Người thừa kế gia tộc
← Ch.107 | Ch.109 → |
"Thế nào có cảm giác giống như người cổ đại vậy?" Lâm Duyệt kinh ngạc theo dõi hắn, hỏi: "Đây không phải là vi phạm luật hôn nhân sao? Ở Anh quốc như vậy cũng không hợp pháp nha!" Tuy rằng luật pháp Phương Tây khá cởi mở, nhưng là sớm đã thcự thi chế độ 1 vợ 1 chống mà?
"Pháp luật thứ này chỉ có thể áp chế cho người bình thường, người có chút tiền cũng chỉ là vô dụng thô." Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng cười nói.
"Đối với Cameron tiên sinh là vô dụng, vậy đối với anh khẳng định cũng vô dụng đúng hay không? Không phải anh đang muốn cưới tam cung sau đó luân phiên ân sủng mấy vị tiểu thê thiếp chúng tôi đó chứ?" Lâm Duyệt bĩu môi la lớn tiếng. Cameron gia tộc là đại gia đình, nếu pháp luật pháp cũng phải nể mặt bọn họ, vậy đương nhiên cũng sẽ nể mặt Mạc Lặc Nghị Phàm! Nàng mới không cần làm tiểu thiếp cho người ta đâu!
Mạc Lặc Nghị Phàm cười một tiếng, ở trên mũi của nàng nhéo một cái, nói: "Mới một phòng cũng đủ tra tấn anh đến điên rồi, còn dám ba phòng?" Lần lượt mất tích, lần lượt tìm kiếm, hắn chỉ còn thiếu chút nữa bị nàng đùa chết mà thôi.
"Ai biết anh ở trước em có từng cưới hay chưa, nếu quả có anh nhất định phải chết! Em... Em..." Lâm Duyệt 'Em' nửa ngày, cũng không có nghĩ ra được bản thân có thể thế nào, đánh hắn hay là giận hắn? Tựa hồ bản thân đều không chiếm được tý lợi thế nào nha.
"Em làm cái gì?" Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy nàng, cười tà nói.
"Em cũng muốn tìm cho tiểu Thư Tình tìm vài người ba ba đi." Bị buộc đến đường cùng Lâm Duyệt thốt ra mấy lời này, tức giận nhìn khuôn mặt đáng đánh đòn của Mạc Lặc Nghị Phàm. Quả nhiên, trên khuôn mặt tà ác lãnh đạm của Mạc Lặc Nghị Phàm, bỗng nhiên tràn ngập phẫn nộ, tóm lấy cằm dưới của nàng: "Em dám tìm thử xem?"
"Anh dám em liền dám." Lâm Duyệt không sợ chết trả lời.
"Em yên tâm, anh sẽ không để cho em có cơ hội tìm người thứ 2, thứ 3." Mạc Lặc Nghị Phàm hừ hừ nói, bởi vì hắn chưa từng có dự tính tìm người thứ 2, thứ 3. Trong lòng hắn, vĩnh viễn đều chỉ có một mình Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt nghe hắn nói như vậy, hắc hắc nở nụ cười, lập tức nghiêm trang hỏi: "Vậy còn Cameron phu nhân đâu? Bà ấy là người thế nào?" Dù sao cũng là người nổi danh trong gia tộc Cameron, tốt nhất vẫn nên hiểu biết một chút.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng, chần chờ một chút nói: "Em không cần tìm hiểu về bà ấy làm gì, tính bà ta hơi kỳ quái, sở dĩ sẽ không thích em." Tựa như không thích mẹ của hắn vậy.
"Kia... Vậy em nên đi ra hay cứ ở trong phòng này thôi?" Lâm Duyệt nghe hắn vừa nói như vậy, tâm trạng bỗng dưng lại buộc chặt hon ưmột chút, nguyên bản tưởng rằng không gặp phải bà bà như tưởng tượng, vạn vạn không nghĩ tới là, đau đầu là nàng có tới ba bà mẹ chồng.
"Em đừng lo lắng, hết thảy có anh ở đây." Mạc Lặc Nghị Phàm xoa đầu của nàng trấn an nói: "Phu nhân bà ta cũng không phải là người không biết phải trái, chẳng qua là tương đối phong kiến mà thôi, cứ tự nhiên là tốt rồi."
"Ân." Lâm Duyệt gật gật đầu, tuy rằng Mạc Lặc Nghị Phàm nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng không yên, lo lắng kế tiếp nên ứng phó thế nào toàn bộ người trên dưới trong Cameron gia tộc.
Hai người hàn huyên thật lâu sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng đập cửa, một nữ giúp việc có gương mặt Đông Phương mỉm cười nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, tam phu nhân gọi các người cùng đến chỗ đại phu nhân ăn cơm, hiện tại đã đến giờ."
"Đã biết." Mạc Lặc Nghị Phàm nói, nữ giúp việc lui ra ngoài sau. Dắt tay Lâm Duyệt nói: "Chúng ta đi qua đó ăn cơm, không cần khẩn trương, tùy ý là tốt rồi." Nói xong đánh giá nàng tà cười nói: " Em không phải luôn thực hỗn đản hay sao? Thế nào..."
" Tình huống Hiện tại không giống với." Lâm Duyệt tức giận đánh gãy lời nói của hắn, lần đầu tiên cùng mẹ chồng gặp mặt, thử hỏi có nữ nhân nào mà không khẩn trương? Một cử chỉ không biết lấy lòng sẽ sảy chân cả đời nha,
Khi hai người đi đến chỗ của Cameron phu nhân, tam phu nhân cùng tiểu Thư Tình đã ngồi ở bàn ăn, bên bàn trò rất lớn ngồi không ít người cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ, toàn là tóc vàng mắt xanh, đều đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá Lâm Duyệt.
Bị bọn họ nhìn chăm chú như vậy, Lâm Duyệt xấu hổ cơ hồ muốn tìm một cái hố mà chuy xuống, sau khi giới thiệu xong mới biết được, tất cả đều là anh chị em trai gái của Mạc Lặc Nghị Phàm. Lâm Duyệt nhất nhất chào hỏi từng người, nhung ưngay cả một cái tên cũng không nhớ kỹ, cũng không thể trách nàng, người ngoại quốc tên thật khó mà nhớ được nha.
"Ngồi xuống ăn cơm đi." Cameron phu nhân ra vẻ khách khí, cười nói. Mạc Lặc Nghị Phàm ở vị trí chủ nhà, cũng ý bảo Lâm Duyệt ở bên cạnh ngồi xuống.
Cameron phu nhân là người London Anhchính thống, toàn thân tản ra một cỗ hơi thở làm cho người ta không thể xâm phạm. Tóc hoa râm cuốn gọn, da thịt tuyết trắng có nếp nhăn quanh mắt in lại dấu vết của thời gian.
Lâm Duyệt 'Nga' một tiếng, đi đến bên người Mạc Lặc Nghị Phàm ngồi xuống. Sau đó bắt đầu quá trình ăn uống.
Tựa như cả thế kỷ trôi qua, bữa cơm này cuối cùng cũng đã xong, Cameron phu nhân kêu tam phu nhân, Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Lâm Duyệt ngồi lại trong phòng, bản thân đã ngồi lên sofa bằng da. Đi thẳng vào vấn đề nói: "Nghị, anh cả của cậu mất tôi không có trách cậu, bởi vì là hắn gieo gió gặt bão, cướp đoạt vị trí người kế vị của gia tộc nên phải chết."
Mạc Lặc Nghị Phàm cụp mắt, nghe lời nói trong miệng bà ta nói ra, nhớ tới mười năm trước người con thân sinh của Cameron tiên sinh, vì tranh chấp vị trí người thừa kế, không tiếc hạ độc thủ sát hại bản thân hắn. May mắn lúc trước Lãnh Phong ra tay cứu giúp, hắn mới không chết oan uổng. Ba năm trước đây, sau khi Lãnh Phong rửa tay gác kiếm, hắn dứt khoát trở lại Anh, đem tất cả những gì thuộc về mình lấy lại, đồng thời tàn nhẫn giết chết đại ca của bản thân thân. Gia tộc tranh đoạt chính là như vậy, hoặc là ngươi tử, hoặc là ta mất mạng!
Lâm Duyệt hoàn toàn nghe không hiểu Cameron phu nhân đang nói cái gì, có chút buồn chán ngồi ở trên sô pha, hai mắt bắt đầu không an phận lưu chuyển trong căn phòng xa hoa này.
*****
Cameron phu nhân tiếp tục mở miệng nói: "Cameron gia tộc là của cậu, vậy nên cậu phải có trách nhiệm để bảo vệ và duy trì sự ngiệp của một gia tộc lớn như vậy. Mà ta, vẫn đang còn có quyền làm chủ Cameron gia tộc."
"Phu nhân, nếu như tiếp theo người muốn nói đến chuyện hôn ước của tôi, như vậy xin mời dừng lại đi, bởi vì tôi sẽ không thay đổi ý nghĩ của chính mình" Mạc Lặc Nghị Phàm mặt không chút thay đổi mở miệng nói, hắn đã lờ mờ đoán được Cameron phu nhân muốn nói gì.
Cameron phu nhân sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, nhưng rất nhanh liền bị chính bà ta đè nén xuống. Nói: "Ta cũng không có không tiếp nhận vợ của cậu, cũng không có không thích nàng. Ta chỉ là muốn cậu cưới một cái cô gái người gốc Anh, sinh một đứa bé mang huyết thống Anh Quốc để sau này kế vị gia tộc. Những điều này đối với Lâm Duyệt mà nói, một chút tổn hại cũng không có."
Lâm Duyệt sửng sốt một chút, cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú với chuyện bọn họ đang nói, nàng không có nghe sai đi? Cameron phu nhân muốn Nghị ca ca của nàng lại cưới một người phụ nữ nữa? Nàng nghĩ thật đúng, Cameron gia tộc cũng giống như hoàng gia sao? Tam thê tứ thiếp?
Lâm Duyệt khẩn trương nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, đợi hắn đáp lại. Mạc Lặc Nghị Phàm cảm giác được ánh mắt của nàng, kiên định nhìn Cameron phu nhân nói: "Thực xin lỗi phu nhân, tôi không có cách nào y theo ý nghĩ của người mà làm, phu nhân xin yên tâm, tôi sẽ không khiến cho Cameron gia tộc không có người thừa kế."
"Nghị..." Tam phu nhân hô nhỏ một tiếng, nhắc nhở hắn chú ý khi nói chuyện, sauu đó vụng trôm liếc mắt một cái Cameron phu nhân đang sắp nổi giận đùng đùng, cảm thấy dâng lên một cỗ lo lắng.
Lâm Duyệt nghe được hắn nói như vậy sau đó trong lòng tuy rằng vui mừng, đồng thời cũng gióng như tam phu nhân mà lo lắng cho Mạc Lặc Nghị Phàm. Không thể tưởng được mối quan hệ trong địa gia tộc lại phức tạp như vậy, nàng thật là không ngờ tới nha!
Cameron phu nhân tức giận nói: "Nghị, cậu phải có trách nhiêm với toàn gia tộc, cậu biết chứ?" Bà không phải là muốn tranh dành cái gì, hết thảy những việc bà làm, đều là suy nghĩ vì Cameron gia tộc thôi. Cameron để ột kẻ hỗn huyết kế thừa, đã phá đi quy củ. Mà vợ Mạc Lặc Nghị Phàm là trăm phần trăm người Trung Quốc, cứ như vậy mà tiếp tục, Cameron gia tộc sớm hay muộn cũng bị thay thế bởi người nước ngoài mất thôi!
"Tôi vẫn luôn có trách nhiệm với gia tộc này, phu nhân, ngài cứ yên tâm." Mạc Lặc Nghị Phàm một chút chuyển biến cũng không có.
Tam phu nhân rốt cục nhịn không được nữa, cuống quít vội thay lời Cameron phu nhân nhắc nhở "Nghị, trước không cần cự tuyệt thẳng thừng như vậy. Phu nhân đang chuẩn bị yến tiệc tuyển chọn cho con, đến lúc đó sẽ có rất nhiều danh ngôn thục nữ tiến đến tham gia. Con từ từ tuỷen chọn, chọn một người mà bản thân thích."
Tam phu nhân cơ hồ là cắn răng khi nói ra những lời này, bởi vì nàng có thể tưởng tượng được Lâm Duyệt khi nghe được những lời này trong lòng sẽ đau xót thế nào.
Nhưng là không có cách nào, bà không thể để cho con trai mình có xích mích với Cameron phu nhân!
Nghĩ nghĩ rồi lại nói tiếp: "Nghị, con có thể không yêu quý bọn họ, không thương bọn họ, chỉ yêu Lâm Duyệt của con, tự do với cuộc sống của hai người."
Sau khi nói xong chuyển hướng Lâm Duyệt, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Duyệt Duyệt, an bài như vậy con sẽ đồng ý sao? Nếu con gì Nghị mà suy nghĩ, nên thông cảm cho nó, chỉ cần nhớ kỹ người nó yêu là con là đủ rồi, chỉ là muốn một đứa nhỏ mà thôi."
Lâm Duyệt cả kinh, nhìn sang Cameron phu nhân cũng đang nhìn bản thân mình, lại nhìn sang tam phu nhân một mặt cầu xin, môi mấp máy, gian nan phun ra vài chữ: "Con có không ý kiến." Nói xong mấy chữ này, trong lòng nàng mà bắt đầu nhỏ máu. Ai nói nàng không ý kiến? Nàng có rất niều ý kiến! Nhưng là... Đối mặt với loại tình huống này, nàng còn có thể nói không đồng ý sao?
"Mẹ! Vậy là mẹ lại muốn con đi nữa sao, ba năm hay là bảy năm nữa?" Mạc Lặc Nghị Phàm cảm giác được cảm xúc của Lâm Duyệt, bực mình liếc tam phu nhân, thanh âm lạnh lùng nói. Ý tứ thực rõ ràng, nếu lại bắt buộc hắn như vậy, hắn sẽ rời đi giống như trước đây, một chút tin tức cũng không để cho bọn họ biết. Chỉ tới khi bản thân ngày nào đó muốn trở lại thì lộ mặt ra một chút.
Nếu lần này không phải bởi vì đến Anh quốc tìm Lâm Duyệt, hắn căn bản cũng không nghĩ đến sẽ về nhà, lại càng không phải ngồi nghe kẻ khác an bài như vậy, hắn đã cảm thấy hối hận khi trở lại.
"Không! Nghị, con trăm ngàn không được như vậy." Tam phu nhân lo lắng nói, bà không biết còn được mấy lần ba năm, bảy năm nữa, thật sự không muốn ngày ngày không thấy con của chính mình, cô quạnh mà sống.
"Vậy đem nhết thảy ý nghĩ đáng chết này nuốt vào trong bụng đi, vĩnh viễn cũng đừng có nhắc lại trước mặt con nữa." Mạc Lặc Nghị Phàm nói xong, đứng dậy, dắt tay Lâm Duyệt hướng cửa phòng đi ra bên ngoài, để lại Cameron phu nhân cùng tam phu nhân một mặc kinh ngạc.
Lâm Duyệt đi theo Mạc Lặc Nghị Phàm trở lại phòng ngủ, Lâm Duyệt ngơ ngác ở trên sô pha ngồi xuống, không dám nhìn đến Nghị Phàm bưng ly rượu ở trên bàn hung hăng uống hết, biểu tình trên mặt lạnh lùng mà lại phẫn nộ, mọi người đều trầm mặc không nói gì.
Thời điểm uống xong hai ly rượu, Mạc Lặc Nghị Phàm rốt cục đi tới, vươn tay cánh tay, một tay đem Lâm Duyệt từ trên sô pha kéo lên. Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, ở tình huống chưa kịp chuẩn bị mà tiến nhập vào trong lòng hắn.
"Nghị ca ca..." Lâm Duyệt hô lên một tiếng, ngẩng đầu chuẩn bị trách móc, không ngờ khi vừa tiếp xúc đến ánh mắt thâm thúy cực nóng bỏng của Mạc Lặc Nghị Phàm, sau đó trước mặt bỗng tối sầm, một nụ hôn đầy giận dữ tập kích tới. Thật sâu hôn lên môi của nàng, nụ hôn đó còn mang theo cả sự nồng nhiệt.
Lâm Duyệt trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt này, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào đáp lại nụ hôn không chút ôn nhu này của hắn.
Chỉ có thể giơ hai tay lên vẫn không nhúc nhích giương mắt nhìn hắn, cùng đợi cho đến khi hắn rời khỏi môi mình.
Thật lâu sau, Mạc Lặc Nghị Phàm mới buông nàng ra, nắm cằm của nàng hờ hững nói: "Em yên tâm, trừ em ra, đời này anh cũng không bao giờ gặp mặt nữ nhân khác, lại càng không bao giờ cưới bọn họ."
"Nhưng là, em không thể sinh được con trai tóc vàng mắt xanh." Lâm Duyệt thở dài nói. Cameron phu nhân đã nói rất rõ, người kế thừa trong tương lai của gia tộc Cameron phải là con do phụ nữ người Anh sinh ra.
*****
"Chuyện này không cần em quan tâm, bản thân anh sẽ đem sự tình xử lý tốt. Em chỉ cần để ý đừng để cho chuyện khác xảy ra là được." Mạc Lặc Nghị Phàm kiên định mở miệng nói, ánh măt smàu lam nhạt vô cùng chân thành.
"Em không muốn anh phải khó xử." Nhưng là nàng lại càng không muốn nhìn đến hắn cưới khác cô gái, trong lòng nàng thật mâu thuẫn, chuyện quan trọng như vậy, nàng làm sao có thể làm như không có chuyện gì được? Làm sao có thể an tâm cơ chứ?
Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa hôn môi của nàng, ôn nhu an ủi nói: "Bảo bối, anh nói rồi bản thân anh sẽ tự xử lý, yên tâm đi."
Lâm Duyệt nhìn bộ dáng hắn một mặt định, trong lòng càng thêm lo lắng, y theo cá tính của Mạc Lặc Nghị Phàm, hắn sẽ không chịu nghe theo an bài của Cameron phu nhân. Nói như vậy, nhất định sẽ gây xích mích cùng Cameron phu nhân, tất nhiên sau đó sẽ rất khó khăn.
Mà nàng, thân là nữ nhân của Mạc Lặc Nghị Phàm, cái gì cũng không có thể nói, không có thể làm, bởi vì làm như thế nào đều là sai cả. Đành phải nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, coi như là đáp ứng Mạc Lặc Nghị Phàm vậy.
Sau lần đó, Lâm Duyệt không còn có gặp qua Cameron phu nhân, cũng không có nghe Mạc Lặc Nghị Phàm nhắc tới chuyện này, vốn tưởng rằng sự tình này đã giải quyết xong. Không nghĩ tới thời điểm sáng sớm hôm nay tỉnh lại liền nhìn đến một đám người hầu đang ở hoa viên quyét tước thu dọn gì đó.
Mà tam phu nhân thì ở một ben chỉ trỏ, phân phó gì đó. Lâm Duyệt tò mò đi quatam phu nhân nhìn đến nàng đi đến, trên mặt hiện lên một tia xin lỗi, không được tự nhiên nói: "Duyệt Duyệt, buổi sáng tốt lành."
"Phu nhân buổi sáng tốt lành." Lâm Duyệt nhìn liếc mắt quét qua một cái bốn phía, tò mò hỏi: "Phu nhân, đây là đang làm cái gì?"
"Ân..." Tam phu nhân cân nhắc một chút, thở dài nói: "Duyệt Duyệt, con cũng biết, Cameron phu nhân cố ý mở yến hội tuyển chọn cho Nhị, ta cũng chỉ biết làm theo thôi."
Trong lòng Lâm Duyệt cả kinh, rốt cục minh bạch là chuyện gì đang xảy ra, nguyên lai chuyện tìm nữ nhân cho Mạc Lặc Nghị Phàm còn chưa có qua đi. Gian nan khẽ động khóe môi, hướng tam phu nhân mỉm cười nói: "Phu nhân, con đã rõ."
Thân là nữ nhân, lại cùng là người của Cameron gia tộc, tam phu nhân tự nhiên cũng lí giải được tâm tình của nàng giờ phút này. Bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Duyệt Nhi, con trăm ngàn đừng trách Nghị, nó không phải cố ý, thân là người thừa kế gia tộc, nó cũng thực bất đắc dĩ, nhìn ra được nó thật sự yêu con, như vậy là đủ rồi, còn hơn hết thảy không phải sao?"
"Đúng vậy, phu nhân." Lâm Duyệt gật đầu một cái, nỗ lực kìm nén thương cảm của bản thân. Sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Phu nhân, con về phòng trước."
"Ừ con đi đi." Tam phu nhân nói xong xin lỗi, Lâm Duyệt liền xoay người đi vào phòng, thời điểm đi lên lầu hai, vừa khéo gặp được Mạc Lặc Nghị Phàm đang từ phòng ngủ đi ra. Thoạt nhìn dáng vẻ giống như thực khẩn trương, vừa nhìn đến nàng, cuống quít cầm tay nàng, vội la lên: "Duyệt Nhi, emvừa mới đi đâu? Làm anh sợ muốn chết?"
Vừa tỉnh lại cảm giác thấy nàng không có ở đó, Mạc Lặc Nghị Phàm thật sự vội muốn chết, đối với cô vợ bé nhỏ này hắn thật là sợ, không an tâm được nha. Chỉ cần nhất thời nhìn không tháy nàng, trong lòng sẽ không nỡ.
"Nghị ca ca, anh yên tâm đi, em nói rồi em sẽ không trốn nữa." Lâm Duyệt chua sót nói, bởi vì nàng thương hắn, cho nên, nàng không lại dễ dàng lựa chọn rời đi, mặc kệ là phát sinh sự tình gì.
"Vậy là tốt rồi." Mạc Lặc Nghị Phàm đem nàng ôm vào trong lòng, thở dài sau đó ở bên tai của nàng nói: "Duyệt Nhi, chúng ta đi ra ngoài dạo phố London đi, sau đó ở bên ngoài ăn cơm rồi về, chúng ta còn chauw có cùng nhau dạo London bao giờ nha, được chứ?"
Trong lòng Lâm Duyệt rõ ràng Mạc Lặc Nghị Phàm vì sao phải làm như vậy, hắn không muốn tham gia yến hội đêm nay, nhưng là, đêm nay hắn là nam nhân vật chính nha, làm sao có thể không tham gia? Hiện tại mọi người đềuở ngoài kia ra sức mà chuẩn bị, nếu buổi tối không thấy được nam nhân vật chính, không vội điên rồi mới là lạ!
"Được rồi, anh biết em thích nhất là đi dạo, hôm nay chỉ hai người chúng ta được không?" Mạc Lặc Nghị Phàm tuy rằng là đang trưng cầu ý kiến của nàng, nhưng cũng không có chờ đợi câu trả lời của nàng, cũng đã lôi kéo nàng hướng lầu một đi đến.
Đi ra khỏi lâu đài, bảo tôi tớ chuẩn bị xe, thời điểm xe đang muốn khởi động, tam phu nhân vội vàng chạy tới, thở gấp nói: "Nghị, Duyệt Duyệt, hai con muốn đi chơi sao? Nhớ rõ sớm một chút trở về, đừng để cho tân khách chờ."
Lâm Duyệt nhìn về phía Mạc Lặc Nghị Phàm, người này lại lạnh lùng mà ra lệnh cho lái xe nói: "Lái xe." Xe liền khởi động, chạy đi ngay trước mặt tam phu nhân, thẳng hướng cổng trang viên mà đi,
Ở ngã tư đông đúc nhất ở London mà xuống xe, đuổi lái xe đi sau đó Mạc Lặc Nghị Phàm dắt nàng hành tẩu ở trong dòng người. Lâm Duyệt ngơ ngác nhìn ngã tư đường trước mắt này, vô luận như thế nào đều không thể cao hứng lên được. Đoạn thời gian trước, nàng vẫn là một mình ở ngã tư đường này rơi lệ, hôm nay cư nhiên có thể cùng Mạc Lặc Nghị Phàm năm stay mà đi. Nhưng là, nàng vẫn như cũ không có cách nào vui vẻ được.
Biết rõ Mạc Lặc Nghị Phàm là yêu nàng, không muốn cưới nữ nhân khác, nhưng nàng vẫn là thực lo lắng, bên trong hoa viên của Cameron gia tộc, sắp diễn ra một buổi tiệc vô cùng long trọng, Cameron phu nhân sẽ ở trong yến hội kia mà chọn cho Mạc Lặc Nghị Phàm, cùng chia sẻ nam nhân với nàng. Bộ dáng này, muốn nàng làm sao có thể vui vẻ được đây?
"Duyệt Nhi, em đừng không vui, anh biết em không thích nơi này, ngày mai chúng ta trở về Trung Quốc, được chứ?" Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu dừng ở nàng, ôn nhu trấn an nói.
"Nghị ca ca, anh để cho em không vui nửa ngày thôi, nửa ngày là tốt rồi." Lâm Duyệt trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi nói. Dù sao hắn sắp kết hôn cùng nữ nhân khác, nàng có muốn giả vờ vui vẻ cũng không được nha.
"Nửa ngày cũng không cho." Mạc Lặc Nghị Phàm bá đạo mệnh lệnh nói: "Anh muốn em mỗi giờ mỗi khắc đều vui vẻ, em phải làm được như vậy cho anh."
← Ch. 107 | Ch. 109 → |