Truyện:Mưa Bụi Thượng Hải - Chương 17

Mưa Bụi Thượng Hải
Trọn bộ 60 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Mộ Diên túm chặt lấy khăn trải giường, ⓗ-uռ-🌀 𝖍-ă-п-🌀 liếc hắn một cái, chỉ tiếc hai tròng mắt long lanh to tròn, chỉ có thể tạo ra cảm giác đáng yêu mà thôi.

Phó Hàn Sanh bị cô nhìn như vậy lập tức cả người khô nóng, dương v*t bên dưới áo ngủ lại im lặng "chào cờ", mạnh mẽ cứng rắn chống lên trên bụng nhỏ Mộ Diên.

Thấy cô im lặng không nói lời nào, lại áp người lên, đè cô xuống dưới thân, đôi môi mỏng qua lại trên cổ cô: "Bé con, em có thể nghĩ đến chuyện bắt tôi chịu trách nhiệm, tam thư lục lễ, thập lí hồng trang..."

Ai mà cần tam thư lục lễ của anh, ai thèm thập lí hồng trang của anh, Mộ Diên xấu hổ, phẫn nộ kêu khóc: "Tôi đã có người mình thích, tôi muốn gả cho anh ấy, cậu ba anh đã đoạt lấy trinh tiết của tôi, bây giờ tha cho tôi đi có được không?!"

Mộ Diên cố gắng đẩy vòm nɢ·ự·𝖈 tinh tráng của hắn ra, lại nghe giọng nói trầm thấp âm u của hắn cất lên: "Trinh tiết? Nếu em ngoan ngoãn hầu hạ tôi cho tốt, tôi nhất định có cách, khiến Phó Tuân không thể phát hiện được, em cũng có thể thuận lợi gả cho nó."

Mộ Diên sửng sốt, ánh mắt nhìn thẳng vào Phó Hàn Sanh, thật ra thì khuôn mặt của hắn rất tinh xảo tuấn tú, ngày thường chưa từng chú ý, cô chỉ nghĩ là một đôi mắt phượng một mí, không ngờ lại là mắt mí lót, chính là đôi mắt che giấu tình ý bẩm sinh.

"Cách gì?" Ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, việc đã đến nước này chỉ có thể tìm cách ứng biến.

"Hầu hạ tôi trước đã..." Phó Hàn Sanh cắn cắn lên xương quai xanh cô, cười nhạt, đồng thời xoa bóp hai chiếc bánh màn thầu to lớn trắng nõn, bên dưới chiếc yếm đỏ thêu hoa, làn da non nớt đã hiện lên mấy dấu đỏ, vòng eo Ⓜ️ề●𝖒 𝖒ạ●i tinh tế, hắn lưu luyến ☑️𝖚ố_т 𝖛_𝑒 đ-ư-ờ𝓃-🌀 ↪️-οn-𝖌 uyển chuyển nơi eo bụng, không hiểu làm thế nào có thể tạo ra được một vật thể 𝖌*ợ*i 𝒸*ả*ⓜ như thế này nhỉ, Phó Hàn Sanh thở dài nghĩ.

"A Diên chủ động một chút, ngoan nào."

Thân hình Mộ Diên mịn màng non tơ, trái tim đập thình thịch vì không chịu đựng nổi, cô kháng cự muốn đẩy hắn ra, đốt ngón tay thon dài mạnh mẽ của Phó Hàn Sanh liên tục xoa bóp đầu v*, núm vú chịu ⓚí𝒸●𝐡 𝖙𝒽●í●𝖈●h đứng thẳng lên, từ chỗ sâu giữa hai đùi dường như lại có một dòng nước ấm áp bắt đầu chảy tràn ra, cô sợ hãi thẹn thùng muốn khép chân lại, nhưng cẳng chân lại vô thức kẹp lấy hắn.

Phó Hàn Sanh duỗi tay 𝖛𝐮ố-✞ ⓥ-𝖊 cặp đùi ngọc, cẳng chân trơn bóng ɱ●ề●ⓜ Ⓜ️●ạ●i không khác gì đậu hũ non mềm, hắn mỉm cười cúi người khẽ cắn một cái lên bắp chân cô, để lại những dấu vết đỏ thắm, giống như những cánh hoa mai trên tuyết trắng.

"Ngứa... a... đừng mà..." Mộ Diên nâng eo chụp lấy mái tóc đen nhánh của hắn, thấy hắn đang 👢_ℹ️_ế_ⓜ ⓜ*ú*ⓣ khu vực giữa hai chân mình, 🦵❗.ế.Ⓜ️ rất hăng say, nước chảy tràn ra một mảnh lóng lánh, tóc Phó Hàn Sanh rất 〽️-ề-ɱ 𝖒ạ-❗, giống như lông con mèo Đại Hoa mà thím cô nuôi, mỗi khi động dục lại rất thích ăn vạ trên đùi cô.

Chiếc yếm đỏ mới mặc vào không bao lâu lại bị xoa bóp đến biến dạng, Phó Hàn Sanh đưa tay ra sau kéo một cái, yếm đỏ bay xuống dưới giường, giữa hai chân Mộ Diên đã sớm lầy lội trơn ướt, người đàn ông phía trên thong thả ✌️𝖚ố.𝖙 ѵ.e cánh hoa bên ngoài hoa huy*t, khuôn mặt nhuốm màu tình dục đỏ ửng, hắn phả vào tai Mộ Diên tiếng cười thủ thỉ: "Bé con, vì sao lại ướt đến như vậy, có phải muốn anh trai nhét đầy không?"

"Không, không thể cho vào đâu, " Mộ Diên mặt đỏ đến nổi có thể nhỏ ra 𝐦á●𝐮, cô duỗi tay đẩy đẩy vai hắn, chỉ thấy hắn không thể bận tâm, lại há miệng nuốt lấy xuân dịch giữa hai chân đang tràn ra của cô, mấy giọt trong suốt trắng tinh dính lên trên môi hắn: "Bé con, có muốn nếm thử hương vị của mình không?"

Mộ Diên đỏ mặt lắc đầu không trả lời, cô không thèm nếm đâu, dơ lắm!

Phó Hàn Sanh nắm lấy cằm cô, không hề báo trước, đột nhiên nhét đầu lưỡi vào trong miệng Mộ Diên, khiến cô hít thở khó khăn, hé miệng ra lại dính phải bẫy rập, chiếc lưỡi lớn khuấy đảo lung tung trong khoang miệng cô, hai người triền miên dây dưa phát ra tiếng nước tích táp, còn kéo theo mấy sợi chỉ bạc trong suốt nho nhỏ.

Hương vị này bao gồm một chút mùi trà và hơi tanh, không thể nói là khó ăn, mùi trà là từ miệng Phó Hàn Sanh, do hắn uống trà quanh năm mà thành.

Ngón tay hắn nhắm vào hoa huy*t đang được mình xoa bóp, chậm rãi đi vào, rõ ràng tối hôm qua mới vừa nhét dương v*t lớn của hắn vào, lúc 𝐫ú.t ⓡ.🅰️ đã tạo thành một lỗ sâu nhỏ, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khép chặt, một ngón tay cũng khó có thể nhét vào, hắn cần phải thoa chút hoa dịch bên môi â*m ♓*ộ, mới có thể thuận lợi mà chui vào trong.

"A... Khó chịu quá..." Mộ Diên 🌜_ắ_ⓝ ɱ_ô_ⓘ, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, dùng sức túm chặt, ruột rối như tơ vò, cảm giác căng trướng và nóng rực lại dâng trào từ giữa hai chân.

Phó Hàn Sanh càng thêm kiên nhẫn, cửa hoa huy*t vẫn không ngừng chảy tràn mật dịch, hoa môi vốn khép kín cũng lay động hai bên, hắn lại cắm ngón tay vào bên trong, hai ngón tay nhanh chóng ra vào bên trong hoa huy*t, khiến cho cô gái bên dưới hai má đỏ hồng chìm đắm trong tính ái, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, phát ra tiếng 🌴●𝖍●ở ◗●ố●ⓒ yêu kiều.

Mộ Diên không chịu nổi sự 🎋-í-𝒸-h т𝒽í𝖈-♓ như vậy, giữa hai chân ngứa ngáy nóng bức khó chịu, cảm giác hư không lại gào thét mà đến, cô bắt lấy cánh tay tráng kiện của Phó Hàn Sanh mà lắc đầu cầu xin: "A... Cầu xin cậu ba, tha cho tôi đi, xin anh đó cậu ba..."

Cơn hồng thủy bỗng chốc đổ dồn, ảnh hưởng bởi tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh của ngón tay nơi hoa huy*t, Mộ Diên cong eo vặn xoắn, hoa huy*t không ngừng phun ra mật dịch, thấm ướt bàn tay Phó Hàn Sanh, ướt cả chiếc khăn trải giường màu trăng non bên giường.

Mộ Diên ôm mặt ⓣ𝒽·ở 𝒽·ổ·𝓃 𝐡·ể·𝐧, 🌴.♓â.𝐧 †.𝖍.ể không tự chủ được mà run lên, Phó Hàn Sanh cười gằn, cắn một cái lên chiếc cằm mướt mồ hôi của cô: "Tôi là cậu ba của em lúc nào, bé con ngoan... gọi anh Hàn Sanh."

Mộ Diên bị mê hoặc đến mức không thể tự suy nghĩ được, để mặc cho hắn h.ô.п., khu vực giữa hai chân ư·ớ·🌴 á·ⓣ lại dính nhớp, Phó Hàn Sanh đã rút ngón tay ra từ lâu, không nói tiếp nữa, ôm chặt eo cô, dùng môi lưỡi dây dưa, bàn tay ấm áp vân vê đầu v*.

Cảm giác ngứa ngáy không thể chịu nổi lan tràn giữa hai chân Mộ Diên, cô vô thức đưa bàn tay xuống tự ✔️⛎ố-𝐭 ✔️-𝖊 hoa môi của mình: "Cậu ba... Khó chịu quá..."

Cô chụp lấy cánh tay hắn cầu cứu, Phó Hàn Sanh chỉ mỉm cười không nói gì, còn đưa lưỡi ra l𝒾·ế·ɱ khóe miệng cô, rồi cảm nhận được chiết eo của Mộ Diên đã âm thầm dựng thẳng lên nhẹ nhàng cọ vào khu rừng đen âm u bên dưới của hắn, bàn tay mề.ɱ mạ.𝖎 còn vô thức nắm lấy dương v*t hắn.

Gân xanh trên trán Phó Hàn Sanh nhảy lên mấy cái, cố gắng kiềm chế sự 𝒽𝖆_𝖒 〽️_𝖚ố_𝖓 của mình, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay Mộ Diên, và sự thoải mái của dương v*t đang bành trướng: "Ngoan nào, mau gọi anh Hàn Sanh, tôi sẽ lập tức đi vào."

"Mau gọi: anh Hàn Sanh, cắm em đi, nào..." Hắn cắn cắn vành tai ửng đỏ của Mộ Diên mà 𝖉_ụ 𝒹_ỗ, giọng nói thì thào đầy khiêu khích, hắn đã căn trướng đến mức khó chịu, sắp không cầm giữ được nữa.

Mộ Diên nắm lấy côn th*t hắn cọ cọ lên trên cửa động mình, thủ thỉ г.ê.𝐧 𝖗.ỉ: "... ưm... anh Hàn Sanh cắm... cắm A Diên đi..."

Thầy giáo Phó thoả mãn ♓-ô-𝓃 lên bờ môi nhỏ nhắn, khen một câu A Diên giỏi lắm, rồi đưa tay mở hai chân cô ra, gác trên khăn trải giường, một tay đỡ côn th*t thô tráng, nhắm đúng cửa động mà đâ*𝖒 𝐯*à*𝐨, con đường bên trong ướ.† á.𝖙 chật chội, tầng tầng lớp lớp thịt mềm lập tức bao vây quấn chặt lấy dương v*t, cảm giác thoải mái ấm áp, giống như mỹ nhân ngủ say trong chốn đào nguyên, có ⓒ.♓ế.† cũng cam lòng.

Người đàn ông trên người cô thỏa mãn thở ra một tiếng, cúi đầu dùng sức 𝖑·❗·ế·𝖒 láp đầu v*: "Ngoan lắm, bé con."

Mộ Diên bị 🅓-ụ-𝐜 ⓥ-ọ-п-🌀 chi phối, nửa chống đẩy nửa phối hợp với hắn, thân hình ɱề-ⓜ 〽️-ạ-𝖎 bị Phó Hàn Sanh ấn lên trên khăn trải giường, bên dưới chiếc cổ trắng như tuyết, lộ ra xương quai xanh Ⓜ️ả·ռ·ⓗ 𝖐♓·ả·𝖓·♓ và bả vai thon nhỏ, một bàn tay to với những khớp xương rõ ràng đang xoa nắn bừa bãi đầu v*, hạt đậu non nớt đã đỏ bừng lên như tươm m_á_⛎.

Phó Hàn Sanh đùa giỡn bầu 𝐧ɢự_c của cô bé trước mặt, lại tham lam 𝒽ô.n hôn lên chiếc miệng nhỏ xinh xắn, đầu lưỡi quay cuồng bên trong khoang miệng cô.

✝️𝒽â●n ✝️●♓●ể bị chèn ép, cô chỉ có thể khẽ nhếch môi т·𝐡·ở 𝒹ố·↪️, chiếc lưỡi đinh hương vừa mềm vừa ngọt, bị đầu lưỡi hắn trêu chọc qua lại một lúc lâu, Phó Hàn Sanh không thể khống chế được lại muốn nhiều hơn nữa, muốn nuốt cả người cô vào bụng.

Mộ Diên bị hắn ♓ô.𝐧 đến mức khó thở, bàn tay nhỏ vươn tới nhẹ nhàng đẩy hắn ra Phó Hàn Sanh đè cánh tay cô lại, động tác va chạm chỗ ɢï·ⓐ·𝑜 ♓·ợ·𝓅 càng lúc càng mãnh liệt, khiến cho sức phản kháng của cô cũng dần dần biến mất, cánh tay rũ xuống bất lực.

Phó Hàn Sanh đã thỏa mãn với đôi môi ngon miệng kia, liền buông tha cô, kéo theo một sợi chỉ nước bọt mảnh như tơ, 🌀ợ·ı ↪️ả·〽️ đến mức không nói nên lời.

Tuy rằng tối qua đã làm một lần, giờ phút này hoa huy*t nhỏ của Mộ Diên vẫn còn rất chặt chẽ, nhưng nước chảy nhiều đến mức không khác gì ◗●â●𝐦 phụ, bản chất phóng đãng trời sinh, hắn vén mấy sợi tóc dính mồ hôi trên trán Mộ Diên, chuyển động 𝐭♓-â-п ✝️𝖍-ể để cảm nhận 🎋.♓.🅾️á.ı ↪️ả.ⓜ cực hạn khi côn th*t của mình điên cuồng thọc vào r●ú●✞ r●𝒶, 🌜*ọ x*á*✞ bên trong vách thịt ɱ*ề*ɱ 〽️ạ*ı, và chật chội kia.

"A Diên chặt quá."

Chưa bao giờ nghe nói lời d·â·ɱ mỹ như vậy, đường đi bên trong Mộ Diên liền nhịn không được co rút lại, cô 𝖈●ắ●𝐧 ɱ●ô●ℹ️, cố gắng ngăn chặn tiếng ⓡê-ⓝ г-ỉ, hai mắt nhắm chặt, để cho nước mắt yên lặng chảy xuống hai bên khoé.

"Ngoan, thả lỏng một chút, " bị Mộ Diên kẹp đến nỗi suýt chút nữa thì bắn, gân xanh trên trán Phó Hàn Sanh lại hiện ra rõ rệt, hắn giơ tay chụp lấy bầu nɢự.🌜 như núi tuyết, bỏ vào miệng vừa nhai vừa ɱ_ú_t, dưới háng lại dùng sức mạnh mẽ hơn, giống như đóng cọc, ♓u*n*🌀 ♓*ăռ*🌀 ra vào trên một trăm cái nữa.

Cặp chân nhỏ của Mộ Diên bị treo trên vòng eo của hắn, không ngừng ⓡ-𝖚-ⓝ ⓡ-ẩ-🍸 đong đưa, giống như cành liễu bị gió thổi phơ phất, gốc cây điên cuồng đ.â.〽️ ☑️à.🅾️ kia chính là thứ duy nhất lúc này khiến cô hồi sinh.

Khuôn mặt đã ướt đẫm cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, cô hơi hé miệng, đã không còn có thể phát ra được âm thanh, cánh tay ngọc không còn sức lực chống lên trên vòm 𝓃ℊ·ự·𝐜 tinh tráng, từng dòng nước miếng không ngừng chảy xuống từ khóe môi.

Phó Hàn Sanh ôm lấy bầu 𝖓·ⓖ·ự·↪️ trắng nõn đang 𝓇υ*ⓝ гẩ*𝓎 của Mộ Diên, côn th*t bên trong hoa huy*t gần như sắp đ-â-ɱ thủng cô, động tác ra vào n.ⓖ.𝐡𝐢.ề.𝖓 𝖓á.✞ không thương tiếc.

Cửa tử cung non nớt ở cuối đường hầm đã ở trước mặt chờ khai phá, để lộ nhụy hoa 𝐦·ề·ɱ ɱ·ạ·ℹ️, hắn lại càng đâ.m ✌️.à.𝐨 mạnh hơn, từ chỗ xương cùng truyền tới một cảm giác kíⓒ●𝐡 tⓗ●í●c●𝐡 cao độ, Phó Hàn Sanh kêu lên một tiếng, bắn ✞❗_ⓝ_ⓗ ◗_ị_ⓒ_𝐡 trắng đục vào bên trong tử cung của cô.

Mộ Diên bị Phó Hàn Sanh chơi đùa đến mức không còn sức lực để nói nên lời, nửa người trên bị dương v*t to lớn đ●â●m đến nghiêng ngã sang hai bên, Mộ Diên thở ra một cách yếu ớt cầu xin hắn buông tha, chỗ bụng nhỏ không ngừng co rút, một dòng chất lỏng ấm nóng cũng phun trào, trong đầu óc chỉ còn một khoảng không gian trắng xóa lấp lánh, cô thét lên trong cao trào.

"A... anh Hàn Sanh... a... a... Tha cho em đi."

Chương (1-60)