Quá giới hạn
← Ch.082 | Ch.084 → |
Phó Thành nghiêng đầu, theo hơi thở tìm được môi cô, tham lam mà ռ𝐠♓.ıề.𝖓 𝓃á.ⓣ. Ⓣⓗâ*ⓝ ⓜậ*𝐭 khăng khít rồi còn ngại không đủ, bàn tay to đè sau cổ cô, ngón cái ✔️●⛎●ố●† ⓥ●3 qua lại làn da non mịn.
Anh Hiền bị vết chai trên tay anh cọ vừa tê vừa ngứa, hô hấp loạn nhịp, nhẹ nhàng 𝓇ê_ⓝ 𝓇_ỉ ra tiếng: "Ưm..."
Nơi này chỉ có hai người bọn họ, cô không cần kìm nén, tận tình phóng thích hết thảy cảm thụ.
Bỗng chốc đầu lưỡi của anh cứng lên, cạy mở khóe môi cô rồi tiến quân thần tốc, lℹ️.ế.m qua mỗi một chiếc răng và mỗi tấc thịt trong khoang miệng cô, như đang nhấp nháp thức ăn vậy.
Anh Hiền không thể nuốt xuống, nước bọt tích tụ tràn ra khỏi khóe môi, chảy xuống thành một vệt nước trong suốt.
"Vươn đầu lưỡi ra." Anh bỗng nhiên nói.
Giọng nói trầm thấp chạm vào màng nhĩ cô, 🎋íⓒ*h 🌴*𝐡í𝐜*♓ 𝖐♓𝐨á●𝖎 ↪️ả●𝖒 như dòng điện. Anh Hiền không rảnh để suy ngẫm, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra.
Đầu lưỡi màu đỏ tươi, nhỏ nhắn, ư*ớ*🌴 á*𝐭, còn đang 𝓇·⛎·𝖓 𝓇ẩ·ⓨ.
Thật ra dây dưa ở trong khoang miệng hồi lâu, anh nhẹ nhàng ɱ*ú*† một chút là có thể kéo đầu lưỡi cô vào trong khoang miệng mình để tùy tiện hưởng dụng, nhưng anh lại muốn tự cô vươn tới, đ.ú.🌴 cho anh ăn.
Vừa tham lam lại vô sỉ, từ khi nào thì anh lại biến thành như vậy? Hay là anh vốn dĩ chính là như vậy, cái gọi là đạo đức chỉ là biểu hiện giả dối thôi?
Ai quan tâm đây là chân thật hay là biểu hiện giả dối, hiện tại anh chỉ muốn chiếm hữu cô.
Phó Thành nắm cằm cô, chỉ ngậm lấy một bộ phận của đầu lưỡi, nhẹ nhàng 𝒽-ô-𝓃 lên, chậm rãi 〽️ú-t mát. Nước miếng chảy dọc theo đầu lưỡi vào trong miệng anh, một ít bị anh nuốt vào, còn một ít tích tụ trên cằm anh, chảy xuống yết hầu đang nhô lên.
Rất nhanh sau đó Anh Hiền đã không chịu nổi, nhắm mắt lại, hai chân khó nhịn mà kẹp lấy tay anh 𝐜●ọ ✖️●á●✝️, tay không tự chủ được vói vào trong quần áo anh, nắm lấy đầu vú chà xát vài cái, sau đó 𝖒*ề*m 𝖒ạ*𝖎 dời xuống, đảo quanh vùng bụng nhỏ.
Bả vai của anh rộng lớn, cơ bắp rắn chặt, dáng vẻ thoạt nhìn chắc chắn kiên cố không phá vỡ nổi, nhưng giờ phút này sự kiên cố không phá vỡ nổi đó lại đang ⓡ-υ-𝐧 r-ẩ-𝓎 dưới tay của cô.
Ngón tay đẩy mép quần lót ra, đang muốn 𝐭_♓â_m ռ_𝐡_ậ_𝓅 thì đầu lưỡi bị anh ngậm lấy toàn bộ, mạnh mẽ hút vào.
"Ưm..."
Anh dùng lực tàn nhẫn, túm cho gốc lưỡi của cô tê dại.
Anh Hiền trả thù bằng cách nắm lấy phần lông của anh, nghe anh rên lên mới buông ra, chọn lấy mấy sợi rồi xoắn lại, chơi vô cùng vui vẻ. Cô càng muốn nắm lấy vật nam tính rồi dùng sức xoa nắn hơn, nhưng đường đi lại bị đai lưng chặn lại, chỉ có thể đủ để bắt lấy phần lông phía dưới bụng nhỏ.
Lực trên miệng Phó Thành đã giảm bớt, nhưng vẫn không chịu rời đi, tiếp tục chọc ghẹo đầu lưỡi cô, vừa ăn vừa đẩy áo ngoài của cô lên, thẳng thừng đẩy áo ⓝɢ.ự.↪️ lên, bắt lấy một bên vú để xoa bóp.
Ngón trỏ cùng ngón giữa nhéo lấy núm ti, xoay tròn xoa bóp.
"Ưm ha..." Chỗ ⓜề*Ⓜ️ ⓜ*ạ*𝖎 nhất bị vết chai mỏng 𝖐í𝒸.ⓗ 🌴♓.í.𝐜.h ma sát, Anh Hiền sảng khoái đến mức cong lưng, núm vú lập tức dựng thẳng lên, co thành một nhúm nho nhỏ.
Phó Thành có hơi đổ mồ hôi, buông đôi môi sung huyết và đầu lưỡi ra, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, sau đó cúi đầu xem, nhìn núm vú chuyển từ nhạt màu sang màu đỏ diễm lệ.
Đôi mắt ướ-† á-𝐭 của cô dừng trên mặt anh vài giây, sau đó chậm rãi đi xuống, ngừng ở vị trí của đai lưng, ý bảo anh cởi bỏ.
Phó Thành hiểu ý cô nhưng không để ý, ngược lại đi 𝖈ở-i ⓠ-⛎ầ-ⓝ cô, "Nâng ⓜô𝐧●g lên."
Anh Hiền nghe lời làm theo, Ⓜ️·ô·𝖓·ɢ vừa rời khỏi đùi anh thì quần lót đã bị kéo xuống hơn nửa. Ngón tay thô dài trực tiếp trượt đến cửa huyệt lầy lội, thử chọc vài cái rồi lập tức 🌜ắ_〽️ ⓥ_à_𝖔 trong, cắm sâu đến tận cùng.
"Ha..." Anh Hiền chưa kịp phòng bị, cả người bắn về phía trước, mềm giọng nỉ non, "Phó Thành..."
Cô cho rằng anh sẽ không 𝒸ắ●𝐦 𝐯●à●🅾️ nhanh như vậy, ít nhất phải xoa vài cái rồi lại thọc vào г.ú.𝖙 𝐫.𝖆 nhẹ nhàng vài lần, không nghĩ tới anh lại thọc vào nguyên ngón tay.
"Đau không?" Phó Thành khàn giọng dò hỏi. Cửa huyệt cắn quá chặt, khiến anh không có cách nào xác định tiếng kêu đó của cô là thoải mái hay là bị đau.
"Ưm, a...không đau, ha..." Không chỉ không đau mà còn vô cùng sung 𝐬ư●ớ𝐧●ℊ, là 𝐤𝐡𝐨_á_ï 🌜_ả_ⓜ thô bạo nguyên thủy nhất.
Bụng nhỏ không tự giác ⓢ.ℹ️ế.✝️ 🌜.hặ.t, huyệt nhỏ gắt gao 𝖒.ú.𝐭 lấy ngón tay anh.
ℳ-ô-𝓃-🌀 Anh Hiền vặn vẹo, cong eo ưỡn 𝖓ℊ_ự_𝖈 đưa người về phía tay anh, vừa động đậy vừa rì rầm 𝖗ê·𝓃 𝖗·ỉ, nét phóng đãng đến tận xương tủy.
Phó Thành nhìn cô, trên người cô chỗ nào cũng ⓜề.m ɱ.ạ.❗ như không có xương cốt, quần áo hỗn độn treo ở trên ռɢự_↪️, trên bầu vú còn có vết đỏ mà trước đó bị anh 𝖑ℹ️*ế*Ⓜ️ 〽️_ú_✝️. Một đợt trước còn chưa tiêu mà dấu vết mới lại chồng lên tiếp.
Anh muốn nói chuyện thêm với cô vài câu, muốn biết nửa năm nay cô sống như thế nào, nhưng chỉ có lúc 𝖑.à.〽️ †.ì.ռ.ⓗ thì cô mới chân chính thuộc về anh.
𝒟ươ·ռ·ⓖ ✅ậ·т 𝐫-ⓤ-n 𝖗ẩ-y bất an ở bên trong quần, Phó Thành cố nén cảm giác sung sư●ớ●ⓝ●ɢ, chen ngón trỏ vào, đổi sang phương pháp moi đào huyệt nhỏ đang c·♓ả·🍸 n·ướ·𝖈, lòng bàn tay cũng luân phiên ma sát, liên tục tấn công vào chỗ mẫn cảm kia của cô.
"A ha..." Anh Hiền chỉ biết 𝖗●ê●n r●ỉ, đùi run lên, gần như là chịu đựng không nổi.
Anh đã hoàn toàn thăm dò xong cơ thể của cô, biết rõ phải làm như thế nào mới có thể khiến cô cao trào. Nước xuân rất nhanh đã chảy đầy tay anh, chảy dọc theo cổ tay anh rồi men xuống phía dưới.
Anh Hiền biết anh muốn nhìn cái gì, ngẩng cần cổ thon dài không ngừng т·♓·ở 𝖉·ố·𝒸: "Thoải mái... a ha.. Phó Thành... Phó Thành... chính là chỗ đó, ưm ha..."
"Đây sao?" Anh chọc vào điểm mẫn cảm kia của cô.
"Ừm ừm..."
"Anh Hiền, là đây sao?" Lại không nhẹ không nặng mà chọc một chút, sảng khoái giây lát rồi biến mất, thay thế chính là cảm giác ngứa vô tận.
Anh thật sự đã trở nên xấu xa, còn biết chơi loại trò chơi này nữa.
Anh Hiền ⓛı-ế-𝐦 môi, tiếng 𝐫.ê.п r.ỉ càng thêm զυ●ÿế●𝐧 𝐫●ũ: "Ưm, ha.... Đúng rồi, chính là chỗ đó... Phó Thành, ừm... tôi còn muốn." Cô nhắm mắt lại, rộng mở cơ thể tiếp nhận hết thảy κho·á·❗ 𝐜·ả·𝖒 mà anh cho.
Vừa dứt lời, ngón tay ở trong huyệt cũng nhanh chóng thọc vào 𝐫-ú-† 𝓇-🔼.
"Ưm, ha... không được, muốn, muốn đến rồi..." Làn da quanh người Anh Hiền trở nên ửng hồng, huyệt nhỏ cũng co rút theo, theo một tiếng hít thở không thông và tiếng hét chói tai, một luồng nước phun trào.
Cứ như vậy cô được anh dùng tay làm cho cao trào.
Bọn họ dường như đã làm rất nhiều lần trên xe, cô cũng từng được anh dùng tay làm rất nhiều lần, nhưng cảm giác lúc này càng mãnh liệt nhất.
"Thích không?" Hơi thở của Phó Thành cũng nặng nề, tay dừng lại trong cơ thể cô, trầm luân với phản ứng khi cao trào của cô.
"Ưm... thích." Anh Hiền ⓣ·♓·ở 𝒹ố·ⓒ hổn hển ước chừng khoảng một phút mới lên tiếng. Ngón tay móc vào trong túi, lấy ra áo mưa sớm đã chuẩn bị. Cô dùng hàm răng cắn một góc, chậm rãi xé đóng gói ra, ánh mắt dò hỏi không tiếng động: Có muốn không? Hay là anh muốn chơi trò chơi khác?
Đáy mắt Phó Thành bốc cháy từng cụm lửa nhỏ, giọng nói như toát ra từ trong kẽ răng: "🎋.ẹ.𝐩 🌜𝐡ặ.𝐭 chân lại."
Nói xong thì kéo của xe ra.
Anh Hiền giống như Koala treo ở trên người anh, để cho anh ôm đến phía sau, nằm xuống.
Thời gian mà Phó Thành đeo bao lên, Anh Hiền tự mình 🌜●ở●1 q●⛎●ầ●𝓃 ra, cặp chân trắng bóng gần phát sáng. Phó Thành nắm một chân của cô đè lên 𝖓ⓖ·ự·↪️, nắm lấy côn thịt đ.â.ɱ ѵ.à.𝖔. Anh Hiền nâng ⓜôп_🌀 lên phối hợp, để tiện cho anh tiến vào sâu hơn, một chân khác quặp lấy eo anh.
𝐓_𝐡â_ռ †♓_ể từ từ bị mở ra từng chút, Anh Hiền trướng đến mức không thở được: "Ưm... ha.. chậm một chút... quá sâu."
Phó Thành cũng cảm giác được, nắm lấy cái chân đang quặp sau eo mình, lật cô lại t𝐡àп·ⓗ 𝒽ì·n·𝐡 chữ M, đầu gối bên trái quỳ lên mép ghế xe, xỏ xuyên cô từ góc độ trên cao xuống.
Trước tiên anh đâ.ⓜ sâu vài cái để giải ngứa, sau đó lật người cô lại.
Trong khoảnh khắc đó, Anh Hiền biến thành tư thế quỳ bò, eo nhỏ hơi lõm xuống, nâng cặp 〽️ô-п-ɢ no đủ lên.
Cô quay đầu nhìn anh, liếc mắt đưa tình nhìn anh.
Cô quần áo không đủ che thân, trên trán ướt đẫm mồ hôi, có mấy sợ tóc dính bết vào mặt, khóe mắt ửng hồng, giống như một con yêu tinh chuyên hút dương khí người khác, cả người phát ra sức 𝐪·⛎·y·ế·ⓝ 𝐫·ũ chờ bị làm.
Phó Thành dùng sức xoa cánh mô●ⓝ●𝐠 cô, vừa xoa nắn vừa ↪️ắ.〽️ ✌️.à.o, xương hông đánh vào phần 〽️_ô_𝖓_ℊ trắng nõn phát ra tiếng "bạch bạch". Nếu không phải anh giữ lấy cô, thì chỉ sợ cô đã sớm bị anh đâ*𝐦 bay ra ngoài.
Hai cánh 𝖒·ôⓝ·ℊ cũng bị bàn tay thô ráp xoa cho nghiêng lệch vặn vẹo, lộ ra kẽ Ⓜ️.ôп.ℊ đỏ thắm, ngay cả nếp uốn cất giấu bên trong miệng nhỏ cũng bị anh làm lộ ra.
Toàn thân trên dưới đều bị anh nhìn thấu, Anh Hiền nghĩ, kêu rên lớn tiếng hơn nữa.
"Ưm, ha..."
Quá thoải mái, đại não của cô trống rỗng, cơ thể tự mình động đậy, chủ động đưa ⓜô●𝓃●𝐠 cho anh làm theo tần suất đâ●m thọc của anh.
Huyệt nhỏ đầy nước nhanh chóng phun ra nuốt vào gậy thịt thô dài dữ tợn, càng cắm thì càng nhiều nước, ngay cả đầu gối của cô cũng ướt đẫm.
Phó Thành lại bỗng dưng thả chậm tốc độ, bắt đầu có tiết tấu đâ-m ν-à-0 cô.
Cảm giác hư không mãnh liệt như sóng lớn lại kéo đến, Anh Hiền 𝒸-ắ-𝐧 𝖒-ô-𝐢 nhìn về người đàn ông ở phía sau, thấy dụ*c 𝐯*ọ*n*ⓖ bốc lên trong mắt anh, khóe môi lại kiềm chế mà mím chặt.
Anh dùng sức nuốt xuống vài cái, cuối cùng cũng bước qua ranh giới kia, khàn giọng hỏi: "Muốn tôi nhanh hơn sao?"
Trong thời điểm mấu chốt này mà bị nhử, xương cốt ở trong cơ thể đều ngứa ran lên, nhưng tâm trạng của Anh Hiền lại không xấu, bởi vì cô biết đối với Phó Thành thì những lời nói cơ bản khi ở trên giường đã là bất thường rồi.
Cô càng ép eo xuống sâu hơn, lắc ⓜ_ô_𝖓_🌀 q*u*𝖞*ế*п 𝓇*ũ yêu kiều mà rê-𝖓 ⓡ-ỉ: "Ưm... muốn... Phó Thành, bên trong rất ngứa, ưm... nhanh lên đi..."
Đầu khấc ♓𝖚𝖓·g 𝒽ă𝐧·🌀 đụng đến cửa tử cung, đâ*ɱ nát nửa câu sau của cô. Sau đó là thọc vào ⓡ·ú·𝐭 𝖗·𝒶 như mưa rền gió dữ, mỗi một lần đều 𝐜*ắ*𝖒 𝖛*à*𝑜 nguyên cây, đ·â·m cho cô ngã gục về phía trước.
"Ưm ha a..."
Phó Thành cúi người áp sát lưng cô, một chút khe hở cũng không có, đè cô ở dưới thân mà tận tình làm việc, giống như lúc anh 'tự an ủi' bản thân.
"Anh Hiền..." Anh không kìm lòng được mà kêu tên cô, âm cuối nghẹn ngào ⓡ_𝐮_ռ 𝖗ẩ_𝐲, giống như ⓡ●ê●𝖓 ⓡ●ỉ. Động tác cũng càng ngày càng làm càn, bàn tay to dính đầy nước xuân của cô vòng ra đằng trước, một tay bắt lấy một bên пⓖ●ự●𝐜, lung tung xoa nắn, túi cầu nhắm thẳng vào cửa động, không chen vào được thì liều mạng cọ cọ ở bên ngoài, phần lông thô cứng cà lên cánh hoa, kẽ 𝖒ô●𝓃●🌀 cũng đỏ bừng lên.
Anh Hiền thất hồn nức nở, hai cái miệng nhỏ ở trên và dưới đều không khép lại được, đều 𝒸𝐡*ả*𝐲 𝐧ướ*🌜 ào ạt.
Trước khi hoàn toàn đánh mất lý trí, cô không phải không có tiếc nuối mà nghĩ, nếu anh có thể nghe được nửa câu sau của mình chính là "Làm tôi nhanh lên", anh có thể càng điên hơn so với hiện tại hay không đây.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |