Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang Nam Tiếu Nương Tử - Chương 07

Giang Nam Tiếu Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Tinh Nguyệt hiên.

Vẻ mặt Từ Bộ Vân phức tạp nhìn khuôn mặt ngủ say của Phạm Tử Đình. Trong lòng lại phiền muộn vì bản thân không khống chế được. Tại sao người làm việc gì cũng luôn luôn bình tĩnh như hắn, mà khi gặp Phạm Tử Đình không nghe lời đã nổi trận lôi đình như vậy? Nhìn thấy sắc mặt Phạm Tử Đình trắng bệch, trong đầu hắn đột nhiên có một ý tưởng, có thể khiến cho nàng vĩnh viễn đều phải nghe lời hắn, cả đời đều phải để hắn vào trong mắt... Nghĩ tới nghĩ lui, trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý, lập tức rời khỏi Tinh Nguyệt hiên, đi đến hướng thư phòng.

Chiều tối, Phạm Tử Đình từ từ tỉnh lại, nhìn thấy xung quanh một mảnh tối đen, nghĩ muốn di chuyển thân thể, nhưng nửa thân dưới truyền đến đau đớn như bị xé rách khiến nàng thống khổ nhăn mặt nhíu mày, di chuyển các ngón tay thì phát hiện toàn thân đều đau nhức không thôi. Ơ? Tại sao lại không thấy ai cả?

Phạm Tử Đình miệng khô lưỡi khô, thật muốn uốngnước, bởi vì lúc nãy ở Vũ Thanh lâu đau đớn kêu khóc thảm thương làm cho cổ họng nóng rát, đau buốt, nói không ra tiếng. Đối mặt với căn phòng chìm trong bóng tối, trong lòng nàng đột nhiên sợ hãi, muốn gọi người đến, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ hãi và sốt ruột đan xen trong lòng nàng, khiến bả vai nàng run rẩy, nức nở trong bóng đêm.

Từ sau khi Từ Bộ Vân biết nàng là nữ nhi, nàng cũng rất đáng thương, lúc nào cũng theo sát ở bên người hắn, không thể đi đâu. Từ Bộ Vân mãnh liệt đòi hỏi nàng hết lần này đến lần khác, mỗi lần giao hoan gần như đều khiến nàng ngất đi, sau khi tỉnh lại thì toàn thân đau nhức, chỗ kín cũng truyền đến đau đớn, càng nghiêm trọng hơn chính là, dù bị gây sức ép như vậy mà Thu Nguyệt vẫn phải đến Tô Châu.

Bây giờ xung quanh một mảnh tối đen, tất cả những chuyện không may này đều do tên trang chủ đê tiện, hạ lưu, vô sỉ đáng ghét kia đã nhốt nàng trong phòng... Phạm Tử Đình càng nghĩ càng khổ sở, khóc càng thương tâm, từng trận tiếng khóc quanh quẩn trong căn phòng rộng lớn, càng lộ vẻ cô tịch.

"Sao lại thế này?" Từ Bộ Vân từ xa đã nghe được tiếng khóc, khẩn cấp vọt vào, đốt đèn lên, bốn phía tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thì thấy Phạm Tử Đình đang ở trên giường khóc đến khàn cả giọng.

"Tử Nhi bảo bối, sao nàng lại khóc đến nông nổi này?" Hắn một mặt nói một mặt lấy khăn lau nước mắt cho nàng.

"Nước..." Phạm Tử Đình khó khăn thốt ra một chữ.

Từ Bộ Vân lập tức rót chén trà, nâng nàng dậy, chậm rãi đút trà vào trong miệng nàng. Uống nước trà khiến cho cổ họng của Phạm Tử Đình thoải mái hơn một chút, nuốt ừng ực nói: "Ngươi... Ngươi..."

"Tử Nhi, có chuyện gì từ từ nói." Từ Bộ Vân vỗ nhẹ lưng của nàng.

"Thu... Thu Nguyệt...." Bàn tay nhỏ bé của Phạm Tử Đình tùy tiện lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình.

"Lại là Thu Nguyệt? Chết tiệt! Nàng không thể một ngày không nhắc đến cô ta sao?" Từ Bộ Vân tức giận nói, thật sự không có biện pháp với nàng mà.

"Thu Nguyệt để lại tờ giấy trong phòng ta, nói là cô ấy đi đến Tô Châu... Ngươi rõ ràng đã hứa với ta, chỉ cần ta ở chỗ này ba ngày, ngươi sẽ không phái Thu Nguyệt đến Tô Châu! Ngươi là kẻ lừa đảo!"

"Không cho phép nói ta là kẻ lừa đảo!" Từ Bộ Vân lạnh giọng nói, ánh mắt rét lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, một tay túm lấy cổ tay Phạm Tử Đình.

Phạm Tử Đình bị đau cũng không thốt ra một tiếng, nước mắt cứ chảy dài, rơi thẳng xuống áo ngủ bằng gấm.

"Không được khóc!" Từ Bộ Vân hét lên.

Nhưng Phạm Tử Đình càng sợ càng khóc, càng khóc càng sợ, Từ Bộ Vân lấy tay kẹp chặt cằm nàng, nâng mặt của nàng lên, nhìn thấy mắt đẹp ngập nước, nước mắt không ngừng rơi xuống dưới, cái miệng anh đào nhỏ nhắn run rẩy, bộ dáng xinhđẹp khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi cánh hoa của nàng, tiếng khóc nhất thời ngừng lại.

Hắn hôn dọc theo hình dáng cánh môi nàng, hoàn toàn khác xa với khẩu khí đe dọa ban đầu, là một loại đối xử luyến tiếc, dịu dàng, yêu thương. Phạm Tử Đình bị hôn đến quên khóc, chỉ sững sờ nhìn hắn.

"Tử Nhi ngoan, ta ôm nàng đi tắm rửa trước, như vậy nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút." Thấy nàng ngưng khóc, Từ Bộ Vân xốc áo ngủ bằng gấm lên, nhẹ ôm lấy nàng giống như ôm bảo vật quý giá. Nhìn thấy giữa hai chân nàng có dòng chất lỏng màu trắng đã khô cạn, trong lòng hắn lại cảm thấy từng cơn rung động, nhanh chóng thi triển khinh công, nhảy một cái là đến bên bể ôn tuyền.

Đem Phạm Tử Đình đặt trong ôn tuyền, Từ Bộ Vân tự cỡi quần áo rồi cũng bước vào trong, cẩn thận cọ rửa thân hình trần trụi của Phạm Tử Đình. Hắn ngâm mình vào trong nước suối, thật không dễ dàng đem dục hỏa vừa mới dâng lên cưỡng chế xuống, nhìn thấy dấu vết nước mắt ràn rụa của Phạm Tử Đình, trong lòng có vạn phần không nỡ,cầm khăn ướt lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: "Không được khóc nữa, chuyện của Thu Nguyệt, ta sẽ tìm lão Triệu tới hỏi. Ngoan...."

Phạm Tử Đình ngoan ngoãn gật đầu. Đợi Phạm Tử Đình dùng xong bữa tối, đêm đãkhuya, lão Triệu vẫn vô cùng cung kính đứng ở bên ngoài Vụ Viên chờ gọi. "Lão Triệu, Thu Nguyệt ra trang khi nào? Tại saotrong trang có người rời đi xa mà không có ai bẩm báo?" Từ Bộ Vân nghiêm khắc chất vấn.

"Khởi... Khởi bẩm trang chủ, Thu Nguyệt là lén lút ra khỏi trang, lão nô có hỏi Nhị Lăng Tử canh cửa, nó đã thề độc, tuyệt đối không có tự mình thả Thu Nguyệ ra trang, thỉnh trang chủ minh xét." Trên trán lão Triệu chảy đầy mồ hôi, kinh sợ giải thích.

"Vậy không thấy Thu Nguyệt đã bao lâu rồi? Ngươi có biết không?" Từ Bộ Vân trầm tư trong chốc lát, hỏi.

"Theo tính toán của lão nô thì khoảng hai ngày." Từ Bộ Vân vung bàn tay to lên.

"Tăng số người trông coi cửa trước và cửa sau trang. Mặt khác kêu Trịnh thúc mang theo mười tên tráng đinh, suốt đêm hỏa tốc chạy tới Tô Châu,nhất định phải tìm được Thu Nguyệt. Nếu có bất kỳ tin tức nào của Thu Nguyệt phải lập tức báo ngay, hiểu chưa?"

"Lão nô lập tức đi làm!"

"Lui xuống đi!" Lão Triệu chắp tay hành lễ rồi lui xuống.

"Tử Nhi, ta xử lý như vậy nàng có vừa lòng không?" Từ Bộ Vân nói với phía sau tấm bình phong, liền thấy Phạm Tử Đình từ phía sau bình phong đi ra.

"Ừm.... Hy vọng Thu Nguyệt không có việc gì." Phạm Tử Đình vẫn cứ lo lắng.

"Yên tâm đi, ta đã tăng nhân thủ đi tìm, vả lại người của Từ gia trang ta hành tẩu ở bên ngoài cũng không có người dám gây khó dễ. Tử Nhi, nàng vẫnlà nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm mai xem lão Triệu mang đến tin tức gì rồi tính tiếp."

Phạm Tử Đình gật gật đầu, nhẹ nhàng bước đi,nghĩ muốn bước ra khỏi cửa thư phòng, nhưng giữa hai chân truyền đến đau đớn khiến nàng vịn lấy cánh cửa há miệng hít thở, Từ Bộ Vân thấy thế lập tức vươn tay ôm lấy nàng.

"Tử Nhi, đã kêu nàng đừng có lộn xộn, để ta ôm nàng là tốt rồi." Hắn thi triển khinh công, nhún người một cái, chớp mắt đã đến Tinh Nguyệt hiên. Hắn giúp nàng cởi thanh sam rồi tiện tay quăng đi, sau đó liền ôm Phạm Tử Đình đến bên giường lớn bố trí ổn thỏa, nhanh chóng đắp chăn kín lại, rồi tự mình nằm xuống bên cạnh nàng, thở dài.

"Sao vậy? Tại sao lại thở dài?" Phạm Tử Đình không tự chủ quan tâm đến Từ Bộ Vân.

"Không có gì. Ngủ đi!" Từ Bộ Vân trong lòng thở dài, mỹ nhân ở cạnh bên, nhưng không thể âu yếm, loại thống khổ này có lẽ tất cả nam nhân trong thiên hạ đều biết. Sáng sớm hôm sau, Phạm Tử Đình chờ tới chờ lui mà vẫn không có tin tức của Thu Nguyệt, ngược lại Vương sư phó của tiệm may đã mang đến một rương lớn chứa đầy váy áo xiêm y đặt ở bên giường, nhưng nàng hoàn toàn không có hứng thú, vẫn mặc thanh sam như cũ. Từ Bộ Vân rời giường, sau đó đến ngay thư phòng xử lý công việc nên không thấy bóng dáng hắn đâu cả, nàng đành phải một mình ngồi ở trong hiên chờ tin của lão Triệu.

Ở trong lòng nàng còn có chuyện khác: nàng muốn quay về phía sau sương phòng. Dù sao đã qua ba ngày, Thu Nguyệt cũng đi Tô Châu rồi, nàng không có lý do gì tiếp tục ở lại Tinh Nguyệt hiên nữa, nàng muốn trở lại nơi thuộc về chính mình. Lúc nàng đang suy nghĩ không biết nên nói với Từ Bộ Vân như thế nào, thì người đó đã tự nhiên xuất hiện ở cửa. Thấy Phạm Tử Đình vẫn mặc nam trang, Từ Bộ Vân dùng ánh mắt sắc bén quan sát trong phòng, ánh mắt đảo qua rương quần áo bị Phạm Tử Đình để qua một bên, ánh mắt lần nữa trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Tử Đình.

