Múa
← Ch.030 | Ch.032 → |
Thân Tử Duệ dùng sức gỡ cái miệng khốn kiếp của hắn đang dán trên cổ cô ra, mà ✞*𝖍*â*п t*♓*ể của hắn lại dám dán chặt vào khiến cho người ta nhìn thấy chỉ muốn 🌀●1ế●𝖙 người.
"↪️h·ế·т tiệt!" Hắn chạy tới tóm chặt lấy cà - vạt của Paul dùng sức đấm liên hồi vào mặt hắn.
"Dám đụng đến đàn bà của tao, mày chán sống rồi đấy." Tay hắn tựa hồ như không tính dừng lại.
"Thân tiên sinh, tôi sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa, mong ngài bỏ qua cho tôi, tôi van xin ngài." Paul lớn tiếng cầu xin, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa." Ân Tịch nhìn thấy một màn này, trong mơ hồ nói lên mấy tiếng, тhâ_ⓝ ✞_h_ể cô càng thêm nóng bức, cô muốn đi uống nước, cô muốn đi tắm.
"Cho tôi nước, tôi muốn uống nước." Cô dựa chặt vào Thân Tử Duệ mơ hồ nói, thanh âm nũng nịu vô cùng đáng yêu, hắn nhìn thấy cô càng lúc càng khó chịu, động tác trên tay dừng lại, Paul chỉ thừa cơ hội này hốt hoảng chạy ra ngoài.
Hắn dùng lực đánh cô một cái cho ngất xỉu, sau đó đem cô nhét vào trong xe, bởi vì hắn cũng không muốn ở nơi này ép cô, như vậy cả hai người đều khó chịu.
Xe lao vun vút trên đường cao tốc không bao lâu sau đã dừng lại trước lâu đài.
Hắn đem đá lạnh chườm lên trán của cô, cô bắt đầu từ từ tỉnh lại, ánh mắt cô ngập tràn sương mù, cánh môi đỏ mọng nhẹ nhàng ♓·é Ⓜ️·ở.
"Tôi không muốn đi. Không muốn." Trong mơ màng cô nhẹ giọng nói mê, tay của cô bắt lấy tay của hắn đem tay hắn nhẹ nhàng đặt ở trên người mình.
Nắm chặt lấy tay cô tựa như là đang trấn an cô, bởi vậy tay cô cũng thả lỏng ra một chút.
"Thỏa mái, thật là thoải mái!" Dưới tác dụng của đá lạnh cơ thể nóng bức của cô càng thêm thoải mái.
"Còn muốn sao?" hắn nhỏ giọng hỏi. Hắn thực muốn cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Muốn khiêu vũ không?" Hắn tựa như muốn cho dụ.ⓒ vọ.𝓃.🌀 của hai người đạt tới cao trào.
Cô nhẹ nhàng gật đầu lẩm bẩm nói gì đó.
"Em khiêu vũ khiến tôi vui vẻ tôi sẽ làm cho em thoải mái, muốn bao nhiêu cũng được." Thanh âm của hắn vô cùng nặng nề lại chứa đựng đầy ý tứ.
Hắn nhẹ nhàng đem cô từ phía sau kéo lên đặt cô lên vách tường.
"Khiêu vũ em sẽ rất vui vẻ, tôi cũng sẽ rất vui!" thanh âm của hắn dán chặt vào bên tai của cô lẩm bẩm.
"Không muốn, tôi nóng quá, nóng quá." Ánh mắt đang khép chặt của cô khẽ ♓·é ⓜ·ở, cô nhìn thấy hắn đang ngồi trên sofa cười xấu xa.
"Tôi nói rồi, em phải nghe lời tôi, lấy lòng tôi."
"Tôi khó chịu quá, thực sự rất khó chịu." Theo bản năng Ân Tịch dùng bàn tay 𝖛υ*ố*т 𝐯*𝖊 ✞♓●â●ռ †●h●ể đã nóng đỏ lên.
Dần dần, cô bắt đầu tìm được cảm giác.
Ⓣ𝐡*â*𝖓 tⓗ*ể chậm rãi động đậy, mặc dù cô chưa từng múa thoát y nhưng mà đối với nhạc Jazz ngày đi học cô đã học rất nhiều nên mỗi một vũ điệu mà nói với cô cũng không khó khăn gì.
Chân cô từ từ hướng lên, sau đó là đến vòng eo nhỏ lắc lư, mỗi một động tác đều khiến cho tóc cô lả tả vương xuống.
Nóng bức trong 𝐭𝐡·â·n ⓣ·𝐡·ể lại lần nữa tập kích, mà ý thức của cô ngày càng trở lên mơ hồ, tựa như thoát toàn bộ y phục trên người khiến cô càng thêm thoải mái.
Cô nhẹ nhàng kéo khóa bên hông xuống, vải vóc mềm kại không còn bất kỳ sự khống chế nào đột nhiên trượt xuống chân của cô, khiến cho toàn bộ đ·ườⓝ·🌀 🌜0ռ·🌀 hoàn mỹ đều hiện ra trước mặt hắn.
Trán hắn bắt đầu rịn mồ hôi, cô gái đáng c.𝒽.ế.t này lại có thể 🍳ⓤ*🍸ế*ռ 𝓇*ũ như vậy, đến tột cùng là còn có người đàn ông nào có từng chứng kiến qua vẻ mị hoặc này của cô hay chưa?
Hông của cô bắt đầu động đậy, nơi đẫy đà dưới mỗi một động tác ngày càng dựng đứng lến, mỗi một động tác đều 🎋í●ⓒ●ⓗ †𝒽●í●🌜●h thần kinh của hắn, hắn đang cực kỳ đè nén bản thân, hắn nghĩ cô gái này còn bao nhiêu thứ mà hắn chưa biết nữa?
T𝐡_â_𝓃 t𝐡_ể nóng bức vẫn còn 𝐤í🌜●♓ 𝖙●♓í●↪️●♓ cô, bàn tay cởi ra những cản trở còn sót lại trên người, tay lại không tự chủ mà ✅𝖚_ố_𝖙 𝖛_𝐞 nơi đẫy đà của mình từ từ đi xuống.
Tất cả mọi chống đỡ trong nháy mắt đã sụp đổ, cô hoàn mỹ như vậy mà đứng trước mặt hắn, cổ họng hắn tựa hồ co giật mà mồ hôi trên cổ trên trán hắn toát ra càng nhiều, hắn nhịn không được cởi cà - vạt của mình ra.
Tay của cô nhẹ nhàng mà hất mái tóc của mình ra sau làm cho mái tóc đen bóng phiêu tán ở trên lưng mình, ánh mắt long lanh trong veo cùng dáng người tựa như hoàn mỹ càng khiến cho mắt hắn trở lên mơ màng.
Cô từng bước từng bước hướng phía hắn đi tới, khiến cho hô hấp của hắn bắt đầu càng lúc càng dồn dập.
Cô từ từ cúi người xuống nhẹ nhàng ngồi ở trên đùi hắn, lại nhẹ nhàng động đậy ✞_hâ_n 𝐭_♓_ể, càng đến gần cô càng cảm thấy th-â-𝐧 ⓣ-ⓗ-ể mình càng thoải mái, thư thái, vì vậy khiến cho cô không thể nhịn được mà muốn nhiều hơn.
"Ưm!" Cô nhẹ giọng ngâm nga, tay vô thức động chạm vào người hắn.
Cô 𝖈ở*𝒾 á*0 sơ mi của hắn ra, đem 𝐭♓â*𝓃 𝐭*ⓗ*ể ⓝ-ó𝖓-𝐠 🅱-ỏ-𝓃-ⓖ của mình dán lên 𝖓𝐠ự-𝖈 hắn, tựa hồ chỉ như thế này cô mới có thể thoải mái hơn một chút, mà chút thoải mái ngắn ngủi này lại càng khiến cô muốn nhiều hơn.
Dưới tình huống như vậy, tay hắn không thể an phận đươc nữa tìm tới nơi đẫy đà của cô dùng sức xoa nắn.
"A, không cần, đừng dừng lại!" Lần này cô lại càng dán chặt vào hắn, bởi vì chỉ có hắn ⓣ.𝐡.â.𝖓 𝐭ⓗ.ể cô mới có thể không nóng bức nữa.
Hắn ôm cô hướng ghế sofa lăn một vòng, đoạt lại quyền chủ động nằm lên người cô.
Bàn tay hắn cầm lấy khay đá lạnh ở bên cạnh đặt lên người Ân Tịch, hắn nhìn thấy †𝒽â.ⓝ t.𝖍.ể cô đột nhiên co quắt lại khi tiếpxúc với đá lạnh, theo tốc độ di chuyển của miếng đá lạnh 🌴♓.â.n †.𝒽.ể cô lại càng thả lỏng, mà càng như vậy 🅓ụ_🌜 ν_ọ𝖓_𝖌 trong người cô lại càng ♓a-Ⓜ️ 𝐦-𝖚-ố-ⓝ nhiều hơn.
Nước đá tan ra chậm rãi trượt xuống khe п𝖌ự·ⓒ của cô trong suốt như sương mai, bộ ռ𝐠ự·ⓒ đẫy đà dựng đứng lên khiến hắn không thể nhịn được nghĩ muốn thưởng thức, đầu lưỡi của hắn bắt đầu theo hướng di chuyển của tảng đá mà 𝒽_ô_𝓃 xuống một đường.
"A!" Thanh âm của cô càng ngày càng mê ly, tay của cô không nhịn được ôm chặt lấy đầu hắn, trong т𝐡â·𝖓 ✝️𝖍·ể bỗng dâng lên một khát vọng cực hạn.
Từng nụ 𝖍ô-п của hắn làm cho cô trở lên thư thái hơn, tay hắn tại nơi đẫy đà của cô càng hằn xuống nhiều dấu vết hơn.
Khát vọng của cô ngày càng lớn, càng mãnh liệt khiến cho 𝐭*♓â*𝓃 🌴h*ể càng thêm nóng bức tựa như muốn ⓝ.ổ t.⛎n.𝐠.
Hắn đem ԁ-ụ-𝖈 𝐯ọ𝐧-🌀 ⓝ.ó𝐧.𝖌 ⓑỏ.ⓝ.g của mình vùi sâu vào trong cơ thể cô, khiến cho hai người dán chặt vào nhau, đồng thời cả hai người cũng hét lên sung 💲ướп*🌀.
"A...."
"A..."
Thời khắc tiến vào cơ thể cô trong nháy mắt đó hắn tựa như muốn phát điên, nữ nhân đáng ↪️𝐡ế●† này lần đầu tiên của cô đã cho ai? Mặc dù hắn không thèm để ý đến những điều này của đàn bà xung quanh mình, nhưng là hắn vừa nghĩ tới cô từng bị người đàn ông khác đè ở dưới thân, thẹn thùng mà ⓣ*𝖍*ở 𝒹ố*𝒸, hắn liền giận giữ tới mức muốn đi 🌀.❗.ế.𝐭 tên đàn ông kia.
Hắn đem toàn bộ tức giận đánh thẳng vào cơ thể cô, mõi một lần va chạm vào nơi chật hẹp của cô hắn tựa như không nhịn được mà muốn nhiều hơn, muốn vào sâu hơn.
Ánh trăng bên ngoài bầu trời Paris như nở một nụ cười thỏa mãn.
Bên trong phòng từng đợt từng đợt tiếng 𝖙*𝖍*ở ԁ*ố*ⓒ liên tiếp vang lên quẩn quanh hai 𝖙●𝖍â●n 𝐭𝒽●ể đang giao hòa đòi hỏi lẫn nhau.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |