Vay nóng Homecredit

Truyện:Từng Niên Thiếu - Chương 18

Từng Niên Thiếu
Trọn bộ 20 chương
Chương 18
Từng niên thiếu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Siêu sale Lazada


Cứ thế ba ngày nữa trôi qua, mọi chuyện gần như đã giải quyết xong, người chết thì cũng chết rồi, kẻ còn sống đã bị bắt ngay tại hiện trường. Hôm đó tôi ngồi trong phòng bệnh trả lời điện thoại bằng giọng nhỏ xíu, vừa phải đối phó với người nhà vừa phải đối phó với bên tòa soạn, chị Tần Thiến đột nhiên lên tiếng, chị ấy gọi: "Kiều Kiều, em về đi, hai đứa về cả đi, chị không sao. Dù gì thì lần này cũng chẳng có ai trèo cửa sổ vào đưa chị đi đâu."

Chị Tần Thiến gào khóc trước mặt tôi, cuộc đời của chị ấy được bắt đầu từ ô cửa sổ rạng rỡ của bệnh viện vào năm mười tám tuổi, và khép lại đằng sau ô cửa sổ tối tăm cũng trong bệnh viện vào năm hai mươi tư tuổi. Hôm đó cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra điều mà mình luôn day dứt, nhưng lại không biết nó nằm ở đâu trong vùng ký ức, chính là câu nói của Ngô đại tiểu thư: "Cháu đừng đổi cho Tần Thiến, con bé không tốt số bằng cháu đâu."

Từ đó về sau, tôi không thấy chị ấy trang điểm nữa, không còn thấy chị ấy mang những món đồ trang sức vàng lấp lánh nữa, và ngoài màu đen ra không thấy chị ấy mặc y phục màu nào khác nữa.

Chuyện của chị Tần Thiến được Dương Trừng giúp đỡ, trước đó tôi không cảm nhận được gia thế hùng mạnh của anh, tôi cũng không nghĩ anh có thể làm được gì đó, chỉ là trong lúc "có bệnh thì vái tứ phương" nên tôi kể cho anh nghe, chuyện này Tần Xuyên không biết, cậu ấy chắc chắn không muốn nhận sự giúp đỡ của Dương Trừng. Nhưng xét cho cùng, cánh tay của gia đình Dương Trừng vươn cao tới tận trời xanh, chỉ một câu nói đơn giản, chị Tần Thiến hoàn toàn đứng ngoài tất cả mọi chuyện. Chị ấy không những trở thành một người dân bình thường bị hại, thậm chí chuyện của Đàm Huy và vụ án liên quan đến Tào Tượng Nhi còn bị phân ra để xử, trở thành vụ án cố ý giết người. Mấy hung thủ kia vì vẫn ở độ tuổi vị thành niên nên chỉ bị phạt nhẹ.

Phượng hoàng Đàm Huy tiếng tăm lẫylừng khắp tứ cửu thành, khắp bến Thượng Hải, cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Sau khi sang Mĩ, Dương Trừng vẫn giữ liên lạc với tôi, anh không giống như anh Tiểu Thuyền, phải so đo tính toán tiền vé máy bay khứ hồi, chỉ cần tâm trạng vui vẻ sẽ về nước ở vài ngày, hẹn tôi cùng đi ăn cơm, xem phim, sau đó cùng đám bạn ở tầng lớp khác mà tôi không hề quen biết kia đi du lịch khắp Trung Quốc.

Người chào đón anh nồng nhiệt nhất chính là Na Na, cô ấy thường nhờ tôi bảo Dương Trừng mua giúp thứ này thứ kia từ nước ngoài về, túi xách này mĩ phẩm này thứ gì cũng mua. Cô ấy làm ở đài truyền hình Hồ Nam thời trang nhất cả nước, nên sớm biết nhiều về những thứ ấy hơn tôi, cùng làm truyền thông, nhưng tôi công tác ở một tờ tạp chí cũ kỹ nhất nước, chủ yếu tiếp xúc với thứ tinh thần được các cấp lãnh đạo truyền tải. Trong số đồ Na Na nhờ mua, lần nào Dương Trừng cũng mua quà luôn cho cả tôi, hễ Na Na nhờ mua thứ gì thì tôi cũng có một món tương tự.

Tôi không thường xuyên nhớ nhung Dương Trừng, chúng tôi đều có cuộc sống rất vui vẻ ngoài những giây phút bên nhau, mọi quan tâm qua lại đều chỉ giống như thói quen khó bỏ. Có thể cả nửa tháng không có tin tức gì của Dương Trừng, nhưng khi anh gọi điện về, chúng tôi vẫn nói chuyện như vừa gặp mặt ngày hôm qua.

Đến năm hai mươi tư tuổi, người nhà bắt đầu quan tâm đến chuyện yêu đương của tôi. Tiểu Du nhiều chuyện, nên người trong nhà hầu như đều biết đến sự tồn tại của Dương Trừng, lại vì anh chưa xuất hiện bao giờ, mà đưa ra vô số những suy đoán. Mẹ mấy lần hỏi thăm dò nhưng đều bị tôi trả lời qua quýt cho xong. Tôi không bao giờ có thể nói với bố mẹ mình rằng, chúng tôi yêu nhau đã nhiều năm nhưng thực ra tôi chẳng yêu gì anh cả, tôi yêu Tần Xuyên - người mà từ nhỏ họ đã coi thường, có điều giờ Tần Xuyên lại là bạn trai của Vương Oánh, bạn cùng phòng với tôi hồi đại học.

Việc giao tiếp giữa thế hệ chúng ta và cha mẹ thật sự vô cùng cổ quái, cha mẹ và con cái yêu thương nhau sâu sắc đó là điều không cần bàn cãi, nhưng cả hai chưa bao giờ quan tâm rốt cuộc đối phương nghĩ thế nào, giữa cha mẹ và con cái giống như có hai con đường, hai bên ban tặng tình cảm cho nhau nhưng mãi mãi không bao giờ giao nhau.

Những chuyện thế này cùng lắm tôi chỉ nói với Thiên Hỉ, đương nhiên cũng bỏ qua đoạn liên quan đến Tần Xuyên. Học tới năm hai nghiên cứu sinh nên mọi việc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, đa phần thời gian và sức lực cô ấy tập trung vào sự nghiệp ca hát. Trần tổng và Lư Vực rất tốt với Thiên Hỉ, thuê cho cô ấy một căn hộ ở Đông Tam Hoàn, cũng không bố trí cô ấy chạy khắp nơi để tuyên truyền cùng đám ca sĩ mới vào nghề. Tóm lại, thời gian đầu phát triển rất từ từ và ổn định, đây là yêu cầu mà khi ký hợp đồng Thiên Hỉ đề ra, bởi cô ấy muốn mình tốt nghiệp thạc sĩ một cách thuận lợi. Lư Vực mặt ủ mày chau bảo Thiên Hỉ yêu cầu quá nhiều, Thiên Hỉ không phủ định, cô ấy nói với tôi rằng, dù cho họ nghĩ thế nào thì mục tiêu của cuộc đời cô ấy không phải là làm ca sĩ, cô ấy chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để bay sang Mĩ, mà sang đó hát thì có ích gì, vì thế nhất định phải có bằng cấp, đó là một tương lai mà bọn Lư Vực mãi mãi không hiểu nổi.

Thiên Hỉ và anh Tiểu Thuyền khác tôi và Dương Trừng, gần như ngày nào họ cũng gọi điện, chat QQ, hoặc lên mạng chat video. Khi tôi đến căn hộ của Thiên Hỉ thường gặp lúc anh Tiểu Thuyền gọi về, sau đó Thiên Hỉ chạy ra một chỗ nghe. Chuyện gì họ cũng nói, nhỏ thì chuyện bóng đèn ở nhà bao nhiêu W, to thì hoạt động nào đó Thiên Hỉ sắp tham gia, có lần Thiên Hỉ đến tham dự lễ công bố sản phẩm mới của Pepsi, đối phương đưa cho cô ấy một phong bao lớn, bên trong là một vạn tiền tham gia sự kiện, ngay tối hôm ấy Thiên Hỉ gọi cho anh Tiểu Thuyền, hai người vui sướng như những đứa trẻ con.

Tôi đứng bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ vô cùng, tôi cũng muốn có một tương lai chỉ thuộc về hai người, nhưng tôi biết rất rõ, đó thật sự chỉ là một khao khát xa xỉ.

Chuyện Dương Trừng về nước do Thiên Hỉ ngẫu nhiên nói ra.

Anh Tiểu Thuyền dùng tiền lương được trả ở viện nghiên cứu mua cho Thiên Hỉ một chiếc túi hiệu LV, cô ấy sắp tham dự một hoạt động của đài Hồ Nam, nghe nói Lâm Tinh Nghiên cũng đến, anh Tiểu Thuyền nghĩ không thể để Thiên Hỉ cảm thấy kém cỏi trước mặt người con gái đó. Anh nhờ Dương Trừng mang túi về cho Thiên Hỉ, hôm đó khi tan làm tôi tới tìm Thiên Hỉ, cô ấy đang nghịch nghịch chiếc túi hoa văn Speedy đặc trưng của LV.

"Buổi tối không ăn cơm với Dương Trừng à?" Thiên Hỉ hỏi tôi.

"Dương Trừng?"

"Ừ, buổi trưa cậu ấy vừa đến đưa túi cho mình, cậu không biết Dương Trừng về à?"

"Ừ... anh ấy không nói."

"Chẳng phải lần nào về cũng gọi điện cho cậu sao?"

"Nhưng lần này chắc bận gì đó."

Tôi thấy hơi lạ, nhưng lại không có cảm giác gì đặc biệt, dù sao chúng tôi cũng đâu phải kiểu tình nhân lúc nào cũng nắm rõ mọi việc của đối phương như lòng bàn tay mình, tôi nghĩ nếu anh đã về chắc sẽ đến tìm tôi thôi.

Đúng thế, đúng là tôi được người ta tìm thật, có điều không phải Dương Trừng mà là Nhậm Tư Vũ.

Phải đến bốn năm chúng tôi không gặp nhau rồi, lần trước cô ta tìm tôi, tôi còn hơi phẫn nộ, buồn bã, chua xót... Một đống những cảm xúc của thiếu nữ đang yêu, còn cô ta thì cũng mang tâm trạng đố kỵ, không cam chịu, oán hận của một tình địch. Nhưng bây giờ, chúng tôi mặt đối mặt ngồi nhìn nhau chẳng vui cũng chẳng buồn, cô ấy biết tôi và Dương Trừng vẫn ở bên nhau bao năm nay, tôi cũng biết cô ta chưa từng từ bỏ.

"Cậu biết không, ở Mĩ, tôi và Dương Trừng thường xuyên ở bên nhau."

"Ừm, có thể tưởng tượng được."

"Chúng tôi cùng ăn cơm, cùng tập thể dục, cùng shopping, cùng đi xem phim, cùng lên thư viện, cùng bạn bè tổ chức party, cùng du lịch Châu u, cùng lái xe rong ruổi xuyên suốt Route 66(*)." Nhậm Tư Vũ ánh mắt lấp lánh phiêu diêu, trên mặt lúc nào cũng thấp thoáng nụ cười mỉm tự đắc.

(*) Xa lộ đầu tiên của nước Mĩ nối liền tám tiểu bang, từ Chicago, chạy ngang qua các tiểu bang Illinois, Missouri, Kansas, Oklahoma, Texas, New Mexico, Arizona, và California, kết thúc ở Los Angeles. Route 66 đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình trong việc là cầu nối giao thông đến các đô thị trên một nước Mĩ rộng lớn.

"Tuyệt nhỉ." Tôi than, có lẽ Nhậm Tư Vũ cho rằng tôi ghen tị nên buông lời chế giễu họ, thực ra tôi không hề, tôi thật sự cảm thấy như vậy rất tuyệt, đúng là kiểu những người yêu nhau vẫn làm, nhưng tôi và Dương Trừng chưa bao giờ như thế.

"Bình thường thì mọi chuyện đều ổn, đương nhiên, cũng có những cô gái khác để ý Dương Trừng, nhưng tôi không lo, bởi tôi biết đối với Dương Trừng mà nói tôi đã trở thành một người đặc biệt, dù họ xinh đẹp, thông minh, mới mẻ thì đã sao? Chúng tôi có cả một quãng thời gian dài bên nhau từ thời đại học tới khi lên thạc sĩ, từ Trung Quốc đến Mĩ. Chẳng ai có thể yêu anh ấy như tôi. Cuối cùng họ cũng thấy khó mà rút lui thôi, huống hồ họ đều biết Dương Trừng đã có bạn gái." Giọng Nhậm Tư Vũ trầm hẳn xuống, cô ấy nhìn tôi đau đớn, "Họ đều biết cậu, bạn gái Dương Trừng ở Trung Quốc, tên là Tạ Kiều, tất cả mọi người đều biết. Trước mặt tôi Dương Trừng không hề né tránh khi nhắc đến cậu, trước những người khác cũng thế. Anh ấy rất tự nhiên kể bạn gái tôi thế nào thế nào, người khác nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị, tôi đành lờ đi như không hiểu không biết. Thỉnh thoảng cậu gọi điện sang, anh ấy sẽ đi ra chỗ khác để nghe. Hai người nói chuyện không lâu, cũng chẳng có mấy từ nhớ nhung âu yếm, nhìn chẳng giống những người đang yêu nhau, nhưng cậu mãi mãi tồn tại như thế. Đây gần như trở thành quy tắc bất di bất dịch giữa chúng tôi, là chuyện tôi nghiễm nhiên phải chấp nhận khi ở bên anh ấy. Nhưng, tại sao? Chỉ vì tôi yêu anh ấy ư? Bởi vì tôi vô cùng yêu anh ấy, vì vậy tất cả mọi thói hư tật xấu của anh ấy tôi đều phải chấp nhận, anh ấy đào hoa, không sao, tôi rộng lượng; anh ấy chẳng quan tâm chuyện gì, không sao, tôi sẽ tìm đủ mọi việc thú vị để làm cùng anh ấy, nhưng tại sao tôi còn phải chấp nhận cậu nữa? Không ai có quyền được làm tổn thương cậu vậy thì tôi chắc chắn sẽ là người bị tổn thương ư?"

*****

Chúng tôi đều im lặng, ánh mắt cô ấy không có ý thù địch công kích, người con gái nhiệt tình ngùn ngụt năm nào đang đứng trước mặt tôi, nói với tôi rằng cô gái yêu Dương Trừng sâu sắc đã không còn nữa, bao nhiêu năm trôi qua, cô ấy vẫn luôn nỗ lực lao về phía trước, thậm chí lao sang nửa bên địa cầu, xuyên qua hai quốc gia. Nhưng đích đến cuối cùng vẫn cách cô ấy rất xa, giữa bọn họ bị ngăn cách bởi tôi, cô ấy rối bời, nhìn tôi, mà tôi lại chẳng thể cho cô ấy một câu trả lời.

"Tạ Kiều, tôi có thai rồi." Nhậm Tư Vũ nói như phải hạ quyết tâm cao, "Tôi và cậu, lần này cần phải lựa chọn, cần phải có câu trả lời rõ ràng."

"Dương Trừng biết chưa?" Tôi có chút hoang mang, chuyện này chưa xảy ra giữa tôi và Dương Trừng, là chuyện tôi không bao giờ nghĩ đến.

"Biết." Nhậm Tư Vũ cụp mắt, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Anh ấy bảo tôi bỏ đứa bé, vì vậy chúng tôi mới cùng về nước."

Tôi hít ngược một hơi khí lạnh buốt, Nhậm Tư Vũ gục xuống bàn khóc nức nở, "Tất cả bạn bè tôi đều rủa anh ấy khốn nạn, nói tôi nên đá anh ấy, nên tìm một người bạn trai mới và bắt đầu cuộc sống mới. Tôi cũng muốn làm thế lắm chứ! Nhưng tôi không làm được! Đúng, tôi yêu anh ấy điên cuồng, yêu không cần nguyên tắc, biết rõ anh ấy có bạn gái vẫn cam tâm tình nguyện làm người thứ ba, bị làm cho to bụng rồi còn đến tìm bạn gái chính thức của người ta thương lượng... tôi chỉ nghĩ là, tôi luôn là người biết tất cả còn cậu lại chẳng biết gì, giờ chúng ta hãy công bằng đi, cùng đối diện đi! Tình yêu của tôi thật thất bại, nhưng tình yêu của cậu cũng rối như canh hẹ!"

"Tôi sẽ chia tay với Dương Trừng!" Giọng tôi vô cùng bình tĩnh, rõ ràng phát ra từ miệng tôi truyền tới tai tôi, ngay cả bản thân tôi cũng thấy lạ. Nhậm Tư Vũ ngước đôi mắt long lanh nước nhìn tôi, đôi mắt nãy giờ vẫn tăm tối đó cuối cùng cũng le lói ánh sáng.

"Không phải vì cậu, tôi cũng không nghĩ cậu làm thế là vì tình yêu tình đương gì với Dương Trừng cả. Chỉ là... tôi muốn chia tay với anh ấy rồi!"

Lần gặp gỡ cuối cùng của tôi với Dương Trừng không diễn ra ở nhà hàng cao cấp nào cả, anh ấy đến nhà bà nội tìm tôi, chúng tôi đứng trước vườn hoa trong ngõ nhỏ nói chuyện, thì ra từ đây vòng qua là có thể đến nhà Ngô đại tiểu thư rồi, giờ phía sau đã xây tòa chung cư chơ vơ cao chót vót, có điều bên chân tường vẫn lưu lại chút dấu tích của con hẻm nhỏ khi xưa.

Chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu, chẳng ai biết phải nói gì trước. Kết thúc cuộc tình dài đằng đẵng, suy cho cùng vẫn có chút quyến luyến. Chúng tôi đã bên nhau năm năm rồi, theo lý mà nói thì sẽ có rất nhiều chuyện để hoài niệm, nhưng tôi nghĩ mãi chẳng ra, ngoài nụ hôn đầu anh dành cho tôi ở trường đại học ra, những thứ khác đều rất mơ hồ. Tôi nhìn Dương Trừng, vẻ mặt anh cũng hết sức hoang mang, hai người yêu nhau không có hồi ức, tôi đột nhiên cảm thấy chúng tôi thật đáng thương.

"Dương Trừng, chúng tôi chia tay thôi."

"Kiều Kiều, em muốn rời bỏ anh rồi phải không?"

Chúng tôi gần như cùng lên tiếng, sau đó cùng gật đầu.

"Anh không ngờ cô ấy lại tìm đến em thật, anh cũng chưa từng lo lắng. Anh luôn cho rằng, dù em biết chuyện giữa bọn anh thì người phải ra đi chắc chắn là cô ấy." Dương Trừng cúi đầu, bộ dạng của anh lúc này rất bơ vơ, tôi tin anh đang nói thật lòng, vì vậy mà tôi thấy thương xót anh hơn.

"Dương Trừng, anh thật... lúc nào cũng tự làm theo ý mình."

"Kiều Kiều, em còn nhớ trước khi ra nước ngoài anh nói gì với em không?"

Tôi nhớ, ở American Club, anh ấy nhặt dĩa cho tôi, lịch sự nói rằng hãy đợi anh về, sau đó chúng tôi sẽ kết hôn.

"Anh nói thật đấy, anh muốn kết hôn với em."

"Tại sao? Dương Trừng, tại sao anh lại lấy em, anh yêu em à?" Tôi không kìm được hỏi.

"Bởi vì... em không yêu anh. Anh biết em không yêu anh, vì vậy sẽ không bám riết anh, sẽ không hỏi anh tối nay ăn cơm với ai, sẽ không trách mắng giận hờn anh sao hai ngày rồi không gọi điện, sẽ không bó buộc anh, sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, sẽ không yêu cầu anh làm cái này cái kia, và không giận dỗi vớ vẩn."

"Thế cho nên? Chúng ta yêu nhau năm năm, nhưng chẳng có chút kỷ niệm nào đáng nhớ, không một chút nào! Anh không biết em thích gì, em cần gì, em thích ăn món gì, thích xem phim gì, thích nghe bài hát nào, công việc có thuận lợi vui vẻ hay không, có buồn bã gì không, tất cả anh đều không biết."

"Kiều Kiều, chẳng phải chúng ta vẫn luôn như thế sao? Mấy năm nay chúng ta chưa từng cãi vã, cuộc sống vui vẻ, cứ thế kết hôn chẳng phải rất tốt sao?"

"Nếu chúng ta kết hôn, sống như vậy cả đời, vậy thì cái người nằm ngủ bên cạnh anh trong tương lai đối với anh mà nói luôn là một khoảng trống! Dương Trừng, anh không thấy nực cười à?"

"Em cho rằng hôn nhân sẽ thế nào? Em có dám khẳng định những người hiểu rõ về nhau, tán thưởng nhau, chiếm hữu cuộc sống riêng của đối phương như mấy chú cún vội vã tè vào đâu đó để đánh dấu địa phận của mình sẽ sống vui vẻ hạnh phúc hơn chúng ta không? Kiều Kiều, tất cả những người ly hôn đều từng rất yêu nhau đấy."

