Đẹp nhất là di ngôn, thật nhất là lời hứa
← Ch.093 | Ch.095 → |
"Giấy và bút đâu?"
Cô ta lấy từ trong túi xách ra đưa cho Phương Thành, người đàn ông đưa tay nhận lấy, giấu ở dưới đệm.
"Cô thật sự muốn tôi chết ngay lập tức."
"Có ý gì?"
Phương Thành lắc đầu: "Vạn Dục Ninh, lúc nào cô cũng tỏ ra kém thông minh, bây giờ cô khiến Tưởng Viễn Chu tới đây, ngay cả thời gian viết di thư tôi cũng không có. Huống hồ ba tôi luôn tỏ ra đề phòng cô. Không quá hai mươi phút sẽ trở về, cô nghĩ chúng ta có thể sắp xếp xong tất cả mọi chuyện?"
Vạn Dục Ninh khẽ nghiến răng, Phương Thành tiếp tục nói: "Ngày mai cô hãy để Tưởng Viễn Chu tới đây."
"Không được, làm sao tôi biết trong di thư của anh, rốt cuộc là viết cái gì?"
Cô ta cũng coi như thông minh, Phương Thành khẽ ngước mắt lên:"Vậy chờ sau khi cô đến, cô lại gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu."
"Được."
Mặc dù Phương Thành đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn cảm thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra thật mau.
Không lâu sau, Phương Minh Khôn vội vội vàng vàng trở về, Vạn Dục Ninh nhìn Phương Thành, quả nhiên anh ta dự tính không sai. Vạn Dục Ninh đứng dậy.
"Tôi đi về trước, anh bảo ngày mai muốn ăn điểm tâm Đông Nhai, tôi sẽ mang cho anh một ít."
"Được, cảm ơn."
Phương Minh Khôn thấy cô ta đi ra ngoài, lắc đầu: "Phương Thành à, sau này hãy đề phòng cô ta một chút, ta luôn cảm thấy cô ta không tốt bụng như vậy đâu."
"Vâng, con biết."
—
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời vừa ló dạng nhô lên, chỉ có điều mùa đông năm nay rất lạnh, Hứa Tình Thâm mang theo điểm tâm đi vào phòng bệnh, ở trong mắt người khác, đây chỉ là một buổi sáng trôi qua hết sức bình thường. Hứa Tình Thâm mang găng tay, nhưng lúc ra khỏi cửa lại quên khăn quàng cổ, hai lỗ tai lạnh cóng đến nỗi đỏ bừng, cô không nhịn được giậm chân.
"Ngày hôm nay lạnh quá, dự báo thời tiết nói âm dưới 5 độ cơ, không chịu nổi."
"Lại đây."
Hứa Tình Thâm ngoan ngoãn nghiêng mặt tới, Phương Thành đưa tay trái áp vào tai của cô, lòng bàn tay anh thật ấm áp, như một lò sưởi ấy, sắc mặt Hứa Tình Thâm không khỏi giãn ra: "Ấm áp quá."
"Ngày hôm nay phải đi làm sao?"
"Đúng vậy."
Phương Thành thấy cô đứng dậy, bỏ từng món điểm tâm đặt lên tủ đầu giường, khóe miệng anh không khỏi cong lên: "Ngày hôm nay, đút cho anh ăn đi."
Trước đó anh thường không thích như vậy, Hứa Tình Thâm nhìn anh, ngày hôm nay sao vậy nhỉ?
"Được."
Cô ngồi hướng mép giường, đang cầm chén cháo trong tay.
"Tôm bóc vỏ là em tranh thủ bóc lúc còn tươi, nếm thử đi."
Hương vị của tôm tươi hòa lẫn cháo nhuyễn được bỏ vào trong miệng Phương Thành, anh gật đầu: "Ăn ngon."
Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Đó là đương nhiên."
Phương Thành ăn một chén, chưa thỏa mãn: "Còn nữa không?"
"Có, có..." Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy, hiếm khi anh có khẩu vị ăn uống như vậy, đương nhiên là cô hài lòng.
"Em mang tới không ít."
Phương Thành chậm rãi ăn, hưởng thụ cảm giác ngắm nhìn nhất cử nhất động của Hứa Tình Thâm, nhưng mà thời gian luôn ngắn ngủi như vậy, Phương Thành ăn no khiến trong dạ dày khó chịu, miễn cưỡng ăn xong hết chén cháo này. Anh thấy toàn thân khó chịu, nhưng vẫn cố nén đau nói với cô: "Tình Thâm, hôm nay nhất định phải mang theo điện thoại di động trên người."
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, sợ có lúc nhớ em quá, anh muốn nghe được giọng nói của em."
Hứa Tình Thâm cảm thấy một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, rất ít khi Phương Thành nói như vậy.
"Được, em sẽ luôn mang theo."
"Mau đi làm thôi."
Hứa Tình Thâm rửa chén bát sạch sẽ, lúc này mới rời khỏi phòng bệnh của Phương Thành.
Mãi cho đến sau giờ trưa Vạn Dục Ninh mới đi tới bệnh viện, cô ta mang theo điểm tâm Đông Nhai bước vào, nhìn thấy Phương Minh Khôn còn lên tiếng chào hỏi. Phương Thành liếc nhìn đồ trong tay cô ta.
"Thật có lòng, đúng là cô mua thật."
"Đương nhiên, ngày hôm qua đã đáp ứng rồi mà."
"Ba, con muốn nói chuyện riêng với cô ta."
Phương Minh Khôn đứng im tại chỗ.
"Con lại đuổi ta ra ngoài, có lời gì ta không thể nghe? Thực sự bất tiện, ta xem ti vi không quấy rầy hai người, vậy đã được chưa?"
"Ba, tất cả thù hận trước đây đều đã qua rồi, nhưng về đứa trẻ của con và Dục Ninh, con muốn xin lỗi họ, ba cho con chút thời gian đi."
Phương Minh Khôn há hốc mồm, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Khóe miệng Vạn Dục Ninh khẽ nhếch lên nụ cười nhạt: "Bây giờ tôi mới biết, hành động của anh không đi làm diễn viên, thực sự là đáng tiếc."
"Cô cũng không kém."
Người phụ nữ đặt điểm tâm lên trên tủ đầu giường.
"Của anh, cuối cùng cũng có thể ăn. Phương Thành, anh có từng hối hận không?"
Phương Thành thò tay xuống bên dưới đệm, lấy một tờ giấy từ bên trong ra.
"Cô xem một chút đi, hài lòng không?"
Vạn Dục Ninh đưa tay nhận lấy, ngồi vào ghế, ánh mắt nhìn từng chữ từng chữ đi xuống, trong mắt cô ta lộ ra vẻ thoả mãn, thấy một hàng chữ cuối cùng, trên đó viết: Tình Thâm, tạm biệt người duy nhất anh yêu cả cuộc đời này.
Cô ta nghiến răng, trong lòng càng thêm kích động, Phương Thành nhìn nét mặt của cô ta chằm chằm.
"Thế nào?"
"Hừm..." Vạn Dục Ninh hừ lạnh."Được, nếu như tôi là Hứa Tình Thâm, nhìn bức di thư này, nhất định là tôi sẽ muốn giết Tưởng Viễn Chu. Chỉ có điều anh viết chữ bằng tay trái, cũng có thể viết thành như vậy? Anh xác định là Hứa Tình Thâm nhận ra được, đây là bút tích của anh?"
"Đương nhiên là cô ấy nhận ra được, cô ấy là người quen thuộc tôi nhất." Phương Thành vươn tay, nhưng Vạn Dục Ninh cũng không đưa tờ giấy cho anh.
"Sao tôi biết được anh ân hận, xé đi hay không? Như vậy đi, tôi sẽ tìm một chỗ cất đi cho anh."
Phương Thành cảm thấy buồn cười: "Tôi cả người không thể nhúc nhích, ngay cả cuộc sống cũng không thể tự gánh vác, viết xong di thư lại giấu ở nơi không có khả năng với tới, cô coi Hứa Tình Thâm là người ngu sao?"
Trong ánh mắt Vạn Dục Ninh có chút do dự, Phương Thành giơ tay trái lên.
"Nếu quả thật tôi muốn đổi ý, cô có đề phòng như thế nào cũng không được, tới nước này rồi, Vạn Dục Ninh, cô chỉ có thể tin tưởng tôi. Tôi và Tưởng Viễn Chu từ trước đến nay không thể cùng nhau tồn tại, cho dù tôi chết cũng sẽ không để anh ta có được Tình Thâm. Nếu cô đã làm đến bước này rồi, ván bài sau cùng không dám cược sao?"
Vạn Dục Ninh đưa tờ giấy trả lại cho Phương Thành.
Người đàn ông liếc nhìn bàn tay cô ta, Vạn Dục Ninh đeo một đôi găng tay màu trắng, xem ra cũng khôn ra một chút rồi.
"Làm phiền lấy cho tôi chén nước."
Vạn Dục Ninh đưa cái chén qua, rót một nửa chén nước, cô tav trở lại trước giường, Phương Thành lấy hộp thuốc, ngón tay khó khăn lắm mới lấy thuốc ra được. Vạn Dục Ninh nhìn anh thả từng viên thuốc một vào trong chén nước, viên thuốc màu trắng gặp nước liền tan ra, cô ta yên lặng nhìn.
Phương Thành gần như là bỏ cả hộp thuốc vào, nơi cổ họng Vạn Dục Ninh khẽ cuộn lên, ánh mắt rơi xuống trên mặt người đàn ông. Cô cũng không nói được thêm bất cứ lời nào, người đàn ông này, cô đã từng yêu, đồng thời kiên định với quyết tâm ở bên anh cả đời. Ánh nhìn của Vạn Dục Ninh có chút không rõ ràng, Phương Thành nhìn cô, khẽ cười: "Khóc cái gì?"
"Tôi không nghĩ tới, anh sẽ chết như vậy, tôi đã từng nghĩ tới muôn vàn kiểu chết khiến cho anh không yên thân chứ không phải là cái chết kiểu này."
Phương Thành đưa tay trái cầm chén nước kia lên, chậm rãi lắc lư vài cái.
"Cho nên, đúng như cô mong muốn, tôi cũng không chết một cách tử tế được."
Trong lòng Vạn Dục Ninh cũng không thấy nhảy nhót vui vẻ, chẳng qua là cảm thấy trống rỗng, cô ta ngồi vào bên trong ghế, ánh mắt Phương Thành xuyên qua nước trong chiếc chén dần dần trở nên trắng tinh kia nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Vạn Dục Ninh, sau khi tôi chết, tất cả thù hận hãy chôn cùng tôi đi, cô đừng kiếm chuyện với Hứa Tình Thâm nữa."
Cô vừa nghe như vậy, giơ ngón tay lên khẽ lau nơi khóe mắt.
"Nếu tôi nói không thì sao? Anh còn có thể làm gì tôi?"
Phương Thành không bị lời của cô ta khiến anh tức giận.
"Đúng vậy, tôi đã không thể bắt cô nên làm thế nào."
Hôm nay ánh mặt trời không được tốt lắm, điều hòa trong phòng vẫn mở đều đều nên không cảm giác được cái lạnh buốt phía ngoài. Phương Thành đưa ly nước đến bên môi, đầu tiên là khẽ nhấp một ngụm, anh nhíu mày: "Thật khó uống."
Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm, bàn tay khẽ nắm chặt, sau đó nhìn Phương Thành uống từng ngụm từng ngụm trong ly cho tới khi uống xong.
Anh đặt ly nước trở lại tủ đầu giường, im lặng nhắm hai mắt lại, Vạn Dục Ninh có chút lo lắng: "Anh thế nào rồi?"
"Nào có thể nhanh chết như vậy, cô không cần phải gấp."
Vạn Dục Ninh đứng dậy, nhìn Phương Thành một lần cuối cùng, nếu cứ ở lại nơi này sẽ chỉ có thêm phiền phức, cô ta nhấc chân lên đi ra ngoài.
Cô ta không dừng lại một giây phút nào, tài xế chờ cô ta ở bên ngoài, hai người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Vạn Dục Ninh không trực tiếp gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu, cô lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn rồi gửi đến một số máy lạ. Sau khi gửi xong, cô ta xóa hộp thư đi, sau đó ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Lúc này Tưởng Viễn Chu đang ngồi trong phòng làm việc của anh ở Tinh Cảng. Khi nhận được tin nhắn thì điện thoại di động rung lên, anh cầm lấy xem, chỉ mấy chữ đơn giản nhưng nội dung lại đủ khiến người khác giật mình: "Mau tới phòng bệnh của Phương Thành, sẽ chết!"
Tưởng Viễn Chu đưa điện thoại di động ném sang bên cạnh, nhưng tinh thần lại không tập trung nổi, anh xem lại nội dung tin nhắn một lần nữa, sau đó cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Đi tới phòng bệnh của Phương Thành, bảo vệ đang ở cùng Phương Thành, Phương Minh Khôn đi xuống lầu mua đồ.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Phương Thành, thấy thần sắc cậu ta không có gì khác thường, Phương Thành nói với bảo vệ bên cạnh: "Cậu đi ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu đứng ở chỗ cuối giường, sắc mặt không hề có biểu cảm không cần thiết.
"Là cậu để tôi tới?"
"Không phải..." Phương Thành khẽ lắc đầu."Chính xác mà nói, là Vạn Dục Ninh."
Trong ánh mắt Tưởng Viễn Chu lộ ra tia nhìn nghi hoặc, Phương Thành chỉ sang cái ghế bên cạnh.
"Tưởng tiên sinh, mời ngồi."
Người đàn ông vẫn đứng im không nhúc nhích.
"Nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn là có lời muốn nói với tôi."
"Trong chuyện này, thực ra tôi và anh cũng không có gì được coi là thù hận, cho nên, chúng ta có thể bình tĩnh nói với nhau mấy câu."
Tưởng Viễn Chu chống hai tay tại thanh chắn ở cuối giường bệnh.
"Cậu muốn nói gì với tôi?"
"Nếu như tôi chết, cái chết của tôi chỉ có liên quan tới Vạn Dục Ninh."
Tưởng Viễn Chu buông thõng tay xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: "Phương Thành, báo thù còn chưa đủ phải không? Còn muốn mượn dao giết người?"
"Bây giờ nhà họ Vạn như vậy, tôi đã đủ hài lòng, chỉ là tôi không hề nghĩ tới chuyện mình không thể nhúc nhích nổi, đương nhiên là không đủ khả năng. Nếu không, trước khi chết nhất định tôi phải kéo theo Vạn Dục Ninh làm đệm lưng."
Tưởng Viễn Chu khẽ nhướn mày."Có tôi ở đây, cậu kéo nổi sao?"
"Phải, cho nên tôi bỏ qua..." Nhìn nét mặt Phương Thành không thấy vẻ tức giận.
"Tưởng tiên sinh chỉ cần biết, người mang thuốc tới phòng bệnh của tôi là Vạn Dục Ninh. Hơn nữa, giữa tôi và cô ta chỉ có chuyện hãm hại nhau, không hề tồn tại cái gọi là tha thứ cho nhau."
Tưởng Viễn Chu cũng không biết Phương Thành một lòng muốn chết, càng không biết anh vừa mới uống thuốc.
"Đây là chuyện giữa cậu và Vạn Dục Ninh, không cần nói với tôi, tôi không có hứng thú."
"Vậy chuyện của Tình Thâm thì sao?"
Tưởng Viễn Chu nghĩ đến thái độ của Hứa Tình Thâm, trong lòng càng dâng lên một cảm giác lạ thường không gọi được tên.
"Đó cũng là chuyện giữa tôi và cô ấy."
Phương Thành biết, Tưởng Viễn Chu khó có thể bình tĩnh đối thoại với anh, hai người bọn họ, chẳng ai muốn tỏ ra thân thiện với đối phương.
"Nếu có một ngày, Tình Thâm trở về bên cạnh anh, xin anh đối xử với cô ấy thật tốt."
"Tôi không cần cậu dạy tôi phải làm như thế nào."
Phương Thành gật đầu, thời gian tương đối, anh nhắm mắt lại, Tưởng Viễn Chu cảm thấy chi tiết này thật quái dị, anh nghĩ tới điều gì đó, nhấc chân lên đi ra ngoài.
Tài xế nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Chu vừa lúc đưa Vạn Dục Ninh về đến Cửu Long Thương.
"Alo, Tưởng tiên sinh."
"Cô Vạn đâu?"
"Cô Vạn quay về Cửu Long Thương rồi."
Tưởng Viễn Chu đứng phía trước một cửa sổ cao quá nửa người.
"Hôm nay cô ấy tới bệnh viện, không xảy ra chuyện gì đặc biệt chứ?"
"Không có, rất tốt."
Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, tài xế xuống dưới mở cửa xe cho Vạn Dục Ninh, tinh thần cô ta rất tốt đi ra ngoài.
—
Lúc xế chiều Hứa Tình Thâm cũng không bận, nhận được điện thoại của Phương Thành thì có chút kinh ngạc, cô cho là anh khó chịu, lo lắng vội hỏi: "Phương Thành, anh không sao chứ?"
"Anh không sao, em bận à?"
"Không vội."
Thanh âm của Phương Thành có chút mệt mỏi: "Tình Thâm, tới cùng anh đi."
"Ngay bây giờ sao?"
"Chỉ xin em một lần cuối cùng này thôi, anh rất muốn em đưa anh đi ra ngoài một chút, đã lâu anh không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, cảm thấy khó chịu.
"Phương Thành, tại sao anh lại nói như vậy?"
"Đương nhiên là muốn tranh thủ sự thương cảm của em rồi..." Anh khẽ cười."Thực sự là một lần cuối cùng, sau này anh cũng không còn sức ra ngoài nữa."
"Không được nói bậy..." Hứa Tình Thâm ngắt lời anh.
"Em sẽ tới ngay lập tức."
Quy định làm việc của Tinh Cảng từ trước đến nay rất nghiêm khắc, nhưng đối với Hứa Tình Thâm dường như lại hết sức đặc biệt, huống hồ còn có hơn hai tiếng nữa là sẽ tan tầm, lúc này bệnh viện cũng không nói gì.
Hứa Tình Thâm đi vào phòng bệnh của Phương Thành, Phương Minh Khôn đang mặc bộ áo khoác vào cho Phương Thành.
"Trời lạnh như thế này, ra ngoài làm gì?"
"Ba, con rất thích mùa đông, thời tiết rất tốt." Phương Thành nhìn bộ quần áo mặc trên người.
"Con còn muốn đi ra ngoài mua mấy bộ mới nữa, những bộ này đều lỗi thời rồi."
Từ trước đến nay Phương Thành cũng là một người rất coi trọng vẻ ngoài của mình, Hứa Tình Thâm đi tới, nói: "Được, em đi mua cùng anh."
"Ba, ba ở đây ngủ một lát đi, ngày hôm nay con muốn đi ra ngoài với riêng Tình Thâm."
"Con ngồi xe đẩy, chỉ một mình Tình Thâm..."
Hứa Tình Thâm cầm tấm chăn mỏng, phủ thêm cho Phương Thành ngồi ở xe đẩy.
"Cha nuôi, không có chuyện gì, bọn con đón xe đi, con có thể nhờ tài xế xe taxi giúp đỡ."
Phương Minh Khôn vẫn không yên tâm, nhưng Phương Thành cứ khăng khăng như vậy, cuối cùng ông đành phải gật đầu.
Hứa Tình Thâm đẩy Phương Thành ra khỏi bệnh viện, trước cửa đậu vài chiếc xe taxi đang chờ khách, Hứa Tình Thâm đưa anh dừng lại trước một chiếc xe trong số đó.
"Chúng ta đi đâu trước?"
"Đi tới trung tâm thương mại Minh Hạ bên kia đi."
"Được."
Hứa Tình Thâm qua nhờ sự giúp đỡ, tài xế là một người đàn ông trung niên nhiệt tình, cũng có sức khỏe, sau khi đưa Phương Thành lên xe, Hứa Tình Thâm không quên đắp kín chăn cho anh.
Đi tới quảng trường Minh Hạ, lúc Hứa Tình Thâm trả tiền có nói tài xế không cần phải trả tiền thừa, nhưng đối phương khăng khăng móc ra năm mươi tệ đưa về phía cô.
"Cô chờ một chút, tôi đẩy xe giúp cô."
Hứa Tình Thâm không ngừng nói cảm ơn, sau khi đẩy Phương Thành xuống xe an toàn, đẩy anh đi vào đường dành riêng cho người đi bộ.
"Mua cho anh hai bộ quần áo trước nha?"
"Một bộ là đủ rồi, cũng không có cơ hội phải ăn mặc đẹp hơn ngày thường."
Phương Thành tương đối quen thuộc đối với nơi này, Hứa Tình Thâm đẩy anh đi về phía trước theo ý anh. Đi tới cửa hàng dành cho nam, anh tự chọn cho mình một bộ đồ lót, không thích đồ tây trang đứng đắn, ngày như vậy, anh chọn thêm chiếc áo len màu vàng nhạt nữa.
Lúc tính tiền, Hứa Tình Thâm lấy chiếc thẻ từ trong túi ra, Phương Thành ngăn cô lại.
"Anh là đàn ông, còn cần em phải trả tiền cho sao?"
"Em muốn mua tặng anh."
"Sau này đi, sau này sẽ có cơ hội."
Phương Thành trả tiền, Hứa Tình Thâm thấy anh ký tên bằng tay trái, người bán hàng đưa tờ hóa đơn về phía cô, Hứa Tình Thâm cầm ở trong tay, Phương Thành hơi mệt chút, ngồi ở xe đẩy thở hổn hển.
"Anh đói bụng, đi ăn một chút gì thôi."
"Vâng."
Đi ra khỏi cửa hàng, gió lạnh bất ngờ thổi ập tới, tóc Hứa Tình Thâm xõa trên vai bị thổi rối tung, vài sợi lòa xòa xõa vào mặt, vừa đau lại ngưa ngứa.
"Anh muốn ăn gì?"
"Ăn vặt đi."
Rất lâu rồi Phương Thành chưa ăn đồ ăn như vậy, chỉ là thực sự không muốn ăn gì. Hứa Tình Thâm đẩy anh đi, trên con đường dành riêng cho người đi bộ, khắp nơi đều là đồ ăn ngon. Hứa Tình Thâm thấy có bánh rượu nếp, đi tới mua cho hai người.
Thứ này trước đây Phương Thành thích ăn, Hứa Tình Thâm trở lại trước mặt anh.
"Mau nếm thử."
Bây giờ Phương Thành nhìn thấy đồ ăn, trong dạ dày đang cuộn lên khó chịu, nhưng anh vẫn há miệng ra, anh khẽ cắn một miếng, nhưng ngay lập tức quay mặt đi muốn nôn ra. Hứa Tình Thâm sợ đến nỗi dùng chiếc túi trong tay đỡ lấy, Phương Thành khẽ đẩy bàn tay cô ra.
"Không sao."
"Rất khó chịu sao?"
Phương Thành ho khan không ngừng, anh ra sức đè nén, sắc mặt căng ra đến nỗi đỏ bừng, anh cảm giác được một hơi thở thuộc về cái chết đang đến gần.
Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ phía sau lưng anh, sau một lúc lâu, Phương Thành mới khôi phục lại bình thường, anh tiện tay chỉ về phía trước mặt.
"Đẩy anh qua bên kia xem một chút đi."
Bên ngoài có một cửa hàng khăn quàng cổ nhãn hiệu nổi tiếng, Phương Thành đi tới, chọn vài cái cho Hứa Tình Thâm. Cô không tập trung, nhưng lại không đành lòng dập tắt chút niềm vui nhỏ nhoi của anh, Phương Thành không hỏi ý kiến của cô, nghĩ cũng không tệ, liền muốn tính tiền.
"Em đeo nhiều như vậy sao?"
"Vậy một tuần đổi một cái, em là phụ nữ, ở tuổi này nào có ai không thích đẹp?"
Người bán hàng đặt tờ giấy trên chiếc hộp cứng đã được đóng gói, đưa tới trước mặt Phương Thành để anh ký tên.
Sắc trời dần trở nên âm u, giống như là sắp mưa, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn phía cách đó không xa.
"Có muốn xem phim hay không?"
Ngày cuối cùng của Phương Thành, anh muốn làm rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng rõ ràng là không còn kịp nữa rồi...
"Lần sau đi."
"Cũng được."
"Phía trước có nhảy trên máy, đi xem."
Hứa Tình Thâm đi tới khu trò chơi ở đại sảnh lầu một theo ý của anh, Hứa Tình Thâm đổi tiền lẻ, Phương Thành ở bên cạnh cười nói: "Nhảy một người?"
"Không được, lâu rồi nên quên mất."
"Vớ vẩn, nhảy đi nhảy đi, không có ai nhận ra em đâu."
Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, thấy đúng là không có người quen, cô nhét tiền vào, sau đó chọn trò chơi dành cho một người.
Phương Thành dừng lại trước một máy phía ngoài, nhịp điệu của vũ khúc cũng không thu hút sự chú ý của người khác cho lắm. Đã lâu rồi Hứa Tình Thâm không nhảy, ngày trước lúc còn yêu Phương Thành, mỗi lần ra ngoài chơi là họ đều tới đây chọn chiếc máy nhảy đôi. Bọn họ thích nhảy đôi, khi đó nhảy một mạch vào tới tận vòng trong, thu hút sự chú ý của không ít thanh thiếu niên vây quanh xem.
Phương Thành nhìn cảnh tượng này, giống như tất cả sự yêu thương ngày đó đã quay trở về, trong mắt anh tràn ngập hình bóng của cô, nhìn từng động tác vung tay hất cằm của cô, nhìn cô vượt qua từng cửa ải một.
Thế nhưng, rốt cuộc thì tâm tư của Hứa Tình Thâm không tập trung, nhảy được hai vòng thì mọi hứng thú bỗng dưng biến mất. Phương Thành dựa vào xe đẩy, Hứa Tình Thâm miễn cưỡng nở một nụ cười, đừng nói là khiêu vũ, cô cảm thấy mỗi động tác cô làm bây giờ, giống như đang cắt vào da thịt anh vậy.
"Sao không nhảy?"
"Hiện tại đã trưởng thành, không còn hứng thú với trò này nữa."
Hứa Tình Thâm đi tới phía sau Phương Thành.
"Nhất định là anh đã mệt rồi, em đưa anh quay về bệnh viện nhé?"
"Tình Thâm, anh muốn về nhà."
"Về nhà?" Hứa Tình Thâm không khỏi cúi người xuống."Về nhà làm gì?"
"Cứ đưa anh về nhà trước đi."
Hứa Tình Thâm đẩy Phương Thành trở lại đường phố, thấy một chiếc ô bung lên.
"Ô, tuyết rơi."
"Ngày hôm nay thật sự là một ngày lành."
"Em đi mua ô đã."
Phương Thành thấy cô đang định đi về phía trước, giơ tay trái lên kéo tay của Hứa Tình Thâm lại.
"Đưa anh đi cùng."
"Anh ở đây chờ em đi."
"Anh cũng thích tuyết."
Hứa Tình Thâm thấy tuyết rơi cũng không dày, lúc này mới đẩy Phương Thành đi ra ngoài. Có bông tuyết rơi xuống mặt, Phương Thành cũng không đưa tay phủi đi, anh thấy người đi trên phố muôn hình muôn vẻ qua lại thoăn thoắt như thoi đưa, bước chân vội vã, thậm chí có người còn vấp ngã. Thế nhưng không sao cả, chỉ cần hai chân còn đứng được, vấp ngã là có thể đứng lên.
Phương Thành cúi đầu, Hứa Tình Thâm thấy những bông tuyết trắng rơi xuống mái tóc đen nhánh của anh.
"Phương Thành."
"Sao?"
"Anh thấy còn sống thật tốt phải không?"
Phương Thành ngẩng đầu, ánh mắt anh đối diện với ánh mắt của Hứa Tình Thâm.
"Anh thấy được."
Khóe miệng cô khẽ cong lên.
"Vậy em chờ anh, chờ khi nào anh khỏe lại, sau đó ra ngoài nhảy đôi với em."
Người đàn ông không đáp lại, anh không muốn ở giây phút cuối cùng lại là một kẻ chỉ nói suông với Hứa Tình Thâm.
Hai người đi tới gian hàng bán ô, Hứa Tình Thâm tiện tay cầm một chiếc trang trí hoa văn lòe loẹt, Phương Thành khẽ lắc đầu.
"Đổi cái khác."
Hứa Tình Thâm cầm lấy một chiếc kẻ ca rô, Phương Thành liền giơ tay lên, ngón tay lấy ra chiếc ô màu đen.
"Màu sắc trông u ám quá?"
"Đơn giản, lại tốt nhất."
"Được." Hứa Tình Thâm lấy chiếc ô màu đen xuống, sau khi trả tiền thì mở ra, nhưng trong lúc ngẩn ngơ liền nghĩ tới một buổi tối.
Ngày đó Tưởng Viễn Chu cũng cầm một chiếc ô màu đen giống như cái này, anh mang theo cả một thế giới đi tới đây, màu trắng trước mắt Hứa Tình Thâm bị màu đen u ám này bao phủ.
"Tình Thâm?" Phương Thành thấy cô bất động, khẽ gọi.
Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần."Chúng ta về nhà ba."
Ở trên đường trở về, Phương Thành mua cho Hứa Tình Thâm một bó hoa tươi, anh nâng niu ôm trong tay, ngón tay chạm đến cánh hoa mềm mại, Hứa Tình Thâm dịu dàng hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì? Có muốn mua chút gì mang về hay không?"
Phương Thành lắc đầu. Anh cảm thấy cả cơ thể đang bắt đầu trở nên khó chịu, đưa mắt nhìn ra ngoài thấy dần trở nên mơ hồ, anh ra sức dụi hai mắt, lúc này mới nhìn rõ ràng mọi thứ.
"Tình Thâm, mau về thôi."
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
"Không phải, anh không muốn ở bên ngoài nữa."
Hứa Tình Thâm đẩy anh đi đón xe, lúc trở lại nhà họ Phương, trời cũng mau tối.
Cô đẩy Phương Thành vào phòng ngủ.
"Em mở hệ thống sưởi cho anh đa."
"Tình Thâm, đỡ anh nằm trên giường."
Trong phòng chỉ có một mình Hứa Tình Thâm, cô nào khỏe như vậy chứ, hai tay Hứa Tình Thâm ôm ở dưới nách Phương Thành, thật vất vả mới đỡ anh đứng dậy được, hai người cùng lên chiếc giường lớn. Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy, rất sợ đè lên người anh, cánh tay trái Phương Thành ôm chặt lấy cô, nhưng cũng chỉ trong một chốc lát rồi buông lỏng ra.
Hứa Tình Thâm để anh nằm xong, lại đem chăn đắp lên cho anh.
"Lâu như vậy rồi mà chúng ta không quay về, nhất định cha nuôi sẽ lo lắng, em gọi điện thoại cho cha."
Cô lấy điện thoại ra, Phương Thành thấy thế, đưa tay đoạt lấy, anh tháo pin ra.
"Anh làm gì vậy?"
Phương Thành khẽ kéo tay của Hứa Tình Thâm lại gần mình.
"Anh không muốn ba nhìn thấy anh ra đi, anh sợ ông ấy không chịu nổi."
"Anh..." Hứa Tình Thâm nghe thế, trái tim đập loạn nhịp, không khỏi hốt hoảng.
"Anh đừng làm em sợ, anh nói linh tinh gì vậy?"
"Tình Thâm." Phương Thành khẽ gọi tên của cô, câu nói tiếp theo như mắc nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được, Hứa Tình Thâm đưa hai tay níu lại cánh tay của Phương Thành.
"Đi, chúng ta đi bệnh viện!"
"Đừng phí công vô ích nữa." Phương Thành không nhúc nhích.
"Tình Thâm, cái chết cũng phải là điều tồi tệ nhất, đối với anh mà nói, thà chết đi trong danh dự, còn hơn hôm nay anh tham sống sợ chết gấp trăm ngàn lần."
"Anh nói những lời này là có ý gì?" Từ trước tới giờ Hứa Tình Thâm không bao giờ suy nghĩ tới khía cạnh đó.
"Có phải do thân thể anh không được tốt có đúng không? Vậy tại sao anh lại không nói với em, bệnh viện Tinh Cảng tốt như vậy, nhiều bác sĩ sẽ có thể cứu anh."
"Cứu được một lần, thì sẽ làm như thế nào đây?"
Phương Thành thấy rất khó chịu, anh nắm chặt tay của Hứa Tình Thâm.
"Thời gian còn lại của anh không nhiều, không được lãng phí từng giây từng phút, Tình Thâm, em trò chuyện với anh đi."
Bỗng nhiên Phương Thành trở nên như vậy, Hứa Tình Thâm nào có thể chịu được, cô nằm sấp ở bên cạnh anh khóc ra thành tiếng."Ít ra thì anh cũng phải nói cho em biết, tại sao phải làm như vậy?"
"Là bản thân anh, anh không sống nổi nữa."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, cảm thấy còn có chút hy vọng, cô đứng dậy nhìn Phương Thành chằm chằm.
"Em biết anh vẫn luôn có ý nghĩ như vậy, nhưng không phải mọi người vẫn luôn ở bên cạnh anh sao?"
"Không được khóc, nghe chưa?" Phương Thành kéo tay cô."Để cho anh cảm thấy dễ chịu."
Hứa Tình Thâm cố gắng nuốt nước mắt trở về, Phương Thành nhìn ra hướng ngoài cửa sổ.
"Mở cửa sổ ra đi."
Cô đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra, rồi mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào trong phòng, thổi vào tờ giấy dán trên tường kêu lạo xạo. Vạn Dục Ninh đã từng xé chúng xuống, nhưng vẫn còn sót lại mấy tờ. Hứa Tình Thâm nghiêng người sang nhìn Phương Thành, thấy sắc mặt anh khá ổn. Chỉ có điều nhìn từ góc này nhìn sang, trông thần sắc anh giống như sắp mất hết, người rất gầy, Hứa Tình Thâm biết những biểu hiện này không phải là biểu hiện tốt.
Cô miễn cưỡng cười, đi trở về bên giường của Phương Thành.
"Tình Thâm, em còn nhớ rõ dáng dấp của mẹ anh ra sao không?"
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu."Khi đó còn bé nên ký ức mơ hồ, nhưng trong nhà có ảnh chụp của mẹ nuôi."
"Anh cũng vậy..." Phương Thành ngước mắt lên nhìn chăm chú về phía trần nhà.
"Trong trí nhớ, dáng vẻ của mẹ rất mơ hồ, anh chỉ biết là ngày mẹ qua đời, ba anh rất đau khổ, tất cả đều là tiếng khóc. Lúc đó anh rất nhớ em, muốn được ở cạnh em, muốn ôm em, an ủi khiến cho em dễ chịu. Nhưng hôm đó cũng là ngày tối tăm nhất của em, chúng ta cùng bị mất đi người mà mình yêu thương nhất."
"Phương Thành, em biết em may mắn hơn so với anh nhiều lắm, em biết tất cả mọi chuyện muộn màng như vậy, em không phải chịu nỗi dày vò mỗi ngày giống như anh."
"Tình Thâm..." Phương Thành khẽ rướn môi, ánh nhìn rơi xuống trên gương mặt của cô.
"Bắt đầu từ tối hôm qua, từng cử chỉ hành động, nét mặt của mẹ anh như ngày xưa, bỗng nhiên hiện ra ở trước mắt anh vô cùng rõ ràng. Mẹ không xuất hiện ở trong giấc mơ của anh nữa, mẹ muốn tới dẫn anh đi rồi."
"Phương Thành!"
Anh nhận ra vẻ hoảng hốt trong giọng nói của Hứa Tình Thâm, ý thức Phương Thành bắt đầu trở nên mơ hồ, trong miệng khô khốc.
"Em đừng sợ, cũng đừng quá khó chấp nhận chuyện này, em cứ như vậy... Sẽ khiến anh đi không yên lòng."
"Anh muốn đi thật sao? Thực sự muốn đi như vậy sao?"
Phương Thành kéo Hứa Tình Thâm lại gần, để cho cô ngả vào lồng ngực mình.
"Em đừng trách móc, anh đã sớm biết mình không còn nhiều thời gian. Anh lựa chọn đường tắt là trực tiếp tiếp cận nhà họ Vạn, nhưng rất nhiều lần, anh nhìn em rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm mà lại không thể giúp em. Bây giờ người khiến anh không yên tâm nhất cũng là em. Anh thực sự hối hận, ngay từ ban đầu khi Vạn Dục Ninh vẫn điên điên khùng khùng thì hẳn là anh nên loại trừ cô ta, không để cho cô ta còn có bất cứ cơ hội nào gây tổn thương cho em."
"Phương Thành?" Cô ngẩng đầu lên nhìn anh một chút.
Đối mặt với ánh mắt của Hứa Tình Thâm, Phương Thành không muốn mình đi rồi mà vẫn còn có bất kỳ chuyện gì giấu giếm cô.
"Chuyện A Mai, là anh làm, cũng là anh dẫn Vạn Dục Ninh tới Thành Nhai."
Trong ánh mắt Hứa Tình Thâm lộ ra tia nhìn khó có thể tin nổi.
"Không thể nào, sao anh lại làm chuyện như vậy?"
"Lần đó em và Tống Giai Giai bị đụng kia, là A Mai sai khiến, người phụ nữ này không thể thiện lương hơn so với Vạn Dục Ninh, giữ lại tuyệt đối là tai họa."
"Nhưng..." Câu nói tiếp theo Hứa Tình Thâm không thốt ra nổi nữa, cô gắng gượng nuốt lại.
"Không nói chuyện này nữa, anh nghỉ ngơi thật tốt."
