Bắt gian
← Ch.037 | Ch.039 → |
"Không nên tranh giành người?", Ánh mắt Phong Triển Niên không tránh khỏi nhìn về phía Đường Ý.
Phong Sính cười khẽ, "Hỏi con làm gì? Chẳng lẽ là con làm sao?"
"Chuyện này, ngay cả chú Quyền cũng ra mặt, Phong Sính, Lệ gia tuy là ở Lại Hải nhưng không dễ đụng đến, hơn nữa hiện giờ Lệ Cảnh Trình nắm quyền, cậu ta thực ra cũng là ngư ông đắc lợi, anh hãy thành thật với ba một chút..."
"Ba, lời này của ba rốt cuộc là có ý gì?"
Đường Ý cùng Đường Duệ đưa mắt nhìn nhau, những chuyện như vậy, các cô từ đầu đến cuối hoàn toàn nghe mà không hiểu gì.
"Anh đã lớn như vậy rồi, muốn làm chuyện gì ba cũng không quản, nhưng phải biết có một số chuyện chọc vào chính là rước lấy phiền toái, huống chi hiện giờ ở bên trên đối với chuyện của X đang ép tới rất chặt, chắc chắn họ điều tra số xe đụng người kia, sau đó tìm hiểu người gây chuyện..."
"Ba, có đôi lúc, thuận theo người khác không nhất định là việc tốt, có khi còn làm lỡ chuyện."
Phong Triển Niên nghiêm mặt, "Anh nhất định sẽ gây họa!"
"Ba, theo như người nói, nếu thật sự thế thì sao, những người đó vốn là muốn bắt mẹ nhỏ, chẳng qua cô ấy đã kết hôn với ba, nếu như sớm hơn mấy tháng, mẹ nhỏ còn chưa gả vào Phong gia, chỉ là một cô gái bình thường, vậy thì khó lòng mà thoát được nanh vuốt của tên X lắm."
"Ta xem ai dám!"
"Cho nên, loại người như Lệ Cảnh Tầm, nếu không để cho hắn cả đời nằm trên giường bệnh thì sẽ không ghi nhớ thật sâu." Tầm mắt Phong Sính không tránh khỏi nhìn về phía Đường Ý, cô cũng chưa che giấu hết sự giật mình, chẳng lẽ anh xuống tay với người khác nặng như vậy, lại là bởi vì cô thiếu chút nữa bị X bắt cóc?
Phong Triển Niên không muốn nói kỹ chuyện này trước mặt Đường Duệ, "Tốt, ăn cơm đi."
Sau bữa cơm chiều, Đường Ý phải về, Phong Triển Niên liền sai tài xế đưa cô đi.
Phong Sính thì ở lại Phong gia thêm một lúc.
Anh đi lái xe về Ức cư, đi vào phòng khách, quản gia thấy liền tiến lên phía trước, nói, "Phong thiếu, Đường tiểu thư đã quay lại."
Phong Sính cười, "Tôi biết rồi."
Anh nhẹ nhàng lên lầu, bước vào phòng ngủ, Đường Ý đã tắm xong, đang ngồi bên mép giường, trên cổ tay, vết đỏ do bị trói vẫn chưa mất đi, mới vừa rồi phải giấu bên trong tay áo mới không bị chị gái nhìn thấy.
Phong Sính bước tới gần, một tay ôm cô ngã xuống giường, "Em đã nói rõ ràng với chị gái rồi, chúng ta không cần lén lén lút lút nữa phải không?"
"Anh nói linh tinh cái gì đấy?" Đường Ý đẩy anh ra, "Phong Sính, chuyện lúc tối nói, thật là anh làm sao?"
"Đúng vậy a, làm sao? Em cảm động?" Phong Sính xoay người nằm dài bên cạnh Đường Ý.
"Anh chẳng lẽ không sợ lúc đâm người xảy ra sơ suất?"
"Có gì đâu mà phải sợ?"
Đường Ý xoa cổ tay mình, "Giết người thì đền mạng..."
Phong Sính đè lên hai chân cô, "Dì nhỏ, lá gan em cũng thật quá nhỏ đi", đôi mắt Phong Sính nhắm hờ, cả người nhìn qua liền thấy thật nhàn nhã, "Việc muốn làm cũng đã làm rồi, sợ hãi rụt rè, vĩnh viễn không bao giờ làm được chuyện."
Đường ý muốn đứng dậy, lại bị Phong Sính năm tay kéo lại, "Đi đâu?"
"Phong Sính, tôi muốn cũng anh nói chuyện một chút."
"Nói."
Đường Ý nằm xuống, cố gắng để cho giọng nói trở nên nhẹ nhàng, "Anh muốn thế nào, mới có thể thả tôi ra để tôi sống cuộc sống của mình?"
Mi mắt người đàn ông nhẹ động, lúc sau chậm rãi mở ra, con người sáng trong như Hắc Diệu Thạch, vừa lạnh lùng lại sắc bén, từ từ di chuyển trên gương mặt Đường Ý, "Thả em?"
"Ừ."
Khuôn mặt đẹp đẽ của Phong Sính hiện lên ý cười, "Tôi không phải đã nói với em rồi sao? Bao giờ tôi chơi chán, liền thả người."
"Vậy bao giờ anh mới có thể chán?"
Phong Sính nghe giọng điệu khẩn cấp của cô, anh dùng sức một cái liền nắm chặt cổ tay Đường Ý, "Nếu ngày nào đó em có thể bắt được tôi vụng trộm bên ngoài, tôi sẽ thả em đi, như thế nào?"
Đường Ý cẩn thận quan sát sắc mặt anh, dùng sức kéo tay mình lại.
Tính tình anh kiêu ngạo bướng bỉnh, đem cô mang về Ức cư, đây đã là ngoài dự liệu của mọi người rồi, Đường Ý cũng không tin anh, anh chẳng lẽ sẽ không ở bên ngoài ăn vụng hay sao?
Trong mấy tháng nay, Phong Sính chắc chắn không thể nào chỉ quanh quẩn bên một cô gái.
—
Tin tức về Phong Triển Niên, đã bị áp chế lại.
Đường Ý ngồi trong phòng làm việc, lúc nghỉ trưa, cô chuẩn bị nằm bò ra bàn một lúc.
Phía sau lưng, mấy đồng nghiệp hay buôn chuyện lại túm năm tụm ba lại.
"Đã xem tin tức chưa?"
"Cô là nói chuyện tiểu thư Tần gia công khai quan hệ sao?"
"Xem trên truyền hình, người đàn ông kia thật đúng là khá tốt, nhưng mà, nghe nói là Phượng Hoàng nam*..."
* Ý nói người có thân phận thấp, dựa vào quan hệ mà thăng tiến.
Đường Ý vểnh tai, cũng không ngủ được nữa, cô ngồi thẳng dậy, ngón tay không khỏi đưa về phía con chuột để xem tin tức.
Gương mặt xuất hiện trên bài báo kia, cực kì quen thuộc với cô.
"Tần gia nhiều tiền, xem chừng sẽ không đồng ý đâu?"
"Ai nha, cô biết Phượng Hoàng nam thường dùng mánh khóe gì không? Đó chính là trước lên xe sau mua vé bổ sung!"
"Ha ha ha......."
Phía sau tiếng cười ngày càng to, Đường Ý hận không thể bịt hai lỗ tai lại, cô muốn nói, Tiêu Đằng không phải là Phượng Hoàng nam, anh so với người đàn ông khác càng có ý chí hơn, nhưng anh lại có thể tiến tới nhanh như vậy, anh cùng Tần Du Ninh mới quen biết chưa được bao lâu mà? Trong đầu Đường Ý càng ngày càng loạn, Tiêu Đằng ở trước mặt cô, không căm phẫn tức giận cũng không vì lời của Phong Sính mà muốn liều mạng... , nhưng anh chính là điều gì cũng giấu trong lòng, anh và Đường Ý bây giờ càng ngày càng xa, anh bỏ rơi Viên Viện với tốc độ nhanh như vậy, cô không thể không nghi ngờ anh có ý đồ.
—
Đối với Tần gia mà nói, như thế nào cũng không thể chấp nhận Tiêu Đằng.
Tần Du Ninh thừa lúc người giúp việc trong nhà chưa chuẩn bị, chạy ra ngoài.
Tiêu Đằng mở cửa, thấy cô run rẩy vì lạnh đứng bên ngoài, anh liền vội vàng kéo cô vào phòng, "Sao em lại đến đây?"
Tần Du Ninh hai tay ôm lấy hông anh, "Em nhớ anh, kể từ sau khi anh đi tối hôm đó, em liền bị bố mẹ nhốt trong phòng, hôm nay thật khó khăn lắm mới trốn ra được.
"Du Ninh, anh nghĩ là chúng ta kết thúc ở đây đi."
Tần Du Ninh ra sức lắc đầu, "Em sẽ không để cho bố mẹ thay em quyết định, chỉ là, Tiêu Đằng, chúng mình phải làm thế nào bây giờ đây?"
Tiêu Đằng vuốt ve khuôn mặt cô. đem cô đến trước bàn đọc sách, anh cầm lấy bàn thiết kế trên bàn, "Anh nghe nói, mấy người ở Phong Hải đang tranh giành nhau dự án mở rộng Nam Hải, anh đã bỏ mấy ngày để tập hợp viết ra bản thiết kế này, em nghĩ cách để cho cha em thấy."
Tần Du Ninh nhận lấy cặp văn kiện, "Anh không phải là mới tốt nghiệp không lâu sao? Làm sao có thể hiểu hết được những thứ này?"
Tiêu Đằng bật cười, "Anh học giỏi a."
Tần Du Ninh đem bản thiết kế cất kĩ vào trong túi, "Em sẽ cố để cho cha nhìn thấy."
Tiêu Đằng thay cô đem khăn quàng cổ che kín lại, "Đã ăn gì chưa?"
Cô lắc đầu.
"Bên ngoài nhất định là có rất nhiều ánh mắt nhìn ngó chúng ta, nhưng càng như thế, chúng ta càng phải ra ngoài, " hai tay Tiêu Đằng ôm lấy mặt Tần Du Ninh, "Quan hệ của anh và em gắn bó, cha mẹ em mới có thể tin tưởng được, em sẵn sàng chưa?"
Ánh mắt Tần Du Ninh tràn đầy kiên định, gật đầu.
Hai người nắm tay nhau đi về phía khu dân cư, bọn họ đến chỗ náo nhiệt nhất ăn cơm, cử chỉ thân mật, còn lãng mạn đến mức ở đầu đường không chút kiêng kị hôn nhau.
Những điều này, Tần Du Ninh trước kia đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng cô hôm nay phải điên cuồng một lần, giống như thật sự được sống cuộc đời của chính mình.
Tiêu Đằng biết, những kí giả trốn trong bóng tối kia sẽ không bỏ qua cơ hội lớn như vậy, hơn nữa chắc hẳn còn đang cười nhạo bọn họ quá lớn mật.
Đến hơn mười giờ tối, Tiêu Đằng mới thuê xe đưa Tần Du Ninh về nhà.
Tần cha Tần mẹ tham dự dạ tiệc vẫn chưa về nhà.
Người giúp việc nhìn thấy cô bình an vô sự, cảm giác lo lắng mới được buông lỏng.
Tần Du Ninh đi vào thư phòng, đem bản thiết kế của Tiêu Đằng để vào bên cạnh máy tính.
—
Hôm sau.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tần Du Ninh đi tới mở cửa ra, Tần mẹ đã đứng ngay bên ngoài, "Ba muốn gặp con."
Cô trong lòng thấp thỏm theo sát phía sau mẹ, vào phòng ngủ chính.
Tần cha đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, ông xoay người, chỉ một ngón tay tới bên giường, "Đây là chuyện gì?"
Tầm mắt Tần Du Ninh nhìn theo hướng ông chỉ, "Cha, người đã xem rồi sao?"
"Cái này con lấy ở đâu ra?"
"Là Tiêu Đằng đã làm."
Tần Tuyên Bồi không nhịn được vung tay, "Vừa thấy đã biết là loại xa vời, khoa trương, không thực tế, cái loại thiết kế này mà đem tới, nhất định sẽ bị người ta chê cười!"
Sắc mặt tần Du Ninh thoáng chốc đỏ lên, "Ba cứ nhất định phải sỉ nhục người khác như vậy sao?"
"Ta chỉ là muốn cho con thấy rõ ràng, loại người này không có khả năng đem lại cuộc sống tốt cho con."
"Con đã xác định đó là Tiêu Đằng rồi, cha mẹ bắt con đi xem mắt, con nhất quyết sẽ không đi, ngoại trừ Tiêu Đằng ra con sẽ không yêu ai cả." Tần Du Ninh bỏ lại câu nói, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng.
"Du Ninh sao lại thành ra thế này?" Bà Tần kiệt sức ngồi xuống mép giường, "Con bé trước kia vẫn luôn rất biết nghe lời mà."
Tay chạm đến bản thiết kế, bà Tần liền cầm lấy, đi thẳng đến bên thùng rác, Tần Tuyên Bồi lên tiếng, "Bà định làm cái gì vậy?"
"Nếu là đồ bỏ đi, đương nhiên là nên vứt bỏ."
"Mang lại đây."
Bà Tần đem bản thiết kế đặt vào trong tay chồng, "Ông không phải là đã đọc qua rồi sao?"
"Mới vừa rồi, tôi chỉ là trước mặt Du Ninh nói vậy thôi, tất nhiên là tôi cũng muốn nói vậy, mặc dù bản thiết kế này có chỗ chưa đầy đủ, nhưng bên trong có nhiều phương án mới mẻ độc đáo lại rất lớn mật, những điều trong này cả đội thiết kế của tôi cũng chưa nghĩ được ra, buổi sáng hôm nay khi đọc nó, thật ra cũng có chút hài lòng."
Bà Tần nghe vậy, sắc mặt cuối cùng cũng nhẹ nhàng không ít, "Như vậy là, cái cậu Tiêu Đằng này xem ra cũng có chút bản lĩnh."
"Nếu như được chỉ bảo cẩn thận, đợi một thời gian, nhất định rất có năng lực, " Tần Tuyên Bồi bước qua người vợ, "Chỉ là, tôi sẽ không cho cậu ta cơ hội này, bà hãy trông coi Du Ninh cẩn thận, không cho nó đi gặp cậu ta."
"Được."
Vậy nhưng, những ảnh chụp của Tần Du Ninh và Tiêu Đằng đêm hôm đó, chỉ ngay sáng hôm sau đã được truyền ra.
Lần lượt từng góc độ đều được chụp lại cẩn thận, rõ nét, không chỉ trên báo mà ngay cả trên mạng, đâu đâu cũng đều bàn tán hết sức sôi nổi.
Tần gia, cho tới cả công ty cũng đều nổ tung vì tin tức.
Liền hai tháng, khắp thánh phố Lận An này, tin tức về chuyện tình cảm của tiểu thư Tần gia đã sớm lấn át mấy tin về Phong đại công tử ăn chơi phong lưu.
Phong Sính khinh thường nói, "Không phải nói là bạn bè thôi sao? Vậy mà cũng có thể làm xôn xao toàn bộ thành phố, phụ nữ như vậy, tôi thật may mắn là không có muốn."
Đường Ý nghe vậy lại cảm thấy buồn cười, Phong đại thiếu gia xưa nay luôn háo thắng, đã thành thói quen, ngay cả trang nhất cũng hận không thể mỗi ngày đánh chiếm, vậy mà lần này, đã hai tháng trôi qua, anh trước sau bị Tần Du Ninh áp chế, cảm giác trong lòng nhất định là không hề thoải mái.
Nhưng sau khi cười, trong lòng Đường Ý lại tràn đầy phiền muộn, Tiêu Đằng cùng Tần Du Ninh lớn mật như vậy, nhất định là không còn để ý đến ánh mắt của bất cứ người nào.
Tần Tuyên Bồi cảm giác vô cùng mất mặt, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tần gia khẳng định sẽ bị cả thành phố Lận An này chê cười.
Ông đối với Tiêu Đằng nhiều lần chèn ép đều không được, Tần Du Ninh lại được anh che chở như vậy, hơn nữa vụ Nam Hải cạnh tranh thành công, trong lòng Tần Tuyên Bồi cũng từ từ mềm ra.
Lúc Tần Du Ninh dẫn anh bước vào Tần gia, trong lòng Tiêu Đằng trước sau vẫn vô cùng bình tĩnh.
Tần Tuyên Bồi diện mạo cao cao tại thượng như cũ, "Chuyện đã tới nước này, cậu và Du Ninh ở cùng nhau, tôi có phản đối cũng không còn ý nghĩa nữa rồi, nhưng Tiêu Đằng này, hãy nhớ cho rõ, cho dù sau này tôi có cho cậu vào công ty, thì mỗi phân tiền cậu kiếm được, đều là dựa vào Tần gia, cho dù Du Ninh cả ngày không làm gì, chỉ cần cậu còn ở đây một ngày, không khí cậu hít thở cũng là Du Ninh cho, tôi muốn cậu kí một bản hợp đồng, tương lai sau này, nếu như hai đứa có thật sự ở bên nhau, nếu như cậu có vào công ty làm việc, thì cổ phần của công ty, cậu nhất quyết không thể động vào!"
Đôi môi Tần Du Ninh run rẩy, điều này, đối với Tiêu Đằng mà nói, nhất định là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Làm gì có cha mẹ nhà ai, trước mặt con gái cùng bạn trai, lại có thể nói ra loại yêu cầu hà khắc thế này? Nếu có, thì cũng sẽ không có giọng điệu cùng cách thức như thế này.
Vành mắt cô hoe đỏ, "Ba!"
Tần Du Ninh như muốn tiến lên phía trước, lại bị Tiêu Đằng nắm cổ tay kéo lại, giọng nói anh vô cùng tỉnh táo, "Chú, con đồng ý."
"Tiêu Đằng, anh điên rồi sao?"
Tiêu Đằng hạ tầm mắt nhìn Tần Du Ninh, "Tần gia có bao nhiêu tiền bạc quyền thế, vốn không liên quan đến anh, hơn nữa, anh muốn cùng em cả đời này sống hạnh phúc, kí hay không kí có gì khác nhau đâu?"
Tần Du Ninh thực sự bị anh làm cho cảm động, Tiêu Đằng đi tới, thấy trên bàn có một xấp giấy tờ.
Anh ngồi xuống, cầm lấy bút.
Lần này cúi người, anh không hề có cảm giác mình bán mất tôn nghiêm. Ngược lại, anh dường như đã thấy được con đường tương tai của mình.
—
Đường Duệ bắt đầu cuộc sống đến ngay cả chân cũng không bước ra khỏi cửa, bụng càng ngày càng lớn, cô đi đến chỗ nào cũng đều thấy bất tiện.
Hôm nay, Đường Ý tan làm, vừa ra đến cửa công ty, liền thấy xe của Viên Viện.
"Đường Đường."
Đường Ý ngẩn người, cô bước lên phía trước, "Sao cậu lại ở đây?"
"Cùng nhau ăn cơm được không?"
"Không được rồi, hôm nay mình phải đi tới chỗ chị gái."
"Đường Đường, cậu đi với mình một lần này được không, mình phải dũng cảm lắm mới dám tới tìm cậu." Viên Viện xuống xe, thay cô đem cửa phụ xe mở ra, Đường Ý không thể làm gì khác hơn, đành phải ngồi vào.
Đi tới nhà hàng, Đường Ý ngẩng đầu nhìn, Viên Viện khoác tay cô, "Đi thôi."
Chọn món, Đường Ý ôm lấy hai tay, khuỷu tay tì lên mép bàn, "Tùy tiện tìm một chỗ là được rồi."
"Kể từ sau khi mình cùng Tiêu Đằng ở cùng nhau, mình cảm thấy, cảm thấy thật có lỗi với cậu, cũng đối xử với cậu lạnh nhạt, hôm nay chúng ta lâu như vậy mới cùng nhau dùng cơm, không thể qua loa được."
Đường Ý nhẹ nhấc khóe mắt, "Vậy mình mời."
"Không được, để mình mời." Viên Viện áp sát tới, bàn tay nắm chặt, "Thật ra mình không bao giờ nghĩ tới, chuyện của Tiêu Đằng và Tần Du Ninh, mình biết, Tiêu Đằng chưa bao giờ quên được cậu, nhưng lúc anh ấy chấp nhận mình, mình thật sự rất hạnh phúc, Đường Đường, mình thật lòng xin lỗi cậu, vì mình thấy hai người đã chia tay, nên mình mới dám thổ lộ."
"Mình biết." Đường Ý uống một ngụm nước, hàm răng hơi ê ẩm, "Viên Viện, cậu không cần phải giải thích đâu."
Viên Viện lau mắt, "Đường Đường, cậu thật rộng lượng, nhưng lúc tớ bị người khác đào góc tường*, mình không thể nói những lời này".
Đào góc tường: là một thành ngữ, mang nghĩa là đi đường tắt, vụng trộm đánh úp người ta; hoặc là vụng trộm chiếm ưu thế của người khác.
Đường Ý không muốn nhắc lại chuyện lúc trước, cô ngẩng đầu, ánh mắt cả kinh, thấy một cô gái cao gầy kéo tay Phong Sính bước vào nhà hàng.
Mà bọn họ, lại ngồi cách đó không xa.
Trong lòng Đường Ý chợt nhảy lên, có một loại cảm giác kích động muốn bắt kẻ vụng trộm.
Viên Viện tìm không được người để khóc lóc kể lể, mấy tháng nay, mọi người đã sớm chấp nhận chuyện tình cảm của Tần Du Ninh và Tiêu Đằng, người nào cũng không thèm để ý tới cô là bạn gái bị vứt bỏ, trong lòng Viên Viện vô cùng khó chịu, liền nghĩ đi tìm Đường Ý nói chuyện.
"Đường Đường, cậu nói xem, Tiêu Đằng rốt cuộc là coi trọng Tần Du Ninh ở điểm nào? Thật sự là vì gia cảnh của cô ta sao?"
"Tiêu Đằng không phải là loại người như vậy."
"Mình cũng nghĩ như vậy..."
Đường Ý nhìn chăm chú phía trước, Phong Sính đưa lưng về phía cô, người phụ nữ ngồi đối diện anh, mái tóc lượn sóng, trời lạnh như vậy mà mặc váy ngắn cổ trễ, Đường Ý không khỏi cảm thán, người như vậy thật hợp với khẩu vị của Phong Sính a.
Cả một bữa cơm, hầu như đều là Viên Viện ngồi kể lể.
Phong Sính cùng bạn gái đứng dậy, Đường Ý vội thu hồi ánh mắt, "Viên Viện, mình phải đi trước đây, mình tạm thời còn có việc."
"Không thể ngồi thêm với mình sao?"
"Không được rồi." Đường Ý vẫy tay với người phục vụ gần đó.
Viên Viện đưa tay lau khóe mắt, "Để mình trả."
Đường Ý lấy ví ra, đem thẻ bên trong cho người phục vụ nhìn, cũng không lấy tiền dư, cứ như vậy rời đi.
Viên Viện vội tỉnh ngộ, cô làm sao lại quên, nhà hàng này chính là của Phong Sính, mà Đường Ý bây giờ lại là người phụ nữ của Phong Sính.
—-
Đường Ý đuổi theo phía sau, thấy hai người không đi ra ngoài, mà là đi thẳng về phái thang máy.
Trong lòng cô vô cùng vui mừng, phía đó, nhất định là đi tới phòng ngủ khách sạn.
Xem ra, tối nay cô nhất định là bắt được.
Phong Sính ôm người phụ nữa tiến vào thang máy, mấy con số từ từ đi lên, Đường Ý đuổi theo, nhấn số đi lên, ánh mắt cô tập trung nhìn mấy con số màu đỏ, trên đường cũng không dừng lại, thẳng tới tầng 18.
Sắc mặt cô giãn ra, vội vàng tiến vào một thang máy khác.
Đi tới hành lang tầng trên, Đường Ý nhanh chóng bước ra, nhưng không thấy bóng dáng Phong Sính đâu cả.
Cô thất vọng nhìn quanh bốn phía, chỉ chút xíu nữa thôi là có thể bắt được anh.
—
Phòng 1818
Phong Sính đem cửa nhẹ mở ra, nhìn Đường Ý trên hành lang đang hận không thể dứt tóc mình, khóe miệng anh nhẹ kéo, muốn anh vụng trộm, còn quá non nớt đi.
Đường Ý không cam lòng cứ như vậy mà bỏ đi, nhưng Phong Sính đã đi vào, nói không chừng ngày mai mới bước ra, chả nhẽ cô ở lại đây canh cả đêm?
Miệng Đường Ý nhịn không được mắng mấy tiếng, vừa dậm chân, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Đường Ý dựa vào vách tường, ở cách đó không xa, cánh cửa phòng nhẹ mở ra.
Cô đưa mắt nhìn tới, chỉ có thể thấy được bóng lưng người đàn ông, Đường Ý cảm thấy rất quen thuộc, hình như là Phong Triển Niên.
Đường Ý vội vàng trốn sau bồn hoa, người đàn ông nhìn quanh bốn phía, một lát sau bước về phía khác.
Phong Sính trông thấy động tác này của cô, ánh mắt của anh nhìn về phía vừa Đường Ý chú ý lúc trước.
Người đàn ông đi về phía trước, sau đó dừng lại ở một gian phòng, hắn bấm chuông cửa.
Cánh cửa phòng rất nhanh liền mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi ào ra, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn, "Anh đã đến rồi."
Người đàn ông vẻ mặt thận trọng, ôm lấy cô gái bước nhanh vào trong.
Đường Ý từ phía sau bồn hoa bước ra ngoài, cô chắc chắn, mình nhất định không nhìn lầm, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng hình dáng kia, mười phần chính là Phong Triển Niên.
Phong Sính thu hồi tầm mắt, anh dựa vai vào khung cửa, đối với chuyện của Phong Triển Niên, anh không hề thấy ngạc nhiên.
Đường Ý nắm chặt tay, đường đường chính chính bước về phía căn phòng mà người đàn ông vừa vào, vẻ mặt cô khẩn trương mà vô cùng nghiêm túc, trong lòng nhất thời tê dại, hoàn toàn quên mất là mình đến đây để bắt Phong Sính.
Cô càng chạy càng nhanh, đến trước cửa phòng 1818, ánh mắt liếc tìm người, còn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương kéo vào phòng.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |