← Ch.12 | Ch.14 → |
Edit: Đậu Xanh
Cho dù một người đàn ông trông thật thà hay nghiêm chỉnh đến cỡ nào, thì không ảnh hưởng đến một mặt ♓𝐚*〽️ 𝐦⛎ố*ռ sắc tình của anh ta khi ở trước mặt cô gái mà mình thích.
Bàn tay ở trên eo men theo bụng nhỏ của cô chui vào trong quần.
"Ướt rồi?" Sờ đến một mảnh ẩm ướt, ngón tay khô nóng lập tức trở nên cứng nhắc, anh khàn giọng hỏi cô.
Từ Tư Nhan không kịp ngăn cản, tuy rằng bị sờ đến mức hai má 𝖓ó𝐧-g b-ừⓝ-ⓖ, nhưng cô cũng không tránh không né, hai mắt nhìn thẳng vào anh, "Ừm..."
Anh nhìn cô chăm chú, hai mắt nóng rực.
"Anh 𝒸-ở-ⓘ ⓠ-u-ầ-𝖓 giúp em nhé?" Anh nói, "Quần ướt mặc không thoải mái."
Da mặt Từ Tư Nhan không dày bằng anh, cô đỏ mặt chớp chớp mắt.
Rất nhanh, hai chân cô trần trụi ngồi trên đùi của anh, trên người anh rất nóng, căng phồng nóng hổi.
Anh không chỉ cở.ℹ️ ⓠ⛎ầ.𝐧 cô, mà còn lột sạch quần áo của cô.
Thậm chí anh còn thuần thục cởi sạch những thứ vướng víu trên người mình.
Gần như trần truồng,
Quần áo của hai người đều bị vướng trên nhánh cây, áo lót màu trắng của cô kề sát áo ba lỗ của anh, một loại truyền đạt thị giác vô cùng kỳ diệu.
Những đám mây bên ngọn núi giống như bị nung nóng, yên tĩnh bốc cháy.
Trần Chiêu Hàn tựa lưng vào thân cây, khuôn mặt vừa nhẫn nhịn vừa vui 💰ướⓝ*ⓖ, vân da trên người rắn chắc dẻo dai, lồng ⓝ·ℊ·ự·🌜 phập phồng đã tiết lộ Ⓜ️●á●ц huyết trong người anh đang bắt đầu điên cuồng gào thét như thế nào.
Từ Tư Nhan không dám cúi đầu, hai tay che bầu vú, gương mặt e thẹn không như anh vô tư thẳng thắn.
🅱í·ɱ tóc của cô đã bị lỏng, sợi tóc Ⓜ️_ề_𝐦 〽️ạ_ı tung xõa. †.ⓗâ.𝓃 †.𝖍.ể xinh đẹp trắng tuyết lung linh tán ra vẻ phong tình dịu dàng lại e thẹn, yếu ớt q*⛎*γế*п 𝖗*ũ, khiến người ta không ngại đâ_m đầu vào.
Tay của anh khô sần nóng hổi, nhẹ nhàng ν⛎ố●t ✔️●𝑒 bắp chân cô, men theo đầu gối trượt lên bắp đùi rồi lại đến vòng eo, lưu luyến tới lui, không dứt ra được.
"A Nhan thật xinh đẹp!" Anh mập mờ cảm khái, môi lưỡi 〽️ú_т mát trên bả vai của cô, giống như hô*ⓝ không đủ.
Cô ngửa cổ cất tiếng 𝖗*ê*𝓃 𝓇*ỉ khàn khàn, cơ thể 𝓇·⛎·ⓝ r·ẩ·ⓨ không ngừng, trái tim giống như một đám mây nằm giữa lòng bàn tay anh, bị hơi thở của anh trêu chọc.
Đôi tay hữu lực của người đàn ông đỡ m*ô*𝖓*ⓖ cô lên, kéo cô đến trước mặt, cặp vú thơm ngát mê người, anh dùng mũi đùn đẩy đôi tay đang che chắn của cô, giọng nói thèm khát, "A Nhan, để anh nếm thử nào."
"Nếu em sợ, tay cứ cấu lên vai anh."
Làm sao anh có thể không nhận ra sự sợ hãi căng thẳng của cô, bản lĩnh của người đàn ông không phải làm thế nào để chiếm hữu cô gái một cách thô lỗ, mà đó chỉ là đánh dấu chủ quyền bằng sức mạnh.
Cứng rắn đến đỉnh điểm rồi sẽ Ⓜ️ề_ɱ ⓜ_ạ_❗.
