Truyện:Mơ Ước - Chương 58

Mơ Ước
Trọn bộ 98 chương
Chương 58
Không cần…xin anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-98)

Hai cánh hoa môi lớn lên rất nhỏ, mỏng manh, phấn phấn nộn nộn, xinh đẹp cực kỳ, Hàng Dục há to miệng là có thể nuốt vào toàn bộ.

Anh 𝖒ú.ⓣ đi nước 🅓â●m, dọc theo hoa môi hướng lên trên 𝖑.𝒾.ế.m láp, ăn đến nơi thịt viên kia, dùng lực ray cắn, Viên Vũ như sắp phát điên rồi, hai chân đột nhiên 𝐤·ẹ·🅿️ 𝒸𝒽ặ·✞, bàn tay đưa xuống luồn vào đầu tóc anh, trong cổ họng phát ra tiếng vừa khóc vừa kêu:

"Đừng...... Không cần...... xin anh......"

Một tay Hàng Dục ngăn chặn đùi cô, hàm răng bao lấy viên thịt viên dùng sức 𝖒*ú*т vào, đầu lưỡi 👢❗*ế*m hoa trên môi cuồn cuộn đang không ngừng tiết ra ◗_â_Ⓜ️ dịch, âm thanh 𝖑_𝐢ế_Ⓜ️ ⓜú.ⓣ nuốt vào rõ ràng 🎋í●🌜●h 🌴●ⓗ●í↪️●♓ làm sống lưng Viên Vũ tê dại, cô không ngừng trừu run, hai tay nắm chặt tóc anh, rồi lại bấu lấy khăn trải giường, hô hấp càng thêm dồn dập, hai chân đều căng đến gắt gao.

Hàng Dục một hồi thì bị cô dùng chân kẹp, một hồi lại bị cô túm tóc, lực đạo trong miệng ngày càng tăng thêm, một hai như không thể đem cô bức điên, đầu lưỡi anh từ dưới lên trên 👢ı·ế·ⓜ láp, ngậm lấy âm đế đỏ bừng ⓜú●𝐭 cắn một lúc, bỗng nhiên hai chân Viên Vũ kẹp lấy đầu anh, không đợi anh nghiêng đầu cắn cắn, liền nghe tiếng  Viên Vũ ô a khóc nức nở.

"Khóc?" Hàng Dục cười nhẹ dùng ngón cái khảy khảy âm đế:

"Vô dụng như vậy hả, Viên miu miu."

"Anh mới vô dụng." Viên Vũ 𝐤●ẹ●ⓟ 🌜ⓗ●ặ●✝️ chân không cho anh chạm vào, dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt sinh lý ở khóe mắt: "Đừng nghịch, rất khó chịu."

Cũng không khó chịu.

💲·ư·ớ·n·g đến muốn khóc.

Nhưng cô chính là vịt 𝐜·ⓗế·✞ cái mỏ vẫn còn cứng, sống 🌜𝒽.ế.t không thừa nhận.

Hàng Dục đã rất rõ ràng, nhướng mày nhìn cô: "Khó chịu?"

"Được rồi."  Anh gật gật đầu, lại duỗi hai ngón tay dính đầy nước 🅓_â_〽️, c.ắ.𝐦 𝖛.à.ⓞ trong cửa mình, hai ngón tay uốn lượn, bắt đầu moi lộng, "Anh muốn đảo xem có bao nhiêu khó chịu."

Khốn kiếp!

Viên Vũ kẹp chân muốn đẩy anh, tiếng chuông di động vang lên đúng lúc này, cô hoảng sợ, đột nhiên lấy chân đá anh, suýt nữa đá đến bên tay bó thạch cao, Hàng Dục rút tay về, cằm hất lên, ý bảo cô nghe điện thoại.

Viên Vũ bất chấp lau cửa mình ướt đẫm, lấy di động ra nhìn, Trì Hiểu Lôi gọi video đến, bây giờ đã hơn mười một giờ, trước kia hai người thường xuyên nói chuyện vào lúc này, đã thành thói quen, nhưng bây giờ...

Viên Vũ nhìn vào mắt Hàng Dục, "hư" về phía anh, Hàng Dục đã chảy một thân mồ hôi, anh đi xuống giường, quần lót đỉnh thành một cái lều cao cao, quy đầu cũng hiện ra rõ ràng, trên đầu nấm tròn tròn thấm ướt một mảnh. Anh cầm cốc đi ra ngoài rót nước uống, Viên Vũ nhanh thu hồi tầm mắt, lúc này mới ấn nhận điện thoại: "Gì, Trì hiểu Lôi."

"Nào!" Đầu Video bên kia Trì Hiểu Lôi đang còn giơ giơ một chai RIO:

"Chúc mừng cậu ngày đầu tiên làm người dẫn chương trình! Cụng ly!"

"Cảm ơn." Viên Vũ cười cười, trên mặt cô vẫn còn ửng hồng che kín, trán còn lấm thấm mồ hôi mỏng, khóe mắt giống như vừa khóc, âm thanh cũng có chút giọng mũi, Trì Hiểu Lôi nghi ngờ dán sát vào, hỏi cô":  "Cậu làm sao vậy? Không thoải mái?"

Viên Vũ: "...... Không có."

Là quá thoải mái.

Đúng lúc này Hàng Dục này đi vào, bên kia Trì Hiểu Lôi còn đang nói mình hôm nay bận nên không đến tìm cô ăn mừng, bên này, Hàng Dục đặt cốc nước đầy xuống đầu giường, một lần nữa bò 👢.ê.𝓃 🌀❗.ườn.🌀, kéo chăn ra chui đầu vào.

Viên Vũ: "......"

Hai chân cô đang khép lại bị người nào đó dùng sức tách ra, sau đó xúc cảm ấm áp lại lần nữa dán vào giữa hai chân, biểu cảm Viên Vũ thay đổi, cô lập tức đặt di động lên tủ đầu giường, giơ tay lên đánh Hàng Dục đang ở trong chăn.

"Đâu rồi?"  Trì Hiểu Lôi ở kia đầu hỏi:  "Sắp cuối tuần cậu còn phải tăng ca hả?"

Viên Vũ dường như không nói nên lời, người đàn ông một bên l*ï*ế*𝐦 ăn âm đế, một bên vươn hai đốt ngón tay chui vào trong, uốn lượn moi lộng một khối thịt nửa mềm nửa cứng, chỗ đó là điểm mẫn cảm của cô, Viên Vũ ⓡ_⛎_n г_ẩ_γ kịch liệt, cô gắt gao ↪️·ắ·ռ 𝖒·ô·❗, mới cố nén bản thân không kêu thành tiếng.

"Trì Hiểu Lôi." Cô nín thở nói, "Chúng ta...... lần sau lại... nói."

"Làm sao vậy?" Trì Hiểu Lôi vẫn còn đang hỏi.

Viên Vũ duỗi tay ra tắt video, xốc lên chăn lên túm tóc Hàng Dục, chỉ là tay mới vừa mới với qua, bụng nhỏ không tự chủ được mà trừu run, 🎋𝒽🅾️-á-𝒾 ⓒả-Ⓜ️ bén nhọn tập trung đến dưới bụng, càng ngày càng mỏi, mỏi đến muốn đi tiểu, cô bắt lấy bờ vai của anh, nước mắt mờ mịt toát ra trong hốc mắt, giọng nói phát ra dường như là thét chói tai: "Hàng Dục...... Không cần động......"

Chương (1-98)