← Ch.46 | Ch.48 → |
Đôi nam nữ trần trụi dán vào nhau trên giường nệm, Phó Hàn Sanh khom lưng ngậm lấy bầu vú trắng nõn như bạch ngọc của cô, dưới động tác ↪️*ắ*ⓝ пh*ẹ nhàng, lưu lại từng hàng dấu răng cắn.
Mấy ngón tay cũng không nhàn rỗi, trượt vào giữa hai chân cô mà 𝖛υ·ố·✞ v·𝑒, kéo ra một mảnh dịch trong suốt. Mộ Diên hừ hừ ⓡ.ê.ռ г.ỉ, ngứa ngáy đến tận đáy lòng, tìm thấy côn th*t ngẩng đầu ưỡn п*🌀*ự*𝒸 giữa hai chân hắn lập tức muốn nhét vào bên trong hoa huy*t.
Phó Hàn Sanh nhìn bộ dạng tham ăn của cô, khóe mắt hơi nhếch lên một chút, khẽ 🌴-♓-ì ✝️-𝐡-ầ-Ⓜ️ ⓑ-ê-n ⓣa-i cô: "Mơ thấy A Diên biến thành công công, đáng thương vô cùng, tuổi còn nhỏ mà đã không có côn th*t."
Mộ Diên giận dữ, h●⛎●𝐧●ⓖ ♓ăռ●ɢ cắn hắn một cái, Phó Hàn Sanh bị đau rít lên, nhìn chằm chằm cô, ngón tay mở hai cánh hoa môi ra, lộ cửa động đào viên nho nhỏ chặt chẽ, học động tác ngày thường của hắn, cọ cọ ⓛ●ê●п đỉ𝖓●h quy đầu trên côn th*t.
Mộ Diên ↪️.ắ.ռ ɱ.ô.ï cố nén tiếng rê_ⓝ 𝖗_ỉ, lại chậm rãi đẩy côn th*t vào, ngửa đầu ngả lên trên chiếc gối ⓜề*ɱ 𝐦*ạ*ï, trên trán chảy xuống một dòng mồ hôi: "A, tam gia lớn sau."
"A Diên lần sau cũng tự mình ăn xem." Phó Hàn Sanh ♓-ô-n lên quầng vú cô, lại nâng chân cô lên quấn lấy eo mình, lại đẩy dương v*t vào trong một chút, quy đầu chạm đến cửa tử cung, liền chống tay hai bên sườn cô mà 𝖍-ô-п xuống.
Cánh tay trắng nõn như ngó sen leo lên cổ hắn, chiếc lưỡi mềm nhẹ qua lại mấy vòng trong khoang miệng, Phó Hàn Sanh vui vẻ vừa ⓗ*ô*n cô vừa ѵⓤ*ố*𝐭 ☑️*𝖊 vành tai cô, vật to lớn trong hoa huy*t càng phình to, chưa 𝒽ô·ռ được bao lâu Mộ Diên đã độ-ռ-𝖌 🌴-ì-ⓝ-h khó nhịn, rời khỏi đầu lưỡi hắn, kéo ra một sợi tơ tình, dán vào chỗ bụng nhỏ của hắn, tỏ ra vô tội nhìn hắn: "Tam gia... chuyển động một chút đi."
Cô muốn nhanh lên.
Phó Hàn Sanh cười nhạt không nói, dưới háng thong thả chuyển lộng, cánh tay duỗi ra chỗ xương bướm sau lưng cô, đôi tay giống như gông cùm xiềng xích khoá vai cô lại, chỉnh cụ thân hình đều dán lên đi, ngăn chặn nàng bộ 𝖓*🌀ự*𝒸, mặt chôn giữa xương quai xanh cô, hai người 𝖙♓â●𝐧 〽️●ậ●т không một khe hở.
Mộ Diên yêu kiều 𝐫.ê.𝓃 г.ỉ, chỗ ɢ*𝖎ⓐ*⭕ ♓*ợ*🅿️ va chạm từ nhẹ đến nặng, càng lúc càng kịch liệt, bên tai còn có cả tiếng thở của Phó Hàn Sanh, cả người hắn đều đ*è lê*n n*𝐠ườ*𝒾 Mộ Diên, sau mấy lần ra sức đâ.〽️ thọc, Mộ Diên càng т.𝒽.ở 🅓.ố.𝖈 dồn dập, lúc lắc đầu một cách mất khống chế, cô dùng đầu ngón tay bấu lên lưng Phó Hàn Sanh, bắt đầu khẽ khóc lóc xin tha trong nhịp điệu ra vào của hắn.
"Ôi... Tam gia...... A... sắp bị cắm đến 𝖈♓●ế●✞ mất..." dương v*t giữa hai chân ♓-⛎-𝖓-🌀 ♓ă-п-🌀 𝒸-ắ-ɱ ⓥà-𝖔 hoa huy*t, lần nào cũng ↪️·ắ·〽️ ✌️à·🔴 đến tận hoa tâm, tiếp theo lại bắt đầu 𝐧🌀-𝖍ℹ️-ề-ռ ⓝá-𝐭 đưa đẩy, điều này quả thực khiến Mộ Diên thần trí bất minh, cả người không nhịn được mà run lên.
"Cắm không 𝐜𝖍ế.† được đâu, Chu Tử Khâm và gái Tây chơi song long hí phượng cũng không sao, bây giờ chỉ có một mình anh cắm em, không 𝖈𝐡-ế-т được đâu." Phó Hàn Sanh thì thầm, ít chút tiếng cười xấu xa kèm theo, dưới háng càng c*ắ*ⓜ 𝐯à*🔴 vừa mạnh vừa sâu hơn, đồng thời cắn lên vành tai cô mà 👢●𝖎●ế●𝐦 láp, cảm nhận được cô bất lực khóc rấm rứt và ⓡ*𝐮*ռ г*ẩ*ⓨ.
Đại khái là khi trời tảng sáng, có thể mơ hồ nghe được tiếng gà gáy xa xa.
Bên trong phòng ngủ công quán.
"A... ưm... anh Hàn Sanh, có hơi đau đó... ưm..."
🌴♓.â.𝐧 ✝️♓.ể trắng bóng của đôi nam nữ dây dưa không thôi.
Bên trong hoa huy*t Mộ Diên cho dù rất trơn trượt, nhưng cũng không chịu nổi hắn ra vào mạnh mẽ như vậy, cô cảm thấy mình giống như bị lưỡi dao sắc bén bổ ra, đau đến cong người nhổm dậy, vầng trán xinh đẹp ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, ư ử 𝖗ê-𝓃 r-ỉ, sự va chạm mãnh liệt và đau đớn thể xác khiến cho hoa huy*t của cô bất chợt s𝐢ế-𝖙 𝖈-𝒽ặ-ⓣ lại, khiến cho động tác ra vào của Phó Hàn Sanh càng khó khăn hơn.
Phó Hàn Sanh thương tiếc cô, dừng động tác đẩu hông lại, yên lặng không tiếng động thưởng thức khuôn mặt trắng bệch của Mộ Diên, cho đến khi hắn nhìn thấy chân mày Mộ Diên không còn nhíu lại nữa, hô hấp đã bớt khó khăn, vách thịt trong hoa huy*t bắt đầu chậm rãi mấp máy, lúc hoa dịch chậm rãi chảy xuôi ra ngoài càng nhiều hơn, hắn mới bắt đầu đưa đẩy, không nhanh không chậm mà ra vào.
Phạch phạch phạch... Phụt... Phụt...
Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng ⓣ-ⓗâ-п 𝐭♓-ể hai người nặng nề chạm vào nhau và tiếng côn th*t ⓒ_ắ_ⓜ ☑️à_ⓞ trong hoa huy*t phát ra tiếng nước tí tách.
"Ưm... A Diên, ş*ướ*ռ*g quá..." Phó Hàn Sanh thỏa mãn гê*𝖓 r*ỉ, hoa huy*t cô gái dưới thân non mềm chặt chẽ, thấm nước mềm như tơ, cảm giác mất hồn này quả thực khiến hắn không thể không trầm mê.
Động tác đẩy hông của hắn bắt đầu nhanh hơn, т*ⓗ*â*𝐧 т𝒽*ể nhỏ nhắn non mềm của Mộ Diên lắc lư như dương liễu trước gió.
"... Anh Hàn Sanh ... ưm... đừng mà... đừng vào nữa..." Mộ Diên cảm thấy côn th*t không ngừng 🔀-â-𝖒 ռ-𝐡ậ-ⓟ hoa huy*t cô, giống như một con rắn khổng lồ, ⓒ●ọ ⓧá●✞ lên vách trong mịn màng của cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng cực lớn và sung mãn của nó.
Mộ Diên không tự chủ được mà khép hai chân lại, 𝐬𝒾ế·т c𝒽ặ·✝️ eo Phó Hàn Sanh hơn nữa, vách trong non mịn co rút lại chặt hơn, bất thình lình kẹp m.ú.t, khiến bụng dưới Phó Hàn Sanh phát ra một hồi 🎋·h🔴·á·𝖎 ⓒ·ả·𝐦 mãnh liệt, suýt nữa thì không khống chế được, hắn nhanh chóng rút côn th*t nóng rực ra ngoài, rồi đột ngột 𝖈_ắ_Ⓜ️ v_à_⭕, ♓●un●ⓖ 𝖍ă●n●ℊ đ·â·𝖒 sâu vào trong hoa huy*t m·ề·𝖒 𝖒ạ·1 kia.
"... A......anh Hàn Sanh ... Anh nhẹ một chút đi..." hoa cung non mềm của Mộ Diên bị chọc đến mức vừa tê dại vừa đau đớn, nước mắt rơi càng dữ dội.
Phó Hàn Sanh hiếm khi cười xấu xa như vậy, mắt điếc tai ngơ với lời cầu xin của cô, cả người đè lên thân hình nho nhỏ của cô, cánh 𝖒●ô𝖓●ℊ di chuyển rất nhanh, côn th*t phụt phụt ra ra vào vào, không những không hề chậm lại, mà còn lúc càng nhanh hơn.
Mộ Diên bất lực, không có chỗ để trốn tránh, chỉ đành thừa nhận 𝐝.ụ.🌜 ⓥ.ọռ.ɢ tг*ú*† 𝖗*🅰️ vô hạn từ người đàn ông đang chinh phạt mình, dần dần cô cảm thấy nước mắt cũng đã khô cạn, hạ thể căng đau bắt đầu sinh ra 𝖐𝒽-0-á-ℹ️ 𝖈ả-𝐦 kỳ lạ, hoa huy*t ư.ớ.𝖙 á.🌴 càng bị đâ·𝖒 sâu, vách thịt bao vây lấy côn th*t càng bắt đầu tê tê ngứa ngáy.
"A Diên... Sao lại ra nhiều nước như vậy..." Thanh âm trầm thấp kéo dài, vừa trầm ngâm vừa 𝖙·ⓗ·ở hổ·ⓝ hể·ռ, rút côn th*t cực lớn ra toàn bộ, rồi lại cắm cả thanh vào.
"Ưm... anh Hàn Sanh sao lại xấu xa như vậy ..." Cả khuôn mặt Mộ Diên ửng đỏ, ý thức bắt đầu mơ hồ, huyệt động non nớt dưới thân bị căng đầy, bị ⓒ-ọ ✖️á-✞, bị va chạm, bị thọc vào гú●✞ г●@ vô cùng vô tận, giống như sắp phải bị lộn ngược vậy.
Sau khi đ*â*ⓜ mấy chục cái, bụng nhỏ cô căng cứng, ái dịch từ chỗ sâu bên trong ✞·h·â·п t𝐡·ể cuồn cuộn không ngừng tгú*🌴 г*a, "... A... ưm... Không được..." Toàn thân Mộ Diên đều hoà trộn cảm giác 💰_ư_ớռ_ɢ khoái và đau nhức, nhưng hoa huy*t vẫn không ngừng chảy ra chất lỏng ngọt ngào, tưới lên mã mắt trên quy đầu Phó Hàn Sanh.
Chỗ hai người 🌀𝒾𝒶-𝖔 𝒽-ợ-ⓟ vẫn còn chặt chẽ dán vào nhau, Phó Hàn Sanh cho cô nghỉ tạm một lát, duỗi tay ☑️*𝖚*ố*🌴 ν*𝑒 chỗ 𝖌❗*ⓐ*𝑜 ♓ợ*𝐩 sưng đỏ và hoa huy*t bị đâ·Ⓜ️ xuyên, một bàn tay khác vén tóc cô ra sau tay, lưu luyến 𝐡ô·𝓃 lên môi má cô, Mộ Diên vừa 𝐜●♓ế●ⓣ đi sống lại một hồi, giận dữ giơ tay véo mạnh lên cánh tay hắn một cái.
"Tam gia thật sự rất xấu xa, vừa rồi vào sâu quá..."
Phó Hàn Sanh buồn cười, ôm cô vào trong lồng 𝐧-🌀-ự-𝖈, dán lên khuôn mặt trắng mịn kia mà hô𝖓-, bàn tay thỉnh thoảng lại nắn bóp đầu v* cô: "Ngoan đi, cạn không 💲·ướ·ռ·ⓖ."
Hơi sương có trộn lẫn mùi hương hoa nhài, gió xuân thoang thoảng.
Đôi uyên ương ôm nhau trên giường, giống như cùng đi qua năm tháng, hạnh phúc lâu bền.
"Hay là mấy ngày nữa đăng báo đính 𝖍ô𝓃*, lần nào cũng vào sâu như vậy, lỡ như có hỉ, thì sẽ có người nói ra nói vào, anh biết em không để bụng những lời đó, nhưng A Diên, anh không thể chịu đựng được" Phó Hàn Sanh dựa vào cổ cô, nghiêm trang nói.
Mộ Diên nghe thấy tiếng gà trống gáy rất nhiều lần, lại cọ cọ trong lồng n𝖌●ự●🌜 hắn, tỏ ra hết sức lười nhác, lồng 𝐧🌀ự*🌜 trắng như sứ lại cứng trắng, trong hơi thở đều là mùi mồ hôi và †ⓘռ-ⓗ 𝒹-ị↪️-h, toàn là mùi của hắn.
"Tam gia thật vô lại, chúng ta đã nói trước, phải chờ gặp thím rồi mới nói, từ nhỏ em là do một tay thím nuôi dưỡng, đã xem bà ấy là mẹ đẻ từ lâu."
Phó Hàn Sanh thở dài, bất đắc dĩ dùng mu bàn tay khẽ 𝐯υ●ố●† ✔️●𝐞 sườn mặt cô, ánh mắt ôn hoà, giống như một dòng suối nước nóng giữa trời đông, khiến người ta tham luyến vô cùng.
"A Diên em biết rồi đó, anh chờ không nổi nữa, em biết anh nhường em thế nào, cho nên muốn ức ♓1ế_𝖕 anh phải không..."
Chỉ là lời ngụy biện, Mộ Diên định như thế với Phó Hàn Sanh, người này chuyện gì cũng biết, miệng lưỡi dẻo quẹo.
Mộ Diên chắc chắn là đã mềm lòng, cánh tay ngó sen leo lên vành tai hắn vừa ♓-ô-n vừa gặm cắn, lại thì thầm cười nói bên tai hắn: "Vậy cũng phải chờ sau khi thím gửi thư rồi mới nói, khi hoa bắt đầu nở hai bên đường ruộng vì chúng ta cũng đã về rồi."
Khoé môi Phó Hàn Sanh hơi cong, đưa mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh chớp chớp của cô, ngón tay ✌️υ●ố●𝖙 𝐯●3 mí mắt Mộ Diên, tiện đà tìm thấy môi cô mà 𝖍ô·ⓝ sâu.
Hắn vươn đầu lưỡi 🦵ℹ️ế.Ⓜ️ láp chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô đến khi cô có cảm giác, ngứa ngáy hừ một tiếng, trừng đôi mắt vô tội ngập nước nhìn hắn, lại dùng tay lần mò đến chỗ hoa huy*t bị Phó Hàn Sanh xoa nắn, vừa ướt vừa dính, dương tinh và xuân dịch đã hòa trộn thành một loại hỗn hợp.
"Anh Hàn Sanh ... chuyển động đi... Khó chịu."
Cô muốn, bị c·ắ·〽️ ✌️·à·ⓞ, chân tâm hơi đưa ra phía trước, eo nhỏ vặn vẹo, cửa huyệt 𝐜-ọ 🔀-á-🌴 lên trên côn th*t.
"...A Diên muốn bị cắm sao?"
"Ưm... muốn, muốn bị cắm..."
Cô vừa dứt lời, Phó Hàn Sanh cố nhịn ԁ.ụ.🌜 ѵọ𝖓.🌀, kéo hai chân cô ra, đâ_m toàn bộ côn th*t cứng rắn sưng to vào trong huyệt động non nớt, sau đó đặt hai chân cô lên trên eo mình, nâng mô𝓃-g trắng của cô lên, tận tình mà đâ_m thọc, mỗi một lần đều dùng hết toàn lực, chọc đến chỗ sâu nhất.
"Ưm... sâu quá... A... A...ưm... cắm sâu quá..." Mộ Diên nghẹn ngào, ⓡê.n r.ỉ, Phó Hàn Sanh thò đầu tới, ♓ô.ⓝ lên cánh môi hơi sưng của cô, hắn 𝐡ô*ⓝ rất mềm nhẹ triền miên, động tác dưới người lại vô cùng dũng mãnh, giống như muốn phá tan cô đi vậy.
Trong phòng ngủ tối tăm, kẽ bức màn lộ ánh sáng ban ngày, Mộ Diên ngã lên trên gối giống như một con sơn dương chờ làm thịt, bị dã thú hung mãnh không ngừng cắn nuốt, chỉ nhớ rõ tinh hoàn 𝖍*цⓝ*ɢ ♓*ă𝖓*ⓖ vỗ lên ɱ*ô*ⓝ*ⓖ mình, Phó Hàn Sanh lại rót từng luồng dịch nóng hổi không ngừng, phun vào trong tử cung cô, khiến cả người cô không nhịn được, r⛎_𝖓 𝐫_ẩ_ÿ thét lên chói tai.
← Ch. 46 | Ch. 48 → |