Phạm Tử Đình biết ý hỏi trong mắt hắn, liền ấp a ấp úng nói: "Ta...... Vẫn là mặc quần áo của mình thì thoải mái hơn, cho nên quần áo này...... Ta...... Ngươi...... Cái đó......" Nàng bị Từ Bộ Vân nhìn chằm chằm làm cho không được tự nhiên, ngay cả nói cũng không biết phải nói như thế nào.

"Nàng muốn tự mình đổi, hay là muốn ta giúp nàng đổi?"

"A? Không, ta không cần váy áo xiêm y này, ta mặc như vậy cũng tốt lắm rồi...... A! Ngươi làm gì vậy? Mau dừng tay!"

Từ Bộ Vân cởi thanh sam của nàng, giọng điệu cương quyết nói: "Đổi!"

Khẩu khí không cho phép cãi lời khiến Phạm Tử Đình biết nếu tiếp tục kiên trì tới cùng đối với mình không có lợi, chỉ đành bất đắc dĩ mở rương quần áo ra, lấy ra một bộ áo váy màu vàng."Ngươi...... Ngươi quay đầu đi, không được nhìn lén!"

Từ Bộ Vân cười cười, theo lời xoay người sang chỗ khác. Nữ nhân thật kỳ quặc, mấy ngày nay hắn đã nhìn thấy hết thân hình tuyệt mỹ của nàng không sót thứ gì, thay quần áo còn muốn hắn quay đầu đi? Nhưng vì muốn được nhìn thấy giai nhân mặc nữ phục, hắn vẫn không nói nhiều, ngoan ngoãn làm theo.

Nghe phía sau truyền đến âm thanh cởi quần áo sột soạt, trong đầu Từ Bộ Vân không tự giác vẽ lên thân thể mềm mại trần như nhộng của Phạm Tử Đình, trong lòng dâng lên một cỗ dục vọng mãnh liệt, nghĩ muốn xoay người nhào vào thân thể như bạch ngọc kia.... .....

Thời gian cứ thế trôi qua, Từ Bộ Vân nhắm mắt lại, cắn răng đem dục vọng của mình áp chế xuống. Chết tiệt! Thời gian tại sao lại qua chậm như vậy? Hắn không biết còn có thể nhẫn nại được bao lâu.... ....Kiềm chế dục vọng của mình đã cướp đi toàn bộ lực chú ý của Từ Bộ Vân, nên đã không để ý phía sau sớm đã không còn tiếng động, chờ hắn phát hiện được điểm này, cảm thấy hoảng hốt, nhanh chóng xoay người , lại đối diện với đôi mắt thông minh linh động, hắc bạch phân minh. A...... Đẹp quá!

Phạm Tử Đình xinh đẹp tỏa sáng như ánh trăng, dùng trâm ngọc phỉ thúy vấn mái tóc như mây lên, từng sợi tóc sáng chói như tơ. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng đáng thèm khát, da thịt trắng như tuyết càng lộ ra vẻ xinh đẹp dưới sự phụ trợ của bộ váy áo màu vàng nhạt.

Giờ phút này Phạm Tử Đình giống như tiên nữ hạ phàm, Từ Bộ Vân trong khoảng thời gian ngắn nhìn đến ngây dại, đối với ánh nhìn chăm chú của Từ Bộ Vân, Phạm Tử Đình cực kỳ không quen, mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu. Từ Bộ Vân dường như bừng tỉnh: "Tử Nhi, nàng quả thật là cực kỳ xinh đẹp! Quả nhiên là nữ nhi thì cần phải mặc nữ phục...... Thật sự là cực kỳ xinh đẹp!" Từ Bộ Vân gật đầu, liên tục tán thưởng.

Phạm Tử Đình nghe hắn khen ngợi như vậy thì lòng tự tin cũng tăng lên rất nhiều. Nàng vốn tưởng rằng mình mặc nữ phục nhất định rất kỳ quái, nhưng mà theo ánh mắt tán thưởng của Từ Bộ Vân, nàng nghĩ bản thân mình cũng xinh đẹp, liền nở nụ cười.

"Phải kêu Vương sư phó làm thêm một ít xiêm y mới được. Tử Nhi, sau này không được mặc quần áo nam nhân nữa, như vậy rất đáng tiếc cho vẻ đẹp nữ tính của nàng." Từ Bộ Vân ôm Phạm Tử Đình, nhẹ nhàng nói.

"Ta biết rồi." Ngoài miệng Phạm Tử Đình đáp lời nhưng trong đầu lại có tính toán khác.

"Vân, ta...... Ta nghĩ.... ..." Nàng nghĩ muốn quay về hậu viện, lại sợ nói ra miệng sẽ khiến Từ Bộ Vân mất hứng.

"Nàng nghĩ cái gì?" Từ Bộ Vân ôm Phạm Tử Đình, mặt dán trên mái tóc của nàng để ngửi mùi thơm của nàng, bộ dáng và tâm tình rất tốt. "Ta...... Ta nghĩ nên quay về phía sau sương phòng, quay về nơi ở trước kia của ta."

"Không cho phép!" Từ Bộ Vân đã sớm biết nàng nhất định sẽ đưa ra yêu cầu này, giọng điệu dường như một chút bất ngờ cũng không có, chỉ có bình tĩnh, bá đạo ra lệnh.

"Tại sao chứ? Ba ngày đã qua rồi nha! Thu Nguyệt cũng đã rời khỏi trang, cho nên ta nghĩ......" Trong lòng Phạm Tử Đình dâng lên một nỗi chua xót.

"Ta là trang chủ của Từ gia trang, lời nói của ta không ai được cãi. Không cần tiếp tục nói nữa!" Từ Bộ Vân trời sinh tính cách khí phách khiến cho hắn tuyệt không buông tha thứ mình muốn.

"Tại sao ngươi có thể nói mà không giữ lời? Rõ ràng ngươi đã nói ba ngày, bây giờ ba ngày cũng đã......"

"Nàng nghe không hiểu lời của ta nói sao?" Đáy mắt Từ Bộ Vân phóng ra tia nhìn lạnh lùng. Chết tiệt! Nàng cứ nhất định phải nhắc nhở hắn sao? Nàng không thích cùng hắn ở chung một chỗ như vậy sao?

Phạm Tử Đình nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc củaTừ Bộ Vân, liền ngừng nói cúi đầu. Tuy rằng nàng chỉ là con gái của một người quản sự, còn hắn là trang chủ cao cao tại thượng, nhưng trang chủ thì có thể nói mà không giữ lời sao? Trong lòng nàng có ngàn vạn lần ấm ức, nhưng chỉ có thể yên lặng cúi đầu. Nghe được tiếng mở cửa rồi đóng cửa, nàng biết hắn đã rời đi.

Khẽ thở dài một hơi, Phạm Tử Đình bất đắc dĩ ngồi ở mép giường, trong đầu chỉ nghĩ đến vấn đề duy nhất ----Thu Nguyệt, cậu ở đâu?

Vài ngày tiếp theo, bởi vì thân thể Phạm Tử Đình chưa hồi phục như cũ nên Từ Bộ Vân đến Tinh Nguyệt hiên chỉ là ôm nàng ngủ, không có hành vi thân mật. Mà sáng sớm nào Phạm Tử Đình tỉnh lại cũng đều nhìn thấy Từ Bộ Vân đang ngây ngốc nhìn nàng, trong tròng mắt đen chứa suy nghĩ sâu xa.

Trong quãng thời gian sống ở đây, Phạm Tử Đìnhkhông ngừng hỏi tin tức của Thu Nguyệt, Từ BộVân lúc đầu còn kiên nhẫn trả lời, sau đó thì đáp lại với giọng điệu thờ ơ khiến cho Phạm Tử Đình tức giận không thôi. Đó chính là bằng hữu tốt nhất củanàng nha! Đối mặt với hành động phớt lờ không để ý tới của Từ Bộ Vân, Phạm Tử Đình bắt đầu dùng thái độ trầm mặc tiêu cực để kháng nghị. Mỗi khi Từ Bộ Vân ở trong phòng trò chuyện với nàng, nàng chỉ nghe không nói, nói tai phải ra tai trái, nhưng lại rất khéo léo để cho Từ Bộ Vân biết nàng không yên lòng.

Ban đêm đi ngủ, nàng tùy ý hắn muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, nàng cũng không thèm phản ứng, sáng sớm tỉnh lại, đối với ngóng nhìn của hắn giả vờ như không thấy, coi hắn giống như người vô hình.

Từ Bộ Vân dù có chậm hiểu đến thế nào đi nữa thì cũng phát giác ra thái độ kháng nghị tiêu cực của Phạm Tử Đình, huống chi hắn vốn là người có tầm quan sát sắc bén. Trong đầu hắn cũng oán đám thủ hạ hành sự bất lực, chỉ một tiểu cô nương, tại sao tìm mười ngày rồi vẫn không có tin tức. Đến một ngày, hai người lại vì chuyện của Thu Nguyệt mà cãi nhau.

"Ngươi căn bản là không muốn tìm Thu Nguyệt về,ngươi là kẻ lừa đảo!"

"Ta đã sớm cảnh cáo nàng, không cho phép nói ta là kẻ lừa đảo!"

"Ngươi chỉ muốn nhốt ta ở Vụ Viên! Mau thả ta ra ngoài!"

"Nàng mơ tưởng!"

"Ngươi...... Ngươi không tuân thủ lời hứa!"

"Ta không cho phép nàng rời đi thì nàng không thể bước ra khỏi Vụ Viên nửa bước! Ta là trang chủ của Từ gia trang, tất cả mọi người ở trong trang đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta mà làm việc, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ!"

Phạm Tử Đình nghe vậy, biểu tình bi thương lậptức xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi cánh hoa run rẩy, cố nén nước mắt sắp tràn mi.

"Đúng, ta biết rồi. Ta chẳng qua cũng chỉ là con gái của một người quản sự, đã mạo phạm đến trang chủ cao cao tại thượng, thật sự có lỗi quá!" Nói xong nàng liền ngồi xuống mép giường, không hề hé răng.

Từ Bộ Vân biết vừa rồi mình nói quá nặng lời, muốn an ủi nàng, vươn tay ra vuốt ve gò má nàng, tiếc làPhạm Tử Đình đã hạ quyết tâm, thân mình co rụt về sau, kiên quyết nói: "Trang chủ xin tự trọng! Ta chỉ là con gái của một tên quản sự ti tiện, chạm vào ta sẽ làm ảnh hưởng đến thân phận cao quý của ngài!"

"Nàng......" Từ Bộ Vân nghe xong liền nổi giận, quát nàng: "Nàng đã là người của ta, ta đương nhiên có thể chạm vào nàng!" Hắn thô bạo đẩy Phạm Tử Đình ngã ra giường lớn, cả người đè lên người nàng, hôn nàng.

"A..." Từ Bộ Vân bị đau, khẽ kêu một tiếng, ngẩng đầu lên, môi dưới hơi hơi chảy ra một ít máu.

"Nàng dám cắn ta?" Từ Bộ Vân cộc cằn quát. Chưa từng có nữ nhân nào dám đối với hắn như vậy. "Nàng không muốn ta chạm vào nàng? Được, ta sẽ không chạm vào nàng! Nhưng đời này nàng đừng mơ tưởng rời khỏi Vụ Viên."

Ầm một tiếng đóng cửa lại, Từ Bộ Vân đi cũng không quay về, để lại một mình Phạm Tử Đình ở trong Tinh Nguyệt hiên to lớn, nàng xoay người nằm sấp trên giường, bất lực khóc lên.

"Cha...... Tại sao cha lại bỏ con lại một mình? Cha......"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)