Vay nóng Tima

Truyện:Người Mẹ Vị Thành Niên - Chương 064

Người Mẹ Vị Thành Niên
Trọn bộ 115 chương
Chương 064
Nữ tử thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Lazada


"Cô là yêu hay là ma?" Lâm Duyệt lăng lăng hỏi, vì sao cô ta giống như có quen bản thân mình? Vì sao biểu tình của cô ta có thể thong dong như vậy?

"Tôi gọi là Diệp Giai, không là yêu cũng không phải ma." Nữ tử ôn nhu cười nói, trên mặt thần sắc bệnh tật nhất thời tiêu thất không ít. Nhìn Lâm Duyệt nói: "Tôi nghe Tường Phi nói có một cô gái bộ dạng giống tôi như đúc, tôi cầu anh ấy thật lâu mới cho tôi thấy được cô đấy."

"Diệp Giai? Tôi không biết cô...."

"Tôi lớn hơn cô 2 tuổi, có lẽ là chị gái thất lạc của cô nga." Diệp Giai tủm tỉm cười, nhìn nàng.

"Cho dù là chị em ruột, cũng không có khả năng giống như vậy chứ?." Lâm Duyệt thấp giọng lẩm bẩm, lập tức nhìn chằm chằm cô ấy hỏi: "Chị làm sao có thể ngủ ở nơi này? Người thân của chị đâu?"

Nghe câu sau, vẻ mặt Diệp Giai tối sầm lại, trầm ngâm sau một lúc nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôi đã quên."

"Quên?" Lâm Duyệt lại lần nữa kinh ngạc hét lên. Diệp Giai khẽ gật đầu một chút: "Đúng vậy, tôi quên rất nhiều việc."

"Chị cũng không nhớ rõ bản thân có một người chồng và con gái?" Lâm Duyệt khẩn cấp hỏi, mỗi một câu nói, đều cảm thấy trong lòng bản thân đang nhỏ lệ, không hiểu sao lại thương cảm như vậy.

Diệp Giai lặng yên nhìn nàng, trong đầu lại lần nữa hiện ra một thân ảnh anh tuấn suất khí, người nam nhân kia luôn xuất hiện ở trong mộng, lại thấy không rõ khuôn mặt, chẳng lẽ là chồng của cô sao?

Diệp Tường Phi từng đã nói qua cô có yêu một người nam nhân, một người xuất thân từ xã hội đen cũng là sát thủ của thương giới, cô vẫn luôn tưởng rằng đây là lý do bịa đặt để nhốt cô lại đây. Lâm Duyệt cư nhiên cũng nói cô có chồng và con gái, vậy đó, đều là thật sao?

Cô lắc lắc đầu, ảm đạm nói: "Tôi không nhớ rõ...."

"Nhưng là hắn lại đang tìm chị đã hai năm rồi." Lâm Duyệt cả giận nói, nhớ tới Mạc Lặc Nghị Phàm luôn thân tình với bản thân mình, trong lòng liền khổ sở thay hắn.

"Lâm tiểu thư, thiếu gia ở bên ngoài kêu ngài." Lão quản gia vừa mới biến mất không biết khi nào đã trở về, giương giọng nhắc nhở nói, bỏ qua sự cố ý ở đánh gãy cuộc đối thoại của hai người.

Diệp Giai rất rõ ràng, Diệp Tường Phi không thích cô đi hỏi quá nhiều về chuyện tình trong qúa khứ, cho dù trong lòng có thiệt nhiều thiệt nhiều nghi vấn, nhưng là, vẫn không dám hỏi ra lời.

Thật vất vả mới có thể tiếp xúc với một người bên ngoài, cô cứ như vậy mà để mất cơ hội sao? Cảm giác được lão quả gia đang ở hướng bên này đi tới, tim Diệp Giai đập mạnh, nhìn Lâm Duyệt suy yếu hỏi: "Chồng của tôi... Tên gọi là gì?"

"Lâm tiểu thư, xin theo tôi đi ra ngoài đi." Lão quản gia đi đến, cung kính cũng không thất lễ nghiêm khắc nói, đối với Lâm Duyệt làm tư thế mời đi.

"Hắn gọi...." Lâm Duyệt ở bị lão quản gia cường ngạnh mời đi ra ngoài, chỉ tới kịp nói ra hai chữ như vậy, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Diệp Giai rời đi.

Cửa phòng lại lần nữa bị lão quản gia đóng lại, Lâm Duyệt muốn biết rõ ràng chân tướng đứng ở trước cửa thật lâu không muốn rời đi, nàng không nghĩ ra là, vì sao Diệp Tường Phi lại muốn dẫn nàng tới nơi này, lại vì sao không cho nàng cùng Diệp Giai nói chuyện.

Thậm chí nàng đều còn chưa kịp đem đồ gì đó do Diệp Tường Phi giao phó nàng đưa cho Diệp Giai, đã bị lão quản gia mời đi ra ngoài.

Trở lại trên xe, Lâm Duyệt một mặt nghi hoặc nhìn về phía Diệp Tường Phi, rõ ràng là đang đợi hắn nói cho nàng biết rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?

Nhưng Diệp Tường Phi lại không ý sẽ có mở miệng nói chuyện, khởi động xe, rời đi biệt thự xa hoa này. Hắn biết Lâm Duyệt nhất định sẽ hỏi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Sắc mặt Lâm Duyệt vẫn đang một mảnh trắng bệch, chưa thoát khỏi khiếp sợ để hoàn toàn khôi phục lại, nàng gắt gao bắt lấy tay vịn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Diệp Tường Phi hỏi: "Chị ấy rốt cuộc là ai?"

Diệp Tường Phi trầm ngâm một lát, khẽ mở miệng lạnh nhạt nói: "Không nên hỏi tôi về chuyện của cô ấy, tôi sẽ không nói cho cô biết."

"Vậy vì sao anh muốn dẫn tôi tới nơi này?" Lâm Duyệt bất mãn trừng mắt liếc hắn: "Anh cho tôi biết sự tồn tại của chị ấy, cũng không cho tôi biết chị ấy là ai, vì sao vậy?"

"Giai Giai cầu tôi, nói cô ấy muốn nhìn cô một chút, như thế, tôi liền mang cô đến đây." Diệp Tường Phi nói thực nhẹ nhàng mà bâng quơ, giống như chuyện này không có liên quan đến Lâm Duyệt vậy, giống như Lâm Duyệt không có ý nghĩa gì với hắn vậy.

"Nhưng là anh cũng không có hỏi qua tôi có đồng ý hay không?" Lâm Duyệt chán nản, hướng hắn rống lớn nói: "Dừng xe! Tôi muốn anh dừng xe!"

Diệp Tường Phi đem tay lái chuyển sang một bên, xe vững vàng đứng ở ven đường. Bởi vì sắc trời đã gần tối, căn bản nhìn không rõ lắm kiến trúc bốn phía, thậm chí Lâm Duyệt không biết nơi này là chỗ nào.

Hiện tại nàng, cũng căn bản không có tâm tư đi để ý tới việc khác, vừa vội vừa tức đối với Diệp Tường Phi nói: "Anh làm sao có thể khơi mào lòng tốt của tôi xong dùng bộ dáng này để báo đáp tôi? Diệp Tường Phi! Anh vì sao không nói rõ ràng cho tôi biết?!"

Bộ não suy nghĩ có một hồi cư nhiên lại có thể tuôn ra một tràng lưu loát đến như vậy, còn rất đúng ý hợp tình nha. Có lẽ người đang sốt ruột đều như vậy đi, Dù sao chuyện này cũng rất kỳ quái, rất dọa người nha!

"Thực xin lỗi, tôi quả thật là không có suy nghĩ đến cảm thụ của cô..." Diệp Tường Phi khẩu khí nhẹ nhàng nói, lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Duyệt, hắn cũng sợ ngây người, chính là hắn đem cảm xúc che dấu tương đối tốt mà thôi, khiến cho người ta nhìn không ra mà thôi.

"Chị ấy kêu Diệp Giai, cùng họ với anh, chẳng lẽ là em gái của anh sao?" Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi, cố gắng làm sao cho thật khéo, bọn họ có quan hệ gì nha?

Diệp Tường Phi gật đầu một cái, lập tức lạnh nhạt nói: "Bất quá không phải là do bố mẹ tôi thân sinh."

"Đó là ai sinh?"

"..."

Diệp Tường Phi lại lần nữa trầm mặc, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn dãy xe cộ ở phía trước, trong lòng cũng là một trận mãnh liệt mờ ảo, Lâm Duyệt thấy hắn cái gì cũng không chịu nói, gấp đến độ muốn biết ngay chân tướng hét lên "Chị ấy bị bệnh gì? Vì sao lại nằm ở nơi đó? Mọi thứ của chị ấy đâu? Chồng của chị ấy đâu? Chị ấy...!"

*****

Diệp Tường Phi uấn giận cầm chặt cánh tay của nàng, đem nàng mang tiến trong lòng, cúi đầu, hung hăng hôn lên cánh môi lải nhải liên hồi của nàng. Lâm Duyệt không dự đoán được hắn hành động như vậy, cả kinh trừng lớn hai tròng mắt, kinh ngạc trừng nhìn mắt hắn.

Diệp Tường Phi hôn nàng, uấn giận trên khuôn mặt khí suất tán đi, chỉ còn lại một mảnh là ôn nhu, khẽ nhắm mắt lại, cảm thụ được vị ngọt từ môi nàng.

Chỉ tới khi một giọt chất lỏng ấm áp xẹt qua môi hắn, hắn nếm phải vị mặn ẩm ướt mới mở mắt ra, đến cuống quít buông nàng ra. Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt trong màn đêm, cư nhiên có chút hoảng hốt.

Nước mắt Lâm Duyệt tựa như vỡ đê, vẫn chảy không ngừng, chảy xuống thấm ướt quần áo, cả sàn xe nữa.

"Vì sao lại khóc?" một bàn tay Diệp Tường Phi nâng cằm nàng lên, tay kia thì thay nàng lau đi nước mắt trên mặt, thâm thúy mâu quang lưu chuyển ở trên mặt của nàng.

"Tôi không biết..." Lâm Duyệt nghẹn ngào lắc đầu, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy lòng thật đau. Đau đến mức hô hấp đều cảm thấy thực khó khăn, là vì Diệp Tường Phi đột nhiên hôn nàng sao? Nàng biết căn bản không phải như thế. Lúc này nàng đâu còn có tâm tư đi so đo việc này?

Cảm giác trong lòng đột nhiên trong lúc này vô cùng hụt hẫng, vợ lạc mất của Mạc Lặc Nghị Phàm, mẹ đẻ của tiểu Thư Tình! Chị ta cư nhiên đã xuất hiện! Mà cái hư danh bị hiểu lầm của nàng rốt cục có thể tự do thoát khỏi một loạt những chuyện kỳ lạ này, không phải hẳn là nên cảm thấy vui vẻ sao? Vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy? Vì sao lại muốn khóc?

"Diệp Giai bị người ta hạ độc, bị bệnh, mất đi một ít trí nhớ, hai năm trước bắt đầu ở nơi này tĩnh dưỡng." Diệp Tường Phi đột nhiên mở miệng nói.

Lâm Duyệt ngừng nước mắt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, há mồm cứng lưỡi nói: "Hạ độc? Cái gì độc?" Hiện tại là cái thời đại nào, còn có người chơi trò hạ độc này sao?

"Một loại có thể làm cho người ta mất đi trí nhớ, sau đó từ từ chết đi." Diệp Tường Phi gắt gao nắm tay lái, cắn răng oán hận nói ra những lời này.

"Bị người nào hạ độc?"

Diệp Tường Phi trầm ngâm một lát, do dự nửa ngày mới mở miệng nói: "Ba năm trước đây, Diệp Giai bị một người sát thủ hắc đạo bắt cóc, một năm sau khi tôi tìm được cô ấy, cô ấy đã bị trúng độc, nhất định là tên sát thủ kia kê đơn cho cô ấy."

"Không có khả năng là hắn!" Lâm Duyệt mau miệng nói, kiên quyết nhìn hắn. Mạc Lặc Nghị Phàm yêu vợ như vậy, làm sao có thể hạ độc cô ấy? Tuyệt đối không có khả năng này!

Diệp Tường Phi nghi hoặc nhìn nàng, không rõ nàng vì sao nàng lại phản ứng lớn như vậy. Lâm Duyệt cứng lại, cũng cả kinh thấy bản thân phản ứng quá nhanh, không được tự nhiên cúi thấp đầu, nói: "Tôi chỉ là cảm thấy, một sát thủ hẳn là sẽ không xuống tay đối với nữ nhân, hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì đúng không?"

" Điều mà Diệp Giai không nên nhất chính là yêu tên sát thủ kia!" Diệp Tường Phi lạnh lùng gầm nhẹ nói: "Yêu rồi sau lại quên hắn là ai, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn!"

Lời nói của hắn tàn nhẫn, khiến trong lòng Lâm Duyệt khiếp sợ. Sát thủ mà hắn đang nói chính là Mạc Lặc Nghị Phàm! Nhưng là hắn lại không biết, nếu đã biết rồi, sẽ như thế nào?

"Chuyện này trong đó, nhất định là có ẩn tình gì khác." Lâm Duyệt ngơ ngác nói.

Diệp Tường Phi chính là cười khổ một chút, khởi động xe tiếp tục ra đi, xe chạy bay nhanh như trốn, Lâm Duyệt thế này mới cả kinh thấy chỗ này là cỡ nào xa lạ. Nếu lần sau lại đến, nàng tuyệt đối là không tìm được đường về.

Như thế, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Diệp Tường Phi nhếch khóe môi hỏi: "Diệp tổng, đây là nơi nào?"

Diệp Tường Phi liếc qua kính xe nhìn nàng liếc mắt một cái, nói: "Cô vẫn là không cần biết đến thì tốt hơn, về sau đều không cần gặp lại cô ấy, cũng không cần nói cho cô ấy biết một vài chuyện có thể kích thích đến trí nhớ của cô ấy." Hắn cố ý lái xe chạy vòng vòng, mục đích chính là khiến nàng mất đi khả năng nhận biết hướng đi, khiến cho nàng rốt cuộc tìm không thấy chỗ này.

"Vì sao?" Lâm Duyệt khó hiểu.

"Quên người đàn ông kia, đối Diệp Giai mà nói là một chuyện tốt, tôi cũng không muốn cô ấy nhớ tới đoạn ký ức kia." Diệp Tường Phi nhàn nhạt nói, trong thanh âm có rõ ràng là mệnh lệnh.

"Có lẽ đối phương cũng rất yêu chị ấy." Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng nói.

Giọng Diệp Tường Phi mỉa mai cười lạnh nói: "Tình yêu của xã hội đen, không thể coi là tình yêu tốt đối với phụ nữ." Nói xong, hắn không có nói nữa, Lâm Duyệt cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng cảm thấy thật đồng tình với Diệp Giai, không chỉ có là vì bệnh của cô ấy, mà là bởi vì chị ấy cũng rất rất yêu người chồng đã thất lạc hơn 2 năm kia.

Chị ấy sẽ chết sao? Ý tứ của Diệp Tường Phi là thời gian của chị ấy đã không còn nhiều lắm, nếu Mạc Lặc Nghị Phàm biết được nhất định sẽ thực thương tâm đi, hắn yêu chị ấy như vậy nha.

Lâm Duyệt trở lại chỗ ở liền ghé vào trên giường khóc lớn lên, khiến cho Lưu Tuyết chân tay luống cuống nhìn nàng tò mò hỏi: "Duyệt Duyệt, Diệp tổng đã ăn mất cậu sao? Làm sao khóc thương tâm như vậy? Nếu thật là như vậy cậu hẳn là cao hứng mới đúng nha!"

Lâm Duyệt căn bản không có tâm tư cùng cô ta tán gẫu vui đùa, cầm lấy di động muốn gọi điện thoại cho Mạc Lặc Nghị Phàm, lại có chút do dự.

Nàng đột nhiên phát giác nguyên lai bản thân đã thương hắn. Yêu tiểu Thư Tình! Nhưng là hiện tại lại đột nhiên muốn nàng buông tha tình yêu này, nàng làm sao có thể không thương tâmn chứ?

Sau khi Mạc Lặc Nghị Phàm phát hiện bản thân nhận sai người, liền biến mất khỏi cuộc sống của nàng, nhưng là, trời biết nàng có bao nhiêu không nỡ chứ, đời này, vì sao nàng lại không thể có tình yêu chân chính của một người chứ?

"Cậu không phải là thất tình chứ?" Lưu Tuyết tiếp tục lắm miệng nói.

Không nghĩ tới Lâm Duyệt gật đầu, nức nở 'Ân' một tiếng. Lưu Tuyết tức giận sau đó mắt trợn trắng, nói: "Thất tình tính cái gì nha? Đây cũng đâu pahỉ lần đầu tiên của cậu chứ"

"Nhưng mà hiện tại mình lại khổ sở, so với trước kia càng khổ hơn gấp vạn." Trước kia đều là do mê luyến soái ca, sau lại đột nhiên phát hiện căn bản hắn ta không đẹp dẽ gì giống như bề ngoài bởi vậy nên không thích nữa. Lúc này người nàng yêu là Mạc Lặc Nghị Phàm, người đàn ông kia ưu tú tới cực điểm a.

*****

"Nhưng mà hiện tại mình lại khổ sở, so với trước kia càng khổ hơn gấp vạn." Trước kia đều là do mê luyến soái ca, sau lại đột nhiên phát hiện căn bản hắn ta không đẹp dẽ gì giống như bề ngoài bởi vậy nên không thích nữa. Lúc này người nàng yêu là Mạc Lặc Nghị Phàm, người đàn ông kia ưu tú tới cực điểm a.

"Không phải là Diệp tổng chứ? Nhất định là như vậy, cậu luôn luôn đều thực không biết tự lượng sức mình yêu đương loạn lên, lúc này càng khoa trương nha, mê đến Diệp tổng nữa cơ đấy, ha ha." Lưu Tuyết cười to hai tiếng, sớm đã cảm thấy quen với chuyện nàng thất tình sau đó tàn phá tinh thần bản thân mình. Cười xong tiếp tục nói: "Bất quá không nỗ lực làm sao mà biết không được chứ? Hạnh phúc là chuyện tình cả đời, vốn không được bỏ lỡ. Thân ái, thử đi, mình sẽ chuẩn bị tinh thần chờ đợi cậu đi thử!"

Tuy rằng cô cũng yêu Diệp tổng, bất quá cô lại biết thân biết phận, sẽ không đi làm mấy việc đẹp mặt kia. Vẫn là chờ giảm béo thành công rồi nói sau, bất quá phỏng chừng khi đó Diệp tổng sớm đã con cháu đầy đàn nha.

Lâm Duyệt thơ thẩn từ trên giường ngồi dậy, sờ soạng nước mắt trên mặt, nhìn nàng hỏi: "Nếu là chồng của người khác thì thế nào?"

"Nếu cậu có thể mang đến hạnh phúc cho hắn, thì chuyện đó có là gì chứ?" Lưu Tuyết không cho là đúng nói.

"Nhưng như vậy là đối xử tàn nhẫn với một người khác." Tàn nhẫn đối với Diệp Giai, nàng sao còn có thể làm tổn thương đến người đang thương tích đầy mình như Diệp Giai chứ? Cô gái kia có bộ dáng giống như đúc với bản thân nàng!

"Tình yêu nguyên bản không có hai từ công bằng." Lưu Tuyết không bỏ mất thời cơ đem bản thân từng trải qua một đống tiểu thuyết ngôn tình nói toàn những lời như trong kịch.

Lâm Duyệt ngơ ngác tựa vào đầu giường, nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay. Hiểu rõ Diệp Giai đã ốm yếu đến không thể xuống giường, hơn nữa đã quên đi chồng mình, nàng còn có thể tiếp tục thương hắn sao?

Mạc Lặc Nghị Phàm thì sao? Khi hắn biết vợ yêu của mình rất nhanh sẽ chết đi, nhất định sẽ thương tâm đến chết đi? Nghĩ nghĩ, Lâm Duyệt biến dần dần thành giấc ngủ. Dây dưa trong mộng, vẫn như cũ là chuyện tình yêu hận thù phức tạp này....

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Duyệt bị một trận tiếng chuông di động đánh thức, nàng tùy tay không kiên nhẫn vớ lấy cái di động trên mặt bàn, bật lắp ra, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai hỏi: "Ai nha?"

"Bảo bối, chào buổi sáng." Đầu dây bên kia đầu truyền đến giọng nói từ tính trầm thấp của Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron, Lâm Duyệt nháy mắt từ mơ hồ thanh tỉnh trở lại, theo bản năng ngồi dậy hỏi: "Anh tìm tôi có việc sao?"

"Có, anh ở dưới lầu chờ em." Mạc Lặc Nghị Phàm nói.

Lâm Duyệt lại là sửng sốt, đi chân trần lao ra cửa sổ, đem cái đầu tổ quạ vươn ra ngoài cửa sổ cúi xuống nhìn lại. Đúng vậy, tầng dưới cùng với một chiếc xe hòa nhoáng, một người đàn ông khí suất đang cầm điện thoại tựa vào cửa xe kia chính là Mạc Lặc Nghị Phàm.

Tuy rằng nàng ở tại lầu 9, có điểm nhìn không rõ lắm, nhưng là nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra kia là hắn. Vừa tỉnh lại liền bị cả kinh vây nhốt, thậm chí đã quên mất chuỵen xảy ra tối hôm qua, đã quên sự tồn tại Diệp Giai. Trong lòng ẩn ẩn dâng lên một cỗ vui mừng không hiểu, lại cắn đầu lưỡi giả bộ đang rất bình tĩnh nói: "Chuyện gì, anh nói qua điện thoại đi"

"Bảo bối, anh cũng có thể đi lên ôm em xuống dưới."

"A! Vẫn là không cần! Tôi tự mình đi xuống." Lâm Duyệt cuống quít quát vào điện thoại, chạy loạn trong phòng bắt đầu lấy tốc độ nhanh nhất thay quần áo, rửa mặt. Nàng một chút cũng không dám hoài nghi đến sự gan dạ và sáng suốt của Mạc Lặc Nghị Phàm, đừng nói ôm nàng xuống lầu, trước mặt người trên toàn thế giới hắn còn có thể hôn nàng nha.

"Duyệt Duyệt, cậu vội cái gì đâu? Ầm ĩ muốn chết!" Lưu Tuyết không kiên nhẫn kéo chăn trùm qua đầu.

Nửa phút sau, thấy Lâm Duyệt không đáp, như thế kéo chăn ra lại hỏi: "Lâm Duyệt, cậu gấp như vậy muốn đi đâu?"

Lâm Duyệt vung lược ra sức chải một lọn tóc rối, cũng không quay đầu lại vừa thở vừa nói: "Cái tên mặt rỗ kia đuổi đến đây tìm vòng cổ, tmình đi xuống gặp hắn."

"Đuổi tới dưới lầu sao?" Lưu Tuyết nghi hoặc hỏi, sau khi nhìn đến Lâm Duyệt gật đầu, cũng chân không chayj đến bên cạnh cửa sổ nhìn vọng xuống. Ánh mặt trời chói mắt kích thích hai mắt của cô, lấy tay che đi ra sức ngó, vẫn không thể thấy rõ được khuôn mặt của Mạc Lặc Nghị Phàm.

"Mình đi xuống trước a." Lâm Duyệt hướng cô vẫy tay, kéo của gỗ ra hướng dưới lầu chạy tới.

Khi bay qua quầy thu ngân lầu một, lại gặp phải tên chủ cho thuê nhà đang cười híp mắt, nhìn Lâm Duyệt nói: "Duyệt Duyệt, thế nào olại thức dậy sớm như vậy? Ngủ không được sao?"

"Đúng vậy, mơ thấy ông bị thiên lôi đánh chết, sợ tới mức ngủ không được." Lâm Duyệt lỗ mãng nói những lời này, bước nhanh hướng cửa chính đi đến.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn đến Lâm Duyệt xuất hiện, đứng thẳng thân mình mỉm cười đi tới, ôn nhu nói: "Hôm nay là cuối tuần, anh tới đón em về nhà."

Lời nói của hắn khiến cả người Lâm Duyệt khiếp sợ, máu cũng đông theo đó, cứng đờ đứng ở tại chỗ. Chuyện tối hôm qua hết thảy như thủy triều dâng lên trong đầu, đánh sâu vào ý thức của nàng.

Diệp Giai cái tên này như than hồng hung hăng tạt vào lòng nàng, nhất thời đau thấu tâm can.

"Em làm sao vậy?" Mạc Lặc Nghị Phàm nghi hoặc đánh giá sắc mặt nàng đã biến trắng xanh, cho dù cuối tuần không uốn về nhà cùng hắn, cũng không nên phản ứng lớn như vậy chứ?

Lâm Duyệt hai tròng mắt lên trời, nhìn hắn lắc đầu, từng bước lui về phía sau nói: "Tôi không đi, nơi đó không phải là nhà của tôi!"

"Duyệt Duyệt, nơi đó vẫn luôn là nhà của em, mặc kệ em phủ nhận thế nào cũng không cách nào thay đổi được sự thực này." Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc mà ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng nói.

"Kia không phải là tôi! Người phụ nữ kia không phải là tôi!"Lâm Duyệt kích động hét lên, phu nhân Cameron chân chính đang nằm ở một gian biệt thự kia an dưỡng thân thể, người đó căn bản không phải là nàng.

'Xin anh không cần tới tìm tôi nữa! Tôi...!"

'Xôn xao' một tiếng, trời đổ mưa tầm tã, đúng lúc không nhầm lẫn mà đổ xuống đầu người nào đó, Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, bị bắt nuốt lại những lời nói trong miệng.

Bất quá cái người không may mắn kia không phải là nàng, mà là... Mạc Lặc Nghị Phàm đứng cách nàng xa hơn một thước. Chỉ thấy hắn thống khổ nhắm mắt lại, bọt nước có chứa xà phòng từ trên đầu hắn chảy xuống, nhỏ giọt trên quần áo, trên mặt đất.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-115)