Vay nóng Tima

Truyện:Người Mẹ Vị Thành Niên - Chương 090

Người Mẹ Vị Thành Niên
Trọn bộ 115 chương
Chương 090
Đổi thân phận
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Lazada


Ngồi ở trong xe, Diệp Tường Phi nhếch khóe môi yên tĩnh lái xe, Lâm Duyệt thỉnh thoảng lại quay đầu vụng trộm nhìn hắn, cuối cùng vẫn là không có nhịn xuống lòng hiếu kỳ, hỏi: "Diệp tổng, tôi có thể hỏi một chút không, vừa mới ban nãy xảy ra chuyện gì thế?"

"Cô rất muốn biết sao?" Diệp Tường Phi nhanh chóng nhìn nàng liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói.

"Không! Không làm thế nào cũng không thể rõ được, tôi chỉ là tò mò, cái tên Long Hạo Hiên trước khi đi làm sao lại nói với tôi..... Ý là Diệp Giai nói như vậy chứ?." Lâm Duyệt ha ha cười gượng nói.

Diệp Tường Phi cứng lại, 'két' một tiếng đem xe dừng ở ven đường, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng: "Long Hạo Hiên? Cái tên bắt tay với cô trước khi chạy đi kia?"

"Đúng vậy....." Lâm Duyệt theo dõi hắn gật đầu.

"Cô làm sao có thể biết hắn ta? Hắn rốt cuộc là loại người nào?" Diệp Tường Phi khiếp sợ hỏi, Lâm Duyệt cư nhiên nhận thức hắn? Trách không được hắn lại dùng loại ánh mắt này xem Lâm Duyệt, nói những lời quái dị với nàng!

"Tôi....." Lâm Duyệt nghĩ nghĩ: "Tôi chỉ biết hắn gọi là Long Hạo Hiên, chuyện khác cái gì cũng không biết, sở dĩ cũng không thể nói là quen biết, Diệp tổng, anh cũng không biết anh ta sao?" Nói xong một mặt nghi hoặc nhìn Diệp Tường Phi.

Diệp Tường Phi làm như không có nghe đến vấn đề nàng nói phía sau, trầm tư thấp giọng nói: "Khó trách Long thị lại xoay vần tốt như vậy, nguyên lai là phía sau màn cò có cao nhân chỉ điểm!" Hắn phía trước vẫn còn cảm thấy rất kỳ quái, bằng cái tên tiểu tử ngốc Long Thiên Minh kia, Long thị căn bản là không có khả năng sống được đến ngày hôm nay, nhưng là Long thị lại hoạt động ngày càng tốt, , thậm chí so với ba năm trước đây phải nói là rất tốt!

"Ai là cao nhân? Long Hạo Hiên sao?" Lâm Duyệt tò mò hỏi.

"Đúng vậy, một người rất hiểm độc trong thương giới người này rất đáng chú ý!" Diệp Tường Phi nhẹ nhàng mà nói, trầm ngâm n sau một lúc lâu mới khởi động xe, tiếp tục đi.

Kỳ thi vào trường cao đẳng cuối cùng cũng qua đi, Lâm Duyệt ngay cả kiểm tra lại đáp án cũng lười, bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị cùng Mạc Lặc Nghị Phàm đi Ý.

Ngày hôm sau buổi sáng mười một giờ máy bay cất cánh, Lâm Duyệt nằm ở trên giường, một đêm đều không có chợp mắt, tinh tế nghĩ lại những lời ngày đó Diệp Giai nói với nàng ở trong quán cà phê.

Diệp Giai nói muốn đem Mạc Lặc Nghị Phàm tặng cho nàng, nhưng là, nàng làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự có thể chỉ yên lặng ở xa xa nhìn nam nhân mà mình yêu mến sau đó lại yên lặng chờ chết sao?

Bản thân nàng làm sao có thể ích kỷ như vậy chiếm lấy những gì thuộc về cô ấy chứ? Diệp Giai lại là một nữ hài tử thiện lương đáng yêu như vậy.

Do dự hồi lâu sau, nàng nhắn cho Diệp Giai một tin nhắn, nói cho cô thời gian cùng số hiệu của chiếc máy bay. Nàng không biết Diệp Giai có thể nhận được tin nhắn của bản thân nàng hay không, không biết điện thoại của cô ấy có bị Diệp Tường Phi phát hiện, tịch thu hay không!

Phỏng chừng trễ như vậy Diệp Giai đã đi ngủ rồi, Lâm Duyệt ôm di động khó khăn ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, rửa mặt chải đầu sạch sẽ rồi lấy hành lý đi xuống lầu.

Dưới lầu, tiểu Thư Tình cũng giống y như bản thân nàng ôm một túi hành lý lớn, cao hứng phấn chấn hét lên: "Mẹ, mẹ nhanh chút, máy bay đều phải bay đi, không đi được tới Ý mất!"

"Máy bay sẽ chờ con, yên tâm đi!" Lâm Duyệt cười trấn an nói, chậm rãi rồi đi xuống.

Mạc Lặc Nghị Phàm tiến lên, giơ tay vuốt vuốt khuôn mặt của nàng, tinh tế nhìn chăm chú vào nói: "Ngày hôm qua không ngủ được sao?" Nhìn thấy bộ dáng mỏi mệt của nàng hắn thật đau lòng.

"A? Sắc mặt của em rất khó nhìn sao? Em trở về trát một chút phấn là ổn rồi." Lâm Duyệt nói xong, xoay người hướng trên lầu chạy tới, nhìn khuôn mặt thiếu sức sống trong gương, thở dài, bắt đầu thực thi một loạt ăn diện.

Trát phấn xong, quả nhiên thấy tinh thần hơn, thế này mới vừa lòng một lần nữa trở lại dưới lầu, cùng Mạc Lặc Nghị Phàm còn có tiểu Thư Tình cùng ăn bữa sáng, ăn xong bữa sáng sau đó trực tiếp chạy tới sân bay.

Ở trong đại sảnh phòng chờ, Lâm Duyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Giai đang trốn ở góc phòng si ngốc nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm.

"Em đi toilet một chút." Lâm Duyệt nói xong, liền bước nhanh hướng toilet đi đến, Diệp Giai đọc đã hiểu ý tứ của nàng, vào toilet theo Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt xoay người, đưa cho Diệp Giai trong một cái gói lớn nói: "Đi thôi, đem bộ quần áo này thay ra, đây là phiếu đăng ký của em." Nói xong cầm phiếu đăng ký đẩy vào tay Diệp Giai.

Diệp Giai kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, khó hiểu hỏi: "Có ý tứ gì?"

"Cùng Nghị ca ca đi Ý, sau đó tìm cơ hội nói cho anh ấy, chị là Diệp Giai, mẹ Thư Tình." Lâm Duyệt nghiêm trang nói, quyết định này, là kết quả sau 1 đêm lo lắng suy nghĩ của nàng, nàng vẫn là không có cách nào mà ích kỷ giả mạo Diệp Giai hưởng thuc cuộc sống tốt đẹp này.

"Không! Lâm Duyệt, chị đã nói rất rõ ràng với em rồi, chị không nghĩ sẽ trở lại bên cạnh anh ấy." Diệp Giai theo bản năng cự tuyệt nói, không phải là không nghĩ muốn mà là không thể! Không thể trở thành gánh nặng của hắn!

"Không cần nói nhiều nữa, còn có 10 phút sẽ đến giờ đăng ký, Diệp Giai, hạnh phúc là không được đưa đến đẩy đi, nó là của chị, chị nên cố gắng nắm chắc."

"Lâm Duyệt..... !"

"Nghị ca ca cùng tiểu Thư Tình ở bne ngoài chờ chị, nhớ rõ nhanh chút đi ra ngoài." Lâm Duyệt đánh gãy lời của cô, mạnh mẽ bắt cô cầm lấy này nọ, dứt khoát đi ra khỏi toilet, đi ra khỏi đại sảnh sân bay.

Ở thời khắc bước ra khỏi cửa sân bay kia, nàng nhịn không được quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua lệ sương, xuyên qua đám người, dừng ở trên người Mạc Lặc Nghị Phàm cùng tiểu Thư Tình đang vô cùng sôi nổi. Thấp giọng nói: "Hẹn gặp lại, Nghị ca ca, gặp lại, tiểu Thư Tình....."

*****

Diệp Giai sửng sốt thật lâu sau đó không thể không thay quần áo mà Lâm Duyệt đã chuẩn bị ình, đó là một bộ giống như đúc với bộ mà Lâm Duyệt mặc trên người. Rất xinh đẹp, cũng thực vừa người.

Hít vào một hơi thật sâu, khi đi ra khỏi toilet, hai chân của cô nhuyễn cơ hồ đi không được. Càng đến gầnmMạc Lặc Nghị Phàm, càng váng đầu hoa mắt, cả người run lên.

"Duyệt Nhi, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Mạc Lặc Nghị Phàm theo thói quen nâng lên cằm dưới của nàng càng dưới, thân thiết nói: "Nếu không thoải mái, chúng ta ngày khác lại đi."

Diệp Giai ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lăng lăng nhìn chăm chú vào hắn. Nhiệt độ cơ thể của hắn, như một luồng điện chạy tiến vào trong cơ thể của cô, mạnh đến tứ chi bải hoải. Thoải mái khiến cô choáng váng hoa mắt.

Nhưng là, cô vẫn là nỗ lực khống chế bản thân, không cho bản thân té xỉu ở trong lòng hắn. Hướng hắn mỉm cười, nói: "Em không sao, Nghị ca ca, em không sao..."

radio một lần thúc giục khách đi đăng ký, Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra: "Không có việc gì là tốt rồi, đi thôi." Nói xong một tay ôm lấy tiểu Thư Tình, một tay ôm lấy Diệp Giai hướng cửa đăng ký đi đến.

Trong lòng Diệp Giai khẩn trương đến mức sắp hít thở không thông, cảm giác được nam nhân mình yêu say đắm ôm vào trong ngực thực là ngọt ngào và hạnh phúc. Nàng cúi đầu, ánh mắt không dám ngẩng lên trên, sợ phải tiếp xúc với khuôn mặt khí suất của Mạc Lặc Nghị Phàm.

Vòng tay ôm ấp này, quen thuộc mà lại xa lạ, khiến cho cô có chút không được tự nhiên.

Cô thật sự phải quay về bên cạnh hắn sao? Lấy thân phận Lâm Duyệt để trở về? Rốt cuộc là Lâm Duyệt đang giả mạo cô hay vẫn là cô đang giả mạo Lâm Duyệt?! Giờ phút này, Lâm Duyệt nhất định là trốn ở chỗ tối khóc đi? Hạnh phúc qua đi, giờ còn lại tự trách cùng áy náy.

"Mẹ, con muốn ngồi trên đùi mẹ." Tiểu Thư Tình theo thói quen đưa ra yêu cầu này, khi nói chuyện, thân mình nho nhỏ đã bò từ trên đùi của Mạc Lặc Nghị Phàm đi đến trên đùi Diệp Giai.

"Được." Diệp Giai vui cười túm lấy thân mình nho nhỏ của nó, ôm lấy nó, tận lực làm cho bản thân bình tĩnh trở lại. Cũng không dám nói ra tình hình thực tế phía trước, cô là Lâm Duyệt, chính là Lâm Duyệt!

Diệp Tường Phi đã nói qua, cá tính Lâm Duyệt là vô cùng sinh động, nghịch ngợm gây sự. Hai năm trước Diệp Giai, cùng nàng cùng một loại cá tính. Dóng giả Lâm Duyệt, kì thực cũng là đang sắm vai bản thân mình mà thôi, cho nên nàng một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.

Thời điểm Nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, ở đáy lòng đâng lên một cỗ cảm giác xa lạ, chẳng lẽ nguyên nhân là do đã quên hắn sao? Hiện tại Mạc Lặc Nghị Phàm đối với cô mà nói, chính là một người xa lạ!

"Vì sao gần đây luôn dùng loại ánh mắt này nhìn anh?" Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng nghiêng đầu, mỉm cười vỗ về chơi đùa sợi tóc của nàng nói.

Trong lòng Diệp Giai khiếp sợ, ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, cười gượng nói: "Em vốn là muốn nhìn ngoài cửa sổ, ai ngờ bị anh chặn lại, ha ha." Trừ bỏ lý do sứt sẹo này, nàng rốt cuộc không thể nghĩ được lý do khác!

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Hoàn toàn không có phát hiện ra Lâm Duyệt bên cạnh có cái gì khác lạ, Mạc Lặc Nghị Phàm, hắn chết cũng không nghĩ đến trên đời này, thật sự có người có bộ dạng giống như đúc với Lâm Duyệt.

Máy bay đúng giờ hạ cánh, Mạc Lặc Nghị Phàm mang theo Diệp Giai cùng tiểu Thư Tình đi ra khỏi sân bay, Diệp Giai lập tức bị kiến trúc cổ kính lạ lẫm của Ý hấp dẫn.

Thành La Mã cổ kính xinh đẹp vẫn to lớn như cũ, mấy trăm năm trôi qua, không bị năm tháng phá hủy, những kỳ tích này thực khiến người ta không thể tin tưởng nổi. Trên nóc nhà thờ đức mẹ Maria có khắc biểu tượng to lớn của thần dân La Mã cổ đại, khiến cho du khách có cảm giác đang chìm vào bên trong thế giới thần thoại.

Nghị Phàm lấy thân phận khách du lịch đi thăm thú đến giữa trưa, nhưng hắn phi thường rõ ràng, mục tiêu cuối cùng của hắn là vị cao nhân gia tộc La Mã cổ danh tiếng cùng quyền uy kia. Nơi này chính là tổng bộ đoàn tập của gia tộc Dĩ Mã Lợi La.

Nhưng mà ngoài cửa được bảo vệ nghiêm ngặt, làm thế nào để tiến vào lâu đài được mới là một vấn đề nan giải. Hắn cuối cùng lựa chọn ở quán bar phụ cận tìm hiểu tin tức, thời điểm màn đêm buông xuống, hắn đem tiểu Thư Tình an trí ở khách sạn, bản thân mang theo Diệp Giai đến một quán bar xa hoa ở phụ cận chơi đùa.

Diệp Giai nhìn thấy nhân viên quá bar ăn mặc khá thoáng mát, còn có một đôi tình nhân đang áp tai thì thầm to nhỏ kia, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, hỏi: "Nghị ca ca, chúng ta tới nơi này làm cái gì?"

Tầm mắt linh động lại vẫn đang tò mò lưu chuyển ở bốn phía, hai năm cô đều không có tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài, tự nhiên cảm thấy tràn ngập tò mò cùng chờ mong với cuộc sống về đêm này.

"Đương nhiên là tới bồi dưỡng cảm tình nha." môi Mạc Lặc Nghị Phàm dán tại vành tai của nàng, tà ác ái muội thì thầm nói, khiến cho Diệp Giai một trận không được tự nhiên. Cảm giác kia giống như là lần đầu tiên thân thiết cùng một người đàn ông, cả người không được tự nhiên.

Rõ ràng cô thương hắn như vậy, mỗi ngày trong mộng trong đều là hắn, vì sao... khi hắn thân mật tiếp xúc cô lại có cảm giác không được tự nhiên như vậy? Là vì cô lâu lắm không có cùng nam nhân bên ngoài tiếp xúc trừ bỏ Diệp Tường Phi sao?

Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng cười, lôi kéo nàng đi đến một vị trí ở trong góc ngồi xuống, kêu một ly nước trái cây campari. Quan sát mọi người xung quanh, hi vọng có thể tìm được điều gì đó có lợi cho bản thân hắn..

Diệp Giai nhìn màu củ ly nước trái cây, đầu nhỏ chuyển động chung quanh, cảm thấy hưng phấn lại tò mò.

Thật lâu sau đó bỗng nhiên có một nam nhân có bộ dáng giống râu ria đi vào quán Bar, ước chừng khoảng 30 tuổi, mặc áo da hãng Hippie của Mĩ, xem ra là một tên du côn.

Người tới vừa mới tiến nhập quán bar, ông chủ quán bar liền xông tới, một phen sau khen ngợi lịnh lọt xong cung kính lui qua một bên, người nọ kiêu căng đến cực điểm, tiền hô hậu ủng kêu vài tên nam nhân có bộ dáng tương tự đứng vây quanh, thoạt nhìn chính là một tên cầm đầu băng đảng du côn.

Vừa ngồi lên ghế dựa, liền nhanh chóng bị vây bởi một vài nữ nhân hở ngực trần lưng, bắt đầu trái ôm phải ẵm hưởng thụ vui vẻ.

"Oa, đây là nhân vật nào nha?" Diệp Giai tò mò kinh hô một tiếng, toàn trường cũng chỉ có mình cô có ánh mắt tò mò với tên nam nhân kia, hơn nữa vẫn nhìn hắn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115)