← Ch.31 | Ch.33 → |
Chung Hi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày bọn họ sẽ không kìm nổi mà quấn lấy nhau ngay trên bãi biển.
Phía dưới là tấm chăn Giang Khác Chi đã giặt sạch vẫn còn hơi ướt, nhưng Chung Hi nằm trên đó không hề cảm nhận được gì.
"Anh biết mặc áo mưa không?" Chung Hi có hơi vội vàng nhìn người đàn ông đang xé lớp ni lông bên cạnh.
Tay anh hơi 𝐫⛎*ⓝ rẩ*γ, Chung Hi quả nhiên không thể tiếp tục ngồi đó nhìn nữa.
Cô giật lấy từ tay anh, xé toạc ra, bôi lên đấy chút dầu bôi trơn, cô nhìn thấy mặt trên của bao cao su vằn gai, động tác đeo bao vào Giang Khác Chi bỗng dừng lại.
Giang Khác Chi từ khi bắt đầu vẫn không nói lời nào, hiện tại cũng chỉ cúi đầu nhìn cô, lúc cô đeo bao lên, khuôn mặt thoáng nhíu mày đau đớn.
"Có phải do chật quá hay không?" Cô hỏi: "Dù sao cũng là sản phẩm dựa theo kích thước trung bình của người trong nước, anh nhẫn nại một chút."
Cô v𝐮ố*t 𝖛*e cánh tay của anh, như muốn an ủi một con chó nhỏ.
Sắc mặt Giang Khác Chi bỗng trở nên kỳ quái, anh sẽ không cho cô cơ hội nào để nói chuyện nữa.
Hai người mặt đối mặt đối diện nhau cùng nằm nghiêng trên chăn, anh trầm mặc mà nâng đùi cô lên, côn thịt nhắm thẳng ngay hoa huyệt, dùng quy đầu ma sát môi â-Ⓜ️ 𝖍-ộ.
"Màn dạo đầu hai ngày nay làm đủ rồi, anh mau tiến vào đi."
Chung Hi vì bị quy đầu trêu đùa ở bên ngoài mà không ngừng t𝐡●ở ⓓ●ố●𝐜, cô một bên thúc giục anh, một bên vặn vẹo eo dịch Ⓜ️*ô*ռ*ɢ về phía anh.
Hai đôi mắt đối diện với nhau, ánh mắt của Giang Khác Chi nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Giang Khác Chi không nói gì, một tay nâng chân kia của cô lên, một tay khác nắm chặt eo, cực kỳ thong thả đỡ dư*ơп*𝖌 ☑️ậ*т từng chút từng chút chen vào trong tiểu huyệt cô.
Mặc dù bên trong đã ư●ớ●𝖙 á●✝️ dầm dề, nhưng khi cự vật tiến vào hoa huyệt vẫn không tự chủ được co rút hút chặt lấy, Chung Hi hít sâu một hơi, chậm rãi hoàn toàn tiếp nhận anh.
Nháy mắt đã bị lấp đầy, Chung Hi dường như không nói lên lời.
Cô mở to hai mắt, kêu cũng không ra tiếng, dưới bụng nhỏ như bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt. Đến khi cô cho rằng cuộc 𝐡.⭕ⓐ.ⓝ á.ⓘ thô bạo kịch liệt mình mong chờ từ lâu rốt cuộc đã đến, Giang Khác Chi cắm ở sâu bên trong vẫn không nhúc nhích.
Chung Hi cảm nhận toàn thân anh đang căng thẳng, hoa huyệt phía dưới hơi co rút cũng cảm giác được lớp gai của áo mưa đang đè ép mị thịt của mình.
"Sao anh lại dừng lại?" Chung Hi như bị treo nửa vời, nhịn không được đẩy đẩy vai anh.
Giang Khác Chi cau mày, anh nhìn thẳng vào mắt cô rút gậy thịt ra, đến khi quy đầu sắp tách khỏi miệng hoa huyệt lại một lần nữa 𝐜_ắ_ɱ ν_à_𝖔.
Mỗi lần thọc ra tiến vào đều là nguyên cây, nhưng anh vẫn luôn giữ tốc độ thong thả đưa đẩy.
Chung Hi 𝐭𝐡.ở 𝒽.ổ.ⓝ hể.n, loại gãi không đúng chỗ ngứa này thật khó chịu, hoàn toàn đem cô làm ngốc rồi.
Lớp gai của áo mưa thỉnh thoảng cọ sát tới điểm mẫn cảm, cô không nhịn được kêu hừ hừ, nhưng đến vài lần nữa, Chung Hi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng vào Giang Khác Chi.
Giang Khác Chi thúc về phía trước, nhìn cô nặng nề hỏi: "Làm sao vậy?"
Chung Hi lại đảo mắt về phía khác, thở dài.
"Tôi nói này, đây chắc chắn sẽ là lần have 💲3.ⓧ sóng yên biển lặng nhất trong cuộc đời tôi. Nếu tôi có giữa chừng mà ngủ mất anh nhớ ôm tôi về..."
Lời cô còn chưa nói xong, Giang Khác Chi bỗng 𝐬❗ế*ⓣ 𝐜*ⓗặ*𝐭 chân nhỏ của cô, lật người cô xuống, tư thế bỗng biến thành Chung Hi nằm dưới, Giang Khác Chi đè lên trên.
Anh nâng hai chân cô lên đặt lên vai mình, giấy tiếp theo ngay lập tức vọt mạnh 🌜·ắ·m 𝐯à·ⓞ, mạnh mẽ đâ_〽️ ⓥ_à_🔴 trong tiểu huyệt của Chung Hi.
"A a a!"
Chung Hi hét chói tai, cô thấy s*ư*ớⓝ*ℊ đến nỗi trong đầu vừa nãy trở nên trắng xóa, vô số điểm gai nhô lên đồng thời tấn công lấy cô, 𝖐♓𝑜.á.1 ↪️.ả.𝐦 như sóng biển cứ một đợt lại một đợt ập đến chạy thẳng 👢ê.𝐧 đỉ.𝐧.𝒽 đầu cô, một câu hoàn chỉnh cô cũng không nói được.
"Không phải thấy buồn ngủ sao?" Anh lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô, một lần lại một lần 𝒸●ắ●ɱ v●à●ο nơi sâu nhất của cô, huyệt thịt Chung Hi không ngừng hút chặt lấy anh.
Chung Hi không nói gì, tham lam hưởng thụ Giang Khác Chi điên cuồng thọc vào, thậm chí còn phối hợp nâng ⓜ-ô-ռ-ⓖ lên.
"A a~ Nhanh hơn đi!" Cả người cô 𝖐ⓗ-𝐨-á-1 ⓒả-ⓜ ngập trời mà không tự chủ được nâng tay che mặt, động tác va chạm của Giang Khác Chi ngày càng lớn, thanh âm da thịt chạm vào nhau phát ra tiếng vang còn hơn sóng biển.
Giang Khác Chi di chuyển ngày càng nhanh, dường như muốn xuyên thủng cô, anh nắm hai chân cô, mỗi một lần đều nặng nề dập xuống, xương mu chạm vào nhau, ԁ-â-ɱ thủy văng khắp nơi.
Hai chân cô cứ như vậy vắt lên người anh, cả người mạnh mẽ bị anh cắm lùi về sau.
Anh im lặng làm người phụ nữ dưới thân, d_ươ_𝖓_🌀 𝐯ậ_t cương đến phát đau 𝖍●⛎n●🌀 𝐡●ăп●ⓖ hết lần này đến lần khác 🌜ắ-m ☑️à-ο trong cô.
Bởi vì tư thế q⛎-ⓐ-ⓝ ⓗ-ệ, mỗi lần anh thọc vào đều có thể thấy hai bên 𝓃.ⓖ.ự.ⓒ căng tròn của cô đong đưa lên xuống, tiếng гê·𝓃 г·ỉ của cô cũng không quá lớn, cả người tràn ngập hơi thở tình dục.
Hình ảnh 𝖐●í●ⓒ●𝒽 ⓣ♓●í●𝐜●𝒽 như vậy, Giang Khác Chi đã tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần, nhưng khung cảnh trong mơ sao có thể bằng hiện thực?
Hô hấp của anh càng ngàng càng trở nên thô nặng, động tác tiến vào cũng ngày một nhanh, 𝐝ụ-↪️ vọ𝓃-🌀 đã hoàn toàn khiến anh điên cuồng.
Đúng vậy, là ⓓụ·↪️ ✔️·ọ·п·ⓖ, căn bản đều không phải †_ì𝓃_♓ á_𝐢 hay l·à·𝖒 t·ì·n·𝖍, ⅼà_Ⓜ️ ✞_ì𝓃_♓ là chuyện hai con người thật lòng yêu nhau sẽ làm, còn bọn họ ở đây chỉ là hai kẻ không chiến thắng nổi dụ-🌜 ѵ-ọ𝐧-ɢ nguyên thủy nhất của nam nữ mà thôi.
Dưới chân là bờ cát trắng, xa thêm vài bước là vùng biển rộng lớn xa xôi vô ngần, từng trận gió biển thổi đến, mang theo nước biển tiến vào bờ, trên chân anh vì không ngừng ghì chặt đẩy về phía trước mà dính không ít cát.
Chuyện bọn họ đang làm bây giờ chẳng qua cũng chỉ giống cầm thú nơi hoang dã, không biết liêm sỉ mà ℊℹ️.𝒶.⭕ ⓗ.ợ.𝓅 thôi.
Đây vốn là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra trong cuộc đời từng bước từng bước phải cẩn thận của anh, trên bờ biển mạnh mẽ cắm người phụ nữ không có bất kỳ ⓠ⛎🅰️.ⓝ h.ệ gì với mình.
Nghĩ như vậy, anh cảm nhận được cả cơ thể cùng đại não đều trở nên hưng phấn hơn, Chung Hi dưới thân anh nức nở rên một tiếng.
Quá sung 𝖘-ư-ớⓝ-🌀, rất nhiều người thích â-ռ á-ï là phải nhẹ nhàng nâng niu đối phương, nhưng Chung Hi cực kỳ không thích, 𝐥à-〽️ †ì-ռ-ⓗ phải cường dã thô bạo mới thú vị.
Sắp đạt đến cao trào, Giang Khác Chi vẫn đang mạnh mẽ thọc vào ⓡ-ú-𝖙 г-𝐚, cô nghe thấy tiếng t𝒽-ở ◗ố-↪️ kìm nén của anh, cơ thể cô bỗng căng chặt lại, hai tay bóp chặt lấy cánh tay của Giang Khác Chi rồi nhắm mắt lại kịch liệt ru●𝓃 r●ẩ●ÿ.
🌜_ự_c 🎋_♓𝖔_á_ℹ️ mãnh liệt qua đi khiến Chung Hi cảm thấy choáng váng, cô hoảng loạn vươn tay ôm lấy anh.
Đôi mắt Giang Khác Chi trầm xuống nhìn cô, cuối cùng trong hoa huyệt cô 𝖈·ắ·〽️ νà·🔴 mười mấy cái nữa, cơ thể nặng trịch đè lên cô, nặng nề mà ⓣ-𝐡-ở 𝖉-ố-c.
Một lúc sau, Chung Hi còn chưa bình ổn lại từ cao trào, tiểu huyệt còn không tự chủ được vẫn đang co rút, Giang Khác Chi vẫn chưa rời đi nằm trong cơ thể cô.
Cô tham lam hít lấy hơi thở của Giang Khác Chi, hương vị này dường như luôn mang cho cô cảm giác an toàn dù có ở trên bờ biển tối đen.
Cho đến khi 𝐭*𝒽*â*п ⓣ♓*ể đã ngừng 𝖗·𝐮·n r·ẩ·𝐲, cô mới nhận ra Giang Khác Chi vẫn còn chưa bắn.
Côn thịt cũng chưa 𝖗.ú.т 𝐫.🔼, vẫn cương như vậy.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |