Truyện:Mượn Giống - Chương 08

Mượn Giống
Trọn bộ 88 chương
Chương 08
Chị dâu, em muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)

Tuy đây là lần đầu tiên của Hạng Huân. Nhưng dù sao kích cỡ cậu vẫn kinh người, mới cắm vài cái đã khiến Phục Hoa chịu không nổi. Ngón tay bấu trên cánh tay cậu, cô 𝖈ắ●𝐧 𝖒●ô●𝒾 không cho mình ra tiếng.

Cũng may, không lâu sau Hạng Huân liền bắn.

Hơi thở của cậu phun lên tai Phục Hoa: "Chị dâu."

Trái tim Phục Hoa đập bịch bịch, т♓â●n 🌴♓●ể cô quá nhạy cảm, dù đã chảy ra rất nhiều nước, nhưng nếu Hạng Huân còn tiếp tục, khả năng cao cô sẽ trực tiếp cao trào.

Cô đẩy tay cậu, nhỏ giọng nói: "Kết thúc rồi, chị đi đây."

Lúc vừa muốn xuống giường lại bị Hạng Huân đè lại, cậu bẻ hai cánh m·ô𝐧·🌀 cô, thẳng tắp 𝖈*ắ*𝐦 𝖛à*𝖔 từ sau.

Phục Hoa bị cắm đến run lập cập, âm thanh phát ra trong cổ họng cũng bị thay đổi: "Hạng Huân......"

Cậu duỗi tay che lại miệng cô, eo hông mạnh mẽ 𝖈ắ-𝐦 ѵ-à-🅾️ trong cơ thể mấy chục cái. Phục Hoa bị cắm 𝖈●ⓗả●ÿ ⓝ●ư●ớ●𝖈 mắt không ngừng, 𝖐-h🅾️á-𝖎 𝖈-ả-〽️ quá lớn, cô nằm trong lòng cậu nức nở hét lên.

Bụng nhỏ run run vài cái, ngay tại thời điểm Hạng Huân 𝖗ú.т 𝓇.@ bên ngoài, ◗â*ⓜ thủy từ hoa huyệt cũng theo đó phun ra.

Hạng Huân thoải mái cực kỳ, cúi đầu 𝖑ı●ế●〽️ cổ cổ. D·ươռ·𝖌 𝖛ậ·т lại tiếp tục đ.â.m và.ⓞ cơ thể Phục Hoa khiến giường chấn động đến lợi hại, Phục Hoa bị che miệng cũng phát ra tiếng khóc.

Hạng Chấn ở bên ngoài tính giờ, thấy thời gian đã trôi qua hai mươi phút, vậy mà Hạng Huân vẫn chưa bắn ra, nhịn không được hỏi: "Mẹ nó, lần đầu tiên mà lâu như vậy?"

Hạng Huân không nói lời nào, cậy mạnh mà đâ_ɱ không ngừng.

Cậu dùng nhiều lực, tốc độ lại nhanh.

ԁ*ươ𝐧*g ✔️*ậ*𝐭 lần lượt thọc vào sâu tận cùng hết lần này tới lần khác, k·ⓗ𝖔·á·❗ 𝖈ả·𝐦 dâng lên đầu, Phục Hoa bị cắm đến mắt cũng trắng dã, cô thét chói tai cắn vào lòng bàn tay cậu, nước mắt cùng nước miếng thi nhau chảy xuống dưới.

Khăn trải giường bị phun ướt một mảng lớn.

Cùng lúc cô cao trào, Hạng Huân cũng bị kẹp đến nhịn không được mà bắn.

Hạng Huân buông cô ra, đem người lật lại, cúi đầu 𝐡-ô-𝖓 lên môi cô. Phục Hoa muốn đẩy mặt cậu ra, không muốn cho 𝒽ô·𝖓·. Nhưng tay cô không còn chút sức lực, căn bản đẩy không nổi.

Hạng Huân ♓.ô.п 𝐦ô.ℹ️ cô, đầu lưỡi tiến vào giữa hai hàm răng, cuốn lấy đầu lưỡi cô ɱú●✞ cắn.

Âm thanh ⓗô_ⓝ mô_i vang trong không khí, mang theo tiếng t♓·ở ◗·ố·ⓒ ướ_🌴 á_†.

Phục Hoa mềm tay đánh cậu, gọi tên cậu, gần như cầu xin mà kêu: "Đừng mà......"

Cô hoảng hốt đến lợi hại.

Rốt cuộc vẫn cảm thấy Hạng Huân không nên như vậy, cậu không nên ♓_ô_𝐧 cô.

Hạng Huân đè hai tay cô ⓛê*𝐧 đ*ỉ𝖓*𝖍 đầu, ⅼ1ế·𝖒 lỗ tai cô nói: "Chị dâu, em muốn."

Dứt lời liền nhấc chân cô lên, lại một lần nữa 𝐜ắ-Ⓜ️ ✌️-à-0.

Cô ↪️·♓·ả·γ 𝖓·ướ·𝖈 rất nhiều, mỗi lần thọc vào r*ú*𝖙 𝓇*🔼 đều mang theo âm thanh òm ọp rõ ràng. Cậu đĩnh hông, đem nguyên cây 🅓-ươ𝐧-ℊ ✌️ậ-t 𝐜-ắ-ⓜ ⓥ-à-⭕. Hai cánh ɱôⓝ_ⓖ cô cũng bị tinh hoàn đánh thật mạnh. Thấy cô gắt gao che miệng không cho chính mình 𝓅_𝐡_á_ⓣ 𝓇_🔼 â_𝐦 ⓣ♓_𝖆_𝖓_h, cậu gỡ tay cô ra, hai tay giữ chặt mặt cô, thô bạo m-ú-𝖙 môi.

Côn thịt lại mau chóng trở lại trong cơ thể cô.

"Hạng Huân......" Cô bị cắm không chịu nổi, khóc lóc kêu gọi, cầu xin cậu chậm một chút.

Hạng Huân sao có thể nhịn xuống, cậu đè chân cô ở hai bên sườn, chế trụ eo nhỏ, điên cuồng thao nhập chân tâm.

◗ươռ-ɢ vậ-𝖙 đỏ bừng không ngừng ra ra vào vào, mỗi lần 𝐫●ú●т r●🅰️ còn mang theo 𝐭.ⓘ.𝓃.♓ 𝖉.ị.𝖈.𝐡 cùng bọt trắng.

Phục Hoa bị thao tàn nhẫn, thời điểm cao trào vẫn luôn thét chói tai: "A a a a...... Không cần...... Không cần......"

Bụng nhỏ r𝐮.ⓝ 𝓇ẩ.𝐲 mười mấy cái, tiểu huyệt trực tiếp phun lên bụng Hạng Huân, cậu giữ chặt cô tiếp tục cắm vài cái, lúc này mới thấp 𝖙●h●ở gấ●🅿️ bắn vào trong.

Phục Hoa há to mồm thở phì phò, ý thức cũng trở lên chỗ trống.

Thời điểm bị Hạng Huân 𝐡ô●n●, ngay cả sức phản kháng cô đều không có. Đầu lưỡi bị nam sinh câu lấy một hồi lâu, cậu dùng lòng bàn tay lau nước mắt, lại cúi đầu hô*ռ lên đôi mắt Phục Hoa.

Phục Hoa mạc danh đầu quả tim run lên.

Cô nghe thấy Hạng Huân nói: "Chị dâu, em đã hứa với anh sẽ chỉ làm một lần."

Phục Hoa trợn to mắt, Hạng Huân lại cúi đầu ♓.ô.п xuống.

"Đây là bí mật của hai chúng ta."

Chương (1-88)