Không cần…… Từ bỏ……
← Ch.37 | Ch.39 → |
Hạng Chấn có thể chấp nhận việc tên chó Hạng Huân thích vợ anh. Dù gì vợ anh cũng ôn nhu hiền huệ như vậy, có ai mà không khen một câu chứ.
Nhưng anh không thể chấp nhận được chuyện vợ anh cũng thích Hạng Huân.
Mẹ nó, anh có nơi nào kém Hạng Huân đâu!
Hạng Huân chỉ là lớn lên đẹp hơn chút, vóc dáng cũng khá cao, học tập giỏi hơn chút, tính tình tốt hơn anh một tí thôi......
Hạng Chấn vừa nghĩ vừa mắng chửi: "Mẹ nó, tốt hơn mình thật."
Hạng Chấn đứng trước cửa toilet hút hết hai điếu thuốc, cuối cùng cũng nghĩ thông.
Vốn chuyện mượn tinh sinh con anh chưa suy nghĩ kỹ đã chọn Hạng Huân, đó là bởi vì Hạng Huân khiến anh cảm thấy yên tâm. Còn một lý do nữa đó là: Hạng Huân thông minh.
Quả thật anh rất hy vọng đứa trẻ do Phục Hoa sinh ra có thể thông minh giống Hạng Huân.
Nếu như đổi thành người khác, Hạng Chấn nhất định sẽ hận không thể 🌀·𝒾·ế·ⓣ đối phương. Nhưng nếu đó là Hạng Huân, dù sao cũng là em trai ruột, anh không có khả năng đ●á●𝖓●𝖍 𝒸♓●ế●𝐭 cậu.
Hạng Chấn nhớ tới buổi sáng Hạng Huân bị đánh hai quyền cũng chưa đánh trả.
Cậu vẫn cứng đầu như thế, đôi mắt đen nhánh nhìn anh: "Anh, nếu anh có đáռ-♓ ↪️𝒽ế-✞ em, em cũng không hối hận."
Anh dập tắt điếu thuốc trong tay yên, một lần nữa mở cửa toilet, đi vào.
Hạng Huân đang ôm Phục Hoa đổi tư thế, cậu để cô dựa vào 𝖓.gự.↪️, hai đùi bị cậu ép mở rộng ra. Một tay Hạng Huân vươn ra phía trước, khảy nhẹ âm đế sưng đỏ, một tay xoa nắn nhũ thịt phập phồng.
Môi cậu dán sống lưng Phục Hoa, Ⓜ️ú●т mạnh phân xương nhô lên. Hơi thở ⓝó𝓃*ℊ 𝖇ỏ*ⓝ*𝖌 không ngừng phun lên làn da ướ●𝖙 á●𝖙, nóng đến mức khắp người cô đều là mồ hôi. Phục Hoa ngửa mặt t♓*ở 🅓*ố*ⓒ, 𝐤𝒽●𝑜á●1 🌜●ả●m vừa sâu vừa mạnh, tựa như đang muốn dìm 𝒸♓ế.ⓣ cô.
Phục Hoa lại cao trào, trước mắt bỗng xuất hiện một thân ảnh to lớn, anh duỗi tay lau sạch mồ hôi trên mặt cô.
"Được rồi." Hạng Chấn đè lại lừa giận, cố không duỗi tay đánh người, "Trả lại cô ấy cho tao."
"Lập tức." Hạng Huân ôm Phục Hoa đứng lên, 𝐬❗ế●† 𝐜●𝐡ặ●т eo cô rồi tiếp tục dùng sức thúc hạ thân. Lực quá mạnh khiến cánh Ⓜ️-ôⓝ-🌀 bị đ·â·𝐦 kêu "bạch bạch". Phục Hoa bị đ-â-m liền tựa vào người Hạng Chấn, cô nắm lấy cánh tay Hạng Chấn, hét chói tai: "Không cần...... Từ bỏ...... A a a a a......"
Hạng Huân ✞·h·ở ɢ·ấ·🅿️ 𝐛ắ.𝓃 ✞.ℹ️n.𝐡, lại chậm rãi cắm vài cái trong cơ thể cô. Hai tay xoa ⓜ●ô●𝖓●🌀 Phục Hoa một chút mới 🌴_h_ở hổ_𝐧 ⓗ_ể_п ⓡ.ú.✝️ г.𝖆.
Phục Hoa xụi lơ trong ⓝ🌀*ự*↪️ Hạng Chấn, cơ thể còn đang co giật từng hồi. Hỗn hợp ◗â●𝐦 thủy và †❗ⓝ_♓ ԁị_𝖈_𝐡 chảy dọc theo đùi rơi xuống đất. Ý thức của cô lúc này đã trở nên trống rỗng, dựa vào Hạng Chấn пɢự_𝒸 thiếp đi.
Hạng Chấn cúi đầu nhìn Phục Hoa, bỗng ngẩng đầu hỏi: "Mày giấu tao làm chuyện này bao nhiêu lần rồi?"
Hạng Huân lấy khăn lau mồ hôi, mí mắt nhẹ xốc: "Anh muốn nghe nói thật hay là nói dối?"
"ĐMM!" Hạng Chấn muốn đại nghĩa diệt thân.
"Một lần." Hạng Huân nói.
Hạng Chấn vẻ mặt nghi ngờ: "Thật?"
Hạng Huân nhìn anh như tên ngốc: "Đương nhiên là nói dối."
Hạng Chấn suýt hộc ⓜá*υ: "Hạng Huân...... Mẹ nó."
"Chị ấy ngủ rồi." Hạng Huân đứng trước mặt anh, dịu dàng thay Phục Hoa vuốt những ngọn tóc tán loạn trên mặt, sau đó cúi đầu ♓_ô_n cô.
"Cút, đừng ép tao chém 🌜●h●ế●𝖙 mày!" Hạng Chấn duỗi tay lau miệng Phục Hoa.
Hạng Huân chỉ vào giữa hai chân Phục Hoa: "Anh moi đồ bên trong ra luôn đi."
"Mày con mẹ nó có còn là người không?" Hạng Chấn lại mắng.
Hạng Huân nhướng mày: "Vậy em giúp chị ấy rửa nhé?"
Hạng Chấn trừng mắt: "Không cần! Cút đi!"
"À." Hạng Huân cầm khăn đi tắm rửa, Hạng Chấn ở bên kia hùng hùng hổ hổ giúp cô Phục Hoa moi 𝖙_ı_𝐧_𝒽 𝐝_ị𝐜_ⓗ Hạng Huân vừa mới bắn vào.
Anh mới moi một nửa, bỗng nhớ tới cái gì, hỏi Hạng Huân: "Có phải tao nên chờ một lát hẵng móc ra không? Nhỡ chưa kịp hoài thai thì sao?"
"Vậy anh nhét lại đi." Hạng Huân xoay người.
"Nhét CMM!"
← Ch. 37 | Ch. 39 → |