← Ch.07 | Ch.09 → |
Vệ Đình Long cùng Lương Đông Ân trở lại tướng quân phủ ở kinh thành, hắn lập tức tuyên bố Lương Đông Ân là thê tử của hắn, tất cả công việc bên trong phủ đều do nàng xem xét quyết định, về phần hôn lễ, thì chờ sau khi dẹp yên thổ phỉ ở Thiểm Bắc sẽ chọn ngày thành thân.
Đề nghị này là do chính Lương Đông Ân đưa ra, vốn dĩ Vệ Đình Long dự tính sau khi hồi phủ sẽ gióng trống khua chiêng cưới nàng làm vợ, muốn tổ chức hôn lễ của hai người thật rình rang náo nhiệt, nhưng nàng lắc đầu, sợ hạ nhân trong phủ xì xầm bàn tán, cũng sợ bản thân đảm nhiệm không nổi danh hiệu tướng quân phu nhân, cho nên nàng yêu cầu hắn cho nàng một chút thời gian để thích ứng với cuộc sống bên trong phủ. Hơn nữa thổ phỉ ở Thiểm Bắc vẫn chưa được dẹp yên, nên tốt nhất là lo xử lý chính sự trước, còn những chuyện khác thì để bàn sau.
Lúc đầu Vệ Đình Long không đồng ý, sợ nàng muốn bỏ trốn, nhưng nghe nàng cúi đầu kêu một tiếng "tướng công" hắn liền mặt mày hớn hở đáp ứng.
Hạ nhân bên trong phủ vốn không có hảo cảm với Lương Đông Ân, nhưng thấy dáng vẻ thân thiết của tướng quân với nàng, bọn hạ nhân cũng gió thổi chiều nào xoay theo chiều đó, toàn bộ đi nịnh hót Lương Đông Ân.
Hai người hồi phủ không bao lâu, Vệ Đình Long liền lên Thiểm Bắc tiêu diệt thổ phỉ, trước khi đi còn liên tiếp dặn dò, nếu có bất kỳ kẻ nào không phục nàng, cứ việc đá ra khỏi phủ. Mặt khác còn phân phó tổng quản để ý tất cả việc xảy ra bên trong phủ, không thể để cho phu nhân quá mệt nhọc, lúc này mới lưu luyến không rời xuất phát.
Thời gian trôi qua cực nhanh. Cuối cùng, sau ba tháng, Vệ Đình Long cũng tạm thời áp chế được thổ phỉ ở Thiểm Bắc, nhanh chóng quay về kinh phục mệnh, sau đó chạy vội về phủ nhìn tiểu mỹ nhân mà mình ngày đêm nhung nhớ.
Khi đại đội nhân mã chậm rãi đến về tướng quân phủ, Lương Đông Ân đã ở cửa lớn chờ đợi, phía sau còn có rất nhiều quản sự, nô bộc.
"Đông nhi!" Vệ Đình Long nhìn thấy nàng, liền vội vàng xuống ngựa, xông lên phía trước, nghĩ muốn cầm tay nàng.
Lại chỉ thấy Lương Đông Ân rút tay về, lui người về phía sau từng bước, đoan trang nói: "Tướng quân, mấy ngày nay ngài vất vả. Trước tiên hãy vào phủ nghỉ tạm, còn những chuyện khác sau này hãy nói."
Hả? Sao nàng lại nói chuyện có nề nếp như thế? Vệ Đình Long nhìn chằm chằm Lương Đông Ân trước mắt - đúng là nàng mà, chẳng qua là cách trang điểm của nàng không giống trước kia, hoàn toàn là cách ăn mặc của một vị phu nhân.
Trên mặt nàng có thoa son phấn, tóc búi cao như phu nhân, cài thêm cây trâm gài tóc bằng ngọc hình hoa sen, ọc bích đong đưa theo mỗi bước chân, trên cổ tay còn đeo vòng tay bằng vàng, mặc lăng la tơ lụa, làn mi cong vút, dung mạo xinh đẹp lay động uyển chuyển trong mỗi bước đi, tạo ra vẻ đẹp quyến rũ vô cùng hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng thẳng thắn, tùy tiện trước kia.
Nhưng... khi tới gần căn phòng quen thuộc, Lương Đông Ân nói với bà nhũ mẫu tùy thân: "Đi xuống đi, không gọi các ngươi, đừng tiến vào."
"Dạ." Hạ nhân lĩnh mệnh lui ra.
Vệ Đình Long thấy nàng bình tĩnh chỉ huy hạ nhân bên trong phủ thì trong lòng thật vui mừng. Khi hắn còn ở Thiểm Bắc vẫn lo lắng nàng ở nhà một mình không thể thích ứng với cuộc sống bên trong phủ, xem ra mấy ngày này nàng sống rất khá.
"Đông nhi!" Hắn vui mừng ôm lấy nàng.
Từ nãy giờ vẻ mặt Lương Đông Ân bình tĩnh đến mức không có biểu hiện, rốt cục nở nụ cười: "Phu quân, ngài đã trở lại."
Đúng rồi! Đây mới là Đông nhi của hắn!
"Đến đây! Vi phu hôn một chút, ta nhớ nàng muốn chết đi, nương tử yêu." Hắn tiến đến miệng nàng, muốn hôn nàng.
"Không được, son phấn sẽ bị chàng làm trôi mất, ta lại phải trang điểm một lần nữa, phiền toái lắm." Nàng cười nói.
"Không quan trọng, chúng ta thân thiết một chút trước, vi phu thật sự rất muốn nàng..." Hắn lôi kéo nàng đi đến bên giường.
"Không thể được... búi tóc, quần áo ta không thể tự mình làm, nếu lên giường sẽ bị hỏng hết, còn phải ra lệnh cho tỳ nữ tiến vào giúp ta chải chuốt... tốt nhất là buổi tối đi."
Vệ Đình Long có chút hận. Vất vả lắm mới được gặp nàng, muốn cùng nàng thân mật một lát. Nàng liền tìm mọi cách khước từ? "Đông nhi..." Hắn còn chưa nói xong đã bị tiếng nói của người ngoài cửa cắt ngang.
"Phu nhân, trướng phòng (phòng kế toán) mời người qua đó, hình như là có chuyện gấp." Hạ nhân ở ngoài cửa bẩm báo.
"Bảo Vương trướng phòng chờ ta một lát, ta lập tức qua ngay." Nàng đáp lời, sau đó xoay người nói với hắn: "Đình Long, trước hết chàng hãy ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta xử lý xong việc sẽ trở lại với chàng." Nói xong nàng cũng không quay đầu lại liền vội vàng bước ra khỏi cửa phòng.
Tại sao có thể như vậy? Vệ Đình Long nhìn thấy bóng người nhỏ xinh đi xa dần, trong lòng hơi ngạc nhiên. Nhưng về mặt này, hắn phải bội phục năng lực của nàng. Trước kia mấy quyển sổ sách công nợ này là thứ làm cho hắn đau đầu nhất, ngay cả xem cũng không muốn xem, mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, nàng có thể sắp xếp được hạng mục ghi chép công nợ này... Đông nhi của hắn quả nhiên là một nữ tử kỳ lạ.
Được rồi, nàng đang bận, trước hết hắn nghỉ ngơi một chút, bồi dưỡng thể lực thế này cũng tốt... Ha hả... Hắn nở nụ cười mờ ám, mặc nguyên y phục nằm xuống giường.
Lương Đông Ân bận rộn cả ngày mãi cho đến nửa đêm. Thật vất vả cuối cùng Vệ Đình Long cũng có thể ôm nàng thân thiết một phen, lại không nghĩ rằng nàng vừa đặt lưng xuống liền mệt nhọc chìm vào giấc ngủ, mặc cho hắn gọi nàng thế nào, nàng vẫn cứ ngủ say.
Sang ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, nàng đã rời giường, để cho ba tỳ nữ giúp nàng thay quần áo, rửa mặt chải đầu, rửa tay, đâu đó xong xuôi nàng liền đi về phía trướng phòng. Buổi trưa thì đến nhà bếp căn dặn làm các món ăn, buổi chiều xử lý vấn đề tiền thuê đất của tướng quân phủ, buổi tối còn phải viết thư phúc đáp để cám ơn Trương lão gia của Trương gia trang, còn phải chọn lựa lễ vật để mừng thọ Tạ thượng thư, từ chối đi xem diễn cùng Kha gia...
Sau khi Vệ Đình Long trở lại tướng quân phủ, liền thấy Lương Đông Ân giống như ruồi bọ không đầu cả ngày bận rộn không ngừng, hoàn toàn không có thời gian ờ cùng hắn, buổi tối vừa nằm xuống đã ngủ ngay, không nghĩ tới chuyện thân mật, làm cho mấy ngày nay hắn hờn dỗi, không được vui.
Đến một ngày, Vệ Đình Long rốt cuộc nhịn không được, tức giận chạy về phía trướng phòng, chỉ thấy Lương Đông Ân mày đẹp nhíu chặt, phụng phịu nhìn một đống sổ sách công nợ, rất đông quản sự vây quanh ở bên người nàng.
"Vậy... Vương chưởng quầy hãy ngừng việc ủ rượu lại đi, thế thì trên sổ công nợ sẽ..."
Nàng còn chưa nói xong, một tên quản sự trong đó liền nói: "Không thể nào đâu, phu nhân. Tướng quân phủ của chúng ta có chỗ ủ rượu của Vương chưởng quầy là có từ khi lão gia còn sống, mục đích là chăm sóc cho cuộc sống của người dân địa phương, hiện nay cho dù lỗ lã, cũng không nên ngừng lại, tránh để mọi người nói chúng ta bỏ mặc, không quan tâm đến dân chúng."
"Vậy à... vậy giữ đi, nhưng xin Vương chưởng quầy nghĩ cách để tăng thu nhập của việc bán rượu đi..." Nàng lật quyển sổ công nợ đã khá cũ nằm ở trở bàn.
"Phu nhân, chính là bởi vì rượu này không thể không ủ, nhưng lại không được ưa chuộng, mới phải thỉnh người định đoạt!" Quản sự còn nói thêm.
"Vậy..." Lương Đông Ân nhíu mi khó xử. Nàng không thể bôi nhọ mặt mũi của tướng quân phủ, nàng cần phải ở trong khoảng thời gian ngắn, giải quyết hết tất cả những vấn đề khó khăn tồnại đã lâu trong phủ.
Vệ Đình Long ở bên ngoài trước phòng, nhìn thấy nàng cố gắng nghĩ cách giải quyết công việc, rồi lại không nắm được điểm quan trọng, đồng thời còn phải ra dáng người chủ trong nhà, thân thể và đầu óc đều bị mệt mỏi, cuối cùng đã biết vì sao mỗi ngày nàng đều bận rộn như vậy, ban đêm vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ say.
"Đủ rồi!" Hắn bước vào trướng phòng, rống lên một tiếng.
Các quản sự nhìn thấy Vệ Đình Long, đều lập tức cung kính hành lễ.
Vệ Đình Long tức giận, mạnh mẽ đem Lương Đông Ân còn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề khiêng lên vai, bước ra khỏi trướng phòng, đi nhanh về hướng Thâm Tri viên.
"Á! Đình Long, mau thả ta xuống!" Bị nằm lộn ngược trên lưng hắn, Lương Đông Ân không ngừng quát to."Ta còn có chuyện phải làm nha... thực đơn cơm trưa, cơm tối, đầu bếp bên kia còn muốn tìm ta kìa! Ngày hôm qua trong cung truyền đến tin tức, nói sau giờ ngọ hôm nay công công sẽ tới trong phủ, Hoàng Thượng ban thưởng, trong phủ nên chuẩn bị một chút. Còn có..." Nàng vẫn quan tâm việc vặt trong phủ.
Vệ Đình Long một cước đá văng cửa phòng, đặt nàng trên ghế dựa lớn ở trong phòng, hai tay chống hai bên, vây nàng bên trong ghế, nhìn xuống nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đông nhi! Ta không phải muốn nàng làm bà quản gia trong phủ, này việc vặt đều để cho tổng quản đi làm, nàng chỉ cần chuyên tâm theo ta là được."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết!" Bàn tay to của hắn vung lên, tơ lụa trên người nàng lập tức biến thành nhiều mảnh nhỏ, lộ ra thân hình tuyết trắng.
Hắn nheo mắt lại, nhìn thấy nàng nhấc hai tay lên, dùng hai t đậy cơ thể, cười khẽ một tiếng: "Thế nào? Đông nhi, nàng còn thẹn thùng như vậy sao? Điểm này không giống như Đông nhi mà ta quen biết nha! Nương tử thân yêu!"
"Không... trong phủ nhiều người, e rằng sẽ bị người ta nhìn thấy, nếu có nhiều người biết thì bí mật khó giữ, truyền ra ngoài không tốt..." Nàng lo lắng nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Ai dám rình coi chúng ta hoan ái?" Hắn ôm nàng lên giường.
Đã lâu rồi không chạm vào nàng, dục vọng của hắn dễ dàng bị khơi dậy, vật nóng rực giữa hai chân nói lên hắn khao khát nàng biết bao nhiêu.
Vệ Đình Long vuốt ve thân thể trắng mịn màng của nàng, mấy tháng không gặp, nàng đẹp hơn, thân thể mềm mại trắng nõn, cũng có hương vị của nữ nhân. Hắn phủ lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hung hăng mút, trừng phạt nàng vì đã bỏ mặc hắn mấy ngày qua, để hắn phải chìm đắm trong tương tư khổ sở, và cũng làm cho nàng biết hắn muốn nàng đến cỡ nào...
Hắn chơi đùa xoa nhẹ hai đóa hồng mai trước ngực nàng, thân hình cường tráng tách đôi chân của nàng ra, phân thân nam tính nóng bỏng nhẹ nhàng chọc chọc vào huyệt khẩu nữ tính nhỏ hẹp của nàng, bàn tay to trượt xuống phía bên trong đùi nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo hình dáng hoa huyệt, phát hiện nàng vẫn chưa động tình, mật huyệt cực kỳ khô ráo.
Biết nàng cần thời gian, hắn kiên nhẫn nói nhỏ bên vành tai nàng, "Đông nhi... vi phu thật sự rất nhớ nàng, rất muốn nàng..."
Hắn nhẹ nhàng phả hơi thở nóng rực ở bên tai nàng, thậm chí thổi nhẹ vào cổ của nàng.
Nàng sợ nhất là bị ngứa luôn luôn rụt cổ lại xin buông tha...
Nhưng lần này nàng không có rụt cổ lại, cũng không có thânh âm gì..."Đông nhi... nàng không sợ ngứa sao? Xem ra vi phu phải nâng cao kỹ thuật gãi ngứa của mình rồi... Ưm, để xem nàng ngứa không... Đông nhi..." Vệ Đình Long vẫn còn hạ giọng lẩm bẩm.
Hắn rời đi cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của nàng, muốn nhìn thấy vẻ mặt nàng mê loạn vì hắn, nhưng nàng lại nhanh chóng nghiêng mặt đi, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, không có đáp lại hắn.
Một cảm giác kinh hãi tập kích trong lòng Vệ Đình Long!
Đó là vẻ mặt lúc nàng mới vừa bị bắt giữ, bị hắn cưỡng bức!
Không! Đừng như vậy! Đừng trở lại như bộ dáng ban đầu! Đông nhi...
Hắn hoảng hốt đến mức ép nàng nhìn thẳng vào hắn, trong cặp mắt nâu kia không có ham muốn mãnh liệt, chỉ có bình tĩnh, cùng một chút lạnh lung...
Ông trời! Đừng đối với ta tàn khốc như vậy! Đừng trở lại bộ dáng như lúc ban đầu! Không thể! Ta không cho phép! Tuyệt đối không cho phép "Đông nhi, gọi tên ta!" Hắn khẩn trương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.
Nàng không có đáp lại, cắn chặt cánh môi dưới, trong mắt chỉ là khoảng không mờ mịt, phản ứng của nàng bây giờ giống y hệt như khi mới vừa bị hắn bắt giữ làm bạn trên giường
Vệ Đình Long luống cuống. Tại sao có thể như vậy? Hắn mới rời đi mấy tháng, tại sao nàng lại biến thành như vậy?
Hay là nàng đang diễn trò, lộn xộn như vậy để trốn tránh giao hoan với hắn? Không! Đông nhi không phải là người như thế, nàng luôn thẳng thắn, rõ ràng sáng tỏ, nàng sẽ không có tâm tư đùa giỡn.
Hay là... nàng không thích cùng hắn hoan ái? Không! Sẽ không đâu! Mấy ngày ở trong núi, hai người không phải phối hợp rất khá sao? Nàng đắm chìm ở trong thế ới tình dục cùng hắn, sự nhiệt tình sung sướng như vậy không thể nào là giả được!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện? Sao nàng lại trở về bộ dáng như trước kia?
Hắn lại hôn nàng, ý muốn khơi gợi nhiệt tình trong cơ thể nàng, nhưng nàng vẫn không có đáp lại, dường như con rối không có sự sống...
Hai mắt Vệ Đình Long che kín khiếp sợ cùng bối rối: "Đông nhi, đừng làm ta sợ! Van xin nàng..."
Vào một buổi sáng, Vệ Đình Long mở mắt ra, bên người đã không thấy bóng dáng của Lương Đông Ân. Đêm qua hắn quá mức khiếp sợ, sau đó làm sao ngủ được hắn cũng không hiểu rõ, hắn chỉ biết là Đông nhi cũng không thèm nhìn tới hắn, hắn quả thật sắp điên rồi...
Trời ạ! Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Ai nói cho hắn biết đi...
Bên ngoài sân luyện võ truyền đến âm thânh ồn ào, Vệ Đình Long nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái - hắn đang phiền muốn chết, mà bọn hạ nhân còn dám tranh cãi ầm ĩ ồn ào! Hắn phẫn nộ phủ thêm áo khoác, nhún mũi chân một chút, thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà, muốn xem thử là người nào không có mắt, sáng sớm quấy nhiễu giấc mộng đẹp của hắn.
Trên sân luyện võ, chỉ thấy Lương Đông Ân tràn đầy sức sống, cầm trong tay Linh Phượng song câu (hai cái móc), thân ảnh linh hoạt cùng Thạch Khôi đánh nhau. Khổ người Thạch Khôi cao lớn lại là người luyện võ khỏe mạnh, hai tay cầm Lang Nha bổng vung lên tấn công bên trái nàng, Lương Đông Ân phô bày kỹ năng uyển chuyển, nhảy lên đá một cái, dùng lực đạo cực chuẩn đánh trúng Thạch Khôi, trên mặt Thạch Khôi xuất hiện một dấu chân, lập tức ngã về phía sau, Linh Phượng song câu quấn lấy Lang Nha bổng nặng nề, một câu vung lên, Lang Nha bổng bén nhọn bị đánh bay lên không trung.
Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đối với kỹ thuật võ nghệiêu của Lương Đông Ân bội phục sát đất, còn có người cười nhạo Thạch Khôi ngã như chó ăn phân, chúng quan binh vây quanh Lương Đông Ân luận bàn tài nghệ, không ai phát giác trên nóc nhà có một cặp mắt giết người nhìn chằm chằm vào bọn người không biết sống chết như họ.
"Đứng lên, Thạch Khôi." Lương Đông Ân cười, vươn tay về phía Thạch Khôi, muốn kéo hắn đứng lên.
Thạch Khôi ngã đến mơ mơ màng màng, theo trực giác liền vươn bàn tay thô ráp ra, nhưng ngay khi hắn muốn cầm bàn tay nhỏ bé của Lương Đông Ân, thì Lang Nha bổng lợi hại lao tới hắn với tốc độ nhanh như chớp, lại mạnh mẽ lại vừa độc ác! Hắn vội vàng lăn về phía sau vài vòng, trên người dính đầy bụi và bùn đất, trông rất thê thảm!
"Con rùa rụt đầu! Là ai?" Hắn tức giận quát lên một tiếng lớn. (câu này là Thạch Khôi bị đánh lén nên chửi)
Mọi người vừa ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt Vệ Đình Long xanh mét đứng ở nóc nhà, sắc mặt rất giống như vừa ăn phải thuốc nổ, hai mắt phun ra lửa giận có thể thiêu cháy tất cả quan binh có mặt tại sân luyện võ.
"Tướng quân!" Quan binh lập tức cúi đầu, cung kính chắp tay hành lễ, cùng hô lên.
"Toàn bộ những người ở đây đi luyện tập đến chạng vạng cho ta, người nào vi phạm cứ xử theo quân pháp!" Hắn lạnh lùng hạ lệnh.
Tất cả quan binh sắc mặt đều xanh mét, nhưng không dám không vâng lời, cung kính trả lời: "Dạ!"
Lần này bọn họ thật sự tiêu rồi. Bây giờ còn là sáng sớm, luyện tập đến chạng vạng, ngày mai nhất định không xuống giường được.
Vệ Đình Long trực tiếp nhìn chằm chằm Lương Đông Ân, tóc nàng bay tán loạn, hai gò má ửng hồng miệng vốn có ý cười nhìn thấy hắn lập tức biến mất, còn lảng tránh ánh mắt hắn, không chịu nhìn thẳng hắn.
Đáng chết! Nàng không muốn nhìn thấy hắn như vậy ư! Nàng có thể cùng Thạch Khôi đấu võ nắm tay, cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn hắn!
Vệ Đình Long cảm thấy trái tim tổn thương sâu sắc, làm cho con ngươi đen của hắn trở nên âm u thâm trầm. Lương Đông Ân nhìn hắn một cái, lập tức xoay người rời khỏi sân luyện võ, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống.
Làm sao bây giờ? Hắn không thích nữ nhân múa đao múa thương. Tướng quân phu nhân tương lai sao có thể làm ra những chuyện mất mặt như thế? Nếu truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ bôi nhọ thânh danh tướng quân phủ... nàng giống như lại nghe tiếng của tổng quản, các quản sự...
Sáng sớm hôm nay gặp Thạch Khôi đang luyện võ, nàng nhất thời ngứa nghề, mới muốn cùng hắn đánh nhau, không nghĩ tới lại bị phu quân nhìn thấy... Nhìn ánh mắt hắn, nàng biết hắn cực kỳ không vui. Nàng lại làm sai...
Lương Đông Ân cắn môi cánh hoa, vẻ mặt hối hận bước vào trướng phòng.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |