Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang Nam Nhu Nương Tử - Chương 05

Giang Nam Nhu Nương Tử
Trọn bộ 15 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-15)

Siêu sale Lazada


Người bên ngoài đều nói hắn cấp cho Hàn Phuong Phượng Cẩm một danh phận, nói bất quá chính là làm thiếp, thế nào còn cần chính thất đồng ý! Hơn nữa bên người bằng hữu xác thực thê thiếp thành đàn, chính thê cũng không nói một câu, bởi vậy hắn cũng có ý định nạp thiếp trong đầu.

Nguyễn Tuý Tuyết sau khi biết khóc nháo cả ngày, làm hắn tâm phiền ý loạn, không bước vào Di Thấm viện. Hơn nữa Hàn Phượng Cẩm biết ý hầu hạ, hắn liền rất nhanh quyết định muốn cho Hàn Phượng Cẩm vào cửa làm thiếp.

Không nghĩ tới vào đêm cưới Hàn Phượng Cẩm, Tuý Tuyết liền cát cổ tay, làm hắn kinh sợ không thôi. May mắn là cứu về được, nếu nàng cứ như vậy chết đi, chẳng phải việc vui vừa xong liền làm tang sự sao, quả thật làm hắn điên đầu, cho nên hắn giận dữ!

Sau khi Hàn Phượng Cẩm vào cửa, cực lực giúp hắn xử lí trang vụ, tích cực tham gia kinh doanh Doãn gia tiêu cục, không giống Tuý Tuyết khắp nơi lấy hắn làm trung tâm. Dần dần, hắn cảm thấy mình cùng Hàn Phượng Cẩm là bạn kinh doanh, không phải quan hệ vợ chồng. Hắn muốn quay đầu tìm Tuý Tuyết, nhưng nàng cự tuyệt, cho hắn ngoài cửa, một câu cũng không nói cùng hắn, hắn cực kỳ buồn khổ.

Sau này nữ nhi của một bằng hữu giang hồ là Lí Loan thấy hắn bộ dạng suất khí, thân cường thể kiện, tự nguyện vào cửa làm thiếp, vì thế hắn có thêm thiếp thứ hai.

Lí Loan vào cửa, Hàn Phượng Cẩm nóng lòng bảo vệ địa vị của mình, đối với mọi sự vụ của hắn đều muốn tham gia, làm cho hắn bực bội không thôi. Lí Loan tự nhận so với Hàn Phượng Cẩm còn thương hắn, cho rằng mục đích của Hàn Phượng Cẩm là sản nghiệp Doãn gia, nàng chính là chung tình với hắn, đối Hàn Phượng Cẩm dật vu ngôn biểu*, hai nàng thuỷ hoả bất dung, hắn ở thế khó xử, càng thêm trong tâm tưởng niệm Tuý Tuyết.

*dật vu ngôn biểu: vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được.

Hai năm trước, ở một lần ngẫu nhiên hắn có dịp trông thấy Lâm Tú Nhi. Lâm Tú Nhi tuy rằng không có vẻ xinh đẹp của Tuý Tuyết, nhưng ánh mắt lại có khí chất của

Tuý Tuyết năm mười sáu tuổi. Trong lúc đang tưởng nhớ nàng, lại không thể gặp mặt, hắn rốt cuộc nạp Lâm Tú Nhi làm thiếp, lấy loại tình cảm tương tư an ủi chính mình. Khi Lâm

Tú Nhi mới vào cửa, hắn cơ hồ đều qua đêm ở chỗ nàng, khiến cho Lí Loan ghen, hướng hắn khóc nháo không ngớt, bám chết không buông, cứng rắn muốn hắn đến chỗ nàng qua đêm.

Hắn thực bực mình đến chết!

Hắn tuổi trẻ háo thắng, hắn không có thâm tư thục lự (suy nghĩ kỹ càng), hắn sai rồi! Nhưng sai lầm khi tuổi trẻ này lại phải dùng cả đời để hoàn lại!

Thật sự là từng bước sai, từng bước sai. Nạp thiếp thì như thế nào, người khác khen ngợi hay tôn thờ sùng bái hắn? Không có! Bọn họ vẫn như trước, vẫn nói những lời xã giao ngoài mặt, mà hắn cũng bởi vì những thiếp này mà phiền phức bực mình, còn bởi vậy...

Còn bởi vậy mà mất đi người hắn yêu nhất kiếp này!

Tuý Tuyết! Tuý Tuyết! Tuý Tuyết của ta...

Thân thể mềm nhuyễn dưới thân hắn bị hắn đâm sâu vào, ánh mắt mơ hồ mông lung, mồ hôi đầm đìa, kiều nhuyễn vô lực.

Hắn tê rống một tiếng, gục trên bầu ngực non mềm ấm áp phu ra mầm móng ấm nóng từ chỗ sâu nhất của hắn, thân thể vô lực bao trùm nhuyễn ngọc dưới thân, miệng lẩm bẩm kêu không rõ:"Tuý Tuyết...

Tuý Tuyết của ta..."

*****

Đêm dài tĩnh lặng, tĩnh đến mức tiếng người hít thở đều rõ ràng có thể nghe.

Doãn Đông Tinh vô thanh vô tức đứng ở bên giường nhìn dung nhan Nguyễn Túy Tuyết ngủ ngọt ngào. Năm năm không thấy, nàng đẹp hơn! Trong trí nhớ của hắn mặt nàng là tràn đầy nước mặt, khuôn mặt ưu sầu, hắn nghĩ đến năm năm nay nàng đều là như vậy. Nàng không cho hắn tiến vào Di Thấm viện, hắn cũng không dám dùng sức mạnh, sợ nhìn thấy nàng khóc sưng đỏ hai mắt.

Hai năm trước, kinh sư Lí Đại Hộ coi trọng nha hoàn Hạ Hà bên người của nàng, muốn nạp Hạ Hà làm thiếp; Hắn vốn định nhân cơ hội này đến Di Thấm viện gặp nàng, nhưng nghe lão mẹ cập tổng quản nói nàng phi thường mất hứng, vì thế hắn liền đuổi Lí Đại Hộ đi, từ nay về sau không có người đề cập đến việc này.

Năm năm nay, tuy rằng ở vật chất hắn cũng không bạc đãi nàng, nhưng hắn biết nàng muốn không phải cuộc sống cơm no áo ấm, mà là một phần suốt đời không thiếu tình cảm, mà hắn...... Phụ bạc nàng!

Hôm nay vừa gặp, Túy Tuyết cũng không có sống trong cảnh tiều tụy cô đơn như hắn tưởng tượng, ngược lại, nàng đẹp hơn, bề ngoài của nàng vốn liền thoát tục xinh đẹp, nhưng nàng hiện tại cả người giống như có một ánh hào quang quang mang vây quanh nàng, từ trong tâm nàng phát ra sức thu hút mị hoặc khiến nàng càng thêm nhiếp hồn mê người, nhất cử nhất động đều khiến người không thể dời đi ánh mắt.

Từ sau khi tái kiến nàng, trái tim của hắn như muốn nổ tung ra, kinh ngạc, hối hận, xấu hổ, cảm xúc xấu hổ lập tức bộc phát ra đến, làm hắn không biết làm sao. Nhưng hắn rõ ràng biết một sự kiện, thì phải là --

Nàng đối hắn đã hết hy vọng!

Túy Tuyết đi vào đại sảnh sau hoàn toàn không nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn bạn tốt Triệu Vô Ngôn của nàng, nàng đã muốn xem hắn như một người xa lạ!

Hắn từ ngày hôm đó bắt đầu muốn tìm cơ hội cùng nàng nói chuyện, cho lão mẹ và lão bộc đại bá nói cho hắn phu nhân mấy ngày nay không cho phép bất luận kẻ nào nhập viện, bao gồm lão mẹ, bởi vì nàng có bằng hữu tới chơi.

Hắn mấy ngày nay đều qua đêm trong ở phòng Lâm Tú Nhi, đối nàng kích tình, không ngừng yêu cầu, dường như muốn đem nàng làm như thế thân của Túy Tuyết -- đúng vậy, hắn thật là đem nàng cho rằng là thế thân của Túy Tuyết, lúc trước hắn nạp nàng làm thiếp chính là bởi vì nhìn thấy có một chút điểm giống nàng.

Nhưng tối nay, hắn rõ ràng biết, mặc kệ bất luận kẻ nào đều thay thế không được nàng, nữ nhân hắn yêu kia, nữ nhân vì yêu hắn mà thương tích đầy mình --

Túy Tuyết!

Hắn ở trên người Lâm Tú Nhi phát tiết xong, cảm thấy trong nội tâm vô cùng trống rỗng. Hắn muốn Túy Tuyết, không cần bất luận kẻ nào! Từ khi gặp lại nàng về sau, ý tưởng này không ngừng ở trong lòng hắn mở rộng.

Nhưng hắn còn có mặt mũi đi gặp nàng sao? Năm đó hắn thề chỉ yêu một mình nàng, hiện tại lại nạp ba thiếp......

Nhưng hắn chịu không nổi tương tư khổ ải trong nội tâm, hắn muốn gặp nàng!

Mấy ngày nay, ý tưởng này cơ hồ bao phủ lấy hắn, làm cho hắn không thở nổi.

Hắn rốt cục vào tối nay lặng yên tiến vào Di Thấm viện. Thừa dịp ánh trăng sáng ngời, dưới bóng cây đại thụ còn làm một bàn đu dây, có vẻ thơ mộng dạt dào.

Hắn vô thanh vô tức tiến vào mai hiên, lẳng lặng đứng ở bên giường si ngốc nhìn nàng, trong lòng suy nghĩ mênh mông mãnh liệt, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng ngây dại!

Vô cùng hy vọng thời gian dừng lại như thế này, chỉ có hai người bọn họ, không hề có những người khác......

Nguyễn Túy Tuyết lông mi thật dài giật mình, nàng chuyển thân thay đổi tư thế, đưa gương mặt cười nằm nghiên hướng về đúng nơi Doãn Đông Tinh đang đứng.

Doãn Đông Tinh yêu thương nhìn nàng. da thịt trong trắng phấn hồng mềm mại thơm ngát lồ lộ dưới ánh trăng, khóe môi anh đào khẽ nhếch lên trên, dung nhan tuyệt sắc kia, vốn đều thuộc về hắn, là hắn a! Tiếc rằng bởi vì chính mình sai lầm mà mất đi tất cả….

Đại chưởng không tự giác xoa nhè nhẹ lên gương mặt hồng hào của nàng, đúng lúc đó, Nguyễn Túy Tuyết bừng tỉnh dây.

“Ai?! Là ai ở đàng kia?” Thanh âm của nàng sắc bén.

Chưa từng có người vào nửa đêm xâm nhập mai hiên, Nguyễn Túy Tuyết lần này cả kinh không phải là nhỏ.

“Tuyết nhi, không phải sợ. Là ta, Đông Tinh. ” Doãn Đông Tinh nhanh chóng lên tiếng, cũng lùi tay mình về.

“Đông Tinh?” Nguyễn Túy Tuyết càng kinh ngạc.

“Đúng vậy. ” Doãn Đông Tinh trong bóng đêm gật gật đầu.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-15)