Em Muốn Sao?
← Ch.70 | Ch.72 → |
Thịnh Hạ bị làm đến đầu óc tê dại, ý thức vừa mơ hồ lại hỗn độn, cô chẳng thể phân biệt được đây là mơ hay là thực tại nữa, hay lại coi khoảnh khắc này như một cảnh tượng bốn năm trước.
Cô có nói một câu, là những gì cô muốn nói với người đàn ông trong mộng suốt 4 năm nay:
"Anh Đông... anh đừng... hung dữ như vậy... được không?" Thanh âm cô ɱ·ề·〽️ ⓜạ·𝒾 mang theo giọng mũi, nghe vô cùng ủy khuất: "Em sợ... lần nào anh cũng hung dữ như vậy..."
Loading...
Lạc Hàn Đông trong lòng mềm nhũn, vươn tay nắm lấy cằm cô, in lên môi cô một nụ 𝐡_ô𝖓_, giọng nói như nghẹn lại:
"Được thôi"
Trước kia trong mộng, người đàn ông không bao giờ trả lời cô. Lần này đột nhiên được đáp lại Thịnh Hạ vô cùng cao hứng. Lúc làm chuyện đó còn chủ động đưa m·ô𝓃·𝖌 đón lấy côn thịt của người đàn ông.
Điện thoại trong túi của Thịnh Hạ liên tục đổ chuông, là của đàn anh gọi đến.
Cùng lúc đó, điện thoại của Lạc Hàn Đông cũng có cuộc gọi nhỡ từ Han Gia Phàm.
Không khí trong phòng nóng lên, bên trong chỉ còn những tiếng 🌴●𝐡●ở 🅓ố●↪️ khô nóng, không ai có thể xen vào.
Thịnh Hạ bị người đàn ông đè 𝐥ê·𝐧 ℊi·ườռ·g khi dễ, cô chủ động 𝖍*ô*𝖓 lên môi anh, kỹ thuật 𝐡ô*ⓝ còn ngây ngô và trúc trắc, cô chỉ biết vươn đầu lưỡi nhỏ của mình thăm dò vào lưỡi của người đàn ông. Đây là lần đầu tiên cô chủ động h*ô*𝐧 anh.
Lạc Hàn Đông bị nụ 𝐡·ô·п của cô làm cho càng cương ngạnh, anh bóp chặt lấy eo cô, ♓_u_ⓝ_🌀 𝖍ă_𝖓_ℊ lại mãnh liệt va chạm vào sâu trong cô.
Thịnh Hạ bị anh cắm đến đầu gục xuống vai anh, ⓡ𝐮_𝐧 гẩ_🍸 𝓇ê*𝐧 ⓡ*ỉ: "A ... anh Đông ... Chậm một chút a ... ưm m..."
Lạc Hàn Đông mồ hôi chảy ròng ròng, đè nặng người trên giường 𝒸●ắ●Ⓜ️ νà●ο mấy chục cái, đến khi cơ thể Thịnh Hạ đạt đến 𝒸●ự●𝐜 𝐤●ⓗ●🅾️á●1, anh mới ⓧ_⛎_ấ_† 🌴_ℹ️n_h vào chân tâm.
Anh ✝️𝖍·ở 🌀·ấ·🅿️, cúi đầu ♓ô.ռ lên môi cô.
Như để dạy cô cách 𝒽ô*n 𝖒*ô*𝐢, anh ngậm lấy đầu lưỡi, nhẹ nhàng cắn m.ú.✝️ môi cô, động tác tinh tế lại chậm rãi. Một bên vừa ♓*ô𝓃*, một bên vừa ôm người vào phòng tắm.
Có lẽ là bởi vì bị bỏ thuốc, Thịnh Hạ luôn quấn lấy anh. Đôi môi ửng hồng áp lên mặt anh ♓-ô-n không ngừng. Khi dòng nước ấm chảy xuống, dường như vì khát, Thịnh Hạ vươn cái lưỡi nhỏ ra hứng nước.
Mái tóc ướt đẫm nước, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, lông mi dài và rậm, chiếc lưỡi phấn nộn vươn ra 𝐥*❗*ế*〽️ nước từ vòi hoa sen, chiếc cổ thon dài ngẩng cao, lộ ra đôi bồng đảo đầy đặn, nhũ hoa cũng 𝖗-ⓤ-ռ 𝐫ẩ-🍸 dựng lên dưới dòng nước ấm.
Cô uống nước xong liền 👢❗ế-𝐦 𝐥.ℹ️.ế.ⓜ môi, sự mê hoặc tỏa ra trong vô thức khiến Lạc Hàn Đông nháy mắt lại cứng trở lại.
Lạc Hàn Đông đẩy người dựa vào tường, cắn chặt môi cô, những giọt nước cô vất vả lắm mới uống được bị anh 〽️ú_✞ hết vào miệng mình. Thịnh Hạ ở trong 𝖓*𝖌*ự*🌜 anh nhỏ giọng nức nở, đôi bồng đảo đầy đặn vặn vẹo cọ sát với bộ 𝓃ɢự_ⓒ rắn chắc.
Lạc Hàn Đông kéo tay cô vòng qua gáy anh, ôm cô chặt chẽ vào lòng, áp người vào tường lần nữa cúi xuống ♓●ô●ռ lên môi cô.
Thịnh Hạ bị 𝐡_ô_ⓝ nhiều đến kêu rên ra tiếng, chân tâm cọ sát với côn thịt đang dựng đứng giữa chân.
"Em muốn không?" Lạc Hàn Đông ⓗ●ô●𝖓 lên cổ cô, tràn trọc 🦵ïế·〽️ 〽️ú.t, ngậm lấy quả đào căng tròn, dùng đầu lưỡi ⅼi_ế_𝐦 m-ú-† nhũ hoa căng cứng của cô.
"A a ..." Thịnh Hạ bị 𝖑_ı_ế_𝖒 đến toàn thân r.ц.𝓃 ⓡ.ẩ.🍸, trong miệng thút thít nói: "Muốn..."
"Em muốn gì?" Lạc Hàn Đông đem côn thịt cọ sát giữa hai chân cô, п𝐠♓❗.ế.𝐧 ră.п.g chịu đựng không 𝐜ắ●Ⓜ️ ✌️●à●🅾️: "Nói cho tôi biết, em muốn cái gì?
Khóe mắt Thịnh Hạ đỏ bừng, ngón tay bám vào ⓝg.ự.𝐜 anh, cơ thể ngứa ngáy: "Anh Đông ... muốn..."
"Em muốn gì?" Lạc Hàn Đông quyết tâm bắt cô nói ra bằng được, đỡ côn thịt vào cửa miệng rồi lại 𝖗·ú·𝖙 ⓡ·𝖆.
Cơ thể Thịnh Hạ trống rỗng, khó chịu đến mức không ngừng vặn vẹo, mở to đôi mắt 𝖒*ê ɱa*𝖓 nhìn anh, nước mắt rơi xuống, "Em muốn... anh Đông..."
------oOo------
← Ch. 70 | Ch. 72 → |