Truyện:Mê Hoặc Tỷ Phu - Chương 38

Mê Hoặc Tỷ Phu
Trọn bộ 55 chương
Chương 38
Ép bắn, sinh cho anh một đứa bé đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Edit: Ai Shiteru

Beta: Heulwen

Cách kỳ thi cuối kỳ chỉ còn hai tuần, Tống Phi Vũ vẫn đang ôn tập, nhưng khi phát hiện ra chuyện đó thì cô không còn tâm tình nào để học hành tiếp, đặc biệt là người đàn ông đó đã mấy ngày không về nhà, xem ra lần này anh đã làm lớn chuyện với Tống Viện rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui thì cô quyết định cắt đứt q·ⓤa·𝓃 ⓗ·ệ với anh, tình huống bây giờ phức tạp, cô không thể quá ích kỷ được, tuy rằng chuyện đến nước này không phải do cô làm ra nhưng sâu trong nội tâm còn sót lại chút lương tri của cô lại cảm thấy hổ thẹn.

Tống Phi Vũ còn đang dự định học kỳ sau sẽ dọn về trường ở, mặc kệ thế nào cô cũng quyết định rời xa người đàn ông đó rồi.

Chu Chính ngủ lại công ty mấy đêm, anh không chỉ bận xử lý chuyện công ty mà còn muốn giải quyết người phụ nữ phiền phức kia, có điều hình như cô ả đã canh thời gian rất kỹ, không chỉ đòi tiền mà còn muốn cổ phần công ty.

Tống Phi Vũ nhân lúc Tống Viện ngủ thì lén đến công ty tìm anh, một là muốn nói rõ mọi chuyện với anh, hai là nói cô muốn dọn về trường học ở trước.

Đến công ty, thư ký dẫn cô vào thẳng văn phòng, đẩy cửa ra thấy anh đang nằm ngủ trên sô pha, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lặng lẽ đi qua.

Chu Chính nghe được tiếng bước chân thì mở mắt ra, anh ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô.

"Sao em lại đến đây?" Giọng nói lộ rõ sự tiều tụy.

"Anh rể, em đến thăm anh." Tống Phi Vũ đánh giá anh từ trên xuống dưới, mấy ngày không gặp cảm thấy anh gầy đi, râu ria xồm xàm.

"Ngồi đây đi." Chu Chính nhích người ra nhường chỗ cho cô ngồi bên cạnh.

Tống Phi Vũ không từ chối, cô đi qua ngồi bên cạnh sau đó bị anh ôm lấy.

"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát, tôi không làm gì em hết." Chu Chính dựa vào bả vai cô, ôm eo nhỏ, làm anh thấy yên tâm.

"Haiiiz!" Tống Phi Vũ thở dài một hơi, thật ra cô có chút thương anh, bị người ta dắt mũi lại gặp chuyện ♓*ô*ⓝ nhân lục đục.

"Chị em có khỏe không?" Chu Chính ôm sát cô lại hỏi.

"Còn ổn." Tống Phi Vũ không nói cho anh chuyện Tống Viện đã đặt vé máy bay chuẩn bị về quê, cô cảm thấy ngay cả anh cũng không cản được, cô biết rõ tính cách chị mình ngoan cố như thế nào.

Sau đó hai người đều im lặng, cho đến khi Tống Phi Vũ không chịu được nữa: "Anh rể, em.... Em có việc muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" Chu Chính buông cô ra.

Tống Phi Vũ nhìn anh chằm chằm, lần này có lẽ là lần cuối cùng hai người 'ở bên nhau', đầu cô nóng lên, không suy nghĩ nhiều mà áp đảo anh, cô khom lưng cưỡi lên eo anh, tay chống lên ⓝ_ɢự_𝒸 anh nói: "Anh rể, chúng ta 𝖑à-Ⓜ️ 𝖙ì-𝓃-𝐡 đi."

Đầu óc Chu Chính còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã nhanh hơn một bước, trực tiếp xoay người chặn cô lại: "Tại sao?"

Hơi thở Tống Phi Vũ trở nên nặng nề, cô cảm nhận được cơ thể cường tráng của anh, hai chân 💲●ⓘế●🌴 c♓ặ●† eo anh: "Em nhớ 'con hàng lớn' của anh rể."

"Mẹ nó!" Trái tim Chu Chính bị cô đùa bỡn, anh kéo áo lông vũ của cô ra sau đó sờ xuống vòng e●𝖔 🌴●𝒽ο●𝖓, mở khóa quần, chờ khi bên dưới đã trống trơn, ánh đèn sáng rực chiếu lên làn da nhẵn nhụi của cô 🎋í_𝖈_h ⓣ♓_í_ⓒ_𝖍 ɱ.á.u nóng đang sôi trào của anh.

"Anh rể à, đâ·ɱ sâu vào đi." Tống Phi Vũ chủ động tách hai chân ra, hai cánh hoa môi đỏ hồng chợt co lại, cái miệng nhỏ hơi mấp máy thu hút sự chú ý của anh.

Chu Chính thô bạo cởi bỏ thắt lưng, trực tiếp móc ra cự vật đang sưng to, tay anh giữ phần thân dữ tợn của nó, quy đầu cực lớn 𝐧·ó𝓃·🌀 🅱️·ừ𝐧·ɢ bị anh nghiền qua nghiền lại trên môi â·ɱ ⓗ·ộ, cái miệng nhỏ hút chặt đến mức ngứa không chịu được.

"Vào đi anh! Mau! Anh rể à, huyệt nhỏ rất ngứa." Tống Phi Vũ 𝖉â●𝖒 đ●ã●𝖓●ɢ 𝐫ê-𝐧 r-ỉ, anh gấp không chờ được trực tiếp nắm hai chân cô gác lên vai, quy đầu hướng thẳng vào trong hang động nhỏ, vách thịt của cô co dãn rất tốt nên không bao lâu anh đã hoàn toàn cắm sâu vào.

"A... Lớn quá.... Căng sắp rách rồi.... Anh rể...." Tống Phi Vũ ưỡn người lên ôm anh, vòng eo của anh vạm vỡ, lúc dùng sức thọc vào 𝐫.ú.ⓣ ⓡ.𝐚 làm cô không chịu nổi cho nên nhanh chóng xụi người xuống sô pha.

Chu Chính bởi vì chuyện của mấy ngày nay cho nên càng làm càng hăng, mỗi cái đ-â-ɱ đều sâu đến trong cùng làm cho cô ngẩng cổ тh*ở ◗ố*↪️, hai người giống như thú hoang phát tiết bên nhau, bất chấp ở nơi đâu thì phần hông hung ác vẫn va chạm với cái 𝐦_ô_𝓃_g vểnh của cô.

"Anh rể, làm ⓒ*♓ế*𝐭 em đi.... Em yêu 𝐜*𝒽ế*✞ 'cây hàng to' của anh rồi." Tống Phi Vũ cúi đầu xuống dựa vào 𝓃·𝐠ự·ⓒ anh, vươn đầu lưỡi 👢1ế·𝖒 lên lớp lông đen thưa thớt trên пɢ*ự*𝒸 anh, không biết anh đã mấy ngày không tắm nên có mùi mồ hôi nhàn nhạt nhưng cô lại không ghét bỏ.

"Ưm!" Chu Chính không chỉ dừng sức ở phần eo bụng để va chạm mà cả nửa người trên cũng dùng sức, dưới sự chinh phục cực hạn như vậy, cô nhanh chóng mềm thành một vũng nước, huyệt nhỏ chảy ra rất nhiều nước.

"Ưm... Anh rể quá lợi hại.... A...."Hai chân Tống Phi Vũ đang 🎋ẹ●🅿️ 𝒸♓●ặ●† anh chịu không nổi mà 𝐫.⛎.ⓝ 𝖗.ẩ.γ, môi â·𝐦 h·ộ co lại giữ chặt phần thân, cô giống như con yêu tinh chuyên hút tủy người đang bám chặt lấy anh.

"𝒟_â_〽️ đ_ã_𝖓_ɢ." Chu Chính lấp kín miệng nhỏ của cô, 𝖍ô●ⓝ thật sâu, hai cái lưỡi զ⛎.ấ.ռ զuý.ⓣ, cô bị anh 𝐡ô●𝐧 đến nước miếng cũng chảy ra ngoài.

Trong khoang miệng của Tống Phi Vũ đều là mùi vị của anh, cô nuốt nước miếng, chỗ kết hợp bỗng tăng nhanh tốc độ, huyệt nhỏ của cô giống như bị cựvật thô dài của anh xuyên qua, gặp tốc độ nhanh như vậy cô chỉ có thể nức nở, tiếng 𝐫-ê-ռ r-ỉ đều bị anh chặn lại trong yết hầu.

Sức lực dời non lấp biển của Chu Chính không ngừng thọc vào r*ú*ⓣ 𝓇*𝒶, cô gái dưới thân đúng là bị anh làm đến ⓒ♓ế_ⓣ, hai chân k·ẹ·ⓟ c·ⓗ·ặ·✝️, huyệt nhỏ lại mềm ra, 🅓â-Ⓜ️ thủy dính nhớp không ngừng chảy ra ngoài.

"Ưm...."Bờ ɱ_ô_п_🌀 của Tống Phi Vũ không ngừng 𝐫υ.ռ 𝖗ẩ.γ, k_ⓗ𝑜_á_ï 𝖈ả_ɱ mãnh liệt lan ra khắp cơ thể, cự vật bên trong người lại càng trướng to, quy đầu lớn ma sát với cổ tử cung, không dừng lại, trong lúc anh cứ chọc chọc chỗ đó thì cô co rút lại.

"Hừm...."Quy đầu bị thịt mềm ở chỗ sâu trong quấn chặt lấy, Chu Chính buông cái miệng nhỏ ra, không kìm được tiếng gầm, trên mắt ngựa chảy ra quá nhiều chất dịch, phần hông của anh liên tục va chạm, hai túi trứng nặng trĩu đánh vào môi â.𝖒 ⓗ.ộ, cái miệng nhỏ đáng thương bị dính chất dịch nhầy nhụa.

"A.... Anh rể.... Ngứa quá.... A... Huyệt nhỏ sắp hỏng rồi.... A...." Cẳng chân của Tống Phi Vũ câu lấy cổ anh, toàn bộ cơ thể cô đều đang run, dưới sự tấn công mạnh mẽ của anh cô đạt cao trào.

"Anh rể!" Tống Phi Vũ cảm thấy mình cần phải để lại cho anh một dấu ấn, ♓·ц·ռ·𝐠 ♓·ăռ·🌀 cắn tay anh một cái.

"Mẹ nó!" Chu Chính giống như gió lốc điên cuồng đ.â.ɱ 𝐯à.𝖔 𝖗ú●𝐭 𝖗●🅰️, phần đùi của anh bị nước của cô dính ướt, tinh quan của anh mở ra.

"Anh rể muốn bắn sao? Uhm...." Tống Phi Vũ ✝️-h-ở 𝐡-ổ-𝖓 𝒽ể-𝓃, hai mắt 𝐦●ôn●𝐠 lung.

Chu Chính đâ·𝖒 một cái sâu cuối cùng, 𝖉.ươռ.ℊ 𝐯.ậ.ⓣ chạm đến cổ tử cung rồi gầm lên: "Muốn bắn, bắn vào trong huyệt của em, để em sinh con cho anh."

Tống Phi Vũ nghe được những lời mặt dày của anh, huyệt nhỏ 𝖘ı*ế*† c*𝐡*ặ*t lại, người đàn ông đáng giận này mà lại muốn cô sinh con cho anh.

Chương (1-55)