Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Mẹ Vị Thành Niên - Chương 016

Người Mẹ Vị Thành Niên
Trọn bộ 115 chương
Chương 016
Thảm thức tìm kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Shopee


Một đường hùng hùng hổ hổ trở lại phòng trọ, Lâm Duyệt chưa từ bỏ ý định lại tìm kiềm lần nữa, một bên miệng gọi:

"Vòng cổ, vòng cổ, mày mau ra đây đi, để mẹ nhìn xem mày trông như thế nào........ ngoan nào....."

Chân tay cô đều sử dụng, giống như chú chó nhỏ bò trên sàn nhà, tìm kiếm. Đột nhiên phía trước xuất hiện một đôi giầy nhỏ ngăn trở đường đi của cô, Lâm Duyệt cũng không ngẩng đầu mà kêu lên:

"Lưu Tuyết, cậu không thấy tớ đang tìm bảo bối của tớ sao?"

"Không cần tìm, cậu có tìm mỏi mắt cũng không tìm được đâu" Lưu Tuyết nhìn cô có chút bất đắc dĩ mở miệng.

"Cái tên mặt rỗ kia hôm nay xuất hiện ở cửa công ty, không tìm không được a, tớ oan sắp chết, ôi ..." Lâm Duyệt lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn kêu thảm.

Nghiêm trọng như vậy? Lưu Tuyết liền trợn mắt, trái tim đập loạn nhịp, bộc trực nói: "Vòng cổ kia đã bị tớ cầm làm tiền thuê nhà, đưa cho chủ nhà rồi".

Lâm Duyện sửng sốt, kinh ngạc trừng mắt cô: "Cậu nói cái gì?"

"Ngày đó chủ cho thuê nhà đến đòi tiền thuê nhà, tớ tiện tay tìm được vòng cổ trong cái áo khoác cậu ném, đưa cho hắn"

Lưu Tuyết nhớ lại tình huống hôm đó, ai..... sớm biết sẽ như vậy, cho dù bị chủ nhà đuổi ra ngoài, cô cũng không dám lấy vòng cổ để đưa.

"Trên áo thật sự có vòng cổ sao?" Lâm Duyệt vẫn như cũ có chút không tin trừng mắt Lưu Tuyết, tuy cô vẫn luôn luôn tìm kiếm, nhưng tự an ủi một chút tâm lý thôi, không thể tưởng tượng được vòng cổ thật sự ở trên người cô.

Lưu Tuyết gật gật đầu, dè dặt cẩn trọng mở miệng nói:

"Ngày hôm qua tớ đi tìm chủ nhà để lấy vòng cổ, hắn bảo tớ mang tiền thuê nhà chuộc đồ, hôm nay lúc ta lấy đủ tiền thuê nhà, hắn muốn tớ giao sáu ngàn, nếu không giao.........Ngày mai là một vạn hai."

"Tên béo đáng chết kia điên rồi?" Lâm Duyệt giận giữ hét lên một tiếng, nắm cổ Lưu Tuyết khóc hét lớn:

"Cậu là tiểu vương bát đản, cậu hại chết tớ rồi! Ô...!"

Lưu Tuyết bị cô bóp cổ đỏ cả một vùng, khó khăn gỡ bàn tay trên cổ xuống, lắc lắc khuôn mặt cả kinh nói:

"Thực xin lỗi..., tớ không biết sẽ như vật, cậu bóp chết tớ cũng vô dụng thôi..."

"Tớ bóp chết cậu, trong lòng tớ thoải mái!" Lâm Duyệt gào lên ngã xuống đất, bộ dạng khóc không ra nước mắt.

"Chúng ta nhanh nghĩ biện pháp kiếm sáu ngàn đi" Lưu Tuyết cảm thấy làm việc chính sự quan trọng hơn, nếu không ngày mai thật sự liền tăng lên một vạn hai mới phiền toái.

Lâm Duyệt từ trên mặt đất đứng lên, kêu gào nói: "Tớ mặc tật xấu của hắn, dựa vào cái gì cho hắn sáu ngàn?!" Khi nói chuyện, chân như tên lửa lao ra khỏi cửa, hướng lầu một đi đến.

Kết quả hiểu rõ, đại thúc chủ cho thuê nhà không phải là người thiện lương, mặc cho cô vừa đấm vừa xoa, vẫn là không chịu trả lại. Cuối cùng hắn dùng cặp mắt sắc đánh giá Lâm Duyệt, cười tủm tỉm nói:

"Nếu cô có thể theo giúp tôi một buổi tối, tôi sẽ đem vòng cổ trả lại cho cô, hơn nữa..... một phân tiền cũng không thu"

"Ông đi chết đi!" Lâm Duyệt đứng dậy lấy quyển sổ trên bàn, lực sử dụng lên trên mặt hắn mạnh hơn mười lần so với Lưu Tuyết, hừ lạnh một tiếng xoay người chạy lên lầu.

Đều bị đánh một vị trí, mặt chủ cho thuê nhà đã đỏ lại càng đỏ hơn, tức giận trừng mắt bóng dáng Lâm Duyệt mắng: "Xú nha đầu, cô không thể đổi phương thức sao?"

"Đồ tạp tử, ông xứng đáng!" Tiếng Lâm Duyệt phẫn hận từ lầu hai truyền đến, chỉ để lại một chuỗi tiếng bước chân.

Bên trong biệt thự Bạn Sơn.

Ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, làm sáng bừng căn phòng được trang hoàng xa hoa, cũng chiếu vào trên người đàn ông đẹp trai mà yêu mị lười nhác dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.

Một người đàn ông mặt tây trang, thân hình cao lớn đứng ngoài cửa phòng, cúi đầu lớn tiếng báo cáo nói: "Thiếu gia, chúng tôi đã điều tra qua cửa hàng vàng bạc, và cầm đồ, cũng không có phát hiện vòng cổ".

Mạc Lặc Nghị Phàm hơi hơi mở mắt, nhìn hắn, nhàn nhạt nói ra vài chữ: "Tiếp tục tìm".

"Vâng ạ" người đàn ông đó gật đâì, chuẩn bị lui ra nhưng lại do dự một chút, sau đó mở miệng nói: "Thiếu gia, cuộc sống của thiếu phu nhân quá khổ sở, không giống như là cầm cố vòng cổ"

"Đến chỗ cô ấy điều tra chưa?" Mạc Lặc Nghị Phàm ngay cả thân mình đều không có nhúc nhích, hai mắt híp lại tỏa ra ánh sáng sắc bén làm cho người ta nhìn không ra đang suy nghĩ gì.

Hắn rất muốn tin tưởng cô vợ nhỏ của hắn, nhưng vòng cổ đối với bản thân quá trọng yếu, nên không thể mất nó, cho nên hắn không thể không phân phó người theo cô tìm kiếm vòng cổ.

"Đã tra, không có phát hiện" người đàn ông đó cung kính nói, bọn họ đã khiến chủ nhà mở cửa ra, im lặng không tiếng động dùng cảm ứng mà thẩm tra qua, quả thật không có vòng cổ của thiếu gia!

"Không có khả năng...." Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu nỉ non, vòng cổ rõ ràng ở trong túi áo, không có khả năng hư không tiêu thất không phải sao?

Nhưng là vòng cổ ở đâu? Hắn thực sự vội vã muốn biết!

Vòng cổ vốn là cùng hắn không có quan hệ lớn, có lẽ là bởi vì câu nói trước kia của người thần bí "Ta đã mất đi rất nhiều trí nhớ"

Cô vợ nhỏ của hắn không hiểu sao mất đi trí nhớ, hội cùng việc này có liên quan sao?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115)