← Ch.060 | Ch.062 → |
Hàn Niệm nghĩ, nếu cô có thể lừa dối bản thân, nếu cô có thể chỉ nhớ tới quá khứ, cô muốn trở về thời gian nào nhất... Chỉ có thể trở về trong mơ.
Cô trốn trong lầu hành chính để tránh tập thể dục với phát thanh, ánh mặt trời xuyên qua dây thường leo chiếu lên người cô đốm đốm, ngoài cửa sổ là tiếng nhạc vui nhộn.
Sàn gỗ cũ kỹ truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, "Có đứa trốn trong toilet nữ, nhìn xem ở đây có ai trốn không..."
Vừa nghe thấy những lời đó, Hàn Niệm biết việc lớn không hay, hôm nay trường học muốn bắt những người trốn tập thể dục với loa phát thanh, căn phòng trên lầu hành chính đã khóa, cô chỉ có thể kiễng chân đi lên lầu, hy vọng người kiểm tra sẽ không đi lên tìm người.
Nhưng trời không làm toại lòng người, cô nghe thấy tiếng bước chân vững vàng đi tới gần, không nhanh không chậm, nhưng hình như có vẻ không muốn dừng chân.
Lầu hành chính có tổng cộng ba tầng, Hàn Niệm đã leo lên đến tầng cao nhất, cô khẽ nhấc bước, vung bụi vụn nhỏ bay lên dưới ánh mặt trời, tim đập thình thịch...
Tiếng bước chân bám theo cô tiếp tục đến gần, sau đó dừng lại, cô hốt hoảng quay người, sợ hãi nhìn qua, bóng dáng người kia đứng ngược lại với ánh mặt trời có chút mơ hồ, anh đi từng bước đến gần, mặt mày dần dần hiện rõ ra, anh đưa lên một ngón tay với hình dáng "Xuỵt" với cô.
Trên cánh tay anh có chiếc băng đỏ chứng tỏ hôm nay là phiên trực của anh, đưa tay vuốt đầu cô ngon lành, sau đó nháy mắt phải với cô, nhoẻn miệng cười.
Rồi anh xoay người rời đi, Hàn Niệm vươn tay muốn kéo lấy anh, lại không dám phát ra tiếng.
Cô muốn nói, đừng đi, ở lại với em một lát đi.
* * *
Chạm nhẹ môi rồi rời đi, chiếc ⓗ*ô*𝓃 nhẹ giống như lông vũ, hoặc có thể nói giống như gió làm lật một trang sách. Cô mở to mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt khí khái của anh, mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng...
"Nếu chúng ta có thể quay lại quá khứ, có phải anh sẽ không rời đi? Sẽ không vứt bỏ em? Sẽ không ném em ở đây một mình không?" Cô nói xong thì nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra, hoà vào trong mái tóc đen dài.
Ở trong tiểu viện hai tháng, giống như cơn ác mộng vùng mãi không ra. Lần đầu cô làm mẹ, nhưng không có gì vui 💲-ư-ớ-n-ℊ, chỉ có lo âu và đau khổ làm bạn với cô. Cô biết mình nên vì cục cưng mà bớt đau khổ, nhưng không có cách nào dằn xuống, cô biết cô nên bổ sung dinh dưỡng, nhưng vì ép anh mà cô tuyệt thực. Đối với Hàn Niệm, mấy ngày đó là mấy ngày hèn hạ nhất của mình, khoảng thời gian khó khăn nhất. Cuối cùng cả chính cô cũng không biết, rốt cuộc cô nên là mẹ, làm vợ, hay làm con?
Nhưng bất luận người nào, cũng không phải là chính cô.
Cái nhìn của cô làm tim anh tan nát, giống như tất cả đau khổ đều đang bùng lên, giống như mọi vết thương đều đang chảy Ⓜ️á·υ.
"Xin lỗi, xin lỗi, tiểu Niệm..." Anh 𝐡ô.𝓃 lên nước mắt của cô, ôm chặt cô vào lòng.
𝐍g_ự_ⓒ của anh mang tới hơi ấm, khiến người ta an tâm, nếu cứ lừa gạt bản thân như vậy, cứ chìm đắm như vậy, có được không? diễn-đàn-lê-quý-đôn
Cô ôm chặt lấy anh, giống như con mèo sợ lạnh ra sức ✅ù-ⓘ ☑️-à-o lòng anh, cọ lên người anh, cảm giác thấy cơ thể anh cứng như sắt, nóng như lửa, cô ngẩng lên nhìn anh, sự dịu dàng mê ly trong đôi mắt gần như muốn nhấn chìm anh, Đường Diệc Thiên cảm thấy cả người đau nhức, đau vô cùng! Cúi đầu cắn xuống.
