Phiên ngoại 6
← Ch.116 | Ch.118 → |
Anh Hiền ngồi dậy, đưa ngón trỏ vào trong miệng anh rồi đùa giỡn đầu lưỡi.
"Có đoán được đây là cái gì không?"
Phó Thành không biết cô định chơi trò gì nên hơi yên lặng một lát mới nói: "Ngón tay."
"Ngón tay của ai?"
"Em."
"Bingo." Anh Hiền rút tay ra, ngón tay dính đầy nước bọt lại đùa bỡn đầu 𝐧_🌀_ự_𝖈 anh, cô nũng nịu hỏi: "Muốn được thưởng gì nào?"
Không đợi anh trả lời, cô đã ngậm lấy đầṳ ѵú cương cứng ấy, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn.
Phó Thành cắn răng cản cô.
Không chỉ cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ ở phần ⓝ🌀·ự·𝖈, cánh hoa mềm nhũn còn đang đè trên bụng anh, cửa huyệt đói khát co lại, nước xuân không ngừng chảy ra, khiến anh có thể biết rõ cô đang hưng phấn đến mức nào.
Hôn 𝐦ú*✞ một hồi, Anh Hiền lại ngồi dậy, cô hơi nâng mình lên để đầu 𝓃ⓖ●ự●𝒸 ở ngay miệng anh rồi đung đưa qua lại."Cái này thì sao?"
Phó Thành hơi ngẩn người, sau đó anh ngẩng đầu, chủ động ngậm lấy rồi cắn vào nhũ hoa.
"A, ha... Giỏi quá..." Anh Hiền ôm lấy đầu anh, rêи ɾỉ, "Trả lời đi, ưm a..."
Không có được câu trả lời, cô sẽ không cho anh ăn rồi giả vờ như muốn đi.
Bất đắc dĩ, Phó Thành bỏ đầu 𝖓ℊự-𝒸 cô ra, im lặng một hồi rồi nói: "Là phần... ⓝ🌀*ự*𝖈."
Nℊ.ự.c?
Xem kìa, mới trở về có ba tháng mà anh đã "không noi theo gương tốt".
Anh Hiền nhíu mày, trong giọng nói hình như còn mang theo ý cười: "Không đúng."
Cô nâng 𝐧*𝐠*ự*𝖈 mè nheo quanh cằm anh, lúc nhẹ lúc nặng.
"Là vú, đầṳ ѵú, thấy em tốt với anh không? Em nói cho anh biết cả đáp án chính xác để giúp anh ăn gian luôn rồi đấy."
"Nói ra đi rồi em cho anh ăn, A Thành, muốn ăn không?" Anh Hiền uốn éo rêи ɾỉ, "Ưm... Em muốn được anh 👢_ℹ️_ế_Ⓜ️, đầṳ ѵú em ngứa quá... A Thành..." Nếu cô chỉ thúc giục anh, có lẽ anh còn có thể nhịn thêm một lát nữa, nhưng nếu cô nói mình muốn được ⅼ·ℹ️ế·𝐦, xem anh sao mà nhịn được.
Hơn nữa, từ trước đến giờ cô vẫn gọi cả họ tên anh, thỉnh thoảng thì kêu là ông xã nhưng thường mang ý trêu chọc hơn là tình cảm.
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là A Thành, chỉ vào lần này thôi.
Phó Thành tưởng tượng ra ánh mắt cô thông qua giọng nói, trong đầu óc bùng lên ngọn lửa cuồng cháy.
Yết hầu lên xuống mạnh mẽ, anh nói: "Là đầṳ ѵú, Anh Hiền, mau bỏ vào miệng anh đi."
Anh Hiền khẽ vuốt gò má anh, trong con ngươi phong tình lộ vẻ dịu dàng nhưng giọng nói vẫn vô cùng ngang ngược: "Em gọi anh là A Thành mà anh gọi em là Anh Hiền à?"
Ngoài miệng chê nhưng cơ thể lại không ngừng khiêu khích, 〽️_ô_ⓝ_🌀 cô liên tục đẩy về sau, cọ cọ vào đầu khấc. Gân xanh trên trán Phó Thành không ngừng nhảy, vật nam tính mạnh mẽ r*⛎*𝓃 𝓇ẩ*𝓎, mã mắt chảy ra một chút tϊиɦ ɖϊƈh͙.
"Tiểu Hiền." Giọng nói anh khàn khàn, trên mặt đầy vẻ kíƈɦ ŧìиɦ: "Bà xã."
Anh Hiền hài lòng hừ hừ một tiếng, đưa bầu 𝐧𝖌ự●↪️ của mình ra.
Phó Thành lập tức ngậm lấy, sức anh nhiều, động tác cũng mạnh bạo, đầu lưỡi thô dày có lực quét qua một trận, ép đầṳ ѵú nhỏ nhắn cương cứng xuống rồi lại hút ra.
Anh Hiền nhíu mày thật chặt, nghẹn nghèo rêи ɾỉ, cả người nổi da gà.
Vất vả lắm anh mới chịu buông đầṳ ѵú vừa đỏ vừa sưng ra, Anh Hiền đè người đàn ông còn muốn sáp tới 𝐡*ô*ռ nữa, nói: "Đừng động."
Sức cùng lực kiệt, giọng nói cô ⓡ·⛎·п 𝓇·ẩ·𝐲, khi nghe vào lại có vẻ như đang nức nở, Phó Thành lập tức đàng hoàng lại.
Chưa thấy cô khóc nhưng anh đã cảm thấy đau lòng, dù biết rằng cô có khóc cũng là khóc trong vui vẻ nhưng anh vẫn không tránh khỏi mềm lòng. Anh Hiền quay đầu nhìn thứ trong quần anh, chiếc quần lọt khe đã sớm nổi phồng lên bởi vì gậy thịt, khó khăn lắm mới che được hai túi tinh, trên đó còn dính một ít nước của cô, trông nhăn nhúm không khác gì một miếng vải rách. Gậy thịt nó𝖓·𝖌 𝓇🅰️·ⓝ thì đã hoàn toàn tránh thoát khỏi sự trói buộc của miếng vải.
Thu hồi ánh mắt, Anh Hiền thấp giọng hỏi: "Anh đoán xem tiếp theo là gì?"
Tim Phó Thành đập như trống, anh ♓υ·n·ℊ ⓗ·ăn·𝖌 nuốt nước miếng.
Đầu tiên là tay, sau đó là vú, sau đó nữa... Chắc chắn là phía dưới rồi, không phải sao?
Đầu lưỡi bắt đầu ⓒ.𝒽ả.ⓨ ռ.ướ.🌜 miếng như nếm được mùi vị của cô.
"Là phía dưới." Anh đã có kinh nghiệm, 💰𝐢_ế_𝐭 c_ⓗặ_✞ bàn tay, chủ động nói, "Cửa huyệt nhỏ của em..."
Anh Hiền lặng lẽ cười, trong đôi mắt đen láy đầy vui vẻ.
Ngón tay cô viền quanh môi anh, nói: "Chậc chậc, anh đang nghĩ gì đấy, sao lại phóng đãng như vậy." Giọng nói cô lượn lờ quanh lỗ tai anh như một lớp sương mù dày đặc, "Anh đấy, các chiến hữu của anh có biết anh thèm ăn cái ở dưới của phụ nữ không?" Bùm.
Đầu Phó Thành ռ.ổ †.⛎n.𝐠, suy nghĩ ngây ngốc, sự xấu hổ và du͙ƈ vọиɠ hòa trộn vào nhau.
Anh Hiền lại đổi chỗ, đặt 𝖒.ô𝓃.g ngồi trên n𝖌ự-𝖈 anh.
"Đoán sai rồi, còn làm hư qυầи ɭóŧ nữa."
Cô kéo chiếc qυầи ɭóŧ đã không còn ra hình lên, dây quần 𝖘-1-ế-𝐭 𝐜-ⓗ-ặ-𝖙 vào da thịt anh, cảm giác ⓠ⛎.ỷ dị ấy khiến toàn thân Phó Thành cứng ngắc.
"Này, anh nói xem, em nên trừng phạt anh thế nào đây?"
Bịch, Anh Hiền buông tay, mảnh vải mất đi sự đàn hồi bắn trở về, sau đó cơ thể cô đè xuống, bầu vú ɱ●ề●𝖒 𝐦●ạ●ℹ️ dán sát trên bụng Phó Thành, nặn tⓗàп·h ♓·ì𝐧·♓.
Cô há to miệng, chậm rãi ngậm thứ to dài của anh vào trong miệng, vừa mới bắt đầu đã nuốt trọn hơn nửa, sau đó càng ngày càng nuốt vào cho đến khi đầu khấc chạm vào cổ họng.
"A..." Khuôn miệng ấm áp thoải mái khiến Phó Thành rêи ɾỉ, anh muốn đ*â*〽️ thẳng vào theo bản năng, muốn đư●a 𝖛●à●0 nhiều hơn. Anh Hiền né tránh, cô ngậm lấy anh như đang b● sữa, cái miệng khít chặt như được hút chân không, đầu khấc rời khỏi đôi môi đỏ mọng trong một chốc, phát ra tiếng vang lớn. Không biết vô tình hay cố ý, ɱ·ôⓝ·𝐠 của cô còn cọ cọ trên ng●ự●𝒸 anh.
Phó Thành vừa đau vừa thoải mái, trên trán chảy đầy mồ hôi nóng.
Anh muốn nắm lấy mô*п*ⓖ cô, dùng bàn tay xoa bóp, sau đó tách cửa huyệt của cô ra, đầu lưỡi đâ●m ✔️à●o vách thịt nhỏ nhắn, tận tình liếʍ ɭáρ đến khi khô nước.
Anh Hiền ♓ô●𝖓 lên đầu khấc, cô lè lưỡi ra, 𝐥❗ế●𝖒 quanh một vòng phần thân. Cảm nhận được sự 𝖗-𝐮-п 𝐫-ẩ-y của anh, cô cười ra tiếng, nghiêng đầu ⓗ-ô-𝓃 bắp đùi anh.
Phó Thành nuốt xuống âm thanh mất khống chế chuẩn bị phát ra, khàn khàn thúc giục: "Tiểu Hiền, Tiểu Hiền, cho anh."
"Được." Cô hào phóng đồng ý, sau đó ngậm một bên túi tinh của anh, êm ái 𝖒*ú*† lấy.
"A!" Phó Thành không nhịn được nữa, rên thành tiếng, cơ thể bắn lên như một chú cá. Tay bị còng nên không làm gì được, anh không có chỗ trốn, chỉ có thể 𝐭♓·ở ⓓố·↪️ như sắp 𝒸_𝐡ế_🌴 trong đôi môi cô. Đầu óc Phó Thành nhũn thành bùn, giùng giằng nói: "Đừng mà... Anh Hiền, anh không muốn em ⅼ*1ế*m anh nữa."
Anh muốn cô.
← Ch. 116 | Ch. 118 → |