Vay nóng Tima

Truyện:Giang Nam Tiếu Nương Tử - Chương 02

Giang Nam Tiếu Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


“Còn gì nữa không?”

“Hồi trang chủ, đầy đủ a” Phạm tử Đình đứng ở giữa thư phòng, bên cạnh trên bàn bầy đầy các chồng sách.

Nàng cúi đầu, đôi mắt hắc bạch phân minh ngập nước, chỉ dám nhìn chằm chằm vạt áo thanh sam của chính mình, căn bản không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú Từ Bộ Vân, chỉ sợ sau khi nhìn, trong lòng sẽ có một trận bối rối.

Nhất thời căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt lật sách. Ngẫu nhiên bên ngoài sân bay tới mùi hoa, khiến Phạm Tử Đình thấy mùa xuân đã đến. Ngửi được mùi hoa, theo bản năng nàng nâng khóe môi, cái miệng nhỏ nhắn đầy sắc hồng phấn lập tức hiện ra một đường cong mê người.

“Có chuyện gì tốt như vậy cười?”

Phạm Tử Đình vừa nghe tiếng liền nhấc đầu, chống lại một ánh mắt như một đầm nước sâu, trong lòng kinh hoàng lên, mặt thoáng chốc đỏ lên, tay bé nhỏ nắm chặt vạt áp thanh sam.

Tiểu tử này từ trước đến nay không phơi nắng qua thái dương sao?Trên mặt da thì trắng nõn tìm không thấy màu da đặc hữu của nam tử, ánh mắt toát ra một phong độ của người ‘trí thức’* (* từ này hơi hiện đại chút, mọi người thông cảm), khi cười rộ lên khiến người khác như thấy gió mùa xuân ấm áp.

Thấy Từ Bộ Vân mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm mình, Phạm Tử Đình lo lắng không thôi, bất giác khuôn mặt lại đỏ thêm vài phần.

“Những cái này là ngươi tự mình sửa lại?” Từ Bộ Vân mặt vẫn không chút thay đổi, khiến Phạm Tử Đình đoán không ra được hắn suy nghĩ cái gì.

“Vâng, đều là nô tài tự mình sửa lại”* (* câu này trong bản CV là Phạm Tử Đình kêu ‘ta’ nhưng mà ở đây không phù hợp cho việc sử dụng từ ‘ta’ nên ta đổi thành ‘nô tài’)

“Ngô……Có thể thấy được ngươi với cha ngươi giống nhau, đều là người thận trọng”

Nghe được Từ Bộ Vân khen ngợi phụ thân mình, Phạm Tử Đình không khỏi mỉm cười đứng lên.

Tiểu tử này cười rộ lên rất đẹp……..ánh mắt lưu chuyển nhìn Phạm Tử Đình, ánh mắt Từ Bộ Vân dừng lại trên người Phạm Tử Đình, nháy mắt ngửi được một cỗ mùi thơm của nữ tử………nam tử như thế nào có thể có loại mùi hương này? Tám phần là mùi hoa từ bên ngoài, Từ Bộ Vân nghĩ.

“Ngươi vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi!” Thấy Phạm Tử Đình giống như được ban đặc xá mà chạy nhanh như chớp, Từ Bộ Vân cư nhiên có một cỗ xúc động trong người.

Hắn lắc lắc đầu, nhấp một ngụm trà, lập tức chuyên tâm suy tư sang vấn đề sinh ý của Từ gia trang.

Sáng sớm, Phạm Tử Đình sau khi đem sổ sách cho cho trang chủ liền một thân không có việc gì đi vào sau viện trở về phòng.

Thu nguyệt sớm đã đem nước ấm đổ đầy thủy dục, nàng biết Phạm Tử Đình đã ba ngày không thay đổi qua xiêm y, sau khi trở về chuyện thứ nhất làm nhất định là tắm rửa thay quần áo.

Phạm Tử Đình tắm rửa xong, thay bộ quần áo rộng thùng thình, dưới sự thúc giục của Thu Nguyệt sớm lên giường nghỉ ngơi. Tuy rằng bây giờ đang là ban ngày, nhưng Phạm Tử Đình đã ba ngày không nghỉ ngơi, đầu vừa để xuống liền nặng nề ngủ, ngủ thẳng đến thời gian bữa tối.

————

“Phanh! Phanh! Phanh!” một tiếng đập cửa rồi lại một tiếng vang lên.

“Tiểu Đình Tử, ngươi có trong đó không?” Gã sai vặt bên người Từ Bộ Vân lo lắng hô.

Phạm Tử Đình từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh, không kịp sửa sang lại y quan * (*ta không biết là gì, chắc là chỉ quần áo ngủ :D), cách cửa phòng liền kêu, “Có chuyện gì?”

“Trang chủ bảo ngươi lập tức đi qua” Gã sai vặt trên mặt khí không suyễn nói.

