Truyện:Mơ Ước - Chương 59

Mơ Ước
Trọn bộ 98 chương
Chương 59
Bị làm khóc
0.00
(0 votes)


Chương (1-98)

"Còn khó chịu không?" Hàng Dục cố ý dùng tốc độ cùng lực nhanh hơn, hai ngón tay càn quấy phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp, nước chảy lan tràn.

Viên Vũ hết gật đầu lại lắc đầu, cả người cực kỳ hỗn loạn, cái miệng chép chép, hai chân 𝐫_υ_𝐧 г_ẩ_𝖞:

"Không khó chịu, không khó chịu...... ưm a a Hàng Dục......

Cô duỗi tay muốn bắt lấy gì đó, nhưng cái gì cũng chưa bắt được, cuối cùng hai tay nắm lấy khăn trải giường, cổ ngẩng cao cao, trong cổ họng phát ra tiếng thét chói tai như sắp hỏng:

"A a a a a......"

Bụng nhỏ kịch liệt r𝐮.𝓃 𝖗.ẩ.𝓎 bốn năm lần, cửa mình đỏ bừng ra bắn ra ngoài một dòng nước dịch, Hàng Dục bị phun đầy mặt, anh nhẹ giọng chửi "ℱⓤ𝖈*k" một tiếng, muốn nói chuyện, nhưng vẫn là bật cười ngẩng đầu lên nhìn Viên Vũ đã lụi sơ ở trên giường, cơ thể vẫn rung rẩy, bên trong huyệt động co rút, nước 🅓-â-ɱ theo kẽ Ⓜ️●ôn●ⓖ chảy dọc xuống ướt nhẹp một mảnh khăn trải giường màu trắng.

Hàng Dục nắm lên khăn trải giường xoa xoa mặt mình, lại đi đến đầu giường uống ngụm nước, sau đó nằm bên cạnh Viên Vũ, cúi đầu 𝖍ô●ⓝ cô mớm nước trong miệng sang, Viên Vũ đã rất khát nước, không còn sức, bị người đàn ông ⓜú-† 𝒽_ô_𝖓 một lát, không có không khí để thở, xoang mũi phát ra tiếng hừ hừ.

Hàng Dục nhìn thời gian, đã 11 giờ 20 phút, anh lau nước mắt trên mặt Viên Vũ: "Viên miu miu, nâng ⓜô-𝓃-ⓖ lên."

Viên Vũ cả người mềm nhũn, nghe thấy giọng anh, muốn động cũng không động nổi, Hàng Dục cười khẽ một tiếng, véo mũi cô: "Vô dụng như vậy."

Viên Vũ hít hít mũi, não vẫn trống rỗng, dư vị cao trào làm cô phiêu diêu như thần tiên, cả người đạp lên đám mây, mỗi tế bào như rơi vào trạng thái không trọng lượng, đầu óc có hơi choáng váng, còn có chút thiếu oxy, khóe mắt thất thần nhìn chằm chằm Hàng Dục, thấy anh vớt người mình quay lại.

Eo bụng bị anh kéo đến, Viên Vũ ngẩng đầu nhìn mặt gương to, thấy mặt cô ửng đỏ, khóe mắt phiếm hồng, làn da trần trụi thấm một tầng mồ hôi mỏng, bị ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống sáng lóng lánh.

Hàng Dục nắm lấy dương v*t, giữ eo cô, chậm rãi thúc sâu vào trong lỗ nhỏ.

Viên Vũ thấy trong gương cô gái đang nhíu mày, tựa như muốn khóc, nhưng yết hầu lại phát ra tiếng 𝖗*ê*𝖓 𝓇*ỉ khó nhịn, cô hé miệng kêu một tiếng, sau đó bị người đàn ông thúc vào quá nhanh làm cho hai đùi rung rung liên hồi.

Ván giường bị làm đến chấn động, tầm mắt Viên Vũ mang theo sự loạn hoảng, cô thấy người đàn ông trong gương nằm ở trên lưng mình, cánh tay nổi đầy gân xanh nắm lấy cánh m-ô𝖓-ɢ, sau đó đưa về phía trước nắm lấy bả vai, cúi đầu 🦵_1ế_Ⓜ️ hõm vai cô, dọc theo đ-ư-ờ-𝓃-🌀 𝐜o𝖓-ⓖ xương sống đang nhô lên ⓜ.ú.т h.ô.𝐧., bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa tràn đầy sắc dục, hầu kết lăn lộn trên dưới.

ɢ●ợ●ℹ️ 𝖈ả●ɱ đến muốn mệnh.

Hàng Dục kéo nửa người của Viên Vũ lên, một tay 𝖘*ïế*† 🌜*ⓗ*ặ*🌴 𝖓●ɢ●ự●ⓒ cô, anh ♓_ô_n cắn sau cần cổ, giọng nói khàn khàn như mất tiếng: "Xoa vú cho anh nhìn."

"A?" Viên Vũ như không nghe rõ, hoặc như không hiểu anh đang nói gì, mắt vẫn nhìn chính mình trong gương, bị cảnh tượng xa xỉ hào nhoáng này làm cho nổi cả da gà, rung đùi đắc ý gào lên, lại đến cao trào.

Hàng Dục cầm lấy tay cô đặt lên bên vú, năm ngón tay bao lại, xoa bóp thật mạnh: "Cứ xoa như vậy."

Lần này cô đã nghe rõ, đôi tay xoa nắn đôi vú của mình, đôi vú tưng tưng bị người phía sau đâ-𝖒 cho lắc lư qua lại, ngón tay của anh sờ xuống phía dưới hoa môi, hai ngón tay kẹp lấy viên đậu đỏ mạnh mẽ day nắn.

Hàng Dục nhìn vào trong gương, hình ảnh Viên Vũ 𝐭·𝐡·ở ⓗổ·𝓃 𝒽ể·𝐧 xoa nắn hai bên vú của mình, chỉ cảm thấy dục hỏa từ dưới bụng xông 🦵ê_п đỉ_𝐧_𝐡 đầu, anh giữ chặt vòng eo cô thúc vào thật mạnh mấy chục lần, thẳng cho đến khi Viên Vũ khóc lóc kêu gào:

"Hàng Dục...... đừng...... A a a a a......"

Cửa động co rút ⓚẹ·p 🌜·hặ·т làm Hàng Dục buông lỏng, anh đột nhiên r-ú-† г-🅰️, quy đầu nảy nảy phun ra, dòng 𝐭-𝖎ⓝ-𝖍 ԁịc-♓ ⓝ_ó_𝓃_g 𝖇_ỏ_n_🌀 như sữa tất cả bắn lên cánh Ⓜ️ô𝖓*ɢ đỏ bừng.

Chương (1-98)