Truyện:Mơ Ước - Chương 83

Mơ Ước
Trọn bộ 98 chương
Chương 83
Quá sâu
0.00
(0 votes)


Chương (1-98)

Hàng Dục 𝐬·ướn·𝐠 đến da đầu tê dại, hất hông cắm vài cái liền bắn, tốc độ 𝖗-ú-t 𝐫-@ hơi chậm, một dòng 𝐭i*ⓝ*♓ 🅓*ị*↪️*♓ bắn trong miệng Viên Vũ, phần còn lại bắn lên mặt cô. 𝐓𝐢·𝐧·𝖍 ⓓị·𝖈·h trắng đục dọc theo lông mày chảy xuống, khóe môi cũng có, cổ là một dòng đang chảy, hình ảnh quá 𝒹â_ɱ ⓓụ_𝖈.

Viên Vũ không buồn đeo dép, chân trần chạy về phía toilet đánh răng súc miệng, Hàng Dục cũng đi theo vào, rửa qua cây gậy.

Chờ Viên Vũ đánh răng rửa mặt xong quay đầu nhìn sang, anh lại cứng, đang đứng trước bồn rửa tay, dùng quy đầu 𝖓ó𝖓●🌀 bỏ●𝐧●𝖌 chọc chọc vào m-ô-n-🌀 cô.

Viên Vũ: "???"

"Bác sĩ nói anh không nên làm." Cô lấy khăn lông lau mặt, chạy cách ra xa anh một khoảng.

"Em đến động." Hàng Dục nhấc tay thề: "Anh bảo đảm bất động."

Viên Vũ quay đầu, còn che hai tai lại: "Em không tin, mỗi lần anh đều lừa em như vậy."

"Viên miu miu." Một tay Hàng Dục nâng người từ sau lên, trực tiếp đè lên bồn rửa, một bàn tay ↪️●ở●ℹ️ q𝐮●ầ●п tây của cô ra, cúi người 𝐡.ô.ռ 🌜.ổ: "ℳ*ô*n*🌀 nâng cao lên, tự em động."

Hành động của anh tốc độ rất nhanh, quần tây kéo xuống đầu gối, quần lót cũng bị kéo xuống dưới, Viên Vũ ghé vào bồn rửa tay, chỉ nhìn thấy người đàn ông đang đè lên lưng cô ở trong gương, một bàn tay nắm dương v*t mình cọ sát vào kẽ ⓜ_ô𝖓_g.

Nới đó nước 𝖉.â.〽️ lan tràn, lúc cô khẩu giao cho anh đã hoàn toàn ướt đẫm.

"Thật nhiều nước." Anh cười 𝖍ô_ⓝ nhẹ vành tai cô, quy đầu tách ra hai cánh hoa môi, chấm đủ nước 𝐝.â.〽️, một lần lại một lần chậm rãi 𝖈●ắ●ɱ ✅●à●⭕ đường đi.

"Chậm một chút......" Eo của cô cong lên hạ thấp, giống như hình vòng cung, cổ lại ưỡn cao, bị quy đầu cực đại làm căng đến xương sống 𝐫υ·ռ 𝐫ẩ·y. Một khắc kia cả cây gậy được đ-ú-🌴 vào tận gốc lẫn rễ, hai người không tự chủ được ✞♓*ở 𝖉ố*𝖈 một hơi.

Hàng Dục cởi bỏ cúc áo sơmi của cô, không 𝐜.ở.𝖎 á.🔴 lót, mà một tay cách lớp vải mỏng bóp hai vú cô chụm lại thưởng thức, eo hông nhẹ nhàng hất về phía trước đâ_𝖒 một cái vào kẽ 〽️*ô*ⓝ*ɢ, giọng nói khàn khàn: "Tự mình động."

Viên Vũ thấy mình trong gương, áo sơmi mở rộng, nửa người trên chỉ có chiếc áo lót màu trắng, bao lấy hai vú thịt trắng nõn, ở giữ có một khe rãnh sâu hun hút, trong gương tóc dài đen nhánh xõa ra, 𝖒ô●𝖓●ℊ nhếch lên một trước một sau cắn nuốt cây dương v*t.

Dương v*t thô dài như vậy, mỗi một lần đều cắm đến chỗ sâu nhất, đ·â·ɱ cho bụng nhỏ nổi lên một trận bủn rủn.

Tứ chi giống như có dòng điện xẹt qua, thoải mái đến da đầu 𝖗ⓤ.п 𝐫ẩ.🍸, ⓚ.h𝐨á.ï 𝒸ả.ɱ rùng mình làm cô 𝐜ắ_ⓝ 𝖒ô_𝖎 𝖗ê_𝖓 𝐫_ỉ thành tiếng, bàn tay hơi ngăm của anh giữ lấy vòng eo nhỏ, đón hùa với động tác của cô mà thúc vào thật mạnh từng chút, Viên Vũ lập tức khóc kêu thành tiếng, cổ ngẩng cao cao, âm thanh như bị không khí khô nóng dính trụ, mang theo 〽️ề*ⓜ 𝐦*ạ*i vô lực: "Hàng Dục...... anh không cần...... A......"

"Không cần gì?" Hàng Dục bẻ cằm cô qua, c·ắ·ⓝ ⓜô·❗ dưới, Ⓜ️ú●𝖙 lấy đầu lưỡi.

Anh 𝖍ô·n đến hung ác, phía dưới đ·â·〽️ càng hung hãn hơn, một chút lại một chút, làm đến mức Viên Vũ chịu không nổi rùng mình khóc lóc:

"Không cần...... ưm...... a...... Hàng Dục......"

Lực thúc vào quá mạnh, tốc độ lại nhanh, giống như anh không muốn sống, tay ngang ngược bóp xoa nắn 𝐦·ôⓝ·ⓖ thịt va chạm, trong không gian toilet hẹp hòi chỉ toàn là tiếng vang bạch bạch bạch, Viên Vũ bị thúc đến hét lên, hai tay cô đưa ra giữ vòng 𝑒_ⓞ т♓0_𝖓 chắc của Hàng Dục, cổ ưỡn lên cao, dựa vào trong lòng n·gự·𝖈 anh 𝖗·𝖚·n r·ẩ·🍸, 𝐫.ц.ռ r.ẩ.ⓨ.

"Thoải mái không?" Hàng Dục 𝖍-ô-𝓃 𝐦ô-ı cô, một bàn tay đưa về phía trước 𝖘.𝖎ế.𝐭 🌜.𝖍ặ.𝖙 đôi vú, cùng cô nhìn hình ảnh ◗â_𝐦 ⓓ_ụ_𝐜 trong gương.

"Ừm.." Viên Vũ thất thần nhìn gương mặt đang ửng hồng của mình trong gương, áo lót bị lột ra vứt đi, ngón tay người đàn ông khảy khảy đầu vú,   cô liền 𝓇ⓤ-n r-ẩ-𝖞 hơn, phía dưới chỉ rời ra một chút, giây tiếp theo liền sẽ nghênh đón một cú thúc 𝖈-ắ-ⓜ ν-à-⭕ thật sâu, làm cho hai cơ thể dính sát 𝐭♓â●п m●ậ●🌴 không thể tách rời.

Trong không khí mọi nơi đều là tiếng ⓣ*♓*ở 𝖉*ố*🌜 mờ ám.

Cô nóng đến sắp 𝖈_ⓗ_ế_t, người đàn ông ngậm lấy vành tai cô, giọng nói anh ách như sắp phát hỏa: "Nói yêu anh."

Cô không thể mở miệng, ngay cả Kỷ Văn Bác, cô chưa từng nói qua câu này.

Hàng Dục 〽️ú-ⓣ thật mạnh sau cổ cô, lực đ*â*𝐦 ✌️*à*🅾️ càng thêm nhanh, Viên Vũ chịu không nổi, hốc mắt chảy ra nước mắt sinh lý, cô bắt lấy bồn rửa tay, rung đùi đắc ý khóc kêu: "Hàng Dục...... quá sâu...... đừng......"

Cô không biết dáng vẻ đáng thương của mình trong gương mê người bao nhiêu, Hàng Dục nhìn đến tròng mắt đều sắp sung huyết, anh bắt lấy môn·🌀 thịt, hất eo lên trên đ*â*〽️ ☑️*à*ⓞ, từng cái lúc nặng lúc nhẹ, 𝖒*ôռ*ɢ thịt bị đ_â_𝐦 cho đỏ bừng rung loạn.

Viên Vũ bị làm như sắp hỏng mất, cô một bên khóc một bên kêu, Hàng Dục không quan tâm hất hông cắm mạnh, dùng lực như muốn đâ-Ⓜ️ cô bay ra ngoài, 🎋♓o_á_𝒾 𝖈_ả_ɱ ngập đầu, chỉ còn tiếng kêu khóc của Viên Vũ, cả người trừu run lên, bụng nhỏ r-ц-𝐧 𝖗-ẩ-🍸 mấy chục lần mới dừng lại.

Một bãi nước 𝐝●â●ⓜ tí tách từ trong cửa động phun ra tới.

Viên Vũ hoảng hốt cảm thấy chính mình bị làm sắp 𝒸*h*ế*†, đại não trống rỗng, ý thức tan rã, tầm mắt đều không thể nhìn thấy gì, cô có thể cảm giác được Hàng Dục đang lau nước mắt cho mình, anh cúi đầu 𝖍ô_ⓝ cô, nói gì đó rất nhẹ nhàng.

Nhưng một chữ cô cũng không nghe rõ.

Chương (1-98)