Cho nên khi anh vùi mặt vào n_🌀ự_𝖈 cô, ngậm Ⓜ️ú-т núm vú của cô, Từ Tư Nhan cảm nhận được nỗi khiếp sợ không thể khống chế, hai tay rυ●n ⅼ●ẩ●𝖞 bẩ●y nắm thành hai nắm đấm nhỏ đặt trên bả vai của anh, khớp tay bị siết đến trắng bệch.
"Ưm a...không được...a~"
Trần Chiêu Hàn đột nhiên đặt cô ngồi lên cây gậy th*t dựng đứng cứng rắn, sưng phồng đã lâu ở giữa háng, âm dương tiếp xúc, loại κ-♓-𝐨-á-𝖎 c-ả-Ⓜ️ vừa kịch liệt vừa khó chịu, miệng huyệt của cô gái kinh sợ co rút, chảy ra rất nhiều nước.
Chân mày của người đàn ông nhanh chóng nhíu lại, hô hấp phả lên bầu vú của cô, hơi nóng nói không nên lời, mạch 𝖒-á-𝐮 trên tay gồ lên từng sợi, anh không vội 𝒸ắ_m νà_🔴, cứ như thế đỡ ɱ*ô*п*ⓖ cô, quy đầu thô cứng giống như sống dậy, cái đầu nhọn nhọn cọ sát vào nơi ẩm ướt của cô.
Nó rất linh hoạt, có ý thức phát huy độ bền dẻo của bản thân, thân gậy hơi cong lại cọ sát tới lui âm môi cô.
"Vừa chạm vào lập tức ⓒ.𝒽ả.𝖞 nướ.c, sau này anh sẽ luôn chặn nó lại, có được không?" Trên trán Trần Chiêu Hàn đã ✝️*ο*á*ⓣ ɱ*ồ ♓*ô*ⓘ, âm giọng trầm khàn, đỡ lấy tay cô chậm rãi đặt xuống dưới.
Cô còn nhạy cảm hơn anh cảm thấy.
Lòng bàn tay khô nóng n♓.é.🔴 𝐦.ô𝖓.ɢ cô, hai chân Từ Tư Nhan khe khẽ 𝖗⛎_𝐧 𝓇_ẩ_ÿ, trái tim không ngăn nổi cảm giác như thế này, bên tai là tiếng cười thầm hạ lưu nó-ռ-ℊ 𝐛-ỏп-𝖌 của anh, bầu vú dán lên gương mặt góc cạnh của anh, phập phồng dao động, tiểu huyệt phía dưới bị gậy th*t súng thật đạn thật của anh 𝖈.ắ.Ⓜ️ 𝐯à.🔴 bên trong.
Cô không cần nhìn cũng biết đó là thứ gì, cánh tay vô thức ôm chặt cổ Trần Chiêu Hàn, chỉ cảm thấy nếu như anh không đỡ cô, tay vừa buông ra cô sẽ lập tức tuột xuống, cô sợ sẽ bị bổ thành hai mảnh.
"Ưm...em thật sự rất sợ~" Cô khẽ rên, giọng nói yếu ớt cầu xin anh.
Trần Chiêu Hàn không thể chịu được âm thanh này của cô, mỗi một đốt xương trên người anh đều đang nó·𝖓·ⓖ 🅱·ừ·ⓝ·ℊ, anh rất muốn trực tiếp dùng sức đâ·𝖒 ✅·à·ⓞ trong, ♓⛎n●🌀 h●ă●n●ⓖ chiếm hữu cô, giày vò cô.
Nhưng anh phải kìm nén thú tính trong lòng, ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng 𝖑ⓘ_ế_m ⓜú.т thịt dư dưới thùy tai của cô, hơi thở 𝖓·ó·𝐧·ℊ bỏ·п·ⓖ rất nhanh đã hun đỏ một mảng da thịt, "Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương đâu."
Anh đã cảm nhận được đây là lần đầu tiên của Từ Tư Nhan, anh không thể không quan tâm đến cảm nhận của cô, anh không thể khiến lần đầu tiên của cô lưu lại ấn tượng quá đáng sợ.
Anh cắ·ɱ ν·à·o từng chút từng chút, chậm rãi nong căng chỗ ấy, cảm giác nóng ướt khít chặt tiêu hồn suýt chút nữa đã đánh bay chút nhẫn nhịn cuối cùng của anh.
Từ Tư Nhan ngửa mặt, hơi thở chỉ vào mà không ra, cô bị cảm giác ngạt thở này tập kích khiến thần trí gần như bay khỏi t_ⓗâ_𝐧 †_♓_ể, cơn đau nhói tê dại từ giữa háng chạy lên tận tim đã đẩy cô lên lần cao trào đầu tiên.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |