Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang Nam Tiếu Nương Tử - Chương 01

Giang Nam Tiếu Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Hàng Châu Minh Vạn Lịch

Mây đen dầy đặc, sấm chớp nổ ra, một trận mưa to giống như không chừng mực rơi xuống.

Đùng! Sấm chớp như long trời lở đất mạnh mẽ đánh xuống, khu hoa viên như hét lên rồi ngã xuống, tiếng nghe rất là kinh người.

“Cha, người mở mắt ra a! Cha.......” tiếng khóc thê lương từ trong phòng truyền ra, ngay cả tiếng sấm cắt nàng phía chân trời đều che giấu không được.

“Cha! Người không cần bỏ lại ta a!” thanh âm mềm mại tuyệt vọng mà khóc.

“Cha......” sau một loạt tiếng kêu khóc bi thống, trong phòng thoáng chốc yên lặng không tiếng động.

Hết mưa rôi......

———

Hàng Châu Từ gia trang

“Phạm thúc tối hôm qua đã qua rồi” một gã trung niên quản sự đứng ở giữa chính sảnh cung kính nói, cẩn thận một chút còn có thể nhìn thấy thái dương hắn trở nên trắng mồ hôi lo lắng chảy xuống.

“Phải không?” thanh âm không chút để ý từ chỗ ngồi ở chính sảnh là của người chủ trẻ tuổi, hắn chính là chủ nhân của Từ gia trang_Từ Bộ Vân.

Từ Bộ Vân có khuôn mặt tuấn tú, hai hàng lông mày ngăm đen, ánh mắt đen thâm thúy, môi mỏng làm lộ ra cá tính kiên nghị của hắn, mũi cao, không biết làm cho bao nhiêu cô nương nhà người ta mê đắm. Bất quá trên mặt Từ Bộ Vân thường thường bao phủ một cỗ hàn khi, trên người luôn phát tra hơi thở lạnh mà tuyệt tình, làm cho từ trên xuống dưới ở Từ gia trang mỗi khi bẩm việc, đều dị thường cẩn thận, sợ một cái không cẩn thận, chính mình phải lưu lạc đầu đường.

“Bẩm trang chủ, Phạm thúc với cương vị ba mươi năm công tác ở trong trang tận trung, sau việc này......”

“Chức vụ của Phạm thu ai có thể thay thế?” Từ Bộ Vân đánh gãy lời nói của quản sự, ngữ khí để lộ ra một tia không kiên nhẫn.

“Này.....”

“Ân?” Từ Bộ Vân khẽ nhếch mép, ngữ khí làm cho người ở đây một trận lo lắng.

“Bẩm trang chủ, Phạm thúc phụ trách quản lý sinh ý (đường làm ăn) trong trang, hàng ngày cập nhật vào mục chi tiêu, những sổ sách này khi lão trang chủ còn đều là Phạm thúc một người phụ trách, những người khác nếu muốn tiếp nhận, trong khoảng thời gian ngắn cũng......” Quản sự trung niên mồ hôi chảy ròng ròng xuống.

“Cũng không có cách khác có phải hay không?” Từ Bộ Vân mặt lạnh lùng nói tiếp.

“Là......Đúng vậy” quản sự trung niên nơm nớp lo sợ trả lời.

“Từ gia trang từ trên xuống dưới không dưới ngàn người, cư nhiên không ai có thể tiếp nhận công tác một phòng thu chi? Các người ngày thường đều đang làm cái gì?” Từ Bộ Vân lãnh rõ ra mặt, đập mặt bàn, đứng lên. Các chủ sự đều như gặp hàn băng bắn vào người, á khẩu không trả lời được, chỉ có đầu đầy mồ hôi không ngừng toát ra.

“Trang......trang chủ” thanh âm run run theo bên trái truyền ra.

Từ Bộ Vân quay đầu nhìn một vị lão nhân gia gầy yếu “Trần thúc, người có gì đề nghị?”

“Dạ.....bẩm trang chủ, lúc trang chủ còn, bởi vì người sợ hãi nhiều phiền phức, cho nên hết thảy các mục đều là từ tín nhiệm của lão trang chủ cho Phạm Thứ phụ trách, Phạm Thứ cũng biết lão trang chủ băn khoan cho nên đều là chính mình tự làm mọi việc của phòng thu chi. Theo lợi nhuận của Từ gia trang càng làm càng lớn, Phạm Thứ vì phòng bị mơ ước của người khác, lại cấm triệt không thể có người làm chung ra vào phòng thu chi, cho nên bên trong trang mặc dù có nhiều người như vậy, nhưng rất rõ ràng bên trong trang sinh ý lui tới, hằng ngày chi cũng chỉ có Phạm Thứ một người mà thôi. Này cũng là nguyên nhân mọi người trong trang kếu hắn một tiếng Phạm thúc!” Trần thúc ý vào lá gan nói liên hồi, nói xong trong lòng bàn tay đã đầy là hôi.

“Chết tiệt!” Từ Bộ Vân thấp giọng mắng một câu, thập phần ảo não, “Ngày thường người đều bình thường, như thế nào đột nhiên sẽ......”

Từ gia trang là do lão trang chủ Từ Tuân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Từ Tuân cần cù tiết kiệm, hơn nữa buôn bán có ánh mắt độc đáo, sinh ý càng làm càng lớn, khu vực buôn bán trai khắp đại giang nam bắc, chỉ cần nhắc tới Từ gia ở Giang Nam, có thể nói không người không biết, không người không hiểu. Tới khi Từ Bộ Vân tiếp nhận đã sớm trở thành GiangNamcự cổ. Mấy năm gần đây Từ gia trang càng tiếp nhận đại nội mua đồ sinh ý, ăn mặc hàng ngày của hoàng đế, không thể thiếu hàng hóa của Từ gia trang, quan viên địa phương bởi vậy lại không dám đắc tội Từ gia, cùng Từ gia trang lui tới, mỗi khi thế lễ vật nhượng ba phần.

Từ gia trang cũng bởi vậy mà tăng quan hệ, ở trên thương trường lại như cá gặp nước, như hổ thêm cánh, sản nghiệp mở rộng nhanh chóng, này sản nghiệp Từ gia trang lớn đến nỗi ngay cả Từ Bộ Vân đều ngại phiền–hắn không phải là một người tham lười, tương phản, gà chưa gáy, hắ tập văn luyện võ, kiềm chế bản thân thật nghiêm. Nhưng hắn có một vết thương trí mạng lớn nhất_hắn sợ phiền!

Hắn tối chán ghét những chuyện vụn vặt phiền toái, nhất là chuyện chi tiêu cuộc sống hàng ngày, lại nhiều phiền toái, rõ ràng hắn quăng cấp quản trướng Phạm Thứ, chính mình mừng rỡ thoải mái.

Không nghĩ tới một ngày trước Phạm Thứ bị trận ốm, đêm hôm qua không rõ mà nhắm mắt đi rồi, Lúc này muốn tìm một người thành thật tin cậy, quen thuộc sản nghiệp của Từ gia trang, còn người chính mình muốn tin được, cơ hồ là chuyện không có khả năng.

Trong phòng một mảnh im lặng, không gian tràn ngập hơi thở lạnh như băng cùng khẩn trương.

“Chẳng lẽ Từ gia trang sản nghiệp lớn như vậy, trướng mục phức tạp như vậy, Phạm thúc cũng chưa tìm người hỗ trợ?” Từ Bộ Vân nghiến răng nghiến lợi phun ra những lời này.

“A! Có”

“Triệu quản sự ngươi nhớ tới cái gì?” Từ Bộ Vân nhướng mày, ánh mắt hướng người nhiều lần lên tiếng mà mồ hôi chảy không thôi, quản sự trung niên.

“Khởi bẩm trang chủ, Phạm thúc khi ở trong phòng thu chi, người tạp vụ đều không thể tiến vào, trở thủ duy nhất của hắn đó là con trai độc nhất Phạm Tử Đình. Phạm Tử Đình này từ nhỏ đi theo bên người cha hắn sao sao chép chép, hẳn là cũng biết một chút trướng mục sinh ý lui tới”

Từ Bộ Vân nghe vậy lâm vào trầm tư. Con Phạm Thứ? Này..........

“Phạm Tử Đình kia hiện nay mấy tuổi?” Từ Bộ Vân lộ ra ánh mắt sắc bén.

“Hồi trang chủ, hẳn là có mười bảy” Triệu quản sự nơm nớp lo sợ trả lời.

“Mười bảy?” Vẫn là cái tiếu tử thôi! Như vậy trướng mục muốn giao vào tay một tên tiểu tử thật có điểm không ổn, nhưng trước mắt không có người thích hợp lựa chọn.

Ai!

“Phạm Tử Đình kia hiện tại ở đâu?” Từ Bộ Vân lạnh giọng hỏi.

“Hồi trang chủ, Tiểu Đình Tử đang vội vàng lo hậu sự cho Phạm thúc!”

“Gọi hắn lập tức tới gặp ta!”

“Nhưng là.......”

“Không có nhưng là, lập tức gọi hắn đến thư phòng tới gặp ta!” Từ Bộ vân không kiên nhẫn bắt tay vung lên, xoay người rời đi, trên người tản mát ra hơi thở lãnh liệt, khiến quản sự nô bộ ở đây câm như hến. Đợi hắn đi khỏi chính sảnh, toàn bộ mọi người nhẹ nhõm thở dài một hơi. Tuy nói Từ Bộ Vân còn không đến mà đứng chi năm (câu này không hiểu có ai biết không chỉ giúp với nha), nhưng hơi thở hắn lãnh lệ bức người, thế nên mấy năm nay trưởng quản sự đối mặt với hắn thì lòng bàn tay đầy mồ hôi, khẩn trương không thôi.

“Lão Triệu, ngươi này là không phải làm hại Tiểu Đình Tử sao?” Trần quản sự thở dài nói.

“Ta cũng không có biện pháp a! Ngươi xem trang chủ khí thế kia bức người, một cái không cẩn thận, chúng ta có thể ai cũng phải chết, thảm hại hơn là, mọi người sẽ bị cho rằng là ăn không ngồi rồi, rồi bị trũ xuất Từ gia trang.....Trần thúc, ngươi hy vọng nhìn đến cục diện này sao?” Triệu quản sự hé ra khuôn mặt khó xử, bắc đắc dĩ biện giải.

Mọi người yên lặng gật đầu, tỏ vẻ tán thành cách Triệu quản sự nói.

Bằng tính cách nói một không nói hai của Từ Bộ Vân, loại sự tình là có khả năng phát sinh. Ngoài mặt bọn họ tôn xưng quản sự Triệu thúc, Trần thúc, một khi xảy ra chuyện, sắc mặt tuyệt thay đổi. Một khi sự tình nghiêm trọng, ngay hôm đó được thanh toán tiền lương rồi trục xuất khỏi Từ gia trang, cả đời không thể quay lại một bước. Mà người bị Từ gia trang trục xuất, người khác cũng không dám thuê dùng.

Sau tình huống như thế, cũng khó trách trưởng quản sự bọn họ mấy năm nay đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, cố gắng làm hết bổn phận, không dám lơ là một chút nào.

“Chỉ Tiểu Đình Tử là có thể làm” mọi người cùng đồng tình đề cử Phạm Tử Đình.

Từ Bộ Vân yêu cầu rất khắc nghiệt, làm cho người trong trang thấy làm việc bên cạnh Từ Bộ Vân là kiện khổ sai sự (* ta không hiểu là chi, nên để nguyên văn trong bản CV).

“Đúng rồi, lão Triệu, ngươi vừa định nói việc hậu sự của Phạm thúc.....”

“Ai! Đừng nói nữa. Ngươi không thấy được trang chủ chỉ quan tâm vấn sổ sách sinh ý (* đường làm ăn) sao? Chuyện Phạm thúc vẫn là chúng ta lén giúp Tiểu Đình Tử thu xếp đi!” Triệu quản sự hướng các quản sự khác nói.

“Tiểu Đình Tử đáng thương, lên năm không có nương, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng hắn nhất định rất thương tâm. Cha vừa mất lại đến làm việc bên người trang chủ.........Ai!” mọi người thay nhau thương xót.

“Làm việc chính sự quan trọng hơn. Chạy nhanh về phía sau sương phòng bảo Tiểu Đình Tử trang chủ triệu kiến, trì hoãn sẽ không tốt!” Triệu quản sự nhắc nhở mọi người.

“Đúng rồi” mọi người cùng nhau rời chính sảnh, hướng sương phòng phía sau đi đến.

Phạm Tử Đình thân mặc đồ tang, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, đôi mắt khóc đỏ hồng, hốc mặt hõm sâu.

“Tiểu Đình Tử, ăn bát cháo đi! Ngươi cứ như vậy mãi, thân mình sẽ không chống đỡ” thanh âm mềm nhẹ đến từ bạn tốt thanh mai trúc mã của Phạm Tử Đình_Thu Nguyệt.

“Ta không đói bụng, để đó trước đi!” Phạm Tử Đình vẫn thất thần, ánh mắt trống rỗng nhìn bài vị của phụ thân.

Thu Nguyệt nhìn Phạm Tử Đình bộ dáng bi thương, trong thời gian ngắn lại tìm không thấy cách nói lời an ủi đối với bạn tốt.

Nghĩ đến Tiểu Đình hai năm vừa rồi đón nhận cả tang của mẫu thân và phụ thân, Thu Nguyệt cũng không cầm được một trận mũi cay cay. Mà Tiểu Đình bộ dáng thất hồn lạc phách lại làm cho nàng không yên lòng, vì thế từ đêm hôm qua đều bồi bên người hắn đành để ý hết thảy.

Đang lúc Thu Nguyệt nghĩ biện pháp muốn Tử Đình ăn chúy gì đó.......

“Tiểu Đình Tử!”

Phạm Tử Đình bị thanh âm này gọi lại, miễn cưỡng thu lại nỗi lòng, kêu lên: “Triệu lão thúc, Trần lão thúc”

“Tiểu Đình Tử a, chuyện của cha ngươi, chúng ta sẽ giúp lo liệu thỏa đáng, ngươi hiện tại nhanh đến thư phòng gặp trang chủ” Triệu quản sự nói.

“Gặp trang chủ?”

Trang chủ với Phạm Tử Đình mà nói là một người xa lạ, hắn (hiện tại Đình tỷ nhà ta đang nữ giả nam trang nên sẽ để là hắn nha) trước đây chỉ đứng xa xa nhìn cha cùng trang chủ thương nghị sự tình. Khi đó cha cung kính đối một thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi nói chuyện, thật cảm thấy rất kỳ quái, mà lúc ấy hắn đối trên người trang chủ phát ra hơi thở, chỉ cảm thấy.......Lạnh!

Mặc dù không roc trang chủ tìm hắn làm gì, trong đầu cũng trăm ngàn lần không muốn lúc này đi gặp trang chủ xa lạ, nhưng hắn chưa nói ra lời cự tuyệt, cũng đã bị Triệu quản sự, Trần quản sự phụ giúp hướng Vụ viên đi.

Đến Vụ viên trước cửa thư phòng, mọi người lập tức giải tán, lưu lại Phạm Tử Đình một mình đứng ngoài cửa. Hắn đang chần chừ, không biết lúc này nên làm cái gì bây giờ.....

“Tiến vào!” bên trong truyền đến thanh âm hùng hậu (ý chỉ to đó, ta không biết đổi thế nào nên đành giữ nguyên :D)

Phạm Tử Đình muốn chạy cũng chạy không được, đành phải kiên trì đi vào thư phòng.

Ân, mùi hương của gỗ lâu năm, hương vị này làm người ta từ nặng nề có thể hóa yên tâm. Còn có mùi của sách.......bên này chắc chắn không ít tàng thư.

“Ngươi chính là Phạm Tử Đình?” thanh âm đến từ bên kia thư phòng. Phạm Tử Đình xác định hắn cùng với trang chủ có một khoảng cách, cảm thấy có chút bình tĩnh.

“Hồi trang chủ, tiểu nhân chính là Phạm Tử Đình” Nghe được tiếng nói lạnh lùng của Từ Bộ Vân, trí nhớ năm đó lại rõ ràng trước mắt— lạnh,

“Ngẩng đầu để cho ta nhìn rõ” vẫn là thanh âm bình tĩnh vô ba (???, có ai hiểu từ này không?), trong đó có mệnh lệnh khó cãi không tha.

Phạm Tử Đình hít một hơi thật sâu, tiếp theo chậm rãi ngẩng mặt lên, chống lại đôi mắt ngăm đen thâm thúy.

Ân! Khuôn mặt trái xoan, da mặt trắng nõn, đôi mắt linh hoạt, đôi lông mày lá liễu, mũi nhỏ nhắn, miệng đỏ mộng, đúng là bộ dạng thư sinh văn nhược mi thanh lục tú. Nhìn thấy vết thâm đen quanh mắt, nhất định đêm qua không chợp mắt.........Từ Bộ Vân mặt không chút thay đổi đánh giá Phạm Tử Đình.

Tiểu tử này chưa bao giờ rèn luyện thân thể sao? Nhìn hắn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân mình gầy yếu, giống như chỉ cần gió thổi là có thể ngã. Thư sinh văn nhước tay trói gà không chặt như vật, có thể gánh vác được trọng trách sửa sáng lại trướng mục của Từ gia trang sao?

Phạm Tử Đình chống lại đôi mắt đen thâm thúy kia, tựa như không khí trong lồng ngực nháy mắt đông lại. Hảo........Hảo nam nhân anh tuấn!

Nhưng trên mặt đối phương đầy hàn khí, trên người tỏa ra hơi thở lạnh như băng, làm cho sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt.

“Nghe nói ngươi đều đi theo Phạm thúc ở phòng thu chi học tập?” Từ Bộ Vân đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng chằm chằm Phạm Tử Đình.

Phạm Tử Đình phục hồi tinh thần lại

“Hồi trang chủ, ta chỉ đi theo phụ thân ta ở phòng thu chi sao sao chép chép mà thôi”.

“Vài năm?”

“Cái gì?”

“Ngươi với cha ngươi ở phòng thu chi vài năm?” Từ Bộ Vân không kiên nhẫn nói.

“Bảy......bảy năm” Phạm Tử Đình ấp a ấp úng nói.

“Bảy năm? Vậy ngươi đỗi với chuyện phòng thu chi hẳn là nhất định có hiểu biết mới phải?.

Phạm Tử Đình không rõ vì sao Từ Bộ Vân muốn hỏi hắn cái đó, hăn chỉ nhớ rõ phụ thân muốn hắn không thể tùy ỳ lộ ra sự vụ phòng thu chi để người ta biết.

“Bẩm trang chủ, ta......”

“Cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau ta muốn nhìn thấy trong trang sổ sách sở hữu sinh ý lui tới”

Cái gì?! Đó là một việc khổng lồ cỡ nào!Namnhân này điên rồi sao? Huống chi cha vừa mới mất, hắn không có khả năng không có tâm làm việc............hắn chưa bao giờ thay người khác nghĩ sao?

“Bẩm..........bẩm trang chủ, hậu sự của phụ thân ta........” Phạm Tử Đình mắt đỏ, cố lầy dũng khí run giọng nói.

Đúng rồi, hắn như thế nào đã quên còn có hậu sự của Phạm thúc? Nhìn tiểu tử bộ dáng văn nhược này, vẫn là cho hắn thời gian một tháng, thuận tiện gọi người giúp hắn.

“Ngô.......mồng ba tháng sau, ngươi mang theo sổ sách tới gặp ta. Mặt khác kêu Triệu thúc, Trần thúc giúp ngươi lo liệu hậu sự của cha ngươi, nhiều người giúp vậy mọi chuyện sẽ mau. Đi xuống đi”

“Tạ trang chủ” Phạm Tử Đình vội vàng từ thư phòng đi ra, một lòng còn không ngừng kinh hoàng, quá độ khẩn trương làm cho hắn tạm thời quên đi tang thân chi đau (ý chỉ người đang mang tang sự đó)

———————

Đang lúc đêm dài yên tĩnh, vạn vật đều chìm vào giấc ngủ, chỉ có một bóng người nho nhỏ ở tỏng phòng ngồi ngay ngắn thất thần.

Là Phạm Tử Đình.

Bởi vì Triệu lão thúc, Trần lão thúc hỗ trợ, hắn đã xử lý thỏa đáng hậu sự của phụ thân, hiện tại làm việc làm cho hắn phát sầu là vấn đề trướng mục của Từ gia trang.

Ngày ấy sau khi hắn từ thư phòng lui ra, liền vội vàng xử lý hậu sự phụ thân, căn bản đã quên Từ Bộ Vân bảo hắn chuyện sổ sách. Vẫn là Thu Nguyệt nhắc nhở hắn vội vàng làm việc này......nhưng là chỉ còn thời gian ba ngày.

“Làm sao bây giờ?” Phạm Tử Đình phiền não nói nhỏ.

Tuy rằng hắn đi theo bên người phụ thân bảy năm, sản nghiệp Từ gia trang hắn rất hiểu biết, nhưng lập tức muốn đem sổ sách Từ gia trang sở hữu sửa lại lần nữa, đó là tương đương với một công trình khổng lồ, cũng là chuyện khiến hắn nghĩ đến liền đau đầu.

“Mặc kệ, ngày mai rồi nói sau!” Phạm Tử Đình khuôn mặt thanh tú nhìn không tới đường cong của nam nhân kiên cường bình thường, ngược lại mơ hồ để lộ ra một cỗ khí thanh thú. Bất luận kẻ nào nhìn đều không tự giác tán thưởng: Thư sinh tuấn tú khá lắm!

Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, Phạm Tử Đình rửa mặt trải đầu xong, liền vội vàng đi đến phòng thu chi, dùng chía khóa mở cửa phòng thu chi, một đống sách, mùi hương quen thuộc của sách xông vào mũi. Đây là nơi mà hắn và phụ thân cộng đồng làm việc bảy năm. Sau khi hắn mười tuổi, cha liền mang hắn vào phòng thu chi học tập, nơi này có hắn và phụ thân cộng đồng nhớ lại, mà nay.........Một trận chua xót trong lòng làm Phạm Tử Đình hốc mắt đỏ.

Không, không thể còn muốn. Thời gian cấp bách.

Phạm Tử Đình đem đặt một quyển sổ sách thật dày lên bàn, chuẩn bị trong thời gian ngắn nhất sửa sang lại thỏa đáng. Sổ sách này rõ ràng viết phủ Thuận Thiên, Nam Nghi đãi, Ứng thiên phủ, liêu Đông Đô tư, phủ Quảng Châu (hắc hắc, mấy cái tên phủ này ta để nguyên, không biết có đúng hết không), người bình thường nhìn cũng không biết địa phương ở đâu, Phạm Tử Đình lại rất quen lật xem sổ sách rất nặng này.

“Tiểu Đình ăn một chút gì đi. Ta nấu riêng bát canh phỉ thúy dao trụ (Chả biết cái món này là món gì...hì hì hì), ngươi nhân lúc nóng uống đi” Thu Nguyệt là người am hiểu nấu nướng vào thời gian bữa tối bưng bát canh nóng đến. Nàng biết Phạm Tử Đình một khi vào trong phòng thu chi, không có người nhắc nhở là sẽ không nhớ rõ ăn cơm.

“Ách, hảo!” Phạm Tử Đình đứng lên đi ra phòng thu chi, vào trong lương đình ở ngoài ngồi xuống.

“Chuyên tâm ăn canh, miễn cho nóng!” Thu Nguyệt biết Phạm Tử Đình sức ăn không lớn, nên đem phỉ thúy dao trụ nấu canh, uống là có thể như ăn no.

“Thu Nguyệt, ngươi nấu ngon như vậy, về sau ai thú được ngươi, thật sự là thiên đại phúc khí (ý chỉ là được phúc trời ban thì phải)” Phạm Tử Đình một mặt uống sạch trơn bát canh thượng phẩm, một mặt khen ngợi Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt mặt cười đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu, tiếp theo hơi hơi nở nụ cười.

“Về sau au thú ngươi, cũng là thiên đại phúc khí a!” (ha ha đúng rồi, hai vị soái ca nhất định là người “thiên đại phúc khí a!)

“Hư! Nhỏ giọng chút!” Phạm Tử Đình khẩn trương đứng lên, nhìn xung quang.

Hô! Hoàn hảo không có người.

“Tai cách mạch rừng a Thu Nguyệt” Phạm Tử Đình khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhỏ giọng nói.

“Tiểu Đình, yên tâm trễ như vậy không có người” Thu Nguyệt đáy mắt lộ vẻ ý cười.

Nguyên lai năm đó Phạm Thứ suy nghĩ đến sẽ không cổ vũ nữ tử đọc sách thành tự (không hiểu ??? L), cho rằng ‘Nữ tử không tài đó là đức’, nhưng hắn không có con trai, con gái Phạm tử Đình lại là một người hoạt bát, trời sinh tính thông minh, nếu không cho đọc sách, thật sự đáng tiếc với thiên chất nổi trội xuất chúng, cảm thấy thế liền có ý niệm trong đưa nữ nhi vào tư điếm (hình như là trường học thì phải), bởi vậy từ nhỏ Phạm Tử Đình giả dạng nam nhi, nghĩ rằng ngày sau cho dù chính mình có cái gì vạn nhật, nữ nhi cũng có thể tự lực cánh sinh, không cần ỷ lại người khác.

Nhiều năm qua, mọi người trong Từ gia trang cho rằng Phạm Tử Đình là nam hài, chỉ có Thu Nguyệt biết được chân tướng.

“Khụ! Cẩn thận một chút vẫn tốt” Phạm Tử Đình mất tự nhiên đỏ mặt.

“Mau thừa dịp còn nóng uống đi, như vật mới có thể có sức làm việc a!” Thu Nguyệt vần cười. Nàng thực khâm phục Phạm Tử Đìn mới có thể.

“Ân!” Phạm Tử Đình gật gật đầu.

Uống canh xong, Thu Nguyệt thu dọn tốt rồi lui ra, Phạm Tử Đình trở lại phòng thu chi cùng một đống trướng mục phấn đấu, chuyên chú khéo léo chóp mũi đều toát ra mồ hôi trong suốt.

Đêm đã khuya......


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)