Ai muốn gả cho anh
← Ch.087 | Ch.089 → |
Đường Ý đẩy tay anh ra, cằm vẫn thấy ngứa, tựa như Phong Sính tay còn bắt không buông ra. Cô rốt cuộc là có điều lo ngại, ở đây rèm cửa sổ không có, bên ngoài những phóng viên kia càng không kiêng nể gì tiếp tục chụp ảnh, cô không có tâm trạng để ăn.
"Chúng ta đi thôi?"
"Em thực sự không đói?"
"Phong Sính". Đường Ý không khỏi cười khổ "Anh còn ngại không đủ loạn phải không? Ban giám đốc khẳng định tạo áp lực không nhỏ với anh, lúc này cũng không phải thời gian để anh chống đối họ, anh không cảm thấy trấn an lòng mọi người mới là quan trọng nhất sao?"
"Anh cảm thấy cái gì cũng không cần thiết, để em quang minh chính đại đi bên cạnh anh mới quan trọng, Đường Ý, anh và em có quan hệ khác sao?"
Đường Ý cũng sẽ không lừa mình dối người, cô lần nữa giật giật khóe miệng "Phong Sính, anh đừng quên, cháu ngoại trai nhỏ của em là em trai của anh"
Phong Sính nhíu mày, hướng Đường Ý chỉ chỉ "Nói thêm câu nữa, anh liền hôn em"
Một bữa cơm thật vất vả mới ăn xong, Đường Ý như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sau khi đứng lên đi ra ngoài, Phong Sính nhân tiện dắt tay cô, Đường Ý vội vàng muốn bỏ qua, Phong Sính lại càng nắm chặt hơn.
Đi ra bên ngoài nhà hàng, xe cách bãi đỗ không xa, đi được mấy bước bị phóng viên ngăn lại chen chúc chật như nêm cối, Phong Sính một tay ôm Đường Ý, bước chân dừng lại, "Chụp cái gì mà chụp?"
"Cô Đường, có tin tức đồn cô và Tiêu tổng là mối tình đầu, có chuyện như vậy sao?"
Phong Sính đem mặt Đường Ý đặt trước ngực mình "Còn có tin tức nói, Tiêu Đằng thầm mến cô Đường từ lâu, mọi người đã từng nghe nói chưa?"
Phóng viên nghe nói, rất là hăng say, "Phong thiếu, anh có thể nói tỉ mỉ hơn không?"
"Mọi người không phải là muốn chụp chúng tôi sao? Chụp gì, tôi không có không thừa nhận Đường Ý bạn gái của tôi, cho nên mọi người cũng không cần lén lút, hôm khác tôi sẽ bố trí một cuộc họp báo ở công ty, để cho mọi người phỏng vấn, ..."
Thật vất vả mới lên được xe, Đường Ý thắt dây an toàn, vẻ mặt buồn khổ nhìn về phía Phong Sính, "Anh không nên đem em bảo vệ thỏa đáng sao? Rất sợ em bị mọi người chỉ trỏ, không để ảnh hưởng đến cuộc sống của em gì gì đó, anh thế nào lại đưa em công khai ra ánh sáng"
"Sau này em gả vào Phong gia, những người đó sớm muộn sẽ biết, đến lúc đó sẽ gây chấn động, không bằng bây giờ từ từ thích ứng, loại sự tình này, chính là dựa vào thời gian, nhiệt độ tin tức có thể lên cao bao nhiêu? Ngày mai lại có tin giật gân hơn, bọn họ cũng sẽ đem chúng ta quên mất không còn một mảnh"
"Ai muốn gả cho anh?" Đường Ý bắt trúng trọng tâm
Phong Sính khởi động động cơ, hướng cô liếc nhìn "Vậy em bây giờ ở với anh là đùa giỡn lưu manh sao?"
Đường Ý không nói lại anh, ánh mắt nhẹ nâng nhìn ngoài cửa sổ, mặc kệ Phong Sính là vui đùa, thực sự mà nói, hai chữ kết hôn Đường Ý không hề nghĩ ngợi qua, cô không khỏi ghé mắt hướng Phong Sính liếc nhìn, lại thấy trên mặt anh rất nghiêm túc.
Tâm cô không khỏi động một cái, đem mặt hướng ngoài cửa sổ.
Trên thực tế, phong ba của Phong Sính vẫn chưa dễ lắng lại, Đường Ý còn đỡ hơn một chút, Phong Sính vẫn phải chịu nhiều áp lực, tiếp một tháng tới, anh thường xuyên đi công tác, thường thường phải đi năm đến bảy ngày.
Tần gia
Tần Du Ninh lo sợ bất an ở bên trong phòng bồi hồi, kim đồng hồ quét nhanh về phía mười giờ, bên ngoài ánh trăng chìm đắm vô biên trong đêm đen, một tia sáng phát ra có vẻ càng hiu quạnh và tái nhợt.
Dưới lầu, truyền đến tiếng còi xe, Tần Du Ninh chạy đến trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy Tiêu Đằng chậm rãi từ bên ngoài tiến vào, cô mừng rỡ, lại vì điều muốn nói mà cảm thấy khẩn trương, hai tay cô nắm chặt, trở lại bên giường ngồi vào chỗ của mình.
Sau một hồi, mới nghe được cửa phòng bị mở ra, Tiêu Đằng đi phía trước vài bước, tựa hồ mới phát hiện Tần Du Ninh ngồi, hắn giật mình "Mấy giờ rồi, sao còn chưa đi ngủ?"
Đầu ngón tay Tần Du Ninh nắm chặt vào mu bàn tay mình, cảm giác sắc bén đau đớn vẫn chưa làm cho mình trầm tĩnh lại, cô mặc áo ngủ màu hồng nhạt, ngửi thấy trên người Tiêu Đằng nồng đậm mùi rượu, cô không khỏi nhíu mày "Lại uống nhiều rượu như vậy, thân thể làm sao chịu nổi?"
Tiêu Đằng bực bội cởi cà vạt, giữa trán nồng đậm ủ rũ, hắn đi qua sờ đầu Tần Du Ninh "Mau ngủ đi, anh đi tắm"
Tiện tay cởi sơ mi vứt xuống bên cạnh, Tiêu Đằng quay người đi hướng phòng ngủ, cũng chỉ có lúc này, Tần Du Ninh mới nỗ lực lấy dũng khí "Tiêu Đằng!"
Tiếng nói cô có chút run rẩy, đứng dậy từ tủ đầu giường lấy ra một tờ giấy, Tiêu Đằng bị ngữ khí của cô làm giật mình quay đầu lại "Làm sao vậy?"
Cánh tay cô run rẩy, môi run run "Em, em mang thai!"
Tiếp đến, là trầm mặc
Tần Du Ninh cảm thấy trái tim mình đang từ từ ngã vào đáy cốc, đứa bé này, là cô dùng một chút tâm cơ thật vất vả có được, coi như là ông trời thương cô, làm cho cô mang thai, nhưng cô biết Tiêu Đằng sẽ không cần.
Người đàn ông đứng ở đó, bởi vì đưa lưng về phía ánh đèn, biểu cảm khuôn mặt cũng trở nên lúc sáng lúc tối, Tần Du Ninh đợi rất lâu không có được đáp án, sắp phát khóc.
Trong tay kết quả kiểm tra bị cô nắm chặt, móng tay dường như muốn ở trên tờ giấy xuyên qua một lỗ, Tiêu Đằng chậm rãi đi tới trước mặt cô, bàn tay đè lại ót của cô, làm cho cô nhìn hướng thắt lưng chính mình.
"Em không phải vẫn muốn đứa nhỏ sao?"
Tiếng nói Tần Du Ninh có vài phần run rẩy "Xin lỗi, em thật sự có uống thuốc, nhưng em không ngờ, ... Em cũng không biết sao có thể mang thai"
Lúc bày tỏ những lời này, cô khó tránh khỏi cảm thấy chột dạ, cô cảm giác được Tiêu Đằng chỉ sờ sờ đầu cô "Vậy thì sinh, cũng là thời gian chúng ta nên có đứa nhỏ"
"Thực sự?" Tần Du Ninh ngẩng đầu, trong mắt khó có thể tin, cái này mặc dù lúc đầu chỉ là một phần vạn may mắn, nhưng số mệnh cô tự nhiên tốt như vậy, là một phần vạn cô cũng thực hiện được.
"Cái này có gì mà thật hay giả, con của anh, anh đương nhiên muốn sẵn sàng đón nhận"
Tần Du Ninh nước mắt quanh tròng, phải nói là mừng rỡ như điên, hai tay cô chăm chú cuốn lấy thắt lưng Tiêu Đằng "Tiêu Đằng, cám ơn anh"
Người đàn ông cúi đầu tiếp xúc với ánh mắt Tần Du Ninh, người phụ nữ này, không oán không hối hận yêu hắn, cho hắn chỗ đứng tốt nhất để hắn phát triển, mà hắn, chỉ là một câu đồng ý, đủ để cô hài lòng như vậy, Tần Du Ninh từ nhỏ bình thường sống như công chúa, mà cô yêu, lại so với bất luận ai khác đều phải hèn mọn.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Tiêu Đằng cảm thấy xúc động, anh ngồi xổm người xuống, cùng Tần Du Ninh nhìn thẳng "Đứa nhỏ bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng"
"Chính em đến bệnh viện kiểm tra?"
Tần Du Ninh gật đầu "Em không biết tâm tư của anh, cho nên chưa nói cho mọi người biết"
Tiêu Đằng bình tĩnh nhìn trước mặt người phụ nữ, cô tựa hồ cũng vì hắn nghĩ kỹ, không cho hắn khó xử, nếu hắn không đồng ý, cô cái gì cũng không nói, Tiêu Đằng cười cười "Không quan hệ, sau này đi bệnh viện kiểm tra, anh đi cùng em"
Tần Du Ninh thật muốn hung hăng nhéo mình một cái, có phải hay không cô đang nằm mơ, nếu quả thật là mơ, cô mong không bao giờ tỉnh lại"
Giấc mộng này, thật đẹp, thật đẹp.
Tiêu Đằng thay cô nhẹ lau khóe mắt "Khóc cái gì?"
"Em, em hạnh phúc" Tần Du Ninh có chút nói năng lộn xộn, cô nắm chặt cổ tay Tiêu Đằng, một lát sau, ánh mắt hơi lắng một chút" Bất quá bác sĩ nói thân thể em không tốt, lúc trước có thời gian tinh thần hoảng hốt, cô ấy bảo em nhất định phải chú ý giữ thai"
"Sau này, không có việc gì đừng đi ra cửa, em nếu cảm thấy buồn chán, anh về nhà nhiều cùng em"
"Được" Tàn Du Ninh miệng đáp ứng, khóe miệng cô nhẹ vén, không nói nên lời hân hoan,
Ngày hôm sau
Sắp đến lúc tan việc, Đường Ý không nhịn được nhìn di động, Phong Sính đi công tác chừng mấy ngày, nói là hôm nay trở về, nhưng đến bây giờ còn chưa có tin tức.
Đường Ý rốt cuộc không chịu nổi, tay ở trên màn hình trượt qua mấy cái, tựa hồ trong lòng có nhớ, muốn nhắn cho anh, nhưng do dự, vẫn là không gửi đi.
Trên đường trở về cũng không yên lòng, thật lạ, mấy ngày trước nói hôm nay trở về, trước khi ngồi máy bay, cũng có thể gửi tin nhắn a?
Dừng xe trong gara, Đường Ý ngắm nhìn biệt thự to lớn trước mặt, cô cảm thấy tinh thần mệt mỏi, rất không thích một mình ăn cơm, một người trong nhà không có không khí nhà ở.
Đi vào phòng khách, thấy người giúp việc từ lầu hai xuống "Phong Sính trở về chưa?"
"Chưa ạ!"
Trong lòng cô không che được sự thất vọng "Tôi lên trước đi ngủ, không cần kêu tôi ăn cơm tối"
"Được, tôi giúp cô chuẩn bị cơm nước, cô lúc nào muốn ăn, tôi sẽ giúp cô hâm nóng"
Đường Ý nằm trên giường, cuối cùng vẫn là gửi cho Phong Sính tin nhắn "Lúc nào trở về? Người giúp việc hỏi em, anh có ăn cơm chiều hay không còn chuẩn bị?"
Cô ruốt cuộc tìm được cái cớ, che giấu sự lo lắng trong tâm đối với anh.
Nhưng đợi đã lâu, Phong Sính cũng không nhắn lại, Đường Ý gọi điện thoại, thông là thông, không có ai nhận.
Cô đưa điện thoại di động để qua một bên, lúc đầu không buồn ngủ nhưng về sau không còn, liền ngủ say.
Cũng không biết qua bao lâu, Đường Ý nghe thấy bên tai có động tĩnh nhỏ, là tiếng nhạc, đầu cô giật giật, cũng không lập tức mở mắt ra.
Tiếng nhạc kia càng thêm gần, nhẹ nhàng lọt vào tai Đường Ý, giai điệu rất quen thuộc, cô không khỏi mở mắt ra, trời hoàn toàn đen, nhưng đầu giường đèn tường mở ra, ánh sáng đưa vào mắt cô chính là một khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng cười, hình như có ủ rũ "Đã tỉnh"
Đường Ý ngồi dậy, Phong Sính đem đồ trong tay đưa cho cô "Tặng cho em"
Là một hộp nhạc đơn giản, âm nhạc quen thuộc, nhấn chốt mở phía sau, bên trong hoa tuyết cuồn cuộn, một cô gái mặc váy bên trong nhẹ nhàng khiêu vũ.
Đường Ý cười "Nghĩ như thế nào lại mua cho em cái này?"
"Vội vội vàng vàng, không có thời gian đi chọn, cái này mua trong cửa hàng ở sân bay"
"Anh mới xuống máy bay sao?"
"May quá, một khắc muộn sẽ lỡ thời gian được nhìn em" Phong Sính một tay chống ở trên giường lớn, cả người phía sau, đầu gối lên đùi Đường Ý "Vẫn là trong nhà thoải mái nhất"
Anh nhắm mi mắt lại, tựa hồ là mệt tới cực điểm, hai tay mở ra hô hấp cũng trở nên nặng nề, Đường Ý khẽ đẩy bờ vai anh "Cơm chiều ăn rồi sao?"
Âm thanh Phong Sính nỉ non "Không, trên máy bay không ăn"
"Ăn trước rồi ngủ tiếp?"
Phong Sính không tiếp lời, tiếng hít thở cùng với yên lặng, Đường Ý nhìn anh, vành mắt dưới có quầng thâm, mấy ngày nay, chắc chắn là mệt muốn chết.
Đường Ý lấy chăn bên cạnh đắp cho anh, anh cứ như vậy nửa ngủ nửa ngồi, cô dựa vào đầu giường, từng lần một nghe hộp nhạc trong tay.
Cô đã quen thuộc hộp nhạc niên kỷ này, chỉ là, đột nhiên cảm giác được tiếng nhạc thật êm tai, cũng là không tiếc không thả.
Tần gia
Tần cha và Tần mẹ đêm nay đi tham dự sinh nhật bạn, không có ở nhà, Tần Du Ninh muốn tĩnh tâm giữ thai, cũng từ chối tất cả hoạt động bên ngoài.
Cô ngồi trên giường chờ Tiêu Đằng trở về, bỗng nhiên, âm thanh tin nhắn truyền tới lỗ tai Tần Du Ninh.
Cô tiện tay cầm lấy vừa nhìn, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ, trong ảnh, một cô gái danh nhân trẻ tuổi đang cùng chồng cô dùng cơm, rượu đỏ lãng mạn, ánh nến, trong tấm hình này, còn có một hàng chữ viết.
Trên mặt viết rõ ràng số phòng của khách sạn hai người đang dùng bữa.
Hô hấp Tần Du Ninh cứng lại, một lát cũng không có phản ứng, chỉ cảm thấy bụng mình hình như hơi đau, cô không chịu nổi loại kích thích này, đứng dậy mặc áo quần vào.
Thời gian đi ra, người hầu cản trở, nhưng Tần Du Ninh khăng khăng, chính cô lái xe rời đi, lúc mang thai, cả người càng thêm nhạy cảm, đầu óc bị gian phòng kia kích thích đau đớn, cô tăng tốc về phía trước, chạy thẳng tới khách sạn kia.
Lời nói của Tiêu Đằng trong đầu Tần Du Ninh quay về, cô không tin hắn làm chuyện có lỗi với cô, sau khi xuống xe, cô càng đi càng nhanh, trước sảnh người phục vụ còn chưa chào hỏi, Tần Du Ninh đã xông thẳng vào thang máy.
Trong lòng cô có rất nhiều loại phỏng đoán, hy vọng duy nhất chính là gian phòng kia đã có người vào ở, nhưng không phải là Tiêu Đằng.
Tần Du Ninh tới chỗ tầng trệt, rốt cuộc vẫn dừng lại bước chân, do dự có muốn hay không qua, tay cô hướng bức tường đỡ, vội vã đi ra Tần gia, vội vã lái xe, lại vội vã vọt tới đây, cô rõ ràng cảm giác thể lực mình không thể chống đỡ nổi, nhưng cô vẫn cố gắng đi tới cửa gian phòng.
Tần Du Ninh không do dự ấn vang chuông cửa.
Bên trong truyền đến giọng nữ nũng nịu "Ai vậy?"
Dự cảm không tốt ùa đến, cô không trả lời, chỉ là ấn chuông cửa không buông tay.
"Tôi tới đây, đừng ấn nữa"
Cửa phòng nặng nề bị mở ra, lộ ra gương mặt này và trong tấm hình giống nhau như đúc, tay Tần Du Ninh đè chuông cửa thậm chí không có sức lực thu hồi, chỉ là ngơ ngẩn nhìn đối phương.
Người phụ nữ không vui nhíu mày "Rốt cuộc cô tìm ai?"
Lúc này bên trong thân ảnh đi ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng, cà vạt cũng buông lỏng, bộ dáng tùy hứng, nhìn thấy Tần Du Ninh ở đây, Tiêu Đằng không khỏi nhíu mày "Sao em lại ở đây?"
Vành mắt Tần Du Ninh đỏ bừng, không nhịn được nữa lắc đầu "Tiêu Đằng, em không ngờ anh lại làm như vậy"
Tiêu Đằng vượt qua người phụ nữ đi ra cửa phòng, đem cánh tay Tần Du Ninh kéo xuống "Về nhà rồi nói"
Nước mắt Tần Du Ninh như vỡ đê, bình thường là người ôn nhu yếu ớt, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, cô bỗng nhiên đẩy Tiêu Đằng ra đánh về phía người phụ nữ trẻ tuổi, đối phương thấy tình trạng đó, vô thức tìm nơi trốn, đem cánh cửa hướng Tần Du Ninh đóng lại. Vừa lúc cánh cửa đụng trúng bụng cô. Tần Du Ninh phát ra một tiếng kêu thảm thiết, về sau, cả người liền mềm mại ngã xuống.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |