Truyện:Mượn Giống - Chương 48

Mượn Giống
Trọn bộ 88 chương
Chương 48
Chậm một chút…… A……
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)

Phục Hoa hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, cô còn chưa kịp định thần đã bị Hạng Chấn bóp eo 𝐥à-〽️ 🌴ì-𝖓-♓, cả người cô nằm gọn trong ռⓖự*c Hạng Huân.

Hoa huyệt chứa ⓓ.ươ.𝓃.ɢ νậ.𝖙 Hạng Chấn, trong miệng lại ngậm ⓓ_ư_ơ_𝖓_🌀 ⓥậ_𝐭 Hạng Huân. Tiếng т♓·ở ◗·ố·🌜 của hai anh em quanh quẩn bên tai làm cô hoảng sợ. Cô nhìn nữ chính trên màn hình bị đàn ông làm từ phía sau, tiếng kêu cũng vô cùng 𝖉_â_〽️ đ_ã_ⓝ_🌀.

Hạng Chấn làm quá ác độc, hạ thân điên cuồng đ●â●ⓜ mấy chục cái. Phục Hoa chịu không nổi mà 𝖗-ê-𝓃 𝖗-ỉ, nhưng chưa phát ra được bao lâu đã bị lấp kín. Hạng Huân đẩy hông cắm thứ đồ kia vào miệng cô. Thấy cô nức nở hô tên Hạng Huân, người phía sau thúc vào thật mạnh: "Gọi ông xã."

Phục Hoa ngửa cao cổ rц*п r*ẩ*ⓨ, miệng còn đang ngậm côn thịt, "Ông xã......"

Hạng Huân giữ chặt gáy cô, ra ra vào vào trong miệng cô, Phục Hoa lại khóc lóc: "Hạng Huân......"

Hạng Chấn duỗi tay kéo căng sợi dây màu đen, sợi dây 𝒸.ọ 𝐱á.t âm đế khiến Phục Hoa 𝓇_⛎_𝓃 гẩ_𝖞. Cô duỗi tay bắt lấy tay Hạng Chấn, cổ họng phát ra những tiếng kêu mơ hồ, hoàn toàn không nghe rõ cô kêu cái gì.

Hạng Chấn biết cô sắp ra, anh nắm 〽️·ô𝖓·g cô mạnh bạo cắm mấy chục cái. Phục Hoa run run hét lên, tiểu huyệt không ngừng phun nước. Hạng Chấn rút ⓓươռ*𝖌 ✔️*ậ*t ra ngoài, nhưng ngón tay lại được nhét vào thay. Sau khi tìm thấy điểm của cô, anh chuyên chú chọc vào nơi đó muốn giúp cô kéo dài thời gian cao trào.

Cả người Phục Hoa mềm nhũn, Hạng Huân ôm cô đặt trên thảm. Phục Hoa đối mặt với Hạng Chấn, anh ngồi quỳ trên đất, ôm đùi Phục Hoa đặt lên vai rồi giữ eo cô cắ_𝐦 ѵ_à_𝖔.

Ý thức Phục Hoa như muốn tan ra, hai mắt cô lúc này đã vô hồn.

Hạng Chấn giúp cô lau nước mắt, anh sờ khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, thấy miệng cô đã bị sưng lên liền mắng Hạng Huân: "Mẹ nó, mày không biết nhẹ chút à?!"

"Không liên quan tới nặng hay nhẹ." Hạng Huân đẩy hông cắm vài cau trong người Phục Hoa, "Là do em quá lớn."

Hạng Chấn: "......"

"Mày sao có thể lớn hơn tao?" Vẻ mặt anh nghi ngờ, thậm chí còn cúi đầu nhìn cái của mình.

Hạng Huân khẽ nhấc mắt, nhàn nhạt liếc qua một cái: "Anh hỏi chị ấy xem."

Phục Hoa rất nhanh đã bị thao đến sắp ngất. Anh nghe được lời này, lập tức thấy không ổn. Cái này còn khó hơn so với việc trả lời câu hỏi vợ và mẹ cùng rơi xuống sông thì cứu ai trước. Quan trọng là cô còn chưa trả lời, Hạng Huân đã bế cô lên, đ-â-ⓜ mạnh vào tiểu huyệt, dư●ơռ●ℊ ✅ậ●✞ ⓧ●â●𝐦 𝖓𝒽ậ●𝐩 sâu vào bên sâu. Với Phục Hoa lúc này mà nói ngay cả nói chuyện cũng thấy khó khăn: "Em...... A...... Ô...... Không......"

Cuối cùng, Hạng Huân cắm thật sâu vào trong. Bụng Phục Hoa co giật từng hồi, dòng dâ-𝖒 thủy liên tục chảy ra.

Cậu bị kẹp đến mất hồn: "Anh xem, chị ấy bảo em to."

"......" Hạng Chấn khiếp sợ, "Tai nào của mày nghe thấy?"

Hạng Huân buông hai đùi Phục Hoa xuống. Cậu bẻ chân cô t𝐡.à.𝓃.h 𝐡ì𝖓.♓ chữ M, rồi lại cúi người điên cuồng thao cô, Phục Hoa bị cắm đến phát khóc: "Hạng Huân...... Chậm một chút...... A...... Đừng......"

Cô bị thao đến điên rồi, hai đùi không 𝖗⛎*ⓝ г*ẩ*γ không ngừng. Phục Hoa rơi lệ đầy mặt.

Ngay khi Hạng Huân rú*✝️ г*𝖆, 🅓â-Ⓜ️ thủy cũng theo đó phun trào. Cậu nắm ◗-ư-ơռ-🌀 ☑️-ậ-т, dùng quy đầu miết qua â*ⓜ ⓗ*ộ. Phục Hoa bị ⓚ_í_𝖈_𝐡 †𝐡_í_c_ⓗ, tiểu huyệt lại phun nước ra bên ngoài.

Hạng Huân một lần nữa cắ-ɱ 𝐯à-ⓞ, 𝖙·𝒽·ở h·ổ·п ⓗể·𝐧 nhìn Hạng Chấn, nói: "Anh nghe thấy không?"

Hạng Chấn: "......"

Mẹ nó, thằng chó này, còn dám khoe khoang.

Chương (1-88)