Vay nóng Tima

Truyện:365 Ngày Hôn Nhân - Chương 131

365 Ngày Hôn Nhân
Trọn bộ 368 chương
Chương 131
Tai nạn xe?
0.00
(0 votes)


Chương (1-368)

Siêu sale Shopee


Kiều Chi Ảnh im lặng nhìn Lôi Tuấn Vũ, cô ta đột nhiên có chút hồ nghi sự sủng nịnh trong ánh mắt hắn là giả hay thật? Cuộc điện thoại vừa nãy mới gọi cho Lãnh Tử Tình, ngữ khí dịu dàng đến vậy, là do cô ta nghe nhầm hay sao?

"Sao vậy em? Không vui sao?" Lôi Tuấn Vũ cũng ngồi xuống, hôm nay Kiều Chi Ảnh dường như có chút khác thường. Buổi sáng lúc hắn đi cô không có vẻ như vậy, chẳng lẽ sáng nay đã xảy ra chuyện gì sao? Hắn không khỏi giật mình, chẳng lẽ Cổ Dương đến đây sao?

Phát hiện thần sắc nghi ngờ trong mắt hắn, Kiều Chi Ảnh biết hắn chắc là lại nghĩ ngợi lung tung rồi, vì thế muốn nói thẳng ra với hắn.

"Em muốn... em muốn hỏi anh một chút, vợ của anh đâu? Em đến đây 2 hôm rồi, sao không thấy đâu?" Kiều Chi Ảnh ánh mắt gắt gao quan sát kỹ Lôi Tuấn Vũ.

Chỉ trong nháy mắt cô ta nhìn thấy một tia sáng trong mắt hắn nhưng lại lập tức biến mất. Hắn bình thản cười cười, hoá ra cô đang lo nghĩ chuyện này.

"Sao? Em muốn gặp cô ta à? Cô ta đi du lịch rồi!" Lôi Tuấn Vũ nói qua quýt.

"Thật à?" Kiều Chi Ảnh vẫn nhìn thẳng vào hắn. Cô ta nhớ lại cú điện thoại lúc nãy có nói là vợ hắn đang ở Hồ Nam, cũng may là hắn không nói dối cô ta, nếu không cô ta sẽ không tha cho hắn.

"Được rồi! Em đó nha, vẫn để ý chuyện anh kết hôn rồi sao? Vốn muốn đem lại sự bất ngờ cho em. Giờ để cho em yên tâm anh đành nói trước cho em biết vậy!" Lôi Tuấn Vũ ngồi nhích lại vòng tay ôm lấy bả vai Kiều Chi Ảnh, mệt mỏi day day trán, nói: "Anh đang làm thủ tục ly hôn, nhưng e là phải giấu diếm lão ba lão mẹ bên nhà một thời gian. Em yên tâm, không sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu. Cuộc hôn nhân này trước giờ không hề quan trọng, chỉ là hình thức, là biểu hiện hiếu thuận của anh mà thôi. Có điều, anh đã an bài cho luật sư nhanh chóng xử lý rồi."

Nói đoạn hắn vuốt tóc Kiều Chi Ảnh, hôn lên mái tóc của cô ta.

"Ha ha, em không phải có ý này. Em chỉ hơi muốn gặp mặt cô ta chút thôi." Kiều Chi Ảnh giấu đi niềm vui sướng trong lòng. Hoá ra Lôi Tuấn Vũ gọi điện cho con bé kia là vì chuyện ly hôn, xem ra cô ta thật sự đã hiểu lầm hắn rồi.

"Ảnh, tin tưởng anh! Chuyện này anh sẽ xử lý ổn thoả. Anh nói rồi, lần này nhất định anh sẽ không làm cho em thất vọng đâu. Không bằng em đến công ty với anh đi, cứ ngồi nhà nghĩ ngợi lung tung làm gì! Ảnh, anh sợ sẽ lại mất em lần nữa..." Lôi Tuấn Vũ nói có chút động dung. Hắn nói những lời này cho Kiều Chi Ảnh nghe, nhưng lại giống như nói cho hắn nghe nhiều hơn. Hắn phải cảnh cáo bản thân, người hắn yêu là Kiều Chi Ảnh! Chỉ có Kiều Chi Ảnh mà thôi!

Lôi Tuấn Vũ nâng cằm Kiều Chi Ảnh lên, nồng nàn hôn lên môi cô ta, cơ thể cũng bắt đầu ép xuống...

"Đợi chút! Đi tắm rửa đi anh!" Kiều Chi Ảnh túm lấy bàn tay to của Lôi Tuấn Vũ đang sục sạo trên người mình, nũng nịu giục giã.

Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cứng người lại, hắn mấy ngày nay luôn muốn Kiều Chi Ảnh, nhưng lại không thể làm được. Lúc này Kiều Chi Ảnh cự tuyệt hắn làm cho hắn cảm thấy nhục nhã và thất bại. Chẳng lẽ cô...

"Anh yêu, yên tâm, lần này để em làm, em bảo đảm anh..." Kiều Chi Ảnh đôi mắt mị hoặc nhìn Lôi Tuấn Vũ, "Bảo đảm anh..." Đầu lưỡi vươn ra khẽ liếm môi, vô cùng quyến rũ để lộ ra hàm răng. Một bàn tay lén đặt lên quần hắn, nhẹ nhàng vỗ về đùa bỡn với nơi mẫn cảm của hắn, làm hắn bắt đầu dựng đứng lên.

Lôi Tuấn Vũ khẽ nhếch môi, nheo mắt lại, cô đã thay đổi, trở nên càng thú vị hấp dẫn hơn! Ai dạy cho cô kỹ xảo dụ nhân này vậy? Không có lòng dạ nào truy cứu chuyện gì nữa, Lôi Tuấn Vũ lúc này lại một lần nữa khôi phục lại tự tin. Hắn nhanh chóng cởi quần áo, nhìn cơ thể cường tráng của mình, lại nhìn thân ảnh quyến rũ đang nằm trên sô pha mà cười gian xảo, rồi vội vàng bước vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy lập tức vang lên trong phòng tắm. Kiều Chi Ảnh nhanh chóng từ sô pha ngồi dậy, đi vào trong phòng ngủ thay một bộ đồ ngủ tơ tằm thật gợi cảm, bên trong không mặc chút nội y nào. Nhìn thấy mình trong gương, cô ta cực kỳ tự tin ưỡn ngực ra, vô cùng quyến rũ mà uốn éo trong phòng, nhếch môi nở nụ cười hoàn mỹ. Cô ta cuốn mái tóc dài bồng bềnh lên búi lại sau đầu, để lộ ra chiếc cổ yêu kiều. Thân hình gợi cảm nhất thời càng có thêm thần thái mị hoặc.

Đi đến phòng khách, cô ta kéo rèm cửa sổ lại, màu hồng cánh sen lãng mạn nhất thời tràn ngập toàn bộ phòng khách. Khung cảnh thế này, còn có gì có thể cản trở bọn họ được đây?

Đột nhiên, di động Lôi Tuấn Vũ vang lên, Kiều Chi Ảnh không chút chần chừ lập tức nghe luôn: "Alô?" Giọng nói mềm mại cơ hồ có thể vắt ra nước được vậy, đến cô ta còn phải giật mình. Cô ta chờ lâu lắm rồi sao? Nghĩ vậy liền cười thầm trong bụng.

"Alô? Xin hỏi có Lôi Tuấn Vũ tiên sinh ở đó không ạ? Đây là bệnh viện Quốc Lệ." Giọng nói của đối phương là đàn ông, nghe rất êm tai, tựa hồ như không có chút cảm giác nào trước giọng nói câu hồn của cô ta vậy.

Chỉ cần là nam nhân thì Kiều Chi Ảnh trước giờ đều cư xử rất dịu dàng: "À, anh ấy... giờ anh ấy không ở đây, có chuyện gì không ạ? Tôi có thể chuyển lời cho anh ấy."

Không biết tại sao, Kiều Chi Ảnh không muốn làm hỏng khung cảnh lãng mạn do cô ta một tay tạo ra lúc này. Nếu có chuyện gì quan trọng phá huỷ kế hoạch hôm nay của cô ta, thì chẳng phải cô ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Phải biết rằng, từ khi trở lại bên cạnh Lôi Tuấn Vũ, tuy hắn cực kỳ che chở, sủng ái cô ta, nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa thật sự làm tình cùng nhau lần nào.

Hắn ta luôn dừng lại ở thời khắc sau cùng. Cô ta hoài nghi không biết hắn có mắc bệnh gì không? Bất kể thế nào, cô ta không muốn làm hỏng sự hưng phấn hôm nay.

"Ồ, được rồi, là như vậy! Bệnh viện chúng tôi hai ngày trước có tiếp nhận một bệnh nhân bị tai nạn xe cộ, cô ấy tên Lãnh Tử Tình. Nhưng cô ấy đã hôn mê hai ngày nay! Chúng tôi phát hiện ra một giấy chứng nhận kết hôn trong túi áo khoác nam mà cô ấy mang bên người, chồng của cô ấy hẳn là Lôi Tuấn Vũ tiên sinh! Cô có thể chuyển lời lại cho anh ấy được không ạ?"

Kiều Chi Ảnh trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng một cô gái nước mắt đầm đìa đầy mặt bị vứt lại trong bệnh viện, vết thương đầy người nằm trong bệnh viện, cô đơn quạnh quẽ. Lãnh Tử Tình? Chẳng phải cô ta đang ở Hồ Nam sao? Tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ vậy? Buổi sáng không phải là Vũ còn gọi điện thoại cho cô ta sao? Khó trách là cô ta không tiếp điện thoại, thì ra là bị tai nạn xe? Nhưng tại sao hành lý của cô ta lại ở trên xe của Lôi Tuấn Vũ? Thật là kỳ quái! Xem ra Vũ hẳn là vẫn chưa biết!

"Được rồi, tôi biết rồi! Tôi sẽ chuyển lời lại cho anh ấy! Bệnh viện của anh là bệnh viện gì vậy? Địa chỉ là... Được, tôi nhớ rồi! Chúng tôi hiện ở rất xa, phải ngày mai mới có thể đến đó được. Anh có thể chăm sóc cô ấy giúp tôi được không?" Bán cầu não của Kiều Chi Ảnh nhanh chóng xoay tít, cô ta nhìn chằm chằm vào địa chỉ bệnh viện, con bé đó không phải ở Hồ Nam! Nó còn chưa bỏ đi!

"Vâng, yên tâm! Trong túi cô ấy có thẻ ATM, đủ trả tiền viện phí, chúng tôi còn mời chuyên gia đến thăm khám! Được rồi, tiểu thư, cô nhất định phải chuyển lời đến chồng của cô ấy nhé!" Đối phương gác máy.

Kiều Chi Ảnh nhìn chằm chằm vào di động một hồi lâu, quyết định không nói cho Lôi Tuấn Vũ biết, cô ta muốn tìm hiểu con nhóc Lãnh Tử Tình đó trước!

Kiều Chi Ảnh vội tra lại mục lục ghi nhớ cuộc gọi, định xoá bỏ số điện thoại này đi, thì Lôi Tuấn Vũ không biết ra khỏi phòng tắm từ khi nào đứng phía sau cô hỏi: "Ai gọi thế?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-368)