đau, vì hắn đau lòng. Hắn thực sự cái gì cũng đều không có, địa vị trên giang hồ, tiêu cục, thê thiếp, khuôn mặt tuấn mĩ, hết thảy đều không có, làm bạn với hắn chỉ có cô tịch tận cùng, hắn triệt để hoàn toàn độc thân.

Sau khi xem qua mặt hắn, nàng biết sẽ chẳng bao giờ có nữ nhân thích hắn nữa, sẽ không bao giờ có người quấn quýt lấy hắn nữa!

Nào có nữ nhân thích quấn quýt lấy quỷ mị đâu chứ?

Ai! Nàng nặng nề thở dài một hơi, quỷ mị này xác thực từng là nam nhân nàng yêu.

Từng là? Đoạn tình này đã muốn mất đi sao?

Nếu không, vì sao nàng lại đau lòng như vậy, cả ngày đều tưởng đến khuôn mặt bị huỷ của hắn?

Đã qua mười ngày rồi, nàng thực không nuốt được gì, người đã muốn gầy đi. Tuy rằng nàng miễn cưỡng duy trì chế độ nghỉ ngơi bình thường, nhưng mỗi lần ngồi trước bàn, nội dung trang sách nàng hoàn toàn là không nhìn đến, trang sách kia đến cuối cùng đều biến thành kia da tróc thịt bong, tràn ngập vết sẹo trên mặt……. Đó là mặt của hắn a!

Trời ạ! Hắn trước kia cao cường là vậy, hắn luôn để ý đến ánh mắt của người khác, hắn như thế nào có thể chịu được?

Nàng yêu hắn sao? Bất luận hắn phú quý hay nghèo hèn, bất luận hắn tuấn lãng hay xấu xí, bất luận hắn có hay không có địa vị, nàng đều thương hắn sao? Nếu nàng vì khuôn mặt của hắn bị huỷ toàn bộ mà không yêu hắn, vì lý do đó nàng đâu khác gì so với những thị thiếp kia? Nàng cũng có thể cách hắn đi xa, dù sao đây cũng là hắn gieo gió gặp bão, nàng có thể yên tâm thoải mái mà đi.

Nhưng……. Nàng đau lòng a! Nhìn hắn bị biến thành như vậy, lòng nàng như bị ai đó hung hăng chém thành hai nửa, đau quá a!

Lúc này lí trí lại xuất hiện.

Hắn xứng đáng! Hắn hiện tại thê thảm như vậy bất quá là báo ứng hắn phản bội nàng, không cần đồng tình với hắn.

Tình cảm nói chuyện – tha thứ đi! Hắn cũng học được giáo huấn rồi. Hắn vẫn là yêu ngươi, bàn đu dây kia không phải là chứng minh sao? Chứng minh hắn vẫn là đem ngươi đặt ở trong lòng.

Đúng vậy, bàn đu dây ở Di Thấm viện đã đổi thành ván gỗ hai người có thể cùng ngồi, dây thừng cũng đổi thành cái mới.

Nguyễn Tuý Tuyết mắt đẹp đầy sương mù. Đúng rồi, hắn cũng không phải là người cẩn thận như vậy, nếu trong lòng hắn không có nàng, hắn sẽ không chú ý tới chuyện bàn đu dây, còn chuyển nhà đến Di Thấm viện……. Nàng hít một hơi thật sâu cầm lấy bút trên bàn viết phong thư, bảo gia đinh đưa đến Doãn gia trang.

Kế tiếp liền xem Doãn Đông Tinh làm thế nào.

“Tuyết nhi muốn ta đến Duyệt Vân sơn trang ngắm hoa?” Doãn Đông Tinh xem tín thư, trong lòng một trận mừng như điên, nhưng tâm hắn lại nổi lên một cỗ lo lắng, nhớ tới đêm đó nàng bị hắn doạ đến phát khóc.

Hơn mười ngày hôm nay, hắn ăn không ngon ngủ không yên, sợ nàng từ nay sẽ không để ý đến hắn nữa, dù sao muốn xem gương mặt xấu xí này cũng phải cần dũng khí rất lớn.

Hắn yêu nàng a! Yêu đến không biết làm sao, yêu đến tâm hoảng ý loạn. Hắn nghĩ muốn thân cận nàng, thậm chí đêm cũng muốn đến Duyệt Vân sơn trang, nưng chỉ cần nghĩ đến đêm giao thừa đó nàng bị doạ đến nước mắt đầy mặt, hắn liền dậm chân tại chỗ. Duy nhất làm cho hắn có điểm an ủi là nàng cuỗi cùng cũng hoàn tâm thỉnh hắn đến Duyệt Vân sơn trang toạ.

Đây có phải là hắn không phải là hoàn toàn không có cơ hội không? Hôm nay nhận được tín hắn trong lòng mừng như điên, nhưng……

Nàng không sợ mặt của hắn sao?

Tuyết nhi, ngươi là muốn làm cái gì? Ngươi còn muốn ta sao? Còn muốn một trượng phu giống quỉ như hắn ư? Vẫn là yêu ta đến Duyệt Vân sơn trang nghĩ cười nhạo ta? Không, sẽ không! Tuyết nhi luôn luôn thiện lương, ôn nhu, khuôn mặt ta bị biến dạng, tâm không nên vì thế mà biến dạng, ta không nên hoài nghi động cơ của Tuyết nhi……

Doãn Đông tinh tuy rằng hận không thể ngay lập tức chạy đến Duyệt Vân sơn trang, nhưng hắn lại không muốn lại doạ Nguyễn Tuý Tuyết khóc. Sai là hắn, xấu là hắn, không nên là cho người xinh đẹp thuần khiết mềm mại như nàng phải thừa nhận.

“Tiểu Thạch Đầu!”

“Trang chủ có gì dặn dò?”

“Ngươi đi một chuyến đến Duyệt Vân sơn trang, nói lại với chủ nhân rằng……”

“Hắn không thể tới?” Nguyễn Tuý Tuyết ở sảnh chính nghe Tiểu Thạch Đầu nói.

“Đúng vậy, lâu chủ. Trang chủ nhà chúng tôi nói thân thể ông ấy không khoẻ, không muốn xuất môn, còn thỉnh lâu chủ đến. ” Tiểu Thạch Đầu nhất nhất đem lời nói của Doãn Đông Tinh truyền đạt lại.

“Như vậy a…… Ta đã biết. Ngươi đi xuống đi. ” Nguyễn Tuý Tuyết cúi đầu trầm tư.

“A……. Lâu chủ, người không cần để ý, trang chủ nhà chúng tôi đã hơn một năm nay không bước ra khỏi trang rồi, ông ấy tuyệt đối không phải cố ý không đến, chỉ là mặt của ông ấy……” Tiểu Thạch Đầu đỡ lời thay chủ nói.

Nguyễn Tuý Tuyết mỉm cười, ôn nhu nói: “Ta đã biết. Ngươi đi xuống đi. ”

Tiểu Thạch Đầu lui ra, Nguyễn Tuý Tuyết chuyển hướng sang bên Hà Quan Nguyệt nói: “Quan Nguyệt, ta mấy ngày nay có việc bận, muốn làm phiền ngươi một chút về việc bên trong trang cùng Diệp Vân lâu. ”

“Xin phu nhân cứ yên tâm, Quan Nguyệt nhất định sẽ tận tâm hết sức. Phu nhân cứ việc đi làm chuyện của chính mình đi!”

“Đúng vậy, tiểu thư, Diệp Vân lâu cùng chuyện bên trong trang đã có ta và Quan Nguyệt chiếu cố rồi, ngài không cần quan tâm, cứ đi làm chuyện của chính mình đi!” Hạ Hà cũng cổ vũ Nguyễn Tuý Tuyết.

Nguyễn Tuý Tuyết trong lòng cảm kích gật đầu.

*****

Mùa xuân đang đến, trăm hoa đua nở.

Không khí trong Di Thấm viện tràn ngập thoang thỏang hương hoa, vào buổi chạng vạng của mùa xuân, mái đình to như vậy, càng có vẻ nhàn nhã lịch sự tao nhã.

Doãn Đông Tinh đứng ở trong viện nhìn bàn đu dây, nhớ tới ngày ấy khi Nguyễn Túy Tuyết xoay người rời đi, có ân cần mời hắn đến Duyệt Vân sơn trang làm khách, khiến cho hắn càng có một tia hy vọng hai người hòa hợp lại. Cũng nhờ có hy vọng nhỏ bé này chống đỡ hắn, nếu không hắn đã sớm vứt bỏ tất cả, ngàn sơn độc hành.

Nhưng gương mặt của hắn hiện giờ quỷ mị, xấu xí, người bình thường đều chịu không nổi, huống chi là người đã từng gặp qua gương mặt tuấn tú trước kia của hắn, Hàn Phượng Cẩm và các thiếp khác đều cầu đi, không phải sao?

Tuyết nhi, nàng thì sao? Ta mặc kệ người trong thiên hạ nhìn ta như thế nào, ta chỉ muốn biết nàng còn yêu ta sao? Bị ta thương tổn thật sâu quá Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng! Vì ta, nàng cùng trong nhà quyết liệt, gả đến kinh sư xa xôi, nhưng ta lại không có hảo hảo quý trọng nàng, để cho nàng mấy năm nay đều là cô độc một mình...... Ta đáng chết! Ta sai lầm rồi, thực xin lỗi......

“Tuyết nhi, thực xin lỗi...... ” Doãn Đông Tinh đau đớn kịch liệt nhắm mắt lại, vỗ về bàn đu dây, thấp giọng nỉ non.

“Có người đang gọi muội sao?” Thanh âm mềm mại vang lên.

Doãn Đông Tinh phút chốc xoay người, thấy Nguyễn Túy Tuyết phong thái yểu điệu đứng ở giữa đình viện. Nàng mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn, mái tóc đen dài được búi gọn gàng thanh lịch ở sau đầu, cánh môi đỏ ửng màu son. Trải qua bao năm tháng, nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp, giống như giai nhân bước ra từ trong giấc mộng xuân.

Doãn Đông Tinh không nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện ở trong này, trong lòng vừa mừng vừa sợ --

Không tốt, hắn giờ phút này không mang mặt vội vàng xoay người, sợ lại dọa đến nàng! Doãn Đông Tinh nhớ tới chuyện lần trước dọa nàng của,

“Túy Tuyết, đợi ta vào nhà đội mặt nạ trở ra. ” Nói xong, hắn kích động định trốn tránh vào phòng trong.

Nguyễn Túy Tuyết giơ tay ngăn trở hắn, “Không cần, Muội không sợ. ”

“Nhưng...... Nhưng là, nàng lần trước sợ tới mức đã phát khóc. Túy Tuyết, để cho ta đội mặt nạ, ta không muốn lại dọa đến nàng. ”

“Huynh chỉ có những lời này muốn nói với muội sao?” Nguyễn Túy Tuyết nhìn hắn, thật sâu nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

Không! Hắn không chỉ có những lời này nói với nàng, hắn có thật nhiều lời muốn nói với nàng a!

Trong khoảng thời gian ngắn, Di Thấm viện thực im lặng. Doãn Đông Tinh nhìn Nguyễn Túy Tuyết, đôi mắt trong suốt của nàng thẳng thắn nhìn hắn, từ trước kia chính là như vậy. Hắn không tự giác vươn tay vuốt ve đôi gò má phấn của nàng, tham lam nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt sắc kia.

“Tuyết nhi, ta có thật nhiều lời muốn nói với nàng. ”

Doãn Đông Tinh dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng.

“Đã có thật nhiều lời muốn nói, vậy không có thời gian mang mặt nạ. Nói đi!” Nguyễn Túy Tuyết bước đến ngồi xuống, ngồi ở một bên đu dây, cố ý lưu lại vị trí bên kia.

“Ách...... Là như vậy, chuyện lần trước ta nói với nàng đều là...... ” Một đại nam nhân đứng ở bàn đu dây, ấp a ấp úng nói lắp bắp. Nếu không phải gương mặt của hắn bị hủy hoàn toàn, có thể nhìn thấy giờ phút này vẻ mặt hắn nhất định là đỏ bừng.

“Huynh không ngồi xuống sao?” Nguyễn Túy Tuyết ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp vô tội nhìn hắn.

“Ngồi?” Doãn Đông Tinh nhìn bốn phía xung quanh. Giác đình khoảng cách nơi này quá xa, có thể ngồi chỉ có bàn đu dây, nếu không phải ngồi trên cỏ.

Nàng là muốn hắn ngồi bên cạnh nàng sao? Nhưng là......

“Ngồi a!” Nguyễn Túy Tuyết hai tay nắm hai bên dây thừng, ngẩng đầu lên, lại thúc dục hắn một tiếng. Vẻ mặt tư thái của nàng như vậy giống như nàng tiên của mùa xuân, thuần khiết lại khả ái mê hoặc hồn người.

Hắn trước kia không phải là người như thế, luôn thực dũng cảm, mạnh mẽ. Bây giờ hắn lại gióng như năm đó, lúc theo đuổi nàng, thành thật bỡ ngỡ luôn ấp a ấp úng, rõ ràng rất muốn, lại không dám...... Nàng lại thích hắn như vậy! Nam nhân anh tuấn dũng mãnh suất khí lại ngượng ngập thật sự là làm cho lòng của nữ nhân dao động.

Doãn Đông Tinh chần chờ một chút, rốt cục thật cẩn thận ngồi ở bên kia bàn đu dây. Tuy rằng bàn đu dây này khá rộng có thể để cho hai người cũng ngồi, nhưng tránh không được sẽ có va chạm thân thể, Doãn Đông Tinh vừa ngồi xuống liền cảm giác được thân thể của Nguyễn Túy Tuyết vừa thơm ngát hương hoa lại mềm mại, điều này làm cho hắn run rẩy một chút, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, cơ bắp cả người như cứng lại.

Hắn dùng khóe mắt ngắm nàng một chút, nàng coi như người vô sự hoàn toàn không biểu lộ ra vẻ gì, hắn đành phải mạnh mẽ trấn định, tiếp tục những lời vừa rồi định nói với nàng.

“Tuyết nhi, ta muốn nói với nàng, ta...... Ta lần trước ở Di Thấm viện cưỡng bức nàng, là ta không đúng, ta không nên...... ”

Ách...... là lỗi của hắn ư? Tại sao thân thể của Tuyết nhi lại gần sát như muốn dựa vào hắn? Không, sẽ không, nhất định là hắn đã ngồi quá gần nàng.

QH: Ừm mình chỉ có thể nói là hai chương 8 và 9 vô cùng hot, các bạn cân nhắc kĩ trc khi đọc, mình không warning vì càng cảnh báo các bạn sẽ càng vào xem nhìu hơn. QH đã cảnh báo và sẽ ko chịu trách nhiệm nhé, QH cũng mún set pass nhưng QH ko rảnh để gửi pass từng bạn, nên các bạn tự warning lấy vậy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-15)