—
Bệnh viện Tinh Cảng.
Phương Minh Khôn đã tìm một vòng ở bên trong bệnh viện, gọi điện thoại cho Hứa Tình Thâm và Phương Thành, điện thoại đều tắt máy. Trong lòng ông càng lúc càng lo lắng, lại nhìn bên ngoài trời, tuyết đã ngừng rơi, nhưng bóng đêm mù mịt, lúc này còn chưa trở lại, Hứa Tình Thâm không thể nào không chú ý như vậy, khả năng duy nhất là...
Chẳng lẽ là Phương Thành đã xảy ra chuyện?
Lúc ra hai đứa ra khỏi cửa cũng không nói muốn đi đâu, Phương Minh Khôn càng không biết nên đi đâu tìm.
Ông tìm chỗ bàn hướng dẫn, thậm chí tìm cả phòng trọ của Hứa Tình Thâm, ông chỉ muốn hỏi một chút có đầu mối hay không, cho dù chỉ là một chút hy vọng.
Cửa bệnh viện, bóng dáng Phương Minh Khôn cô đơn lẻ loi đứng dưới ngọn đèn, Lão Bạch nghe Tưởng Viễn Chu dặn xong, ý bảo tài xế nhấn còi.
Sau một lúc lâu Phương Minh Khôn mới lấy lại tinh thần, ông nhìn lại, Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống, Phương Minh Khôn nặng nề bước đến.
Tưởng Viễn Chu lên tiếng hỏi trước: "Tìm được ở đâu không?"
Ông khẽ lắc đầu: "Phương Thành chỉ nói muốn đi ra ngoài mua sắm, không nói cụ thể là chỗ nào."
"Điện thoại di động thì sao?"
"Tắt điện thoại."
Tưởng Viễn Chu nghe xong, liền cảm thấy chắc chắn tình hình sẽ không được tốt cho lắm.
"Ông lên xe đi."
Phương Minh Khôn không suy nghĩ nhiều như vậy, ông ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, lão Bạch ý bảo tài xế lái về phía trước.
"Phương tiên sinh, ông suy nghĩ lại cho thật kỹ, lúc cô Hứa và Phương Thành còn yêu nhau, thông thường sẽ đi đâu?"
Tưởng Viễn Chu quay mặt ra ngoài cửa sổ, mặc dù lúc này chuyện quan trọng nhất là phải tìm được bọn họ, nhưng càng tới gần những ngày tháng cuối cùng của Phương Thành, thời gian đã từng trôi qua giữa cậu ta và Hứa Tình Thâm sẽ tàn nhẫn xuất hiện trước mắt Tưởng Viễn Chu.
"Có, thế nhưng rất nhiều nơi, tình cảm của Tình Thâm và Phương Thành rất tốt, khi đó chỉ mong muốn là mỗi ngày được ở cùng nhau..."
Trong mắt Phương Minh Khôn bây giờ chỉ còn sự lo lắng, ông nào còn tâm tư để ý tới suy nghĩ của người khác nữa.
"Ông suy nghĩ lại thật kỹ, cũng không thể chung chung như vậy."
"Được rồi, Phương Thành nói muốn đi mua quần áo."
Lão Bạch nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, nói: "Tưởng tiên sinh, nếu không thì tới trung tâm mua sắm gần đây tìm xem?"
Tưởng Viễn Chu không nói gì, Lão Bạch coi như anh đã đồng ý, ý bảo tài xế lái tới trung tâm mua sắm gần nhất.
—
Nhà họ Phương.
Phương Thành không ngừng nôn khan, Hứa Tình Thâm vắt khăn lông cho anh, cô lo lắng muốn đi lấy điện thoại, Phương Thành níu cổ tay của cô lại. Hứa Tình Thâm cố sức giãy dụa, nửa người Phương Thành đều bị kéo ra khỏi mép giường. Hứa Tình Thâm vội vàng ôm lấy anh, để anh nằm xuống.
"Vì sao không chịu quay về bệnh viện?"
Phương Thành lắc đầu, đợi sau khi ổn định trở lại, lúc này mới lên tiếng: "Vô ích thôi Tình Thâm, anh uống thuốc."
"Thuốc?" Hứa Tình Thâm quá sợ hãi, hai tay túm chặt vai Phương Thành.
"Thuốc gì?"
Phương Thành khẽ mấp máy môi, nói ra một tên thuốc, Hứa Tình Thâm nghe vậy, gần như mất hồn, cả người thẫn thờ ngồi vào trên giường. Cô biết loại thuốc này đối với bệnh của Phương Thành mà nói, có thể dẫn đến cái chết, bệnh viện không thể nào cho anh dùng, Phương Minh Khôn càng không có khả năng.
Đôi môi Hứa Tình Thâm run rẩy: "Ai, là ai mang tới cho anh?"
Phương Thành đau đớn nhắm hai mắt lại, anh khó chịu muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, Hứa Tình Thâm thấy thế, vội đỡ anh lên, sau đó để anh tựa vào người mình.
"Tình Thâm, để anh đi đi." Phương Thành hấp hối nói: "Đừng cứu sống anh thêm một lần nữa, nếu quả thật là có khả năng chữa trị hết bệnh, anh đều muốn sống hơn bất cứ ai, vì thế... Để anh đi đi."
"Không!" Hứa Tình Thâm không nói nên lời.
"Anh nói cho em biết, là ai cho anh thuốc? Là ai?"
Phương Thành chỉ có thể nhúc nhích cánh tay trái cầm lấy cánh tay của Hứa Tình Thâm.
"Nếu Tưởng Viễn Chu yêu em, thì em mới có cơ hội sống thật tốt, Tình Thâm..."
"Anh nói vớ vẩn gì đấy?"
Phương Thành thở hổn hển kịch liệt.
"Tưởng Viễn Chu... Anh ta cũng không phải người tốt đẹp gì, thời gian Tinh Cảng đồng ý chữa trị cho anh, anh đã nhìn ra. Loại người trong gia đình kiểu Tưởng Vạn này, chúng ta không thể dùng đạo đức của người bình thường ra so sánh với bọn họ. Tưởng Viễn Chu nói có thể đoạt quyền của nhà họ Vạn, chắc là anh ta sẽ không quan tâm, thứ anh ta quan tâm là em."
"Chúng ta không nói những lời này nữa có được không?"
"Tình Thâm, đừng cố chấp nữa." Phương Thành dựa đầu ở trong ngực cô khẽ lắc.
"Anh cũng chống đỡ nổi cho tới khi được đưa tới phòng cấp cứu nữa, em để anh nói được hết những lời còn chưa nói với em đi."
"Tại sao anh lại muốn như vậy? Anh chưa bao giờ là một người dễ dàng từ bỏ tất cả."
"Bởi vì anh không chịu được nữa, anh rất mệt mỏi..." Phương Thành nằm ở trong lòng Hứa Tình Thâm.
"Nhưng em còn phải tiếp tục sống, Tình Thâm, từ trước đến nay em là một người thông minh, nhất định em có thể tự lo cho cuộc sống của mình thật tốt."
"Bây giờ em không quan tâm tới những chuyện này nữa, em chỉ cần anh còn sống, em không thể nhìn anh chết được."
Hai tay Hứa Tình Thâm ôm chặt người đàn ông trong lòng, người này đã cùng cô trải qua quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời, anh lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Hứa Tình Thâm, từng bước về phía trước đều mang cô theo, bước qua những lo lắng ở nhà họ Hứa, bước qua những khi mẹ kế nhục mạ và chịu đòn, để cô nhìn thấy thế giới bên ngoài thật tốt đẹp. Thế nhưng vì sao, anh lại muốn đi như vậy?
Càng bước gần tới bước cuối cùng này, Hứa Tình Thâm càng không chấp nhận nổi.
"Phương Thành, không, không thể..."
"Không cho anh đi, không được đi."
Cô có thể cảm nhận được sự đau đớn khổ sở của Phương Thành, cũng biết anh cần được giải thoát.
Nhưng lòng người đều là ích kỷ, mặc dù như thế nào đi chăng nữa, cho dù đã từng nhìn thấy những người phải bước qua ranh giới sinh ly tử biệt nhưng Hứa Tình Thâm không thể chấp nhận nổi.
Đối với cô và Phương Minh Khôn, ai cũng chọn cách anh còn được sống.
—
Phương Minh Khôn đi theo Tưởng Viễn Chu tìm một vòng, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách tốt, Tưởng Viễn Chu suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Bọn họ có khả năng về nhà hay không?"
"Không đâu, Phương Thành đã đồng ý là sẽ về bệnh viện."
"Thà cứ thử tìm xem còn hơn, nếu không thì cứ về qua nhà một chút, nếu như bọn họ không ở đó, lại tiếp tục tìm những chỗ xung quanh khác."
Phương Minh Khôn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Xe chạy ra khỏi đó, chỗ này cách nhà họ Phương cũng không xa, hơn mười phần phút sau là đã đến nơi, Phương Minh Khôn nhìn ra phía ngoài, bỗng nhiên ông cao giọng: "Chắc là ở nhà, đèn ở phòng ngủ sáng!"
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, cuối cùng lo lắng trong lòng cũng buông lỏng, tìm tới tìm lui, hóa ra là trở về nhà. Sau khi xe dừng hẳn, không đợi Lão Bạch mở cửa xe cho anh, Tưởng Viễn Chu là người xuống xe đầu tiên, Phương Minh Khôn bước nhanh về phía trước, chỉ để lại một mình tài xế trên xe.
Đi tới cửa nhà nhà họ Phương, Phương Minh Khôn mở rộng cửa đi vào, thấp thoáng nghe thấy có tiếng khóc truyền đến từ bên trong phòng ngủ. Tưởng Viễn Chu đi qua phòng khách, trong phòng ngủ, Hứa Tình Thâm và Phương Thành hoàn toàn không nghe được động tĩnh bên ngoài, Phương Minh Khôn muốn đi vào, bị Tưởng Viễn Chu giữ cánh tay lại.
Hai người đều dừng lại ở bên ngoài, Phương Thành hấp hối, giọng nói càng lúc càng khẽ: "Tình Thâm, anh thấy mẹ anh rồi, bà đang đi tới bên cạnh anh, nghe đi, mẹ nói chuyện với anh này."
"Không, em không tin." Hứa Tình Thâm tựa cằm ở trên đỉnh đầu Phương Thành.
"Mẹ sẽ phù hộ cho em..."
"Mẹ nói, mẹ tới đón anh."
Giọng nói của Hứa Tình Thâm vỡ vụn, một tiếng nói một tiếng khóc đan xen vào nhau xuyên qua cánh cửa truyền tới bên ngoài.
"Phương Thành, đừng như vậy được không, anh bảo em phải làm sao bây giờ?"
"Tình Thâm.." Nơi cổ họng Phương Thành khẽ nuốt khan, bàn tay cầm tay của Hứa Tình Thâm không hề còn sức nữa.
"Anh muốn nghe em nói thật một câu."
"Tình Thâm, cho tới tận ngày hôm nay, em vẫn thích anh sao?"
Bàn tay Tưởng Viễn Chu đặt trên cánh cửa lạnh như băng, cửa không khóa lại, anh chỉ khẽ đẩy một cái là có thể tạo ra một khe hở, trong tầm mắt, Hứa Tình Thâm đang khom lưng, hai tay ôm thật chặt Phương Thành ở trong lòng. Anh có cảm giác mỗi một hơi thở khẽ thôi cũng khiến anh nhói đau.
Suy nghĩ của Hứa Tình Thâm trống rỗng, Phương Thành hỏi cô như vậy, chẳng qua là không muốn để lại chút tiếc nuối sau cùng.
Bọn họ hẳn là nên sống với cảm tình thuần khiết đó, nhưng sau khi trưởng thành lại để quá nhiều thứ xen vào, nham hiểm, xấu xa, độc ác, nhưng tình yêu Phương Thành của thuở ban đầu chẳng bao giờ thay đổi trong trái tim cô.
Cô gái anh trân trọng nhất, đó là lý do vì sao anh đi cùng cô qua tuổi thơ, đi qua thanh xuân, đi vào quãng thời gian tốt đẹp nhất, anh giữ lại trái tim của mình dành cho cô. Trái tim mà từ khi mới biết đến thứ gọi là mối tình đầu, chỉ yêu một người, dù cho bụi thời gian có phủ mờ thì cũng chưa từng thay đổi.
Hứa Tình Thâm cất tiếng nói khàn giọng, cánh tay ôm lấy anh siết chặt, lại càng siết chặt hơn. Cô chỉ biết rằng anh phải đi, cô muốn dựa vào chút sức lực cuối cùng, muốn giữ anh lại.
"Yêu, Phương Thành, đương nhiên là em yêu anh."
← Ch. 093 | Ch. 095 → |