Gì? Lại là trang chủ? Hắn lại có vấn đề gì?”

“Tiểu Đình Tử, phiền toái ngươi nhanh một chút!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm thúc giục.

“Hảo, ta lập tức đi qua. Ngươi đi về trước bẩm báo trang chủ”

Gã sai vặt nghe vậy lại rất nhanh hướng Vụ Viên chạy đi, sợ lại muộn sẽ bị trang chủ trách tội.

Phạm Tử Đình đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, đem vải bó trước ngực lên, tóc quấn nam dạng, đội mũ, vội vàng đi đến cửa thư phòng ở Vụ Viên

Ai! Buổi sáng tốt lành không dễ dàng mới né ta, giờ lại đã trở lại……Trang chủ vì sao lại kêu nàng đến? Sổ sách rõ ràng cũng đã sửa sang lại rành mạch?

Gõ cửa, Phạm Tử Đình đi vào thư phòng, nhìn thấy Từ Bộ Vân ngồi sau bàn mộc như cũ là ánh mắt như băng, đôi mắt thâm thúy.

“Trang chủ tìm ta có việc?” Phạm Tử Đình cẩn thận hỏi.

“Không có việc gì sẽ không thể tìm ngươi sao?” Từ Bộ Vân nhìn chằm chằm Phạm Tử Đình.

Phạm Tử Đình nghe vậy cả mặt đỏ lên, khẩn trương cúi đầu, nhìn xuống mũi chân mình.

Da mặt Phạm Tử Đình hảo bạc a! Động tý liền đỏ mặt, da thịt trong trắng hồng hồng, khiến cho người ta nghĩ âu yếm……Di, hắn suy nghĩ cái gì? Phạm Tử Đình là nam tử!

Thanh âm Từ Bộ Vân vang lên: “Tìm ngươi đến, là muốn nghe một chút ý kiến của ngươi đối vơi giao thương hải ngoại”

Hải ngoại sinh ý? Nàng từng nghe cha nói qua, thu lợi rất cao, nhưng nguy cơ cũng không nhỏ. Nhất là vùng duyên hải đông nam ngày càng bị giặc Oa hoành hành, nếu không có người quen, vẫn là bào thủ vì nghi.

“Ta ──” Phạm Tử Đình định mở miệng thì lại bị đánh gãy.

“Ngươi dùng quá bữa tối sao?” Từ Bộ Vân vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng xem xét Phạm Tử Đình.

A! Còn không có đâu! Nàng từ buổi sáng liền ngủ thẳng đến buổi tối, khó trách hiện tại bụng hơi đói…… Phạm Tử Đình mặt đỏ lên.

“Theo ta ở đây cùng dùng bữa đi!” Từ Bộ Vân vừa thấy Phạm Tử Đình phản ứng là biết đáp án, liền dẫn Phạm Tử Đình đến nơi khác thường nghỉ ngơi Vũ Thanh lâu.

Ở Từ gia trang sau khi Từ Tuân qua đời, thì Từ Bộ Vân mới hai mươi liền tiếp nhận. Lúc ấy khi hắn còn trẻ, một số ác bá ở địa phương tưởng nhân cơ hội này phân một ly canh * (phân một ly canh ta không hiểu), đều bị hắn đánh bại—hắn mười tuổi đã tập võ, hắn tư chất thông minh, trong khoảng thời gian ngắn võ nghệ tinh tiến rất nhiều.

Cũng bởi vì tập võ, toàn thân hắn không một tí sẹo lồi, cơ bắp rắn chắc, càng lớn thân hình càng có vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, đều có một thần thái phiêu dật.

Phạm Tử Đình chạy chậm bước theo sát ở sau lưng Từ Bộ Vân. Hắn…..hắn làm sao đi nhanh như vật a? Nàng thở hổn hển vù vù thầm mắng trong lòng.

Đến Vũ Thanh lâu kiến trúc tinh xảo, vào cửa, Phạm Tử Đình đối với việc bài trí trong phòng khá tò mò, nhịn không được hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Chúng ta trước dùng bữa đã!” Nhìn Phạm Tử Đình bộ dáng tò mò, Từ Bộ Vân trước cũng không vội vã giới thiệu chỗ này.

Bữa tối trên bàn tinh xảo tương ngọc tỏa mùi ra bốn phía, Phạm Tử Đình kêu không ra tên các món ăn, nhưng thoạt nhìn thực ngon miệng. Bọn hạ nhân gần như bởi vì Từ Bộ Vân cùng người khác ăn bữa tối mà đều có vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng có một sự cảnh giác không khí sợ hãi lan tràn ở trong phòng.

Từ Bộ Vân bảo Phạm Tử Đình ngồi xuống bên cạnh bàn, thuận miệng nói:

“Dùng bữa!” Hạ nhân vội vàng làm việc của mình, không dám tỏ vẻ gì. Phạm Tử Đình vừa thấy một bàn đầy đồ ăn, lại nhìn nhìn Từ Bộ Vân, người sau chỉ làm Phạm Tử Đình là đói bụng, đã nói:

“Có việc dùng thiện rồi nói sau!”

“Ách……Vâng” Nàng trong lòng nghi vấn là trang chủ thoạt nhìn thon dài rắn chắc, sức ăn là không giống như trâu, chẳng lẽ là vì nàng nên mới bày nhiều thức ăn như vậy? Nhưng nàng cũng không dám hỏi, bởi vì thoạt nhìn hắn hảo lạnh a!

Từ lúc cha đi, nhiều sự tình cứ thế mà đến, làm nàng trở tay không kịp. Nhớ tới cha mình, Phạm Tử ĐÌnh lại dâng lên một trận chua xót, sức ăn của nàng vốn không nhiều vì thế lại càng ít.

“Như thế nào, đồ ăn không hợp khẩu vị?” Từ Bộ Vân thấy Phạm Tử Đình ăn ít, thuận miệng hỏi một câu, bọn người hầu nghe được một trận kinh hãi.

“Không phải, đồ ăn ngon lắn. Vốn sức ăn của ta ít, ăn không nhiều lắm” Phạm Tử Đình tựa hồ cảm thấy bọn người hầu lo lắng, vội vàng giải thích.

“Thiếu niên nên ăn nhiều một chút. Khó trách bộ dạng của ngươi gầy yếu như thế” Từ Bộ Vân mặc dù dùng thiện nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Phạm Tử Đình.

Ta cũng không là thiếu niên! Trong lòng Phạm Tử Đình kháng nghị nói, bất quá ngoài miệng vẫn nói là:

“Vâng, trang chủ, ta sẽ cố gắng ăn nhiều một chút”. Mới là lạ!

Ăn xong bữa tối, bọn người hầu dâng trà, Phạm Tử Đình vừa uống, phát hiện trà nàng uống không phải bình thường.

“Đây là thượng nguyệt theo tuyền châu cảng vào ngoại di hồng trà.” Từ Bộ Vân nói.

“A! Khó trách hương vị cùng trà của chúng ta bất đồng.” Phạm Tử Đình bừng tỉnh đại ngộ.

Từ Bộ Vân cười mà không đáp.

Hắn…..Hắn cười? Nguyên lai trang chủ không phải ‘người đông lạnh’, hắn cười nha! Từ Bộ Vân cười với các cô nương là sự hấp dẫn trí mạng —bạc môi nhếch lên một đường cong rõ, đôi mắt kia đen càng thêm thâm trầm, đáy mắt lóe lên tia ánh sáng không hiểu, nó sẽ làm cho các thiên kim tiểu thư ở Hàng Châu như con thiêu thân lao vào lửa………Trong lòng Phạm Tử Đình giống như con nai chạy loạn, mặt đỏ lên, cúi đầu.

Vì chính mình dời đi lực chú ý, nàng miễn cưỡng nói:

“Trang….trang chỉ, có…….có liên quan hải ngoại sinh ý…”

“Ngươi cảm thấy hải ngoại sinh ý có thể hay không đi?” Từ Bộ Vân tùy ý cầm lấy bát bảo bằng ngọc thưởng thức.

“Ân……..Tử Đình cho rằng nếu không có người quen bảo hộ, vẫn là không nên tiến vào. Trước mắt vùng duyên hải nhiều đạo tặc, chúng ta vất vả mang hàng hóa vào chưa tới cảng đã bị cướp, mà cũng từ đó mất tiền vốn, cũng mất uy tín đối với khách hàng”

Phạm Tử Đình nhắc sinh ý mua bán, nhưng là đạo lý bình thường. Ở trướng phòng bảy năm năng lực không thể khinh thường.

Từ Bộ Vân có điểm kinh ngạc khi Phạm Tử Đình nói quan mậu dịch liền thao thao bất tuyệt, sự thẹn thùng lúc trước đã lùi bước. Phạm Tử Đình còn phân tích lộ tuyến, hàng hóa, khi phiêu lưu, Từ Bộ Vân một câu cũng không nghe vào, chỉ không ngừng nhìn chằm chằm người trước mặt, trong lòng một cảm giác kỳ lạ dâng lên, mà hình như độ ấm bên trong cũng dần dần cao lên………..Đến cuối cùng, Phạm Tử Đình cũng thấy được không khí có điểm quỷ dị, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lại cúi đầu.

Tiểu tử này thật đúng là giống thiếu nữ! Ánh mắt thông minh khi giảng đạo lý lóe sáng, cánh môi khéo léo mở, mày liều loan loan, trông rất đẹp mắt. Từ Bộ Vân nhịn không được đưa người về phía trước, bàn tay to sờ lên hai má Phạm Tử Đình, một xúc cảm nhu tình từ bàn tay tản ra.

Phạm Tử Đình bị hắn dọa, toàn bộ thân hình lui về phía sau, Từ Bộ Vân một tay kiềm trụ người trước mặt, khuôn mặt anh tuấn hướng về phía trước càng gần——-

“Trang chủ, người hầu của Lại Bộ Thượng Thư Vương đại nhân cầu kiến” Thanh âm cung kính từ ngoài cửa truyền đến.

Phạm Tử Đình vội vàng nói:

“Trang chủ người có việc, tiểu nhân trước tiên lui xuống!” Nói xong liền linh hoạt tránh khỏi bàn tay của Từ Bộ Vân, nhanh như chớp mở cửa chạy ra khỏi Vũ Thanh lâu, còn kém chút nữa là đụng vào người hầu đến báo tin.

Chết tiệt! Khi nào thì không đến, lại đến vào lúc này! Hắn thiều chút nữa là có thể…….

Không quan hệ! Phạm Tử Đình, bất quá ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Ta nghĩ muốn, không gì là không thể có!

Trong mắt Từ Bộ Vân hiện lên chút ánh sáng sâu xa khó hiểu.

“Trang chủ!” Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của người hầu.

“Đưa người đến tiền sảnh, ta sẽ ra đó gặp hắn” Từ Bộ Vân không kiên nhẫn nói. Cẩu quan Lại Bộ Vương Trung Hiền lại có chuyện gì? Tự nhiên người hầu ban đêm tới chơi.

Sau khi hấp tấp chạy ra từ thư phòng, Phạm Tử Đình chạy như điên về phía sau sương phòng, thật vất vả mới chạy tới cửa. Đang lúc thở hổn hển, Thu Nguyệt từ trong phòng đi ra. "Làm sao vậy? Cứ như là phía sau có quỷ đuổi theo ngươi a." Thu Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của Phạm Tử Đình, kỳ quái hỏi. Cuối cùng Phạm Tử Đình mới hít thở được khôngkhí, ý bảo Thu Nguyệt vào phòng nói sau. Nàng tự rót cho mình một chén trà, đồng thời cũng rót cho Thu Nguyệt một chén. "Khụ! Ta đến chỗ trang chủ." Tiếp nhận khăn laumặt do Thu Nguyệt đưa đến, đối mặt với vẻ mặt nghi hoặc của Thu Nguyệt, Phạm Tử Đình lấy lại bình tĩnh, mới chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra đêm nay.

Thấy Phạm Tử Đình tinh thần chưa định. Thu Nguyệt nói: "Tiểu Đình, không phải là trang chủ ngắm trúng ngươi đấy chứ? Chẳng lẽ trang chủ chúng ta thích nam sắc sao?"

"Không..........không thể nào!" Phạm Tử Đình không thể không run rẩy. "Cái này cũng khó nói. Tuy rằng trang chủ chúng ta trông lạnh lùng ác liệt, nhưng bộ dạng tuấn mỹ vô cùng, là mỹ nam tử khó gặp ở Hàng Châu. Hơn nữa Từ gia trang là đệ nhất thương phú ở Giang Nam, nam tử như vậy chắc chắn sẽ hấp dẫn rấtnhiều các tiểu thư, nhưng trang chủ chúng ta ngaycả thị thiếp cũng không có, cũng chưa từng nghenói trang chủ có dự tính thành thân. Chẳng lẽ trang chủ chúng ta thật là chỉ thích nam sủng, không ưa nữ sắc......" Ánh mắt Thu Nguyệt thật nghiêm túc phân tích tỉ mỉ, nàng thấy được sự run sợ trong lòng Phạm Tử Đình.

"Cái gì......Nhưng ta là nữ nhi a!" Nước mắt PhạmTử Đình đã nhanh chóng rơi xuống. "Trang chủ lại không biết. Ngươi từ nhỏ đều mặcnam trang, lại không quấn chân, người tự nhiên sẽcho rằng ngươi là nam nhân a!" Thu Nguyệt nói thật tự nhiên. Phạm Tử Đình cúi đầu nhìn một thân thanh samcùng giày vớ của chính mình, thật là giả dạng giống hệt một nam nhi. "Tiểu Đình, bộ dạng ngươi xinh đẹp thanh tú, hai gò má mềm mại, đôi mắt linh hoạt, mũi nhỏ nhắn, môi đỏ mọng, thoạt nhìn chính là đối tượng mà những người yêu thích nam sắc hài lòng nhất." Thu Nguyệt càng nói càng giống như thật.

"A! Thu Nguyệt, đừng nói nữa, thật đáng sợ........Cho tới bây giờ ta không nghĩ tới trang chủ lại là Long Dương Quân, chỉ thích nam nhân! Vậy....Ta đây nên làm cái gì bây giờ?" Vẻ mặt Phạm Tử Đình cầu xin, coi bản thân như vật bình thường trong túi Từ Bộ Vân. Nhìn thấy dáng vẻ phiền não khẩn trương của bạntốt, Thu Nguyệt vội vàng an ủi: "Ta chỉ là nói đùa, nói bậy thôi, ngươi không nên tưởng thật!"

"Ô.....Thu Nguyệt, ta nên làm cái gì bây giờ?" Phạm Tử Đình đã sợ tới mức khuôn mặt đầy nướcmắt nước mũi, ôm lấy bạn tốt, vai không ngừng run run. Thu Nguyệt biết Phạm Tử Đình tâm tính đơn thuần,muốn dời đi phiền não của nàng, trước hết phải dời đi sự chú ý của nàng, lại mở miệng nói: "Tiểu Đình, sáng sớm ngày mai chúng ta đến phía sau núi bắt bướm đi, đem tất cả mọi chuyện phiền lòng bỏ quamột bên, ngươi nói có được không?"

Quả nhiên, Phạm Tử Đình nghe vậy, ánh mắt sánglên "Được! Được!"

Phạm Tử Đình đã lâu rồi không tới phía sau núi chơi, vừa nghe Thu Nguyệt đề nghị như thế, lập tức đồng ý.

Thu Nguyệt khẽ cười một chút "Đêm đã khuya, ngươi nghỉ ngơi trước đi, sáng mai mới có sức màđi chơi."

"Ừ. Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớmngày mai, chúng ta đến phía sau núi chơi." PhạmTử Đình vui vẻ nói, hoàn toàn đã quên một khắc trước đó còn lo lắng chuyện Từ Bộ Vân chỉ thích nam sắc.

---------------------

"Thiên kim của Vương đại nhân tháng sau muốn ởtạm Từ gia trang?" Trong chính sảnh, Từ Bộ Vânmở bức thư ra xem, sau đó nhướng mày nói.

"Đúng vậy. Đại nhân của nhà ta không lay chuyểnđược yêu cầu của tiểu thư, đành phải đáp ứngnàng. Nhưng đại nhân lo lắng tiểu thư ở bên ngoài khách điếm, liền nghĩ thỉnh Từ trang chủ cho tiểu thư nhà ta ở tạm quý trang trong thời gian lưu lại Hàng Châu." Người tới đối mặt với Từ Bộ Vân, cẩn thận nói.

Lão hồ ly này! Việc làm mai lần trước không thành, lần này trước hết đem nữ nhi của mình đẩy về phía người, kiên quyết muốn bám lấy Từ gia trang, đúng là cẩu quan không biết xấu hổ, phiền phức!

"Trang chủ?" Tùy tùng của Vương đại nhân sát ngôn quan sắc (đoán ý của người nào đó qua lờinói và sắc mặt), khẩn trương hỏi. "Ngươi trở về bẩm báo với đại nhân các ngươi, nói ta đã nhận được thư, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh tiểu thư đại giá quang lâm." Ngữ điệu của Từ Bộ Vân lạnh như băng, không mang theo một chút cảm tình. "Đa tạ Từ trang chủ!" Tùy tùng giống như vừa được uống thuốc an thần, thở phào một hơi, lui ra ngoài.

Từ Bộ Vân cau mày, nhìn người vừa lui ra, trên khuôn mặt tuấn tú không giấu được nét chán ghét. Nhiều năm qua các quan viên muốn dựa dẫm Từ gia trang nhiều như cá dưới sông, thấy hắn chưa thành thân, càng muốn đem con gái gả chohắn......Nhưng tất cả đều hắn bị cự tuyệt. Thật ra, không phải là hắn không thích nữ nhân, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Bên trong Từ gia trang sỡ dĩ hắn không có thị thiếp, cũng không thấy ca kỹ thị tẩm, chủ yếu là bởi vì tính cách của hắn. Hắn sợ phiền!

Hơn nữa hắn còn sợ nữ nhân, một khóc, hai ồn ào, ba thắt cổ, rồi lại quấn quýt lấy hắn. Cho nên hắn thà đến Phượng Hồng lâu tìm ca kỹ, sau đó thì một công hai chuyện, sạch sẽ gọn gàng, cũng khôngmuốn tự tìm nữ nhân phiền toái ở bên người, đối với tính cách điêu ngoa của các thiên kim nhà quan, càng phải cự tuyệt, tránh xa ngàn dặm.

Khi trời sáng, Phạm Tử Đình và Thu Nguyệt dùngqua bữa sáng rồi đi ra sau núi chơi, mãi cho đến khi chạng vạng hai người mới vừa cười vừa nói trở lại hậu viện của Từ gia trang. Màu đỏ như lửa của mặt trời chiếu khắp cả một vùng trời, làm người ta cảm thấy ấm áp thoải mái.

Có điều là.....Ơ? Tại sao không thấy mọi người đâucả? Hậu viện yên lặng như tờ, chỉ còn lại ánh sáng màu vàng lưu động. Trong lúc hai người tìm kiếm những người khác, Triệu quản sự vội vàng từ bên ngoài tiến vào, hổnhển nói: "Tiểu Đình Tử, thì ngươi ở chỗ này! Mau đến đại sảnh đi! Cả trang tìm ngươi cả một ngày, trang chủ đang rất tức giận kìa!" Nói xong, ông liền kéo Phạm Tử Đình đi thẳng đến đại sảnh.

"Thế này là thế nào hả? Điều động toàn bộ trang mà không tìm thấy một người?" Ở đại sảnh, trong mắt Từ Bộ Vân dày đặc tức giận làm cho mọi người sợ hãi, các quản sự và gia đinh ở bên dưới hoàn toàn không dám ngẩng đầu, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử tức giận ghê gớm đến nhưvậy. Mà Từ Bộ Vân tuy tức giận nhưng lại mang theo một chút lo âu, giống như là bảo bối mà mình yêu thích nhất tìm không thấy. "Chỉ là một thiếu niên gầy yếu, tìm cả ngày mà tìm không thấy, xem ra ngày thường các ngươi đúng là quá mức nhàn rỗi!" Ánh mắt sắc bén của Từ Bộ Vân đảo qua một lượt, không ai dám hé răng, trong đầu chỉ thầm oán giận, không biết Tiểu Đình Tử kiarốt cuộc chạy đi đâu?

"Trang chủ, người tới rồi." Triệu quản sự vội vàngkéo Phạm Tử Đình vào đại sảnh, ngay tức khắcmọi người giống như nhìn thấy cứu tinh của mình,nhẹ nhàng thở ra. Phạm Tử Đình còn chưa hiểu chuyện gì đang xảyra, Từ Bộ Vân đã lạnh lùng ra lệnh: "Về sau, không có sự cho phép của ta, thì Phạm Tử Đình không được phép ra khỏi trang nửa bước. Mỗi sáng đều phải đến thư phòng chờ đợi sai khiến, không thể có sai sót!" Không thể nào! Vì sao?

Phạm Tử Đình đang muốn lên tiếng kháng nghị, thìTừ Bộ Vân đã xoay người rời đi. Để lại Phạm Tử Đình đứng sững sờ tại chỗ không hiểu gì. Sáng sớm, Phạm Tử Đình vội vàng dùng xong bữasáng, đã bị đám người Triệu quản sự, Trần quảnsự lôi kéo đi đến hướng thư phòng, sau khi đưa Phạm Tử Đình đến cửa thư phòng, mọi người lập tức giải tán, tùy tiện tìm cớ để rời đi.

Nhìn cửa thư phòng được chạm khắc tinh tế, trongđầu Phạm Tử Đình không khỏi nhớ lại. Từ sau khi cha đi, nàng dường như là người gắn bó keo sơn với thư phòng này nhất, mỗi ngày đều chạy đến đây mấy lần.........

Bóng dáng nhỏ gầy của Phạm Tử Đình ở bên ngoài liên tục ló đầu vào nhìn, Từ Bộ Vân ở trong thư phòng nhìn qua cửa sổ thấy rất rõ ràng. Hắn ngồi ởphía sau bàn, dùng giọng nói trầm thấp gọi Phạm Tử Đình tiến vào. Phạm Tử Đình nơm nớp lo sợ đi vào thư phòng, chỉ đứng thẳng lưng tại chỗ. Từ Bộ Vân nhìn chằm chằm Phạm Tử Đình, không có sự tức giận của hôm qua, thay vào đó là một nụ cười tà mị. "Tiểu Đình Tử, các sổ sách năm năm qua ở cửa hàng Tô Châu vốn do Từ Thanh Vân quản lý, nhưng đệ đệ không ra gì của ta lại làm cho sổ sách lộnxộn cả lên, ta có ý thu hồi lại tự gánh vác, trước hết ngươi hãy đem mớ sổ sách này chỉnh sửa lại đi."

Từ Thanh Vân là đệ đệ của Từ Bộ Vân, hai huynh đệ từ nhỏ không hợp, cho nên khi Từ Tuân còn sống, đã đem cửa hàng ở Tô Châu giao cho Từ Thanh Vân, sản nghiệp còn lại để cho ca ca Từ Bộ Vân. Tuy chỉ là một điểm buôn bán ở Tô Châu, nhưng cũng đủ cho Từ Thanh Vân ăn xài đến mười đời. Từ Thanh Vân làm việc luôn luôn tùy hứng, gần nửa năm qua hành tung không rõ, cho nên cửa hàng ở Tô Châu có chuyện gì trọng đại đều tìm Từ Bộ Vân.

Thật ra sổ sách có chỉnh sửa hay không cũngkhông quan trọng, hắn chỉ là muốn tìm lý do khiến cho Phạm Tử Đình ở thư phòng làm việc, không cho rời xa tầm mắt hắn. Trong lòng Từ Bộ Vân biết rõ Phạm Tử Đình là nam tử, nhưng lại đối với hắncó một cảm giác rất đặc biệt.

Bản thân Từ Bộ Vân không bài xích nam sủng, dù sao hiện nay các quan to ít nhiều gì đều có rất đông nam đồng, uống rượu với nam kỹ còn trở thành trào lưu trong xã hội, hắn chỉ sợ trong lòng Phạm Tử Đình không chịu...... Nhưng không sao! Trước tiên cứ cột Phạm Tử Đình vào bên người, sau đó dùng sức mạnh, hắn không chịu cũng phải chịu!

Phạm Tử Đình không nhận thấy được tâm tư củaTừ Bộ Vân, chỉ chú tâm vào đống sổ sách đã ố vàng kia, chữ viết cổ xưa trên giấy khiến nàng nhíu mày. Những thứ này ........ phải mất bao nhiêu thời gian đây? Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Phạm TửĐình nhíu lại, Từ Bộ Vân lạnh giọng hỏi: "Có vấn đề?"

Phạm Tử Đình ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nghiêm túc tràn ngập khí thế bức người, sợ tới mức vội vàng nói: "Không có, không có, chỉ là cần nhiều thời gian một chút." Khóe miệng Từ Bộ Vân nhếch lên, đôi môi mỏngmà tao nhã hình thành một đường cong tuyệt đẹp. "Ngươi ở tại thư phòng này chỉnh sửa lại sổ sách, ta sẽ sai người đem những vật dụng cần thiết lại đây, ngươi cần cái gì cứ nói với hạ nhân." Hắn nói xong liền xoay người bước vào Vũ Thanh lâu.

Phạm Tử Đình nhìn đống sổ sách cao gần bằngmình, rũ vai xuống, thở dài một hơi thật mạnh. Sau mười ngày, mỗi ngày nàng đều đến thư phòngtrình diện, vật lộn cùng đống sổ sách cũ nát của cửa hàng Tô Châu, mà mỗi ngày Từ Bộ Vân cũng ở thư phòng đọc sách, viết chữ thật nhàn nhã, thỉnh thoảng còn trêu tức nàng vài câu, làm cho trong lòng Phạm Tử Đình hận đến nghiến răng. Từ đầu tới cuối nam nhân này chính là cố ý! Đê tiện! Hạ lưu! Vô sỉ!

Trong lòng Phạm Tử Đình tức giận mắng. Có điềuTừ Bộ Vân cũng không làm ra chuyện gì vượt quá khuôn phép, khiến nàng thoáng an lòng một ít.

Tuy bây giờ đang là mùa xuân, nhưng khí hậu Giang Nam oi bức, vì Phạm Tử Đình thường hay ở trong thư phòng nóng nực nên mồ hôi chảy ròng ròng, thấm ướt cả sau gáy, mấy sợi tóc nhỏ dính trên cần cổ trắng như tuyết của nàng, tạo nên một bức tranh mê người.

Từ Bộ Vân không khỏi nheo mắt lại, nhìn chằmchằm Phạm Tử Đình.

Da thịt tuyết trắng thật mê người! Cho dù là nữ tử cũng không so được với hắn...... Nếu đẩy hắn lên trên giường, thì da thịt trắng mịn tinh tế kia sẽ tạo nên quang cảnh như thế nào???

Vì Từ Bộ Vân nghĩ như vậy, nên dưới bụng không tự giác dâng lên một luồng khí nóng, mà Phạm Tử Đình hoàn toàn không biết màn tình ái mơ mộng trong đầu hắn, một lòng thầm nghĩ muốn nhanh chóng hoàn thành việc được giao, sớm một chút bỏ của chạy lấy người.

Có một ngày, Từ Bộ Vân ngoại lệ không có xuất hiện trong thư phòng, Phạm Tử Đình hỏi tên người hầu ở ngoài phòng, thì ra là hắn rời nhà đi bàn chuyện làm ăn. Phạm Tử Đình không quan tâm, vẫn vùi đầu vào đống sổ sách cũ nát kia, nên không phát hiện đã đến hoàng hôn. Gió nhẹ thổi tới từngđợt hương hoa, vì vùi đầu trong các con số một thời gian dài nên đã khiến nàng buồn ngủ, bàn tay cầm bút lông cũng chậm chạp hẳn........:

"Ập!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phạm Tử Đình liềngục lên quyển sổ vừa mới viết ra mà ngủ.

Không biết qua bao lâu, Phạm Tử Đình cảm thấy có người vuốt ve hai má của nàng, nàng cứ tưởng Thu Nguyệt, liền thoải mái nhắm mắt ngẩng mặt lên, giống như con mèo con, hưởng thụ sự vuốt ve của người ta.

"Ừm.......Thu Nguyệt, thật thoải mái a!"

"Thoải mái sao?" Một giọng nói trầm thấp vang lên khiến Phạm Tử Đình bỗng chốc mở mắt ra, lập tức từ trên bàn bật người lên, bình tĩnh lại thì thấy ---Thảm rồi! Tại sao lại là hắn? Hắn không phải ra ngoài bàn việc làm ăn sao?

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh trầm lắng của Từ Bộ Vân, tâm tình Phạm Tử Đình rơi xuống đáy vực. Hắn......Hắn có thể nghĩ nàng lười biếng hay không a?

"Tôi......tôi chỉ là....."

"Mặt của ngươi dính mực!" Đáy mắt Từ Bộ Vânphát ra tia nhìn nóng bỏng. "À! Tôi......" Phạm Tử Đình lúng túng vuốt mặt. "Đừng nhúc nhích!" Bàn tay chai sần do luyện võnhiều năm của Từ

Bộ Vân cố định cằm Phạm Tử Đình, lấy khăn tay trong ngực ra, lau hai má dính mực của nàng.

Trong lòng Phạm Tử Đình kinh hoàng, nàng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt Từ Bộ Vân ở khoảng cách gần như vậy, trên người hắn tản ra hơi thởnóng rực làm mặt nàng ửng đỏ, nhìn gần khuôn mặt tuấn mỹ thế này khiến tim nàng đập dữ dội.

"Trang chủ, tôi tự mình......." Lời còn chưa nói xong, đôi môi Phạm Tử Đình đã bị Từ Bộ Vân bá đạo che lại.

Thật thơm, thật ngọt nha! Không thể tưởng tượng được hôn môi nam tử so với hôn môi nữ nhân cũng không có gì khác biệt cả!

Từ Bộ Vân hút lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng Phạm Tử Đình, đầu lưỡi tham lam tiến vào tìm kiếm cái lưỡi linh hoạt của đối phương.

Đối mặt với kích thích bất ngờ xảy ra khiến Phạm Tử Đình không biết phản ứng thế nào, chỉ đành để cho Từ Bộ Vân quấn quít lấy đầu lưỡi của nàng, hút cánh môi của nàng, để tùy ý hắn tàn sát bừa bãi trong miệng nàng........Việc trao đổi nước bọt trong miệng khiếnhô hấp Từ Bộ Vân càng ngày càng trở nên dồn dập, hắn vươn tay đẩyPhạm Tử Đình nằm ngãngửa trên bàn, bàn tay to di động trên thân, muốn cởi quần áo của Phạm Tử Đình.....

"Đừng!" Lý trí Phạm Tử Đình tức thì trở lại, theo phản xạ tự nhiên túm chặt quần áo trước ngực lại. Hắn......Hắn muốn làm cái gì? Hắn.........Hắn làm sao có thể như vậy?

"Ngươi......." Trong lòng Từ Bộ Vân đã hạ quyết tâm, cho dù dùng sức mạnh cũng nhất định phải biến Phạm Tử Đình thành người của hắn. Đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng, một bàn tay to túm chặt thân thể nhỏ xinh đang giãy dụa, đem Phạm Tử Đình hai tay đặt ở trên bàn, còn tay kia thì nắm lấy cổ áo thanh sam, giữa lúc đang muốn xé rách mớ quần áo vướng bận kia, thì ---"Bẩm trang chủ! Thiên kim tiểu thư của Lại BộThượng Thư Vương đại nhân đã đến trang."

Tên người hầu ở bên ngoài cung kính bẩm báo. Chết tiệt! Khi nào không đến, lại đến ngay lúc này!

Từ Bộ Vân nhìn chằm chằm Phạm Tử Đình dưới thân, người phía dưới với vẻ mặt hoảng sợ, hai gò má ửng hồng. Dùng hai tròng mắt trong suốt như nước nhìn thẳng hắn, trong khóe mắt còn rưng rưng nước, vì sợ hãi mà môi hơi run run, ánh mắt đen sâu thẳm như đầm nước của hắn như muốn nuốt lấy Phạm Tử Đình, lên tiếng nói: "Mời Vương tiểu thư đến đại sảnh, ta lập tức đến ngay." Hắn tâm không cam tình không nguyện buông lỏng Phạm Tử Đình ra, Phạm Tử Đình thừa dịp này từ trên bàn ngồi dậy, nhanh chóng túm lấy quần áo của mình, liền xông từ trong thư phòng ra ngoài,nước mắt nhanh chóng chảy xuống.

Hắn...... Hắn làm sao có thể như vậy? Nàng ở trước mặt hắn là nam nhân a! Hắn làm sao có thể đối với một nam nhân như vậy? Phạm Tử Đình có cảm giác bị xâm phạm, nhưng bây giờ điều khiến nàng thất vọng nhất chính là, trang chủ thật sự thích nam sắc! Suy nghĩ lung tung khiến cho nàng sau khi chạy vội về phòng liền gục ở trên giường, nước mắt như chuỗi hạt trân châu bị đứt, rơi xuống từng viên từng viên, tiếng khóc quanh quẩn ở trong sương phòng to lớn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)