Vay nóng Homecredit

Truyện:Con Dâu Nhà Giàu - Chương 058

Con Dâu Nhà Giàu
Trọn bộ 224 chương
Chương 058
Yến hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-224)

Siêu sale Shopee


Ngày tổ chức yến hội là một ngày trời nắng đẹp sau cơn mưa. Trời xanh thẳm dường như chưa từng có mưa bão, trong không khí có mùi cỏ cây sau cơn mưa, gió nhẹ thổi qua từng đợt khiến người ta cảm thấy mát mẻ, dễ chịu.

Biệt thự nhà họ Triệu trên dưới vui mừng, bởi vì tiết trời đẹp cho nên trên mặt cỏ xanh mượt ở vườn sau cùng những bồn hoa muôn hồng nghìn tía được bố trí thêm mấy cái bàn để khách mời trò chuyện. Lúc này, khách mời lục tục kéo đến, đều ra quần hoa áo lệ, vô cùng đẹp đẽ. Mọi người chào hỏi với chủ nhà xong đều tụ tập tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười vui vẻ.

Anh em nhà họ Triệu mặc tây trang đứng ở trước phòng khách đón khách. Mà Chu Thiến và Triệu phu nhân, Triệu lão gia cùng nhau ở trong phòng khách chiêu đãi mọi người.

Hôm nay Triệu lão gia mặc bộ áo dài cổ màu xanh đậm, ngực cài miếng ngọc quan âm phỉ thúy xanh biếc. Còn Triệu phu nhân mặc bộ sườn xám thêu hoa đỏ, cổ đeo chuỗi vòng trân châu, giữa vòng cổ là một miếng ngọc hình phật bằng phỉ thúy. Vừa nhìn đã biết đó là một đôi ngọc quý. Đó là quà vợ chồng Chu Thiến tặng hai người.

Bên kia, triệu lão gia đang thân thiện tiếp một số khách làm ăn quen thuộc. Bên này, Triệu phu nhân và Chu Thiến đang trò chuyện với các phu nhân, tiểu thư khác. Dung tẩu thì dẫn người hầu bưng trà rót nước cho mọi người. Ai nấy cười nói vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.

Các phu nhân khác đều rất thích chiếc vòng cổ của Triệu phu nhân khiến bà rất đắc ý, ánh mắt nhìn Chu Thiến càng nhu hòa. Khi rỗi rãi, Chu Thiến cười nói với Triệu phu nhân:

- Mẹ, mẹ xem, thời tiết thật đẹp, ngay cả ông trời cũng chúc phúc hai người!

Triệu phu nhân nhìn sảnh đường đầy khách, vui vẻ cười. Nói cười một hồi đã thấy Tống phu nhân và một người đàn ông trung tuổi đi tới. Triệu lão gia nhìn thấy bọn họ thì bước lên đó, vươn tay nói:

- Anh Tống, mời vào mời vào!

Đối phương cũng bắt tay ông:

- Chúc mừng chúc mừng, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn!

Hai người khách khí một hồi, Triệu lão gia dẫn ông đến chỗ một đám khách, bắt đầu giới thiệu, trò chuyện

Chu Thiến nhìn người kia có hơi mập, hai mai tóc hoa râm, biết ông ta chính là cha của Tống Thiệu Lâm – Tống Trí Hào. Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp "cha ruột" của mình. Cô có chút tò mò nên không khỏi nhìn mấy lần.

Tống Trí Hào cao lớn, ngũ quan đoan chính, ánh mắt rất giống mắt Tống Thiệu Lâm, lúc trẻ hẳn cũng là mỹ nam. Nhưng có lẽ vì chìm đắm trong tửu sắc (nghe nói có vợ bé, có con riêng), dáng người đã bắt đầu xuống cấp, bắt đầu già nua. Nhưng trong mắt vẫn có tinh quang, vẫn nhìn ra ông là người khôn khéo

- Thiệu Lâm! Thiệu Lâm! Là Triệu phu nhân gọi cô

Chu Thiến quay đầu lại thấy Tống phu nhân đang cười nhìn cô, sắc mặt hiền lành, chắc hẳn khi nãy Triệu phu nhân đã nói cho bà không ít "tin tốt"

Bên cạnh Tống phu nhân còn một đôi nam nữ, nhìn có vẻ là đôi vợ chồng. Người đàn ông cao to tuấn tú nhưng môi quá mỏng, mũi quá thô khiến người ta có cảm giác không tốt. Cô gái bên cạnh anh ta xinh xắn lanh lợi, mắt to, mũi cao, không nói gì chỉ đang mỉm cười, có vẻ dịu dàng hào phóng, lại khiến người khác rất có cảm tình.

Chu Thiến đi qua, nhìn Tống phu nhân gọi một tiếng "mẹ". Tống phu nhân hôm nay mặc một bộ váy màu nhạt, kiểu dáng khác lạ, rất tinh tế. Chu Thiến biết đó hẳn là đồ hiệu mới nhất, rất xa xỉ. Bà mẹ này của Tống Thiệu Lâm luôn rất chú trọng ăn mặc.

Tống phu nhân sẵng giọng:

- Con nha đầu này, cũng không biết về thăm mẹ!

Chu Thiến cười gượng hai tiếng:

- Dạo này con bận...

Cô thiếu chút nữa đã quên mình còn có nhà mẹ đẻ. Xem ra về sau vẫn nên thỉnh thoảng quay lại đó, nếu lấy thân thể của Tống Thiệu Lâm thì cũng nên hiếu thuận với cha mẹ của cô ta.

Tống phu nhân thấy cô nhìn qua bên cạnh thì kéo cô tới, cười nói:

- Sao, ngay cả anh cả, chị dâu con cũng không nhớ? Cũng phải, con mất trí nhớ rồi

Bà chỉ vào người đàn ông nói:

- Đây là anh con Thiệu Khang (Đây là tác giả lười đặt tên nhân vật nhất mà mình biết, ôi anh Cận Thiệu Khang của iem bị trùng tên với cái thằng công tử nát bét này sao?)

Anh cả Tống Thiệu Khang nhìn cô cười, vẻ mặt có chút thân thiết. Chu Thiến cũng ngọt ngào gọi một tiếng anh. Người phụ nữ bên cạnh lại đi đến nắm tay cô nóí:

- Chị là chị dâu em, Bạch tư Mẫn, trước kia chúng ta rất hay tâm sự, trò chuyện thế mà giờ em lại quên chị, chị không chịu đâu

Chu Thiến lập tức có hảo cảm với cô gái này.

Bên kia, Tống Trí Hào vẫy Tống Thiệu Khang ý bảo anh đến. Bên này, Tống Triệu đang trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn nhìn Chu Thiến cười ái muội khiến Chu Thiến nổi da gà. Bạch Tư Mẫn dường như nhận ra cô mất tự nhiên nên kéo cô qua một bên nói:

- Các mẹ nói chuyện với nhau thì đều thích nói chuyện bát quái, không cần nghe cũng biết bọn họ đang nói về em. Nghe nói, em và Triệu Hi Thành rất ổn. Cô nhìn Chu Thiến, vẻ mặt hiếu kỳ.

Chu Thiến đen mặt... Chuyện này, chị dâu, thật ra chị cũng rất tò mò mà...

Bạch Tư Mẫn cười khẽ, nói:

- Đều là người một nhà, có cái gì phải ngượng, thật ra nghe tin này chị thấy mừng cho em! Triệu Hi Thành nguyện ý quay đầu, nói vậy nó vẫn rất yêu em, chị thật hâm mộ em.

Nói đến đây, thần sắc cô buồn bã. Chu Thiến nhìn cô, trong lòng hơi động, chẳng lẽ, anh trai mình là người không biết an phân? Nghĩ lại, cô lặng lẽ nhìn anh mình một cái, lúc này, anh ta đứng cạnh cha mình, hai cha con rất giống nhau.

Cũng đúng, thượng bất chính hạ tắc loạn, có cha như vậy con cũng chẳng tốt đi đâu được. Nghĩ vậy, cô không khỏi thương cảm cho người chị dâu hào sảng của mình, Chu Thiến nắm chặt tay cô. Bạch Tư Mẫn hiểu ý cười nói:

- Thiệu Lâm. Em vẫn tinh tế như trước. Trước kia chị có gì phiền não đều không dám nói với ai, sợ người khác nghe xong lại đem ra bàn tán, khiến người ngoài chê cười. Cũng chỉ có em tâm sự cùng chị, về sau chúng ta gặp gỡ nhiều một chút, em đừng vì bị mất trí nhớ mà nghĩ chị xa lạ.

- Không đâu, chị dâu, em vừa nhìn chị đã thấy rất gần gũi, cảm giác chúng ta như bạn bè lâu năm vậy.

Bạch Tư Mẫn nắm chặt tay cô, gật gật đầu. Chu Thiến thấy cô tuổi cũng không trẻ, liền hỏi:

- Chị dâu, chị và anh cả có con chưa?

Vẻ mặt Bạch Tư Mẫn bừng sáng:

- Có một đứa con trai 8 tuổi và một đứa con gái 5 tuổi. Rất nghịch ngợm nhưng cũng siêu cấp đáng yêu.

Giọng nói của cô đầy tự hào

- Chị dâu có nếp có tẻ, thật có phúc. Chu Thiến vội vàng nói

- Bọn chúng là tất cả hy vọng của chị

- Sao hôm nay không thấy đưa đến, em cũng rất muốn gặp các cháu

Bạch Tư Mẫn nói:

- Đứa lớn bị cảm lại lây sang đứa bé, không tiện mang theo, để ở nhà cho Lan tẩu chăm.

Chu Thiến còn định nói gì thì thấy có một người hầu vội vàng đi đến bên Dung tẩu, nói gì đó vào tai cô, sắc mặt Dung tẩu lập tức thay đổi, nói với người kia gì đó, sau đó theo anh ta đi ra ngoài. Dù vẻ mặt bà bình tĩnh nhưng Chu Thiến có thể thấy qua ánh mắt bà rằng: đã có chuyện xảy ra!

*****

Một chiếc taxi màu đỏ dừng trước biệt thự nhà họ Triệu, không lâu sau, một cô gái mặc váy đỏ, tay xách túi đen đi xuống. Cô gái này người mượt mà nhưng bộ váy đó mặc trên người có không vừa, đặc biệt chỗ bụng có hơi căng.

Cô ta chính là Văn Phương.

Văn Phương xuống xe, taxi lập tức đi, cô ta nhìn cổng lớn nhà họ Triệu

Hôm nay Triệu gia rất náo nhiệt, ngoài cửa đầy những chiếc xe xa xỉ, thỉnh thoảng còn có những xe tiếp tục đến, dừng lại đã có người mặc đồng phục tiến lên mở cửa xe, đón khách vào. Sau đó lại có người giúp bọn họ đánh xe, tất cả đều ngay ngắn, trật tự

Trong mắt Văn Phương đầy vẻ hâm mộ, đây là cuộc sống của người có tiền, quá xa hoa. Cô ta theo bản năng sờ vào bụng mình, khóe miệng cười đắc ý, rất nhanh thôi cô ta cũng có thể sống cuộc sống này.

Cô ta đi về cửa nhà họ Triệu, chưa đến cổng đã bị người vệ sĩ cao lớn ngăn lại, anh ta lạnh lùng nhìn cô một cái:

- Tiểu thư, xin cho xem giấy mời

Văn Phương trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong lòng oán hận, cô làm gì có danh thiếp, vệ sĩ này, nhiều khách như vậy sao phải ngăn cô lại. Cô ta tức giận nói:

- Tôi cũng là khách, sao lại cản tôi, có loại đãi khách như các người sao? Để tôi vào

Nhưng vệ sĩ vẫn như bức tường sắt, chắn trước mặt cô, mặt không chút thay đổi nói:

- Xin lỗi, tiểu thư, hôm nay là tiệc riêng, nếu cô không có danh thiếp thì không vào được

Bên kia, bảo vệ nghe được động tĩnh đi đến, nhìn thấy cô thì lập tức nhận ra đây chính là người mấy lần đã tìm tới nhà. Đại thiếu gia từng đem ảnh của cô ta đưa cho anh nói tuyệt đối không được cho phép cô ta đến quấy rầy người nhà nên anh chưa bao giờ cho cô ta vào, cũng không thông báo cho cô ta. Sau này, cô ta không tới, anh tưởng cô ta đã thôi nhưng không ngờ hôm nay lại dẫn xác đến.

Bảo vệ nhíu mày, nói:

- Sao lại là cô, cô lại đến làm gì, tôi đã nói rồi, Triệu gia không phải là nơi cho những người làm tạp vụ như cô có thể tùy tiện đi vào. Mau đi đi, không nay không thể để cô làm loạn được

Vệ sĩ bước lên trên:

- Tiểu thư, mời cô đi cho!

Văn Phương hận đến nghiến răng, thầm nghĩ, hay cho cái thằng bảo vệ, mấy lần phá hoại chuyện của tao, mắt chó không thấy người, chờ tao thành chủ ở đây thì nhất định cho mày sống dở chết dở (Con này tự kỉ nặng rồi các bác ạ, ai quét nó đi hộ em với, edit mấy chương có mặt nó mà muốn băm quá)

Nhưng hôm nay cô ta đến có chủ đích, sao dễ dàng bỏ cuộc. Văn Phương ngang ngược nói:

- Tôi muốn gặp Triệu phu nhân.

Bảo vệ nhìn cô ta khinh thường, mất kiên nhẫn:

- Cô bị làm sao vậy? Đã nói với cô nhiều lần rồi, Triệu phu nhân không gặp cô

Anh ta xua tay:

- Mau đi đi

Văn Phương cười lạnh một tiếng:

- Hôm nay tôi bắt buộc phải gặp Triệu phu nhân, các anh tốt nhất thông báo cho tôi một tiếng, bằng không nếu tôi làm loạn lên...

Văn Phương nhìn bốn phía cười lạnh.

Bảo vệ nhìn quanh, thấy không ít khách đang nhìn về phía này tò mò. Cảm thấy khó xử, anh nghĩ: cô gái này chắc trước kia bị công tử chơi đùa rồi đá, không cam lòng nên mới tìm đến. Nếu cô ta thực sự làm loạn, nói những lời không đứng đắn, bình thường thì cũng thôi nhưng giờ có nhiều khách như vậy, đều là người sang trọng, để bọn họ nghe được chẳng phải là làm mất mặt nhà họ Triệu? Lão gia là người cực sĩ diện, đến lúc đó chẳng phải mình cũng không gặp may? Tiền lương ở đây cao, phúc lợi tốt, còn có bảo hiểm, công việc tốt như vậy mà mất thì quá uổng

Anh trầm ngâm sau hổi lâu. Văn Phương thấy anh ta không phản ứng thì nghĩ anh ta không làm, liền nghĩ: Mày cho rằng bà đây ngồi không! Lúc này, vệ sĩ lại bước lên định đuổi cô đi, Văn Phương bất đắc dĩ lùi về phía sau hai bước, lập tức kêu to:

- Ai da, Triệu gia đánh người...

Còn chưa nói xong đã bị bảo vệ bước lên ngăn cản. Văn Phương cũng không muốn làm to chuyện, đắc ý nhìn anh ta. Bảo vệ tức giận, kéo cô ta qua một bên:

- Được rồi, đừng làm loạn, tôi đi thông báo cho cô.

Văn Phương bỏ tay anh ra, khinh thường mà phủi phủi chỗ bị anh ta kéo, hừ lạnh một tiếng:

- Sớm làm vậy không phải tốt sao? Rượu mời không uống đòi uống rượu phạt.

Bảo vệ tức giận nhưng không biết làm thế nào, chỉ đánh khẽ cắn môi, gọi một người bồi bàn, nói có người gây chuyện, muốn gặp Triệu phu nhân, bảo anh ta đi báo với Dung tẩu một tiếng. Người hầu đi tồi, anh ta nghĩ rồi gọi người khác đi báo cho đại thiếu gia (Làm sớm hơn có phải tốt k). Anh ta thì đứng đó trông chừng Văn Phương, tránh cô ta lại gây sự.

Bên kia, Dung tẩu nghe tin này thì biến sắc, thầm nghĩ: hôm nay ai đến gây sự? Bà nhìn thoáng qua Triệu phu nhân thấy bà đang vui vẻ trò chuyện với khách thì quyết định tự mình đi trước xem sao. Nếu không có gì quan trọng thì không nên làm phu nhân mất vui. Bà theo người hầu ra ngoài.

Bà vừa ra đã có người hầu khác đi đến bên nói thầm vào tai Triệu Hi Thành: "Thiếu gia, anh Vương nói người phụ nữ kia lại đến, đang ở cửa gây rối đòi gặp phu nhân, anh ấy không biết làm thế nào đành phải báo Dung tẩu, giờ Dung tẩu đang đến"

Sắc mặt Triệu Hi Thành trầm xuống, trong mắt hiện vẻ tàn khốc. Anh dặn dò Triệu Hi Tuấn mấy câu rồi đi ra ngoài. Triệu Hi Tuấn thấy vẻ mặt anh không ổn nhưng không tiện hỏi cũng chỉ gật đầu.

Triệu Hi Thành đi ra lại nghe bảo vệ báo, cô gái kia đã được Dung tẩu dẫn vào. Triệu Hi Thành giận dữ nhìn bảo vệ một cái, một cái liếc mắt này khiến bảo vệ run người. Anh ta nói:

- Đại thiếu gia, tôi cũng chẳng có cách nào, cô ta gây rối, để khách nghe thấy...

Ánh mắt Triệu Hi Thành lạnh lùng:

- Anh không biết báo tôi sao? Sao làm kinh động đến Dung tẩu. Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong! Hừ...

Anh cũng biết, những người này chẳng qua là sợ liên lụy. Nhưng anh không hiểu vì sao Văn Phương kia cứ muốn gặp mẹ anh? Chẳng lẽ cô ta nghĩ mẹ anh sẽ làm chủ cho cô ta? Quá ngu xuẩn

Không đúng! Nếu là như vậy, Dung tẩu làm sao có thể dẫn cô ta vào? Triệu Hi Thành biến sắc, đột nhiên dâng lên dự cảm bất ổn, cũng không trách bảo vệ nữa, vội đi vào.

Bảo vệ thấy anh đi vào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

*****

hu Thiến vừa chiêu đãi khách, vừa lặng lẽ theo dõi mọi thứ. Dung tẩu và Triệu Hi Thành đều sắc mặt âm trầm rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Chu Thiến đầy nghi hoặc. Không lâu sau đã thấy Dung tẩu vội vàng đến bên Triệu phu nhân, thì thầm gì đó, Triệu phu nhân bất ngờ rồi vội nhìn thoáng qua Chu Thiến, thấy Chu Thiến đang nhìn qua thì nhìn cô cười trấn an sau đó dặn dò Dung tẩu mấy câu rồi đi vào trong.

Chu Thiến có cảm giác chuyện này có liên quan đến mình. Cô hơi chần chừ nhưng vẫn định theo sau xem có chuyện gì. Vừa đi được vài bước thì Dung tẩu đi đến, đứng ở vị trí vừa khéo chặn đường cô lại, bà cười nói với cô:

- Phu nhân đột nhiên có việc gấp, bà dặn tôi giúp cô chiêu đãi khách cho tốt.

Nói xong nhìn về phía cửa:

- Nhà Vương phu nhân đến rồi

Chu Thiến nhìn qua, đó chẳng phải là bạn chơi mạt chược của Triệu phu nhân, Chu Thiến đành áp chế sự hồ nghi, đi về phía khách. Dù sao, chiêu đãi khách, làm cho yến tiệc tiến hành thuận lợi là việc quan trọng nhất.

Nếu thực sự có chuyện liên quan đến cô, chắc bọn họ cũng không gạt cô. Nghĩ vậy, Chu Thiến tĩnh tâm, hết sức chuyện chú tiếp khách.

- Vương phu nhân, hoan nghênh hoan nghênh, hôm nay bác thật xinh đẹp

Bên kia, Triệu phu nhân đi vào thư phòng bên trong, ở đó không chiêu đãi khách, xung quanh rất yên lặng. Triệu phu nhân đẩy cửa đi vào.

Đi vào đã thấy một người phụ nữ đang lo lắng ngồi trên ghết, thấy bà vào thì vội bước lên, lúc vội vã đánh rơi ví xuống đất, cô ta xấu hổ xoay người nhặt lên.

Triệu phu nhân mặt nhăn nhíu mày, hỏi:

- Cô chính là Văn Phương?

Bà đi tới, ngồi xuống trước mặt Văn Phương rồi lại hỏi:

- Cô muốn gặp tôi? Có chuyện gì?

Thật ra, trước đó Dung tẩu đã nói với bà rằng có cô gái tự xưng là mang cốt nhục Triệu gia cho nên bà mới vội vàng tới xem, nhưng khi đối mặt với Văn Phương phải bày ra vẻ mặt bình thản để tránh cho cô ta lên nước. Nhưng lúc nói, ánh mắt của bà vẫn không nhịn được liếc về phía bụng của cô ta, thấy bụng hơi nhô ra, cảm thấy có sự vui mừng dâng lên.

Văn Phương vẫn nhìn theo ánh mắt bà, thấy bà thường xuyên nhìn về phía bụng mình thì biết bà rất để ý chuyện mình mang thai, liền nảy sinh ra sự hi vọng vô hạn.

Vẻ mặt Văn Phương tỏ ra đau khổ, mắt đỏ hoe, tiến lên hai bước, quỳ xuống trước mặt Triệu phu nhân, vừa khóc vừa nói:

- Triệu phu nhân, xin bà giúp tôi, tôi cũng không biết nên làm gì? Tôi có con của Hi Thành, đã gần 4 tháng! Ô...ô... Hi Thành đã chia tay, tôi cũng không biết phải làm thế nào, tôi biết tôi không xứng với anh ấy nhưng giờ tôi đã có con, đó là một sinh mệnh, tôi thật sự không nỡ nhưng Hi Thành lại bỏ mặc tôi, tôi hết cách mới đến cầu xin bà!

Cô ta nắm lấy tay Triệu phu nhân, khóc rất thương tâm.

Triệu phu nhân rút tay ra, vẻ mặt phiền chán:

- Được rồi, đừng khóc, bên ngoài nhiều khách như vậy, bị người ngoài nghe được chẳng ra cái gì đâu. Cô không biết xấu hổ nhưng tôi cần mặt mũi

Văn Phương thút thít lau nước mắt nói:

- Triệu phu nhân, tôi chỉ là rất đau lòng, bà đừng trách tôi.

Triệu phu nhân lạnh lùng nhìn cô ta nói:

- Cô đứng lên đi!

Văn Phương đứng lên, cúi đầu, thỉnh thoảng lại lau nước mắt, làm bộ thật điềm đạm.

Triệu phu nhân thấy cô ta như vậy thì rất không vui, nghĩ thầm tại sao Hi Thành lại chọn người phụ nữ kém như vậy. Nhìn xuống bụng cô ta mới thở dài một hơi nói:

- Cô nói đứa trẻ trong bụng cô là của Hi Thành, là thật?

Văn Phương vội vàng gật đầu:

- Là thật đó! Phu nhân không tin, chờ đứa trẻ sinh ra có thể xét nghiệm ADN... hơn nữa...

Cô ta hơi cúi người, nhìn bà, từng chữ từng câu nhấn nhá:

- Tôi tìm người quen trong viện làm siêu âm, bác sĩ nói cho tôi đó là con trai

Văn Phương vội nhìn chằm chằm sắc mặt Triệu phu nhân, thành công phát hiện vẻ vui mừng của bà, trong lòng không khỏi vô cùng đắc ý. Quả nhiên đúng như truyền thuyết, Triệu phu nhân rất mong có cháu bế.

Triệu phu nhân trong lòng quả thực là vạn phần chấn động, bà muốn có cháu bế từ lâu, mỗi ngày đều mong Thiệu Lâm có tin mừng nhưng Thiệu Lâm và Hi Thành kết hôn lâu như vậy vẫn không có quan hệ tốt, giờ quan hệ cải thiện khiến khao khát có cháu của bà càng mãnh liệt, không ngờ giờ lại có niềm vui bất ngờ lớn như vậy. Tính tính, qua năm tháng sẽ có đứa cháu mập mạp để bế.

Lúc này, sắc mặt Triệu phu nhân cũng nhu hòa lại, bà nói với cô ta:

- Cô đứng lâu như vậy rồi, ngồi xuống đi

Văn Phương ngồi xuống cạnh bà. Triệu phu nhân đánh giá cô ta, thấy cô ta ngũ quan cũng được, đứa trẻ sinh ra chắc cũng đáng yêu, trong lòng càng thêm nóng nảy:

- Cô đến bệnh viện kiểm tra rồi, thế nào? Đứa trẻ mạnh khỏe sao?

Văn Phương lấy ra giấy báo cáo trong ví đưa cho bà, khẽ nói:

- Mọi thứ đều rất tốt, đứa bé rất khỏe mạnh

Triệu phu nhân cầm giấy siêu âm, nhìn hình vẽ mơ hồ, khóe miệng khẽ cười:

- Ôi! Còn nhỏ như vậy, nhìn không ra cái gì cả

Bà quay đầu nhìn Văn Phương nói:

- Cô trước tiên cứ chú ý sinh đứa trẻ cho tốt, Triệu gia sẽ không bạc đãi cô.

Bà vỗ vỗ tay cô ta

Văn Phương nghe xong, đang nghĩ xem lời này có ý gì thì cửa thư phòng đột nhiên bị bật mở.

Hai người ngẩng đầu nhìn, người đi vào là Triệu Hi Thành đang giận dữ. Anh đóng cửa đi vào. Anh đã đứng ngoài nghe hồi lâu, nghe được chuyện Văn Phương có con của mình thì vô cùng khiếp sợ, trong đầu vô số ý nghĩ chạy qua nhưng vừa nghĩ đến Thiệu Lâm thì chỉ còn sót lại một suy nghĩ – quyết không để đứa nhỏ này sinh ra. Cho nên khi anh nghe mẹ quyết định cho sinh đứa bé này thì không nhịn được vọt vào.

Anh đi đến trước mặt Văn Phương, liếc nhìn cô ta, ánh mắt sắc như dao bắn về phía cô ta khiến Văn Phương kinh hãi, người lên, vội rụt vào bên Triệu phu nhân. Triệu Hi Thành cười lạnh, sau đó nhìn về phía mẹ, kiên quyết nói:

- Không được, đứa trẻ này không thể giữ lại! Mẹ, mẹ muốn cháu về sau Thiệu Lâm sẽ sinh

Sau đó, anh chỉ vào Văn Phương, mắt ngoan tuyệt:

- Thứ trong bụng cô ta tuyệt đối không thể giữ lại

Văn Phương quá sợ hãi, gắt gao nắm chặt tay Triệu phu nhân:

- Phu nhân, phu nhân, giúp tôi với! Đừng hại chết con trai tôi

Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ con trai.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-224)