Không…… A……
← Ch.35 | Ch.37 → |
Hạng Huân nắm ⓓ_ư_ơ𝖓_🌀 ⓥậ_ⓣ để trước hoa huyệt, cậu dùng quy đầu 𝖈_ọ 🔀á_𝐭 â●𝐦 ♓●ộ từ trên xuống dưới, quy đầu thô to cán nghiền qua hai cánh hoa môi, đụng vào nụ hoa 𝐫𝖚_𝐧 𝐫ẩ_y.
Phục Hoa 𝒸ắ●ռ 𝖒ô●𝐢 kêu một tiếng: "Hạng Huân......"
"Tối hôm qua chị cũng gọi em như vậy?" Hạng Huân mỉm cười, nắm côn thịt thô dài tiếp tục nghiền qua, cự vật đỏ bừng mang theo k_hⓞá_❗ ⓒ_ả_ⓜ mất hồn, da đầu Phục Hoa tê dại, nhỏ giọng khóc lóc, đầu cũng không ngừng lắc qua lắc lại: "Không có...... Không phải......"
Cô không chịu thừa nhận.
Hạng Huân cúi đầu 𝐦-ú-𝐭 cắn lưỡi cô: "Nói dối."
Dứt lời, ⓓư.ơ.n.🌀 𝐯.ậ.𝐭 thẳng tắp đ-â-m mở tiểu huyệt c-♓-ả-ⓨ 𝓃ướ-𝐜, chậm rãi, một phát thúc vào toàn bộ.
Hai tay Phục Hoa bám lấy cánh tay cậu, đầu cô lắc lung tung, há miệng г_ê_𝖓 𝐫_ỉ: "Hạng Huân...... Không...... A......"
Bụng nhỏ bừa trướng vừa mỏi, cô ngửa cổ, cơ thể cũng cong lên, Phục Hoa hoảng hốt nhớ tới lúc nãy bị Hạng Chấn thao cũng là tư thế này.
Chỉ là lúc này, người đàn ông trước mặt đã thay đổi. Đổi thành em trai Hạng Chấn.
Dường như lí trí trong đầu Phục Hoa bị chặt đứt, k𝖍*οá*i 𝖈*ả*Ⓜ️ như đê vỡ, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã bao phủ toàn bộ người cô.
Hạng Huân mới cắm vài cái, Phục Hoa liền cao trào, bụng dưới run lên năm sáu cái, 𝒹â●〽️ thủy đã ồ ạt chảy ra. Cậu cúi đầu ⓗô·ռ cô, bàn tay nóng như lửa đặt trên eo khiến cơ thể của hai người dính càng thêm chặt.
"Chị dâu." Giọng nói của Hạng Huân mang theo âm thanh t♓·ở ԁ·ố·🌜, khiến cho người nghe không khỏi cảm thấy 🌀.ợ.ï 🌜.ả.𝐦, "Em đã nói với anh em."
Cậu 𝖍-ô-𝖓 lỗ tai cô, đầu lưỡi 𝐧-ó-n-🌀 🅱️-ỏ-𝖓-g 👢*ı*ế*ⓜ quanh vành tai: "Em muốn thao chị."
Động tác dưới bụng vẫn không ngừng nghỉ, hạ thân như máy đóng cọc khắc sâu vào cơ thể Phục Hoa. Cậu dùng lực khiến cho ⓓ*ươ*п*ℊ νậ*† càng thêm cắm sâu, đ●â●Ⓜ️ từng chút một đến khi tiểu huyệt ồ ạt phun nước.
Phục Hoa muốn điên rồi, hốc mắt chảy ra nước mắt sinh lý. Hạng Huân đêm tới cho cô quá nhiều κí↪️-h ✞♓-í-𝖈-𝐡, Phục Hoa không khống chế được cơ thể của mình, lại muốn cao trào, hai đùi run bần bật, "Không cần......"
"Không cần cái gì?" Hạng Huân ôm chân cô quấn quanh eo mình, bờ 𝖒ôռ-g trắng nõn đung đưa giữa không trung. Lúc Hạng Huân động thân dưới, nhũ thịt trước mắt dường như còn nhảy lên vài cái. Hạng Huân cúi đầu ngậm lấy một hạt đậu, vừa cắn vừa ⓜú_🌴.
Phục Hoa chịu không nổi, khóc lóc cầu xin: "Hạng Huân...... Không cần......"
"Ở trước mặt anh ấy thì thành thật như vậy." Hạng Huân cố ý dùng lực cắm thêm mấy chục cái, Phục Hoa ôm cổ câu 𝐫ê·ⓝ 𝓇·ỉ không thôi. Hạng Huân thấy cô chủ động ôm mình liền chậm lại, động tác trở nên dịu dàng hơn vài phần, "Vì sao lại luôn nói dối trước mặt em?"
"Chị dâu." Cậu tìm được môi cô, 𝖍ô●𝐧 xuống, giọng nói khàn khàn có chút mơ hồ, "Chị như vậy khiến em rất ghen."
Đầu Phục Hoa hoàn toàn hỗn loạn.
Hạng Chấn đi được một nửa đường, ngẫm lại có chút không thích hợp. Vốn Hạng Huân đã có ý đồ với vợ anh, sao anh có thể bỏ cô ở lại một mình trong phòng bệnh chứ.
Hạng Chấn quay đầu xe đi về phía bệnh viện, tốn chút thời gian tìm vị trí đỗ xe. Chờ đến khi trở lại phòng bệnh, hai người kia đã không thấy đâu. Anh có hơi sửng sốt, đi ra ngoài nhìn một vòng, trên hành lang dài cũng không có ai.
Hạng Chấn đang muốn đi tìm hộ sĩ, đột nhiên nghe thấy trong toilet truyền ra tiếng khóc của phụ nữ.
Là Phục Hoa, cô đang gọi tên Hạng Huân, giọng nói đứt quãng.
"Hạng...... Huân......"
Đầu Hạng Chấn "Ong" một tiếng, anh quá hiểu rõ âm thanh này. Vừa nãy anh còn ở nơi này, làm trò trước mặt Hạng Huân mà thao Phục Hoa.
Anh không hề nghĩ ngợi, một phen vặn tay nắm cửa, đem cửa mở ra.
Hạng Huân ngồi trên bồn cầu ôm Phục Hoa, một tay cậu bóp một bên n.🌀ự.↪️ Phục Hoa, một tay nắm eo cô, phần hông không ngừng thúc lên trên, tư thế này cắ_ɱ ν_à_🅾️ thật sự rất sâu, dư*ơ*ռ*𝐠 ѵậ*† nhiều lần đ.â.m đến tử cung. Phục Hoa bị cắm đến r*u*𝖓 𝐫ẩ*🍸, hai tay vắt trên vai cậu, ngửa cổ run run.
Hạng Huân thông qua khoé mắt nhìn thấy Hạng Chấn đứng trước cửa toilet. Cậu buông tha núm vú trong miệng, 𝖑_𝒾ế_m lên cổ Phục Hoa, nhẹ giọng nói: "Hôn em, em sẽ không làm nữa."
Phục Hoa tin, г⛎*п 𝖗ẩ*ⓨ tiến đến trước mặt cậu, chủ động ♓ô-ⓝ lên đôi môi trước mặt.
Hạng Chấn chứng kiến một màn này, hai mắt đỏ bừng.
"Hạng Huân ——"
← Ch. 35 | Ch. 37 → |