Cánh tay dò xuống rồi nhấc eo cô lên, Đường Diệc Thiên ôm lấy Hàn Niệm, tách hai chân cô ra quấn lên eo cường tráng của anh, anh 𝖍.ô.п sâu hơn, 𝒽.ô.п đến mức Hàn Niệm không thể hít thở, anh mới hơi nới ra, để cô thở một hơi. Một tay đặt ở phần eo sau lưng cô, một tay khác bắt đầu 𝖈ở_𝖎 🍳цầ_ռ áo trên người cô ra.
Ôm cô đi một mạch lên lầu, cởi bỏ quần áo của cô trên dọc đường đi. áo khoác, áo len, sau đó cởi từng nút áo sơ mi, anh thô bạo xé cổ áo, nút áo rơi xuống đất. Trong phút chốc làn da trắng nõn đã lộ ra trong không khí, cô hơi г-𝖚-п ⓡẩ-ⓨ cau mày, anh lập tức chặn miệng cô lại, nhét những lời kháng nghị của cô trở lại trong khoang miệng Ⓜ️●ề●𝖒 〽️ạ●𝖎 và ấm áp, đầu lưỡi nóng hổi của anh đưa đến cổ họng của cô, làm cô không nói nên lời nào, anh vừa 〽️ú_ⓣ ⅼ_ư_ỡ_ℹ️ của cô vừa nói mơ hồ, "Xé một thường mười..."
Vừa xé vừa ôm đá cửa phòng ngủ, đầu gối va phải cạnh giường anh cũng không quan tâm, vội vàng đè cô xuống giường. Xé phăng trói buộc và trở ngại trước 𝓃.ⓖ.ự.𝐜 cô, dây đai có tính chất co dãn bắn vào làn da trắng mịn của cô, bốp một cái, đỏ ửng. Cô không nhịn được hừ nhẹ, "Đau..."
Anh 𝐡●ô●п cô qua loa mấy cái, xem như an ủi, bàn tay to xoa nắn tuyết trắng 〽️ề_ⓜ mạ_𝖎 và nõn nà của cô một cách hữu lực, 𝐯.υ.ố.🌴 ☑️.𝐞 thế nào cũng cảm thấy không đủ, nhìn tuyết trắng của cô tràn ra từ trong kẽ tay của anh, đỏ tươi đứng thẳng trong đầu ngón tay của anh, động tác của Đường Diệc Thiên càng ngày càng nóng nảy, bắt lấy khối nõn nà cắn xuống.
Hàn Niệm bị đau, đưa tay đẩy lại bị anh trở tay bắt lấy cổ tay, nhét tay cô vào trong quần áo của mình, dán lên cơ thể nóng hổi và cứng chắc của anh, cô không chịu ngoan ngoãn phối hợp, anh dùng sức cắn Ⓜ️-ú-ⓣ nhũ tiêm non mềm sưng đỏ của cô, ép cô di chuyển 𝖛⛎.ố.🌴 ✅.𝐞 cơ thể anh, để anh bớt đau, tay cô đi đến đâu, nơi đó đều vô cùng thoải mái.
Cơ thể bị anh vân vê vừa sảng khoái vừa tê, Hàn Niệm kiềm không được rên khẽ, khó chịu văn vẹo vòng eo trắng nõn. Đường Diệc Thiên vừa mú_𝐭 vừa dò tay xuống dưới, tháo bỏ quần ngoài của cô, đầu gối tách hai chân cô ra.
Ngón tay của anh chạm vào ẩm ướt, còn giở trò xấu chọc vào cách quần lót, cô khó chịu rên lên một tiếng, Đường Diệc Thiên dùng hai ngón tay trêu chọc cách quần lót, mặc cho sự ư_ớ_† á_✝️ lan rộng ra, ướt sũng quần lót thấm đến tay anh.
Chỗ 𝐦*ề*m 〽️ạ*1 vừa nhột vừa tê giống như kiến cắn, Hàn Niệm khẽ ⓡê●𝐧 г●ỉ, "A... Đừng... Đừng..."
Tất cả tinh lực di chuyển xuống dưới, Đường Diệc Thiên kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, áp lên trắng nõn cao ngất của mình, bàn tay to của anh cũng đè xuống, liên tục dùng sức xoa nắn, dạy cô cách ѵ.ⓤố.𝖙 ✌️.𝑒 cơ thể mình.
Anh cúi xuống lỗ tai của cô cắn cắn, giọng nói nhẹ nhàng vừa phải, giống như thi triển ma chú ra lệnh cho cô, "Không phải trước kia em cũng như vậy sao? Không phải trước kia em cũng cưỡi lên người anh ✌️⛎*ố*ⓣ 𝐯*𝐞 như vậy sao?"
Bị lời nói đầy sắc dục của anh khiêu khích, cộng thêm động tác ở ngón tay của anh hoàn toàn chưa từng ngừng lại, trong nháy mắt cả người cô giống như bị lửa thiêu đốt, cả bản thân cô cũng cảm nhận được giữa hai chân khát vọng được anh lấp đầy đến nhường nào.
Nhưng Đường Diệc Thiên vẫn chậm rãi vân vê, nụ 𝖍ô-n 𝓃ó●n●🌀 b●ỏⓝ●🌀 dừng lại bên trong bắp đùi của cô, cái nào cũng khiến cô 𝓇●υ●n г●ẩ●y, anh từ từ đẩy một đốt ngón tay vào, sau đó từ từ гú-🌴 𝐫-a, xoay một vòng bên ngoài, "Tiểu Niệm, em rất muốn phải không?"
Cô 𝐜·ắ·n ⓜ·ô·𝐢 dưới không chịu thừa nhận, nhưng tay vẫn không kiềm chế được mà tiếp tục ⓥ⛎.ố.𝐭 𝖛.ⓔ mình, so với miệng của cô, cơ thể chịu thừa nhận khát vọng với anh hơn.
Anh tiện tay kéo ra, quần lót nhỏ tuột từ bắp đùi đến mắt cá, ôm lấy mu bàn chân của cô kéo không được, anh dùng sức, xé nó ra làm hai mảnh. Trong giây phút đó, Hàn Niệm thở dài trong lòng.
Một tay đi vào bên trong bộ vị nhạy cảm và ướ-ⓣ á-т của cô, tuy trơn nhẵn thông suốt, nhưng cảm giác chặt chẽ vẫn khiến anh không nhịn được cau mày, có thể tưởng tượng được lát nữa nơi đó sẽ làm cho anh điên cuồng đến cỡ nào. Mỗi lần 𝐫*ú*𝖙 𝐫*🔼, đều ướt sủng một mảng, mỗi một cái đều chọc đến chỗ 𝐝ụ-𝐜 ✌️ọ-ռ-🌀 sâu nhất của cô, chạm nhẹ vào, lại không cho lâu.
Cuối cùng cảm giác trống rỗng khiến người ta nổi điên này cũng đánh tan lý trí của Hàn Niệm, kiềm chế không được 𝐡@●ⓜ ɱ●𝖚ố●ռ cuồn cuộn mà thừa nhận khát vọng đối với anh, "Diệc Thiên... mau, mau cho em..."
Yết hầu của Đường Diệc Thiên chuyển động, nhanh chóng 𝒸ở-❗ á-0 sơ mi của mình ra, ⓒ.ở.𝖎 qц.ầ.п rồi đá ra phía sau.
Hạ thân to lớn nóng hổi chống ở nơi tư mật 𝖒ề●Ⓜ️ 〽️●ạ●𝒾 nhất của cô, ư·ớ·✝️ á·† của Hàn Niệm đã chảy xuống bắp đùi, thấm ướt to lớn của anh. Biết rõ có lẽ động tác lỗ mãng tiếp theo của anh sẽ có thể lấy mạng cô, nhưng sự ngọt ngào của tình dục luôn làm người ta mê muội, triền miên với người yêu càng làm người ta ngon miệng hơn.
Cô khom lưng đưa mình lên, đầu tiên là anh chậm rãi đẩy về phía trước, sau đó dùng sức đ●â●Ⓜ️ ѵ●à●o toàn bộ, hai người đều thở ra một hơi thật dài.
Thoáng chốc cơ thể đã được lấp đầy, ⓚ♓_🅾️á_❗ 🌜_ả_𝐦 lấp đầy đã sớm bao phủ cơn đau xé rách, "A... đầy quá... Diệc Thiên, đầy quá..." Bộ vị ɱ●ề●Ⓜ️ 〽️ạ●1 và ấm áp của cô lập tức co rút dữ dội trong nháy mắt, cách lần yêu trước đã hơn nửa tháng, Đường Diệc Thiên bị cô κẹ*p c*♓ặ*†, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được.
"Tiểu Niệm, thả lỏng chút đi em..." Anh nhẹ nhàng ⓗ*ô*n lên trán đầy mồ hôi của cô, ✝️𝒽●ở 🌀●ấ●p nên giọng nói hơi khàn.
Hàn Niệm đã mê loạn từ sớm, đưa tay ôm chặt lấy anh, hạ thân không ngừng xoắn lại. Đường Diệc Thiên cắn chặt răng, bắt đầu nặng nề đ.â.Ⓜ️ ✅.à.ⓞ cô.
Anh biết chỗ mẫn cảm nhất trong cơ thể cô, cũng biết nơi nào có thể khiến cô điên cuồng, mỗi một cái đều đ_â_Ⓜ️ ✔️_à_o điểm mẫn cẩm đó của cô, Hàn Niệm đã hoàn toàn mất đi ý thức, cả cơ thể đều bị 𝐤*♓*ⓞá*ï 𝐜*ả*ⓜ chi phối, mặc cho anh xỏ xuyên qua mình. Mỗi một cái đều làm cho cô điên cuồng đến muốn ⓒ.♓ế.† đi.
"Tiểu Niệm, tiểu Niệm, chúng ta đừng xa nhau nữa được không?" Anh nắm chặt chiếc eo nhỏ của cô, không để cô lẩn tránh, vừa đâ.m ☑️.à.𝖔 cô, vừa đột nhiên hỏi.
Đường Diệc Thiên tách đùi cô ra lớn hết mức, để mình hoàn toàn đi thẳng vào chỗ sâu nhất, tay Hàn Niệm không còn sức xụi lơ bên hông, hạ thân bị anh ra vào một cách mãnh liệt. Hàn Niệm hoàn toàn không trả lời được câu hỏi của anh, chỉ biết rê*ⓝ r*ỉ, khóc nức nở cầu xin anh nhanh hơn nữa, sâu hơn nữa.
Cuối cùng chỗ mẫn cảm cũng bị anh đâ-𝖒 đến không chịu nổi, một dòng chất lỏng trào ra, tưới lên cứng rắn của anh, thoải mái đến mức thiếu chút nữa làm anh phun ra, anh cắn răng ra sức đâ·m v·à·⭕ chỗ sâu nhất, sau đó từ từ xoay vòng mài nhẵn.
Cao trào của Hàn Niệm vừa mới qua đi, lại bị anh liên tục khiêu khích, gần như muốn ngất xỉu, anh dùng sức đưa đẩy mạnh hơn, mỗi cái đều chỉ chạm nhẹ vào, mỗi lần đều vào cạn trước, sau đó sẽ đi vào toàn bộ.
"Tiểu Niệm, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." Đường Diệc Thiên nâng cặp 𝐦ô●𝐧●ⓖ của cô lên, làm cô 〽️●ú●† chặt mình hơn, vừa hối hả tiến vào vừa ép hỏi.
Cô không trả lời được, chỉ có thể hét lên từng tiếng sợ hãi, "Đừng, Diệc Thiên... đừng..."
Anh quay mặt cô lại, ấn xuống giường rồi mạnh mẽ chạy nước rút, nâng một chân của cô lên, đặt trên vai anh. Anh quá cao, đùi của cô căng đến phát đau, anh lại dùng lực lớn hơn nữa đâ_𝖒 𝖛à_𝖔 cơ thể cô. Dùng một tay nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn mình, "Nói! Nói em sẽ không rời khỏi anh."
Hàn Niệm ê a không nói nên lời, anh chuyển động điên cuồng hơn nữa, mỗi lần dụ-↪️ ν-ọ-ⓝ-ɢ to lớn гú●✞ 𝐫●🔼 đều bọc đầy ái dịch, sau đó vang dội ↪️ắ.ⓜ ⓥ.à.ο, "Nói không hả! Nói mau..."
"Đừng! A! Diệc Thiên... sâu quá... đừng..." Hàn Niệm bị anh đột nhiên thô lỗ làm cho 𝒸·𝐡·ế·t đi sống lại, co rút quá mãnh liệt khiến cả người cô co lại, nhưng vẫn không trốn được anh rú_т г_ⓐ 𝖈.ắ.Ⓜ️ 𝐯.à.o.
Anh cúi xuống cắn cô một cái, cắn rách môi dưới của cô, đỏ thẫm một mảng, "Nói mau! Nói em sẽ không rời khỏi anh!" Đưa tay tìm đến chỗ kết hợp của bọn họ, 𝖛𝖚ố-ⓣ 𝐯-𝑒 nơi bọc chặt lửa nóng, non mềm tràn ra ư.ớ.ⓣ á.т, 🎋íⓒ.𝐡 𝐭♓.í🌜.𝐡 tất cả bộ vị nhạy cảm của cô, chất lỏng của cô tràn ra theo động tác kịch liệt của anh, dính lên bụng anh, trong suốt óng ánh.
Ở lúc anh ra vào dữ dội làm cho hoa mắt, Hàn Nệm chỉ có thể lẩm bẩm cầu xin anh, "Diệc Thiên, đừng, sâu quá..."
Không nhận được câu trả lời của cô, Đường Diệc Thiên bộc phát cơn tức giận, buông đùi cô xuống, đưa tay xoa cặp ɱô_ⓝ_ℊ vừa tròn vừa vểnh lên của cô, để cô nằm sấp xuống gối sau đó đi vào từ phía sau, cô 🎋·ẹ·p 𝒸·♓·ặ·ⓣ hai chân lại theo bản năng, lại bị anh đánh một cái lên m-ô-ⓝ-🌀, "Nhếch Ⓜ️●ô●𝐧●ⓖ lên!"
"Ư... Đừng... Đừng như vậy..." Hàn Niệm quay mặt lại cầu xin anh, nhưng anh lại đưa tay ⓒ*ắ*ⓜ ν*à*𝑜 bên trong non mềm sưng đỏ của cô, kích thước ngón tay hoàn toàn không thể thoả mãn cơ thể đã từng được lấp đầy, lần nào cũng không đủ, không đủ đầy, không đủ sâu!
Vì để có được nhiều hơn, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nhếch 𝐦ô_𝖓_🌀 lên, anh hài lòng rút tay bôi chất lỏng dinh dính lên cơ thể cô, ấn hạ thân vào khiến cô sợ hãi hét lên.
Anh vừa 𝐫ú-𝐭 r-@ đ_ú_t vào vừa vỗ 〽️●ô𝐧●g cô, tiếp tục ép hỏi, "Nói! Mau trả lời anh, sẽ không rời khỏi anh!"
Κ·♓·🔴·á·ⓘ 𝒸ả·Ⓜ️ và đau đớn hoà quyện vào nhau, Hàn Niệm gần như ↪️.♓ế.🌴 đuối trong bể tình dục, đã lâu không điên cuồng như vậy, 🅓ụ-🌜 ✅-ọп-🌀 khiến người ta hận không thể hoà đối phương vào bên trong cơ thể mình, giống như thú dữ ẩn núp lao ra nuốt mình vào trong.
"Em không... bỏ đi..." Cô nhả ra mấy từ một cách khó khăn, sau đó hoàn toàn mềm oặt co lại thành một cục, mặc anh đều bỡn cơ thể mình.
Đường Diệc Thiên hài lòng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô, hơi thả chậm tốc độ, để cô nghỉ ngơi lấy lại tinh thần. Nhưng không đợi cô hít thở lần thứ hai, anh lại tăng tốc độ nhanh hơn, ◗.ụ.ⓒ ⓥ.ọ.ⓝ.ℊ trướng to ra trong cơ thể cô, gần như muốn chống đỡ bên trong cô, đội lên trong bụng cô.
"A... đừng... a..."
Anh ra sức đ_â_ɱ ✌️à_🔴 chỗ nó.ռ.🌀 𝐛ỏ𝐧.🌀 sâu nhất của cô, cả người nổi lên một trận k*h*🅾️á*i 𝒸ả*ɱ kinh hồn, đâ●Ⓜ️ sâu vào cô rồi phun hết 𝐝_ụ_🌜 ѵọ_𝓃_𝖌 vào trong cơ thể cô.
Qua một lúc lâu, anh mới 𝖙*𝐡*ở 𝖍ổ*n 𝒽ể*ռ г*ú*ⓣ ⓡ*𝖆 khỏi cơ thể cô, Hàn Niệm đã không còn chút sức lực, chỉ có thể dựa vào anh nặng nề ngất đi.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |