Truyện:Mượn Giống - Chương 27

Mượn Giống
Trọn bộ 88 chương
Chương 27
Thoải mái không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)

"Con nhà chú đã lớn như vậy rồi?"

Hạng Chấn cùng hàng xóm nói chuyện phiếm vài câu, nhìn vào gương chiếu hậu, Phục Hoa có vẻ đã ngủ rồi, đầu cô đang dựa vào vai Hạng Huân.

Anh tăng nhiệt độ điều hòa cao lên, sau đó 𝓇-ú-ⓣ r-🔼 một tấm chăn đưa qua: "Điều hòa khai thấp, có hơi lạnh, em đắp lên cho cô ấy đi."

"Ừm." Hạng Huân cầm chăn, nhân lúc không ai chú ý tới, phủ lên bàn tay ướt dầm dề dính đầy 𝒹â·ɱ thủy.

Chăn được như ý nguyện đắp lên người Phục Hoa, mà Hạng Huân đem ngón tay để dưới chăn, lần nữa móc vào tiểu huyệt Phục Hoa, nơi đó đã bị cậu moi thành một mảnh lầy lội.

Cả đầu cô dựa lên vai cậu, giống như cá mắc cạn, liên tục há to mồm ✞♓*ở ♓ổ*ռ ♓ể*ռ.

"Hạng Huân......"

Cậu rất thích nghe cô gọi tên mình như vậy, giống như đang xin tha, càng giống như đang cầu hoan.

Ngón trỏ cùng ngón giữa lần nữa 𝖈*ắ*〽️ và*𝖔, đường đi trơn trượt ấm áp, ngón cái khảy lên nụ hoa sưng to, hai ngón tay uốn lượn đâ-ⓜ thọc không ngừng.

Bụng nhỏ của Phục Hoa bị làm đến không chịu được, ngoại trừ κ·♓·𝖔·á·ï 🌜ả·〽️, còn có cảm giác hư không tràn trề, cô muốn...... Côn thịt, cô muốn bị lấp đầy.

Thời điểm tiếng loa vang lên, Phục Hoa cắn bả vai Hạng Huân đạt cao trào, một lượng nhỏ dâ_ⓜ thủy bị phun ra, bụng nhỏ cô run run lợi hại, trên mặt đều là nước mắt.

Hạng Huân nghiêng đầu hô*ռ 〽️ô*𝒾 cô, khàn khàn hỏi: "Thoải mái không? Chị dâu."

Phục Hoa không nói lời nào, nước mắt treo trên lông mi đang r-u-𝐧 𝖗-ẩ-γ, rơi trên áo sơmi của cậu.

Hạng Chấn đưa Phục Hoa và Hạng Huân về nhà trước, sau đó mới đưa vị hàng xóm kia đến chỗ ở. Khi xuống xe, chân Phục Hoa vì mềm nhũn mà bước đi có chút lảo đảo, cô bị Hạng Huân ôm vào trong ⓝ-ⓖự-🌜.

Hạng Chấn khẩn trương hô lên: "Làm sao vậy?"

"Không sao, chị ấy hẳn là tê chân thôi." Hạng Huân rũ mắt, không chút dấu vết cầm theo tấm chăn dính đầy 𝒹.â.Ⓜ️ thủy xuống xe.

"À, vậy chờ lát nữa anh trở về sẽ giúp em xoa chân." Hạng Chấn nói với Phục Hoa xong, liền lái xe rời đi.

Chờ đến khi xe vừa đi, Hạng Huân liền kéo Phục Hoa lên lầu, Phục Hoa sợ sẽ bị người khác bắt gặp, cho nên cũng không dám kịch liệt giãy giụa, chỉ nhỏ giọng kêu: "Hạng Huân......"

Hạng Huân lấy chìa khóa mở cửa, cửa vừa đóng, cậu lập tức đè Phục Hoa lên cửa hôn: "Chị dâu."

Phục Hoa duỗi tay dùng sức đẩy cậu, giọng nói tràn đầy hoảng loạn bất an: "Anh em sắp quay lại."

Hạng Huân không quan tâm, cậu kéo váy cô xuống dưới, đem hai đùi cô quấn quanh eo mình, tiếp theo móc 𝒹_ư_ơ_𝖓_𝐠 νậ_𝐭 tức tốc 🌜_ắ_𝐦 𝐯à_o.

Tiểu huyệt mới vừa cao trào, dâ●ⓜ thủy bên trong khá nhiều, nhưng dựa vào kích cỡ kinh người kia của cậu mà nói, lúc đi vào vẫn hơi gian nan.

Phục Hoa bị cắm đến tê dại đầu óc, cổ họng nức nở một tiếng, bắt lấy cánh tay cậu kêu ra tiếng: "Hạng Huân......"

Hạng Huân 💰ư·ớп·𝖌 đến mức thấp giọng ⓣh●ở ♓ổ●𝖓 hể●𝐧, cậu duỗi tay vén quần áo cùng nội y Phục Hoa lên, sau đó ⓛ❗ế·ɱ vú, bụng dưới dần dần tăng tốc, mỗi khi 𝒹ươп*ⓖ 𝐯*ậ*† cắ●𝐦 𝐯●à●𝖔 nhục bích sẽ phát ra thanh âm òm ọp òm ọp.

Tốc độ của cậu rất nhanh, lực lại mạnh khiến cho cánh cửa ρ·ⓗá·𝐭 𝓇·🔼 â·m 𝐭♓𝐚п·♓, Phục Hoa lo sẽ có người nghe thấy, lại lo Hạng Chấn trở về bắt gặp cảnh này. Cũng không biết cô bị ý tưởng nào ⓚí●↪️●𝒽 t𝒽●íⓒ●𝒽 đến, cao trào tới rất nhanh, thời gian còn rất dài.

Hạng Huân ôm cô vừa đi vừa cắm, Phục Hoa ôm cổ cậu khóc lóc liên hồi, bụng nhỏ run đến lợi hại, ◗_â_m thủy theo đường đi của hai người chảy xuống nền đất.

"Hạng Huân......" Cô không ngừng gọi tên cậu, muốn khiến cậu dừng lại, nhưng khi Hạng Huân nghe cô kêu tên mình, tâm trạng chỉ càng thêm phấn khởi.

Cậu ấn cô trên tường, đè thấp eo nhỏ, kéo cánh 𝖒●ô𝐧●𝖌 cô lên cao, động tác 𝐜ắ.ⓜ 𝐯à.𝖔 từ phía sau.

Một tay cậu giữ chặt m*ô𝐧*🌀 thịt, một tay nắm lấy eo cô, môi mỏng dán lên cổ cô 𝐦ú.🌴 cắn. Thời điểm Phục Hoa gần như hỏng mất mà thét chói tai, Hạng Huân nặng nề đem 𝖉ươ𝓃●ℊ ѵ●ậ●✞ quấy đảo trong cơ thể cô.

Cự vật ⓝón●ⓖ 🅱️●ỏ●𝐧●𝖌 cứng rắn thế như chẻ tre tiến vào chỗ sâu nhất, phá khai tử cung, đem thịt non đ*â*𝖒 ra đầy chất lỏng, 𝐫ú_✞ ⓡ_🔼 lại đi vào, cậu dùng lực hơi mạnh, qua một khoảng thời gian, trên cánh 𝐦ôп*ⓖ trắng nõn bắt đầu ửng đỏ.

Hạng Huân xoay cằm Phục Hoa lại, hơi thở nặng nề cắn 〽️·ú·ⓣ cánh môi cô.

Cậu giống như con thú phát tình đang điên cuồng đưa đẩy trong cơ thể cô, ngay khi cô thét chói tai đạt tới cao trào, Hạng Huân cũng bắn toàn bộ t𝖎-𝐧-♓ d-ị-ⓒ-𝐡 пó.𝐧.g 𝒷ỏ.𝖓.🌀 vào tử cung.

Chương (1-88)