← Ch.37 | Ch.39 → |
Nhưng sau khi Phó Hàn Sanh quay về Thượng Hải thì mới phát hiện là người đi nhà trống, trong khoảnh khắc đó, hắn thực sự rất muốn 𝖌ı-ế-t 𝐜𝒽ế_✝️ Mộ Diên.
"... A... ưm... vào nhẹ một chút..." Mộ Diên cảm thấy có ngón tay căng hoa huy*t của mình ra rộng hơn, để có thể 𝒸●ắ●ⓜ ν●à●🅾️ sâu hơn, Phó Hàn Sanh còn muốn nhét luôn cả hai túi tinh hoàn vào trong, Mộ Diên khẽ mở đôi môi đã bị ♓·ô·𝐧 đến sưng đỏ, yếu ớt xin tha: "...Ưm... Chậm... Chậm một chút..."
Chóp mũi tinh xảo lấm tấm mồ hôi, Mộ Diên giống như vừa mới uống cạn một vò rượu đào hoa, sóng mắt long lanh զ𝖚●𝓎●ế●𝖓 𝐫●ũ cào vào trong lòng hắn, Phó Hàn Sanh cúi xuống cắn đầu v* cô, chóp chép gặm gặm, động tác ở dưới hông chậm rãi hơn một chút, cũng hơi rút dương v*t bành trướng ra khỏi cửa huyệt một chút, sau đó lại chậm rãi đư●𝖆 𝖛à●o trong hoa huy*t dính nhớp, hai cánh môi â*m ♓*ộ bị va chạm ở hai sườn, giống như cố tình tranh giành thực phẩm, không cho chiếc miệng nhỏ há to phía dưới được ăn no.
hoa huy*t trở nên hư không, cảm giác ngứa ngáy lan tràn, Mộ Diên nửa mở đôi mắt vặn vẹo eo nhỏ, nhích người sát vào dương v*t hắn, đôi mắt ngân ngấn nước, cực kỳ uất ức: "... ưm... anh Hàn Sanh... vào sâu một chút..."
"Không phải vừa rồi nói chậm một chút sao?" Phó Hàn Sanh nhả đầu v* bị ⓜú-🌴 đỏ của cô ra, khẽ cười một tiếng, lại ♓·𝖚ⓝ·ℊ 𝖍·ă·𝐧·🌀 xông vào bên trong hoa huy*t, côn th*t nhanh chóng thọc vào 𝖗.ú.ⓣ 𝓇.a trên đường đi, hắn cúi đầu tiếp tục nhấm nháp hai cặp vú trắng như bạch ngọc, lại dùng sức 👢❗ế.ɱ ɱ-ú-т bầu ռ🌀_ự_𝖈, giống như thật sự có sữa tiết ra.
Mộ Diên lúc bị vào sâu, thì đã kêu lên càng lớn càng dồn dập, cô vươn tay vén mái tóc trên trán bị mồ hôi làm ướt đẫm dán sát vào khuôn mặt, cảm nhận sự cứng rắn của Phó Hàn Sanh, thấy hắn dùng sức vào sâu hơn trong âm đ*o đến thẳng cửa tử cung, cửa tử cung lập tức 𝐥●ıế●〽️ ɱ-ú-𝐭 mã mắt hắn, Mộ Diên bị cắm đến mức ⓡ.⛎.ⓝ r.ẩ.ⓨ không ngừng, cô ôm đầu tóc Phó Hàn Sanh, dịu dàng ⓥ·⛎·ố·✝️ 𝐯·ⓔ hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Trên cơ thể là toàn bộ trọng lượng của Phó Hàn Sanh, hắn dùng hết sức đ●â●𝐦 ⓥà●ο bên trong hoa huy*t mấy chục lần nữa, Mộ Diên bỗng dưng mất khống chế, ⓡ⛎*ռ rẩ*𝓎 cắ-ⓝ 〽️ô-𝐢 ⓡ-ê-ռ 𝐫-ỉ, hoa huy*t cũng ôm chặt lấy dương v*t mà siết lại, từng luồng mật dịch ướt nóng từ hoa huy*t chảy ra ngoài, vòng eo như liễu bị cắm đến mức cong lại, móng tay Mộ Diên đã trở nên trắng toát, chỉ nghe Phó Hàn Sanh thủ thỉ bên tai cô trong 𝖍●ơ●1 ⓣ𝖍●ở 𝖉●ồ●п ԁ●ậ●ρ: "A Diên, thêm một lần nữa, em nghĩ có 💰*ư*ớ*𝖓*g không..."
"Ưm... ưm... şướ*𝐧*ⓖ...A...anh Hàn Sanh .... Khoan đã... Em có chuyện muốn nói với anh ..."
Mộ Diên đã lấy lại được ý nghĩ, vội vàng bắt lấy bả vai hắn, sợ lại bị hắn cắm đến mức 𝖑1●n●𝐡 𝒽ồ●n nhỏ bé bay mất.
"Ừ, anh nghe đây..." Phó Hàn Sanh nâng một đôi chân của cô lên, từ bên hông mà đ*â*m ⓥà*𝐨.
Mộ Diên nhắm chặt hai mắt, lại mở ra nhìn bộ dạng ôn hòa nhã nhặn của Phó Hàn Sanh, trong lòng đã có quyết định: "... Em... Em muốn về tìm thím..."
Lúc đến Thượng Hải, cô đã nói với thím rằng mình chỉ đi ba tháng, bây giờ cũng đã đến ngày về, huống chi chuyện cô quay về đây thím đã không ủng hộ, cô cũng muốn nói về chuyện của mình và Phó Hàn Sanh với thím.
Rằng sau này cô sẽ sống ở Thượng Hải.
Ở lại bên cạnh hắn.
"Em nói gì? Mộ Diên!" Phó Hàn Sanh lạnh giọng, xoay mặt cô lại, tỏ ra cực kỳ không vui, quả thực, lúc này hắn nhìn Mộ Diên không khác gì nhìn một con sói mắt trắng.
Sống lưng bất chợt lạnh toát, hắn rất ít khi gọi tên đầy đủ của cô, Mộ Diên ngơ ngác lặp lại một lần nữa.
"Mộ Diên, em dựa vào cái gì?!"
"Sao?"
Phó Hàn Sanh dừng một chút, rồi lại bất tri bất giác phát hiện ra Mộ Diên còn chưa bao giờ hứa hẹn sẽ không chia lìa với hắn.
Điều này khiến cho hắn hoảng loạn thất thố, chỗ đau đớn cố tình che giấu lại đột ngột bị xé rách.
Ánh mắt Phó Hàn Sanh đỏ ngầu, cố chịu đựng cơn đau nơi huyệt Thái Dương, nắm lấy cánh tay giãy giụa của Mộ Diên, đặt lên trên đầu giường đệm, chỗ ⓖı-🔼-o ♓ợ-🅿️ hoa huy*t sưng đỏ, côn th*t càng căng hoa huy*t giãn ra hơn, rồi dùng hết sức đè cô trên giường mà cắm.
"Mộ Diên, anh sẽ không để em đi đâu hết!"
Vào quá sâu, tất cả trọng lượng đều dồn lên trên người Mộ Diên, cô nhíu mày đau đớn xin tha: "... A...anh Hàn Sanh ... ưm... Sẽ làm em bị thương..."
← Ch. 37 | Ch. 39 → |