Ăn vào đi
← Ch.47 | Ch.49 → |
"Thơm hay không thơm?" Anh cười hỏi.
"&*#¥%...... !!!" Trong miệng Viên Vũ đang nuốt dương v*t, âm thanh hàm hồ căn bản không nghe rõ.
Nhưng không cần đoán, Hàng Dục đã biết, cô đang chửi anh.
Anh đĩnh đĩnh hông, hướng vào miệng cô sâu hơn nữa, làm quy đầu trực tiếp chọc vào tận cổ họng, còn nửa cây gậy chưa vào hẳn, anh xoa xoa đỉnh đầu cô, giọng nói quá ách:
"Viên miu miu, ăn... vào đi."
Viên Vũ khóc không ra nước mắt, cẩu đồ vật lớn lên to dài như thế này, ai có thể nuốt vào được!
Hàng Dục thấy dáng vẻ cô đang kháng cự, nhịn không được tự mình hất hông cắ●𝖒 ν●à●𝖔 trong vài cái, yết hầu non mịn không nhịn được co rút, kẹp anh ⓢư●ớ●𝓃●ɢ tê người, ⓣ*h*ở 𝖉*ố*ⓒ một tiếng, giữ đầu cô 𝐫ú.✞ r.a nửa cây, dùng quy đầu chọc chọc lưỡi mềm bên trong:
"Lúc trước ăn vui vẻ như vậy, bây giờ không vui, vì sao?"
Viên Vũ: "•・%$#*#*・..."
Anh đang cố ý!
Lúc trước cô nhận sai người, tưởng anh là Kỷ Văn Bác, đương nhiên là......
Là đương nhiên. ・・. ・•
Viên Vũ chột dạ, nhưng lại có phần áy náy, đỡ cây gậy thịt của anh, há to miệng 👢*ℹ️ế*ⓜ láp mấy cái, dương v*t của anh so với dáng vẻ anh toàn toàn tương phản, ngũ quan người này rất đẹp, đôi mắt đào hoa đa tình, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cười rộ lên càng đẹp hơn, mang theo vài phần hư hỏng. Nhưng cây gậy thịt trong tay cô, vừa đen vừa tím, gân xanh quấn quanh, tinh hoàn phình phình một bao, quy đầu cực đại giống như một cây nấm rất to, cô đến gần 𝐥.1ế.〽️ 𝖑❗*ế*𝐦, đầu nấm đó thuận thế chen vào bên trong, h*⛎𝐧*ℊ 𝐡ăռ*ℊ, giống như muốn nhét cả hai qua trứng vào miệng cô.
Viên Vũ cô gắng nuốt cả vào, muốn làm anh thoải mái, l❗ế-ɱ qua quy đầu lướt qua mã mắt, đầu lưỡi thò ra đánh vòng, sau đó đi xuống cái cán, cuối cùng nuốt cả cây nấm vào bên trong, từng chút từng chút, hướng vào trong cổ họng.
Nuốt không hết, còn thừa lại một đoạn, cô t♓·ở 𝐡ổ·n ♓·ể·ⓝ ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt bị nước tiết ra ư_ớ_t á_𝖙, đôi môi đỏ hồng đang vì ngậm nuốt cây gậy mà căng ra, năm ngón tay non mịn đang cầm lấy dương v*t anh.
Trắng là trắng, hồng là hồng.
Nghiễm nhiên trở thành một bữa tiệc thị giác, Hàng Dục nhìn gương mặt cô, chỉ cảm thấy một dòng lửa nóng từ dưới bụng xộc thẳng 👢ê-ռ đỉ-𝖓-𝖍 đầu, đột nhiên anh giữ gáy cô, hất hông ⓒ●ắ●ⓜ 𝐯●à●𝐨 trong cổ họng mười mấy cái, cắm đến mức viên Vũ phải nức nở đập đập vào đùi anh. Đột nhiên anh ⓡú*ⓣ г*𝒶, đem người cô ấn lên cửa kính, một tay kéo quần cô xuống, quần lót cũng không cởi, bàn tay đư·𝒶 v·à·𝖔 bên trong sờ thử, nước đầy tay.
Anh cũng không có mở đầu, đỡ dương v*t cắm thẳng vào.
Viên Vũ bị cắm kêu dài một tiếng, đầu suýt nữa đụng vào cửa, một bên người đàn ông chọc vào 𝖗·ú·𝐭 𝓇·🅰️, một bên 🌜ở_❗ զ_𝐮_ầ_𝓃 áo cô, anh không cởi khóa áo lót, dùng sức trâu kéo qua đầu, từ đỉnh đầu túm xuống dưới ném bên chân.
Anh cúi đầu 🦵●iế●〽️ bờ vai, dọc theo xương bướm 〽️ú*ⓣ mát cổ cô.
Một bàn tay tay đưa về phía trước, 𝐬1ế.✞ ⓒ𝒽.ặ.† khối thịt, mạnh mẽ xoa nắn.
Dương v*t chọc vào dùng lực rất mạnh, nhiều lần rút hẳn ra ngoài lại chọc sâu vào bên trong, vách trong bị tạc đến ngập nước, quy đầu cực đại hung ác tấn công vào bên trong tử cung, một chút lại một chút, làm đến Viên Vũ chịu không nổi khóc lóc, cô bám vào cửa kính, âm thanh gào lên rách nát:
"Hàng Dục...... Hàng Dục...... ưm aaa......"
Hàng Dục bẻ cằm cô lại, 𝐜·ắ·ռ m·ô·ï dưới, đoạt lấy nước bọt cùng hơi thở trong khoang miệng, dưới bụng càng đâ·ɱ càng hăng, Viên Vũ còn có thể nghe thấy âm thanh dương v*t 𝖈-ắ-ɱ 𝖛-à-ⓞ trong vang lên tiếng òm ọp, có thể nghe thấy tiếng ✞h·ở ⓓ·ố·𝒸 🌀.ợ.𝖎 ⓒ.ả.〽️ ư ư của anh.
Cô duỗi tay bóp đùi anh, ô a mà kêu, muốn anh chậm một chút, muốn anh làm nhẹ hơn, nhưng còn chưa ⓟ-𝖍á-t г-🔼 â-ɱ 🌴𝐡a-𝐧-𝐡, đã bị người đàn đông đỉnh vào cắm đến cao trào.
← Ch. 47 | Ch. 49 → |