"Đúng, em không dám khẳng định. Em cũng không biết những người thương yêu nhau kia cuối cùng sẽ ở bên nhau hay có kết cục thảm hơn chúng ta. Nhưng em biết, và em khẳng định, người sống bên anh cả đời không nên là một người không yêu anh. Chỉ những người yêu nhau mới có thể ở bên nhau, chỉ có những người yêu nhau mới nên kết hôn." Tôi nhìn Dương Trừng nói rất nghiêm túc."Hồi ấy em nhận lời yêu anh là vì em thích anh. Giờ em chia tay anh là vì em không còn thích anh nữa. Vì vậy Dương Trừng, chúng ta không nên ở bên nhau nữa."

Dương Trừng ngẩn người nhìn tôi như đang nhìn một cô gái xa lạ nào đó, cô gái đã nghĩ rất nhiều chuyện mà anh chưa bao giờ nghĩ đến, thật không giống với Tạ Kiều chỉ cần gọi điện, gửi tin nhắn hẹn địa điểm ăn cơm là sẽ nói "vâng" chút nào.

"Dương Trừng, muốn biết một người đã từng yêu chưa thì phải xem anh ta đã từng hi sinh điều gì chưa. Yêu và được yêu không giống nhau, đó là một cảm giác hạnh phúc rất khác. Tưởng tượng một chút nhé, anh gặp một cô gái như thế này, một cô gái mà mỗi buổi sáng anh tỉnh dậy đều rất tự nhiên nghĩ về cô ấy, cô ấy đang ở đâu, đang làm gì. Khi ăn một món ngon, cũng nghĩ sẽ mang về cho cô ấy một phần. Khi anh đến một nơi đẹp, sẽ nghĩ nhất định phải đưa cô ấy đến một lần, anh và bạn bè tụ tập gặp gỡ, anh sẽ muốn rủ cô ấy đi cùng, nghe thấy một câu chuyện cười thú vị anh sẽ vội vàng muốn kể lại cho cô ấy nghe ngay. Anh có chuyện buồn, anh sẽ muốn tìm cô ấy trò chuyện, anh bị ốm khó chịu trong người, chỉ muốn ở bên cô ấy, cho dù không làm gì cả, chỉ ngồi yên bên nhau thôi cũng dễ chịu hơn nhiều. Anh sẽ nhớ cô ấy, nỗi nhớ nhung vô cùng mãnh liệt, khiến cho ngày đêm đều muốn ở bên cô ấy mới xoa dịu được, vì vậy anh phải lấy cô ấy, chỉ khi kết hôn mới đảm bảo sẽ luôn được ở bên nhau, đảm bảo mọi quyền lợi kia được vĩnh viễn. Dương Trừng, kết hôn là lựa chọn duy nhất, là khả năng duy nhất, là việc không thể đừng, là cần thiết, là khẳng định chứ không phải một câu hỏi. Lần trước khi anh đi, em chúc anh tìm được việc mà anh thật sự thích làm. Lần này, chúc anh tìm được người anh thật sự yêu. Nếu có ngày, anh tìm được cô ấy, em nhất định sẽ mừng cho anh, có lẽ sẽ hơi buồn một chút, bởi vì hồi mới bắt đầu, em từng muốn trở thành cô gái ấy, đáng tiếc cuối cùng em lại không phải người anh cần tìm."

Khi nói một loạt những đạo lý đó thì tôi khóc. Tôi còn tưởng mình không sao cơ, tôi còn tưởng chia tay Dương Trừng tôi sẽ rất thản nhiên cơ, tôi còn tưởng chúng tôi ngẫu nhiên ở bên nhau thì chia tay là tất nhiên cơ. Nhưng tôi đã quên mất thời gian, quên mất sức mạnh của thời gian, quên rằng những mảnh vỡ rất nhỏ của tình yêu cũng vẫn gây ra thương tích.

Dương Trừng nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, không biết anh có bi thương giống tôi không, nhưng tôi cảm nhận được sự dịu dàng, sự dịu dàng và nỗi tiếc nuối sâu sắc.

"Cùng ăn cơm đi." Thấy tôi đã bình tĩnh trở lại, Dương Trừng bảo: "Lần này em nói xem em muốn ăn gì, dù xa tới đâu anh cũng đưa em đi."

"Không cần đâu, em bảo bà là sẽ về ăn cơm." Tôi khụt khịt, "Anh đi đi, em cũng về đây."

"Thôi được..." Dương Trừng đứng dậy, nhìn tôi lưu luyến hơn những lần trước, "Kiều Kiều, sau này nếu có chuyện gì, hãy gọi cho anh bất cứ lúc nào."

"Vâng, cảm ơn anh."

"Vậy... bye bye."

"Bye bye."

Tôi không biết trong cuộc đời một con người phải nói bao nhiêu lần tạm biệt, đâu sẽ là lời hứa hẹn cho lần gặp lại sau, đâu sẽ là sự cáo biệt mãi mãi. Lần này tôi và Dương Trừng tạm biệt thật rồi, lúc quay lưng đi, tôi không kìm được nước mắt lăn dài.

"Kiều Kiều!" Dương Trừng gọi giật tôi lại.

Tôi quay người, anh ấy đi nhanh tới, cúi xuống hôn tôi. Đột nhiên, tôi như quay lại năm chúng tôi mười tám tuổi, trong căng-tin của đại học B, một anh chàng rất điển trai nói mơ thấy tôi, sau đó hôn tôi.

Đây đúng là một giấc mộng quá dài.

Tôi và Dương Trừng chia tay tới ngày thứ hai thì Tần Xuyên cuống lên tìm tôi.

"Cậu và tên công tử bột kia chia tay rồi à? Thật hay giả đấy? Chuyện thế nào?" Tôi còn chưa ngồi vững trên ghế, cậu ấy đã hỏi phủ đầu.

"Sao cậu biết?" Tôi kinh ngạc nhìn Tần Xuyên.

"Vương Oánh kể! Dương Trừng gọi điện cho cô ấy, khiến cô ấy cuống tới phát nghẹn, không biết hai người giận dỗi hay thế nào, nói lần này rất nghiêm túc, cô ấy đã đặt vé để ngày mai về nước."

"Thật đúng là chuyện trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường..." Tôi vỗ trán lau mồ hôi.

"Rốt cuộc là thế nào? Vương Oánh bảo cậu đòi chia tay, sao tôi không nghe cậu kể gì cả? Có phải cậu yêu ai đó sau lưng tên công tử bột kia không? Tôi thấy trong tòa soạn của cậu toàn bọn vớ vẩn, chẳng ai sánh được với công tử bột đâu, Tạ Kiều, mau kể nghe xem, cậu đừng tìm bừa một kẻ không đáng tin đấy!"

"Không phải cậu rất ghét Dương Trừng à? Hồi đầu chúng tôi yêu nhau cậu còn cười nhạo chế giễu đủ kiểu mà, chỉ mong chúng tôi chia tay ngay lập tức, sao giờ lại còn nói tốt cho anh ấy thế?" Tôi tò mò hỏi.

"Đó... đó là vì tôi khá hiểu gã công tử bột nhà cậu! Mặc dù cậu ta chẳng ra làm sao, nhưng tốt xấu gì tôi cũng biết rõ cậu ta là người thế nào. Nếu cậu lại tìm một gã... Không được không được, chuyện này nghĩ thôi đã sợ." Tần Xuyên ra sức lắc đầu.

"Thần kinh..." Tôi lườm Tần Xuyên.

"Hai người các cậu là vì sao?"

"Không có gì, tôi muốn chia tay thôi."

"Vớ vẩn! Cậu nhìn xem! Tôi đã nói mà! Chắc chắn cậu có vấn đề! Lần nào cũng thế! Rốt cuộc cậu đã thích ai rồi?"

"Tôi thích một tên ngốc!" Tôi cảm thấy không thể giao tiếp được với cậu ấy nữa.

"Tên ngốc nào?"

"..."

*****

Tôi dựa người vào cửa xe, không nhịn được bật cười.

Vương Oánh xuống máy bay, không kịp về nhà, chẳng gục vì khác múi giờ, Tần Xuyên lái xe đến đón cô ấy ở sân bay đưa thẳng đến chỗ tôi.

"Tạ Kiều, cậu không thể chia tay với Dương Trừng!" Vương Oánh nói chắc như đinh đóng cột.

"Bọn mình đã chia tay rồi."

"Mình biết, Dương Trừng gọi điện nói với mình luôn rồi. Nhưng các cậu không thể thế, tại sao nhất định phải chia tay, hai người đang rất ổn mà? Đã bao năm thế rồi..."

Vương Oánh nói rất nhiều, tôi đành phải ngắt lời: "Vương Oánh, giữa bọn mình không còn tình cảm nữa."

"Tình cảm?" Vương Oánh kinh ngạc nhìn tôi, "Tạ Kiều, cậu nghĩ gì thế? Dương Trừng nói với mình rằng, cậu ấy muốn kết hôn với cậu! Kết hôn đối với những người như bọn mình có ý nghĩa thế nào cậu hiểu được không hả? Cậu ấy đã mở toang toàn bộ thế giới của mình ra với cậu đấy! Như thế lẽ nào không phải tình cảm? Cậu có biết bao nhiêu cô gái xếp hàng muốn lấy Dương Trừng không? Kết hôn với cậu ta nhất định sẽ thay đổi mọi thứ nơi cậu, thay đổi mọi chuyện trong tương lai của cậu. Hơn nữa, Dương Trừng còn tình nguyện! Cậu ấy tình nguyện ở bên cậu cả đời!"

"Em không thể nói thế được, Dương Trừng tình nguyện là chuyện của cậu ta, không chừng Tạ Kiều lại không muốn thay đổi cuộc sống của mình theo những người như bọn em thì sao." Tần Xuyên đột nhiên nói xen vào.

"Tần Xuyên, anh nói gì thế? Điều này đối với Tạ Kiều không tốt sao? Một người con gái, an nhàn phú quý, có thể làm bất cứ việc gì cô ấy thích, chẳng phải lo trước lo sau, được sống như vậy cả đời, lẽ nào không phải chuyện đáng mừng nhất?"

"Đúng là rất tuyệt." Tôi tiếp lời Vương Oánh, "Thỉnh thoảng chính mình cũng nghĩ, lấy Dương Trừng giống như trúng tấm vé số năm trăm vạn ấy, nhà chồng quyền cao chức trọng, ông xã đẹp trai nhiều tiền, cuộc sống như ở trên mây, phóng tầm mắt là nhìn đâu cũng được, ngay cả bản thân mình cũng phải mỉm cười thỏa mãn. Nhưng không đúng, Vương Oánh, bọn mình bên nhau nhiều năm như thế, càng đến gần cái kết cục được nhiều người ngưỡng mộ, mình càng cảm thấy rất không đúng. Có lẽ các cậu nhìn hôn nhân với quan điểm khác, tìm một người các cậu không ghét, giống như quan hệ hợp tác kinh doanh vậy. Đối với các cậu chẳng quan trọng gì, bởi vì từ nhỏ các cậu đã không giống bọn mình, các cậu được chứng kiến rất nhiều việc to lớn trọng đại rồi, nếu đem so sánh, những chuyện ấy còn quan trọng hơn cả hôn nhân đại sự. Mình lại khác, mình là một người bình thường, sống cùng một người chồng không hề yêu mình trong cuộc hôn nhân được tất cả các cô gái ngưỡng mộ, đó không phải cuộc sống mà mình muốn. Vương Oánh, mình muốn yêu và được yêu, muốn khi về già nhìn sang người bên cạnh, thấy anh ấy thật tốt, cho dù phải vất vả kiếm sống cũng thấy thú vị."

Chúng tôi ngồi im, chắc có lẽ cảm thấy không thể cứu vãn nổi nữa, Vương Oánh đan tay vào nhau thở dài, "Tạ Kiều, mình không nghĩ ra người nào thích hợp với Dương Trừng hơn cậu, thật không nghĩ ra... nếu bạn gái cậu ấy không phải là cậu, thì sẽ là người thế nào?"

"Ái chà Vương Oánh, không ngờ bình thường cậu kén chọn khó tính, vậy mà lại đánh giá mình cao như thế!" Tôi cười ha ha trêu.

"Đừng nằm mơ đi! Cậu mà cam tâm thế thì hời cho Nhậm Tư Vũ quá!" Vương Oánh tức giận.

"Cái gì mà Nhậm Tư Vũ?" Tần Xuyên lập tức nhìn tôi hỏi ngay: "Là cô gái tới tìm gặp cậu khi xưa hả? Chuyện thế nào?"

Tôi không trả lời, bởi đây là vấn đề quá nghiêm trọng, tôi không dám để một người mang khối chất nổ khổng lồ trong người như Tần Xuyên biết.

"Rốt cuộc là chuyện gì? Kiều Kiều, tại sao cậu và công tử bột kia lại chia tay?" Tần Xuyên trừng mắt nhìn chúng tôi, "Hai người không nói tôi sẽ đi tìm cậu ta đấy!"

"Ôi dào, thì cô ấy lại đến tìm tôi lần nữa ấy mà." Tôi trả lời cho qua.

"Đơn giản thế thôi? Tôi không tin!" Tần Xuyên lần này lại thông minh đột xuất.

"Cô ta có thai rồi." Vương Oánh nói hộ tôi.

"Mẹ kiếp!"

Tần Xuyên tức điên lên chửi bậy một câu, cậu ta kéo giật tay tôi, khiến tôi sợ cuống cả lên, hoảng hốt hỏi: "Cậu làm gì?!"

"Cậu bị thần kinh hay sao? Cậu có thời gian đứng đây nghe người khác cằn nhằn à?" Tần Xuyên quay lại nhìn Vương Oánh bằng ánh mắt tóe lửa, "Vương Oánh, em cũng điên theo cái gã Dương Trừng kia rồi đúng không? Cậu ta như thế, em dựa vào cái gì đến khuyên Kiều Kiều phải chấp nhận? Cậu ta có tư cách gì mà đòi kết hôn với Kiều Kiều? Các người khôn ngoan giỏi giang còn người khác ngu ngốc cả chắc? Thật đúng là sỉ nhục người khác, khốn kiếp!"

"Anh hét lên với em làm gì? Mẹ kiếp, em muốn Dương Trừng làm cho Nhậm Tư Vũ to bụng à? Em còn tức giận hơn anh, anh biết không hả?" Vương Oánh bực bội gào lên.

"Nhờ em chuyển lời tới Dương Trừng, đừng để anh gặp cậu ta, bất luận nhà cậu ta gia thế thế nào, gặp là ăn đòn!"

Tần Xuyên ném xong câu ấy ra thì kéo tôi khỏi nhà hàng, suốt dọc đường tôi loạng choạng, gần như không theo kịp cậu ấy. Mặt Tần Xuyên đanh lại, nhét tôi vào xe, tôi vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Cậu giận dỗi gì Vương Oánh chứ, cô ấy cũng vì lo cho tôi thôi. Tình yêu bao nhiêu năm của tôi kết thúc dở ẹc như vậy thì cũng thôi, đừng để ảnh hưởng tới chuyện hai người."

"Vô tâm."

"Ôi giời, cậu đừng bày ra cái vẻ mặt ấy, có phải tôi bị người khác đá đâu. Nói cho cậu biết, đến tận phút cuối cùng anh ấy vẫn nói muốn ở bên tôi kia kìa, là tôi quả quyết đá bay người ta đi! Rất ngầu! Thật đấy, tôi nghĩ, sau này tôi sẽ có chuyện để khoác lác với con cháu, kể là ngày xưa bà nội rất ngầu, từ bỏ cơ hội vào Trung Nam Hải, từ chối một công tử con nhà lãnh đạo, được người ta cầu hôn không thèm nhận lời, rất có khí chất đấy! Oa! Bỗng dưng thấy mình cũng là người có câu chuyện đàng hoàng!"

"Đồ ngốc!"

"Nhưng... Tôi phải tìm bạn trai trước đã, sau đó lấy chồng, sinh con, mới có cháu chắt được... thiếu một bước trong quá trình ấy thì hỏng bét cả kế hoạch khoác lác."

"Ngu ngốc."

"Nếu từ nay về sau không có ai cầu hôn tôi nữa thì tôi sẽ làm bà cô à..."

"Tôi đây."

"Hả?"

"Chẳng phải đã nói rồi sao, ba mươi tuổi, nếu không ai cầu hôn cậu, tôi sẽ lấy cậu."

"Cậu nói đấy nhé!" Tôi cười mà như sắp khóc.

"Ừ!" Tần Xuyên khẳng định chắc chắn.

Tôi không ngờ mình lại liên hệ với Dương Trừng sớm như vậy, hơn nữa còn là để nhờ anh giúp đỡ.

Tần Xuyên đánh Dương Trừng, đánh rất mạnh, mạnh tới mức bị bắt tạm giam. Tôi đành mặt dày gọi điện cho Dương Trừng, anh như đã biết trước, vừa nghe máy nói ngay chuyện của Tần Xuyên anh không giúp được, tôi nói mãi nói mãi anh mới đồng ý hòa giải, cho dù là thế, anh vẫn khiến Tần Xuyên phải ở trong đó đủ bảy ngày.

Vương Oánh cũng giúp tôi năn nỉ Dương Trừng, nhưng cô ấy rất giận chuyện Tần Xuyên ra tay đánh người, vì vậy không đến đón khi Tần Xuyên được ra. Ngày hôm đó có mình tôi đứng ngoài cửa trại tạm giam, ngồi trong đó gần một tuần, lúc ra nhìn cậu ấy có chút nhếch nhác và ủ rũ, có lẽ cũng biết lần này gây ra rắc rối lớn nên cúi gằm đầu không nhìn tôi, tôi tức tối huých một phát vào mạn sườn cậu ấy, bảo: "Cậu có thể đừng sống man rợ và bạo lực như thế được không?"

"Không thể." Tần Xuyên trừng mắt lườm tôi.

"Ở trong đó có bị bắt nạt không?"

"Tôi không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi!"

"... May mà lần này không làm lớn chuyện, nếu cậu phá hủy dung nhan của Dương Trừng, anh ấy chắc chắn sẽ khiến cậu phải ngồi ba đến năm năm."

"Tôi còn hận chưa đánh cho cậu ta mất khả năng sinh sản, hết đường đi khắp nơi gieo giống!"

"... Tôi nên mắng cậu hay cảm ơn cậu?"

"Cậu mắng thử xem nào?"

"Thế thì cảm ơn!"

"Cảm ơn cái mông ấy!"

Tần Xuyên kiêu ngạo ngẩng cao đầu đi trước, tôi mỉm cười chạy theo sau.

Sau khi Dương Trừng nhận lời hòa giải, tôi có nhắn tin cảm ơn, anh nhắn lại bảo nếu được anh muốn giam Tần Xuyên cả đời, được như vậy không chừng tôi sẽ chịu lấy anh.

Tôi không trả lời, tôi lo lắng.

Dương Trừng và Vương Oánh cùng về Mĩ, cuộc sống như vừa trải qua sóng to gió lớn của tôi cuối cùng cũng yên bình trở lại.

Chuyện chúng tôi chia tay dần dần mọi người cũng biết, anh Tiểu Thuyền rất lo lắng cho tôi, nhưng vì ở cách quá xa nên chẳng biết phải làm thế nào. Anh nhờ Thiên Hỉ ở bên tôi nhiều hơn, nhưng Thiên Hỉ bận tới nỗi còn chẳng có thời gian mà ngủ. Trong chương trình của đài Hồ Nam cô ấy hát bài Thiên Hỉ trong đĩa đơn vừa mới phát hành, bài hát đó nhanh chóng hot ngay lập tức, khắp hang cùng ngõ hẻm đâu đâu cũng nghe: Em là tình yêu cả ngàn năm của tôi, cũng là nỗi cô đơn ngàn năm của tôi. Lần này Thiên Hỉ chơi quá đẹp, vượt Lâm Tinh Nghiên trở thành nữ ca sĩ trẻ nổi nhất năm. Trần tổng và Lư Vực đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội tốt này, dù Thiên Hỉ dự định kiềm chế sự phát triển của mình thế nào, nhưng trong tình thế đang nổi như cồn trước mắt, cô ấy cũng đành phóng lao thì phải theo lao.

Na Na vừa vui mừng cho Thiên Hỉ vừa lo lắng cảm khái chuyện giữa tôi và Dương Trừng. Theo như lời cô ấy thì, đời này tôi sẽ không có khả năng tìm được ai có điều kiện như Dương Trừng nữa, và cũng vì gặp tôi trong thời gian học đại học nên Dương Trừng mới bị mờ mắt mà nghĩ đến chuyện kết hôn. Chúng tôi vốn là hai loài cá sống ở hai vùng biển khác nhau, Thượng đế lơ đễnh nên đã để chúng tôi gặp nhau. Và một khi chia tay, chúng tôi nhất định sẽ kẻ bơi về phía Đông người lướt về phía Tây. Kết thúc của câu chuyện cũng giống như khi nó bắt đầu, một người ngạo nghễ nhân gian một người vẫn tầm thường đến cùng.

Tôi không ngờ Na Na có thể nói ra những lời như thế, tôi còn tưởng cô ấy vẫn mải miết trên con đường si mê những anh đẹp trai không ngoái đầu lại được, nhưng nghe nói, cô ấy đã có bạn trai là biên tập viên trong đài, thậm chí người lớn hai nhà đã gặp nhau, đã bàn đến chuyện kết hôn rồi.

Từ Lâm lại chẳng thấy chuyện của tôi có gì đáng bàn, cô ấy cười chê tôi ấu trĩ, cô ấy còn bảo tất cả các giấc mộng thiếu nữ đến một ngày nào đó rồi cũng sẽ thức tỉnh, nam chính trong manga cuối cùng cũng sẽ hóa thành người qua đường A, B gì đó trong cuộc sống, phim thần tượng kết thúc, phim gia đình lên sóng. Bong bóng mới màu hồng, còn cuộc sống thì phải năm màu sáu vị. Do đó, tôi và Dương Trừng chia tay, Na Na sắp kết hôn, Thiên Hỉ chính thức bước vào làng giải trí, tần sóng của chúng tôi bắt đầu lệch nhau rồi.

*****

Rời khỏi Dương Trừng, tôi cũng không biết kênh mà mình phụ trách tiếp theo sẽ phát tiết mục gì, và sẽ có kết cục ra sao nữa.

Dù chia tay nhưng tôi không buồn, thời gian ấy Tần Xuyên ngày nào cũng đến tìm tôi, cậu ấy lo tôi ở một mình rồi nghĩ linh tinh, thế là đưa tôi đi hát, đi shopping với tôi, cùng tôi trông cửa hàng, hoặc chỉ đơn giản ăn ăn uống uống.

Hằng ngày hễ bước ra khỏi cổng tòa soạn là nhìn thấy cậu ấy. Chị Trương trong tòa soạn còn đặt biệt danh cho Tần Xuyên là "Anh chàng A4."

Tần Xuyên đã bán chiếc Buick mua hồi đầu, và chiếc A4 màu trắng mới mua cũng là tiền cậu ấy tự kiếm. Chị Tần Thiến về Bắc Kinh xong thì đi theo chú Tần, chị ấy tiếp quản trung tâm bán đồ nội thất lớn của gia đình ở Bắc Tứ Hoàn. Tần Xuyên bàn với chị gái đưa cửa hàng bán đồ Tây của Đại Long vào đó. Người nhà họ Tần tính cách nóng nảy, nhưng khi đã nói đến chuyện làm ăn lại rất nghiêm túc. Chị Tần Thiến căn cứ vào những yếu tố như diện tích của cửa hàng, lưu lượng khách hàng, thói quen tiêu dùng, khả năng mua sắm... để tính toán vị trí và độ lớn nhỏ của cửa hàng, đồng thời, nâng cấp cửa hàng của Đại Long thành một cửa hàng bánh ngọt và một cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Đại Long và Tần Xuyên nghiên cứu thay đổi thực đơn, đưa thêm vào đó những món ăn vặt dành cho trẻ em của các nước khác nhau và chọn những loại trà sữa cà phê nổi tiếng nhất của Đài Loan cho vào thực đơn, thậm chí có người còn đặc biệt chạy tới trung tâm của họ để ăn thử.

Chị Trương còn tưởng "Anh chàng A4" là bạn trai tôi, như thường lệ, tôi lại phải giải thích một lượt với mọi người về quan hệ giữa hai chúng tôi.

Trong quá trình giải thích như muốn vạch rõ ranh giới đó, giọng tôi vô thức để lộ chút kiêu ngạo. Chàng trai thanh mai trúc mã cùng trưởng thành với tôi, là một người lương thiện, dũng cảm, trượng nghĩa, dám làm dám nhận, là người sẽ lập tức xuất hiện mỗi lúc tôi đau khổ buồn bã, là người có thể hi sinh mọi thứ vì bạn bè, người thân, là người nhìn tưởng thô lỗ vô tâm nhưng luôn có những phán đoán và suy nghĩ riêng rất độc đáo, là người không tốt tính lắm nhưng khi tôi cần lại luôn rất ấm áp quan tâm, là người vô cùng quan trọng với tôi.

"Đúng là một anh chàng tốt!" Chị Trương cảm thán.

"Đúng vậy." Tôi thu vội những hồi tưởng lại, cười cười.

Cậu ấy rất tốt, nhưng lại không phải là của tôi.

Tốc độ của Na Na đặc biệt nhanh, cuối năm đăng ký tới tháng tư năm sau tổ chức hôn lễ, trở thành cô dâu đầu tiên trong nhóm chúng tôi.

Hôn lễ cô ấy được tổ chức ở Hồ Nam. Tôi, Từ Lâm, Vương Oánh và Tần Xuyên phải bay qua đó, Thiên Hỉ không tham dự được, cô ấy đang quay video mới ở Hàn Quốc, nên không về kịp. Thời ấy, mặc dù khắp đường phố chỗ nào cũng nghe thấy bài hát của Thiên Hỉ, cô ấy tồn tại ở khắp nơi, nhưng đối với chúng tôi mà nói, cô ấy lại trở nên rất xa xôi, gần như cả nửa năm trời tôi không gặp Thiên Hỉ được một lần.

Ông xã Na Na là một người đàn ông khá mộc mạc chân thành, không cao lắm, trông hơi phát tướng, mang đôi gọng kính màu đen tiêu chuẩn của một trạch nam, khi cười nhìn rất ôn hòa, kém xa so với Dương Trừng, Tần Xuyên, hay đội trưởng đội văn nghệ, một tay mê rock chính hiệu mà năm xưa Na Na mê như điếu đổ. Nhưng anh ta rất tốt với Na Na, khi nhìn thấy chúng tôi Na Na hào hứng chạy nhào tới thì anh ta cũng chạy theo nâng váy cho vợ, miệng không ngừng kêu cẩn thận cẩn thận, cứ như Na Na là con búp bê quý giá bằng sứ ấy.

"Na Na, thực ra cậu là người rất hiểu đàn ông đấy." Vương Oánh mỉm cười khen.

"Đương nhiên." Na Na đắc ý ngẩng cao đầu.

Đến tiết mục cô dâu tung hoa, Từ Lâm không mấy hứng thú, Vương Oánh thuần túy tới để xem náo nhiệt, chỉ có tôi là mong ngóng thấp thỏm.

Tần Xuyên cười trêu tôi: "Cậu tích cực thế để làm gì? Ngay cả bạn trai còn không có lại muốn làm cô dâu à? Nếu để cậu bắt được chắc không linh nghiệm đâu, nhường bó hoa cưới cho người thật sự cần nó đi."

"Ai khiến cậu lo! Tôi tức giận trừng mắt với Tần Xuyên, "Không chừng vừa ra khỏi cửa là tôi gặp chú rể của mình cũng nên!"

Tôi sống chết kéo bằng được Từ Lâm đứng vào hàng ngũ của những cô gái độc thân, Từ Lâm giãy giụa gào lên: "Mình không đi đâu! Làm cái chuyện mất mặt như thế sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời mình!"

"Ôi dào có phải bảo cậu đi cướp đâu, cậu cao thế này, nếu bó hoa bay về phía cậu, cậu đập nó sang phía mình là được! Như thế mình sẽ có thêm cơ hội, xin cậu đấy nhờ cậu đấy." Tôi chắp tay lại năn nỉ.

"Có cần phải sốt ruột lấy chồng tới mức ấy không? Vậy tại sao hồi đầu còn quyết liệt chia tay với Dương Trừng." Vương Oánh lườm cho tôi cháy cả mặt. Lần này về nước cô ấy cũng mang theo chút tin tức của Dương Trừng, Nhậm Tư Vũ không giữ được đứa bé, đương nhiên là sảy thai, họ vẫn ở bên nhau, và đồng thời, sau khi không còn bị chuyện đã có bạn gái hạn chế nữa, thì đám con gái xuất hiện bên cạnh Dương Trừng ngày một nhiều.

"Thế cho nên mới nhanh chóng muốn tìm được đối tượng!" Tôi xoa xoa tay, hướng về phía Na Na đang đứng xoay lưng lại với chúng tôi hét lớn: "Bên này! Bên này Na Na!"

Na Na cười giơ cao bó hoa bách hợp được buộc bằng ruy băng màu hồng bay về phía chúng tôi thật, tôi hoan hô nhảy vọt lên, Từ Lâm thì khoanh tay kinh miệt đứng im, nhưng bó hoa lại bay qua chỗ chúng tôi mà đập thẳng vào người Vương Oánh, cô ấy giật nảy mình, vô thức giơ tay ra đỡ, kết quả cả người lẫn hoa lẫn dây ruy băng quấn loằng ngoằng lại với nhau, khi Vương Oánh hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thì Na Na đã đứng trên sân khấu gọi cô ấy lên.

"Người bạn thân nhất của tôi, đại tiểu thư của chúng ta, Vương Oánh!" Na Na cầm micro giới thiệu, "Giờ tới lượt cậu đấy!"

"Nhờ phúc cậu." Vương Oánh bất lực, điềm đạm cười.

"Bạn trai của cô ấy cũng có mặt ở đây ngày hôm nay!" Na Na lại vỗ tay cổ vũ, "Cầu hôn! Tần Xuyên cầu hôn!"

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Xuyên, tôi cũng nhìn theo, bình thường Tần Xuyên trời không sợ đất không sợ, vậy mà lúc này đột nhiên bối rối luống cuống, hết gãi đầu lại xua tay, còn Vương Oánh kiêu ngạo cũng đang đỏ bừng cả mặt.

Mọi người đều mang vẻ mặt mong chờ chuyện vui sẽ trở thành hiện thực, tôi nghĩ khi ấy trông tôi cũng chẳng khác họ là mấy, cũng vỗ tay, cũng cười, cũng hét lên: Cầu hôn cầu hôn. Nhưng, mọi âm thanh trong đám cưới lại như đang ở cách tôi rất xa, tôi gần như chìm dưới đáy biển sâu, được ngăn cách với những người xung quanh bởi những con sóng trùng điệp. Trong tầm mắt của tôi chỉ có Tần Xuyên và Vương Oánh, chẳng mấy khi cách họ gần như thế, có thể quan sát họ rõ như thế, mỗi vẻ mặt dù rất nhỏ của họ cũng đều đập vào mắt tôi. Chút ngượng ngùng, dịu dàng đó là sự kết hợp ăn ý tới tinh tế chỉ có ở những cặp tình nhân tôi thấy rất rõ, rõ tới mức tôi không cách nào vờ như thấy mà không hiểu. Tôi có cảm giác thứ gì đó đang bị rút từ trong cơ thể mình ra, tôi giống như người bị sặc nước, không thể kêu cứu, không thể hít thở, từ từ chìm xuống trong tuyệt vọng.

Tôi tuyệt vọng bao nhiêu thì yêu cậu ấy bấy nhiêu.

Tôi tuyệt vọng bao nhiêu lại càng hiểu rằng không thể yêu cậu ấy như vậy nữa.

Sau khi trở về từ đám cưới của Na Na tôi bắt đầu đi xem mặt.

"Nhờ ơn" của Tiểu Du, tin tôi và Dương Trừng chia tay nhanh chóng được truyền tới tai người lớn trong nhà. Thế là họ lập tức nhận ra một vấn đề, đó là tôi đã hai mươi lăm rồi, nhưng lại chưa có đối tượng, tôi gần như trở thành kiểu gái ế phổ biến nhất trong thời đó. Đây là chuyện bố mẹ và bà nội không thể tin và cũng không thể chấp nhận.

Dưới sự chỉ đạo của bà, từ bố mẹ tôi cho đến chú thím, tổng động viên toàn thể gia đình, lần lượt quảng cáo ra ngoài là trong nhà còn một thiếu nữ lớn tuổi chờ gả chồng đang trong tình trạng nguy hiểm như quả bom chờ nổ, khiến thời gian đó quan hệ xã hội của tôi đột nhiên phát triển khá rộng.

Tôi đi xem mặt một biên tập Web, giản dị, có vẻ mặt của trạch nam. Cuộc hẹn ngày hôm đó về cơ bản biến thành cuộc họp phổ biến kiến thức game online, anh ta giới thiệu chi tiết cho tôi về quốc vương trong game Word of Warcraft, có người lùn thậm chí có cả tinh linh. Đáng tiếc, thật uổng phí hơn một tiếng đồng hồ anh ta bán nước bọt, tôi chẳng nghe lọt tai bất kỳ từ nào, đặc biệt khi biết anh ta chơi Word of Warcraft là vì muốn theo đuổi một cô gái, chơi được hai tháng thì chỉ chơi game mà quên luôn người mình định theo đuổi, tôi dứt khoát chấm dứt bữa tối tại đây, đồng thời thể hiện quyết tâm không cần gặp lại của mình cho đối phương rõ.

Tôi còn đi gặp một giảng viên đại học, anh ta đã ba mươi lăm tuổi, khi cười để lộ hàm răng trắng bóng đều tăm tắp, anh ta kể chỉ dùng Colgate đánh răng, sau đó tiếp tục liệt kê ra những thương hiệu mà anh ta quyết định dùng chung thân tới già, gồm: Nivea, Gold Lion, Nokia và Durex...anh ta bảo nếu tôi về sống với anh ta, cả đời này anh ta cũng sẽ không đổi...vợ. Tôi tự dưng rùng mình, chẳng thấy vinh hạnh khi được đứng ngang hàng với Colgate, Durex chút nào, lúc đi từ nhà hàng ra tôi lập tức xóa số của anh ta khỏi danh bạ.

Ngoài hai người đó ra tôi còn gặp thủ quỹ ngân hàng gửi gắm tương lai hi vọng cuộc đời vào việc dỡ bỏ những khu chung cư cũ; trưởng phòng phụ trách hậu cần của trường mẫu giáo Bắc Hải, một người không có chủ kiến lúc nào cũng hỏi "Em thấy thế nào"; và một nhân viên môi giới bảo hiểm ngay khi gặp mặt hoàn toàn vô cảm với tôi và bắt đầu giới thiệu bảo hiểm nhân thọ cho cả gia đình tôi.

Tôi chẳng có chút thiện cảm để muốn tiếp tục tiến tới với họ, và họ đối với tôi cũng thế. Sau khi tiếp xúc với họ xong, tôi đột nhiên phát hiện ra bạn trai cũ của mình đúng là đứng ở một tầm cao khác, lần đầu tiên có cảm giác mình và Dương Trừng ở bên nhau được năm năm chẳng khác nào mèo mù vớ cá rán, trong cuộc đời sau này của tôi, chắc chắn không bao giờ gặp được một người nào giống như thế nữa. Xem mặt gần như là việc phủ nhận ý nghĩa của tình yêu, đó là một kiểu hội nghị kinh tế của những người được đánh giá là có giá trị xã hội ngang ngửa nhau, thực ra đối với những người giới thiệu chúng tôi mà nói, xét trên những điều kiện có thể nhìn thấy, thì tôi và những người không lọt mắt tôi kia tương đương nhau.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-20)