Tống gia
← Ch.071 | Ch.073 → |
- Sao bọn họ có thể như vậy chứ? Khinh người quá đáng! Cậu chuyển đi là đúng, chẳng lẽ còn cứ phải ở đó mà mặc bọn họ coi thường sao?
Tiểu Mạt tức giận bất bình nói.
Sau khi Chu Thiến rời khỏi Triệu gia cũng không như suy nghĩ của Triệu Hi Thành là quay về Tống gia mà đi tới nhà ở trước kia thuê cùng với Tiểu Mạt.
Đây là căn hộ nhỏ khoảng 20m2, tuy nhỏ nhưng có đủ phòng bếp, toilet, bởi vì hơi cũ nên tiền thuê cũng không đắt. Từ sau khi chuyển đến thành phố này, hai cô vẫn luôn ở đây
Trong phòng bài trí đơn giản, một chiếc giường đôi, một tủ quần áo nhỏ, còn lại có một chiếc bàn ăn cơm. Trước kia làm việc ở Thẩm mỹ viện được bao một bữa cơm trưa, bữa tối vì tiết kiệm nên hai cô vẫn luôn ăn ở nhà.
Lúc này Chu Thiến và Tiểu Mạt nằm trên giường, Chu Thiến kể lại nguyên nhân cô rời Triệu gia cho Tiểu Mạt. Tiểu Mạt vội nghiêng người nhìn cô, chống tay hỏi:
- Cậu thực sự định ly hôn với anh ấy, chẳng lẽ cậu cứ vậy mà buông tay?
Chu Thiến nhìn trần nhà loang lổ, đột nhiên cảm thấy có cảm giác nặng nề:
- Tiểu Mạt, không ly hôn thì làm thế nào? Đứa bé đó luôn tồn tại, giờ bọn mình vui vẻ, có lẽ anh ấy sẽ vì mình mà không để ý đến nó nhưng đến khi tình cảm lắng lại, anh ấy sẽ nhớ đến đứa bé, lúc đó mình phải làm sao? Chờ đứa bé không cam tâm mà gọi mình là mẹ? Chờ Văn Phương khiêu khích? Đến lúc đó tuổi xuân đã qua, nhiệt tình đã hết thì mình còn dũng khí bỏ đi? Nếu thỏa hiệp thì Văn Phương kia sẽ được một tấc mà tiến thêm một bước, sẽ là sự đau khổ vô tận. Sao phải như thế? Đau nhất thời không bằng đau cả đời.
Tiểu Mạt thở dài một hơi:
- Thiến Thiến, cậu luôn nghĩ sâu xa hơn mình, nghĩ ra lí trí, chẳng biết là bất hạnh hay không...
Tất cả đều đã rõ như vậy, chắc hẳn sẽ bớt đi nhiều niềm vui. Tiểu Mạt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng có chút buồn phiền. Cũng chỉ là cô gái hơn 20 tuổi mà phải chịu bao đau khổ, thể nghiệm bao nhiêu cay đắng của cuộc đời mới có cái nhìn từng trải đó
- Nghe cậu nói, Triệu lão gia kia rất lợi hại, nói không chừng ông ta sẽ không chia tiền cho cậu, vậy sau này cậu có tính toán gì không
- Vẫn sống cuộc sống như trước thôi, chúng ta trước chẳng phải vẫn dựa vào chính mình sao? Muốn có tiền của Triệu gia thì phải đánh đổi bằng thứ khác, thật ra cũng chẳng lãi chút nào. Trước kia tuy rằng có vất vả nhưng thật đơn giản, tự do tự tại, thật vui vẻ, đúng rồi...
Chu Thiến ngồi dậy, lấy ví tiền ra, tìm kiếm một hồi, sau đó lấy ra mấy tờ giấyL
- Hôm trước mình đến trường học báo danh, đây là biên lai thu tiền, hình như cũng sắp nhập học, mình muốn học cho tốt, mình không tin, rời khỏi Triệu gia thì không thể sống tốt?
Tiểu Mạt nhìn cô cầm hóa đơn trong tay lật qua lật lại mấy lần, ánh mắt ngơ ngác thì không khỏi thở dài, ngồi dậy cầm lấy hóa đơn, cầm tay Chu Thiến nói:
- Thiến Thiến, thật ra cậu cũng rất buồn đúng không. Mình và cậu lớn lên bên nhau, sao có thể không biết. Từ nhỏ cậu đã vậy, có chuyện gì buồn cũng không nói, cũng chỉ trốn đi đâu đó mà khóc. Thiến Thiến, nếu muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái đi
Chu thiến tựa đầu vào vai Tiểu Mạt, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Mạt, may mà có cậu, cậu yên tâm, chỉ là tạm thời thôi, qua mấy ngày sẽ không sao, mình sẽ dần quên đi Triệu gia, quên Triệu Hi Thành, sau đó bắt đầu cuộc sống mới
Nhưng đoạn thời gian hạnh phúc cùng Triệu Hi Thành có thể quên? Chu Thiến không có đáp án, dù sao thời gian đó, hai người đều chân thành khiến cho cô vô cùng trân trọng thời gian đó. Cô sẽ cẩn thận chôn sâu đoạn thời gian đó trong tim, có lẽ mỗi đêm dài, chuyện cũ xinh đẹp sẽ lại hiện ra...
Tiểu Mạt dùng sức gật đầu, nắm chặt tay:
- Đúng, chúng ta sẽ trở thành stylist hàng đầu, sau đó dựa vào bản thân mà sống thật hạnh phúc.
Chu Thiến nắm tay cô, cũng dùng sức gật gật đầu, trò chuyện một hồi, cả hai đều mệt nên chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sắp ngủ, Tiểu Mạt đột nhiên nói:
- Thiến Thiến, thân thể này có cha mẹ, liệu bọn họ có nhúng tay vào chuyện của cậu không? Còn nữa, cậu bỏ nhà đi có nên nói với bọn họ không?
Câu này quả thực đã nhắc nhở Chu Thiến, hôm nay cô rời khỏi Triệu gia, người nhà họ Triệu chắc chắn sẽ nghĩ cô về nhà mẹ đẻ. Nếu Triệu gia gọi đến hỏi mà cô không về thì người nhà họ Tống có lo lắng không? Cô nghĩ nghĩ, giờ đã quá muộn, mai gọi về cho cha mẹ Tống Thiệu Lâm khỏi lo cũng được
Ngày hôm sau, Tiểu Mạt làm ca sáng, sáng sớm đã đến thẩm mỹ viện, Chu Thiến vì hôm qua thực sự mệt mỏi nên ngủ dậy muộn. Đến khi cô dậy, vệ sinh cá nhân, gọi điện về Tống gia cũng đã hơn 10h sáng.
Nhận điện thoại là Tống phu nhân, giọng và vội vàng:
- Là Thiệu Lâm sao?
- Mẹ, là con
Tống phu nhân rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi:
- Con bé này, bị tủi thân sao không về nhà? Hôm qua Hi Thành gọi điện đến, biết con không về nó rất lo lắng, giờ con đang ở đâu? Mẹ bảo lái xe đón con về.
- Không cần, mẹ, giờ con đang ở nhà bạn, con ổn lắm, mẹ đừng lo
Tống phu nhân oán trách nói:
- Con bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thượng lượng với cha mẹ đã tự quyết định, còn làm mọi chuyện rối tung lên. Cha con rất tức giận. Giờ con về nhà ngay đi, chuyện này Hi Thành cũng không nói rõ, con về nói lại cho rõ ràng đi.
Chu Thiến nghĩ, chuyện này hẳn cũng nên nói rõ với Tống gia, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của Tống Thiệu Lâm, không thể để con gái li hôn mà cha mẹ không biết. Bên kia Tống phu nhân tiếp tục nói:
- Con đang ở đâu, mẹ bảo lái xe đến đón
Chu Thiến không muốn bọn họ biết chỗ này tránh sau này ảnh hưởng đến công việc của mình:
- Không cần phiền, con tự đi là được.
Chu Thiến ra ngoài, mua hai chiếc bánh bao với một bịch sữa đậu nành làm bữa sáng, vừa định vươn tay vẫy taxi thì nhớ sau này đã không còn làm đại thiếu phu nhân nhà họ Triệu nữa, sau này một đồng một hào là tự mình làm ra, không thể tiêu xài như trước nữa. Cô buông tay, đi đến bến xe bus chờ, nhìn biển xe, phát hiện không có xe đến thẳng nhà họ Tống, phải đi nhiều chặng. Xe bình thường 1 tệ, xe có điều hòa 2 thậm chí 3 tệ, nhìn lại mình cả người hàng hiệu. Cuối cùng cô vẫn chọn xe không điều hòa.
Cô lên xe, tìm vị trí ngồi xuống, trong lòng lại nghĩ, sau này nếu sống cuộc sống bình thường thì bớt mặc mấy bộ quần áo đắt tiền này thì hơn, tiền giặt cũng quá tội.
Chu Thiến chuyển xe hai lượt rồi, xuống xe còn phải đi bộ một đoạn. Cũng sắp trưa, mặt trời dần chói chang, cô ngẩng đầu, lấy tay che mắt, nhìn ánh mặt trời kia mà không khỏi hối hận đã không mang theo ô. Hôm qua đã phơi nắng cả ngày, da đã bắt đầu bị ửng đỏ, nếu làn da trắng nõn của Tống Thiệu Lâm bị cô phơi nắng mà đen đi thì thật đáng tiếc.
Đang nghĩ thì đột nhiên phía sau có tiếng còi ô tô, Chu Thiến nhìn lại thì là một chiếc xe màu đen, chị dâu Bạch Tư Mẫn của cô vươn đầu qua kính nhìn cô cười:
- Thiệu Lâm, hôm nay sao rảnh rỗi về nhà thế, chị còn tưởng em nói chiếu lệ với chị chứ chẳng đến thăm chị thật, không ngờ gặp em
Cô mở cửa xe:
- Mau lên xe đi
Có xe miễn phí đương nhiên phải ngồi
Chu Thiến lên xe, trong lòng thở phào, cuối cùng không phải hành hạ làn da nữa.
Bạch Tư Mẫn hỏi:
- Em đi đường nào vậy, sao không đi xe?
Xem ra cô ấy còn chưa biết biết đã xảy ra chuyện gì. Chu Thiến cũng không vội đáp, chỉ cười cười:
- Chút nữa nói cho chị
Trong xe mát mẻ, cả người thoải mái. Nếu ở Triệu gia, cả đời có thể hưởng thụ cuộc sống thoải mái này nhưng cũng phải chịu biết bao khổ sở khác. Tóm lại, cái gì cũng có giá của nó. Nhưng như những gì cô đã nói với Hi Tuấn, sự trả giá đó cô có thể vui vẻ chấp nhận.
Xe nhanh chóng vào đến biệt thự nhà họ Tống, hai người xuống xe, đi qua vườn cỏ vào đến phòng khách.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |