Vay nóng Homecredit

Truyện:Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 081

Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Trọn bộ 426 chương
Chương 081
Trúc mã đoạt quyền, Hứa Tình Thâm đột nhiên mất tích
0.00
(0 votes)


Chương (1-426)

Siêu sale Shopee


Hứa Tình Thâm đã biết rõ những vẫn cố giả vờ hỏi, " Vạn tiểu thư à? "

Người đàn ông ngồi dậy, tiện tay với lấy áo ngủ ở bên cạnh, " anh đi xem thử."

Anh khoác áo vào người rồi đi ra ngoài. Hứa Tình Thâm liền tỉnh táo hẳn không ngủ lại được nữa, dứt khoát cũng rời giường theo.

Tưởng Viễn Chu bước xuống lầu dưới. Người giúp việc cũng đang định đi lên lầu, thấy anh xuống vội vàng gấp gáp nói, " Vạn tiểu thư tới."

" cô ta tới đây làm gì? "

" cứ luôn miệng nói là muốn gặp ngài."

Lúc này sắc trời còn sớm, Tưởng Viễn Chu bước ra ngoài sân. Hai ngày trước bãi cỏ ven đường mới được cắt tỉa lại xong, hương cỏ cây hòa quyện với mùi thơm của bùn đất bay vào trong cánh mũi. Ở cách đó không xa, tâm tình Vạn Dục Ninh tựa như bị mất khống chế mà lắc lắc cánh cổng sắt, luôn miệng nói muốn gặp anh.

Hứa Tình Thâm bước ra ngoài ban công, thấy Tưởng Viễn Chu chu đi tới trước cổng, cách một tấm chắn song sắt hoa văn chằng chịt đan xen mà cứng rắn vô cùng nhìn về phía Vạn Dục Ninh, " em tới đây làm gì? "

" Viễn Chu, không phải đã hứa là hôm nay dẫn em đi đánh golf sao? "

Khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu hiện đầy vẻ phiền chán, " đánh golf gì cơ? "

" rõ ràng đã hứa rồi mà, tại sao anh lại quên! " Vạn Dục Ninh có chút bực bội, cảm xúc trên khuôn mặt rõ ràng cho thấy đang tức giận.

Tưởng Viễn Chu cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc này, giọng điệu lạnh nhạt, gằn ra từng câu từng chữ, " Dục Ninh, ba em cũng bệnh thành như vậy rồi, em còn có tâm trí rảnh rỗi đến đây gây sự với anh sao? "

" ba em? Ba em đâu có bị bệnh, " Vạn Dục Ninh khó hiểu lắc đầu, " Viễn Chu, anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy? "

Lúc này, một người bảo vệ đang đứng ở bên cạnh Vạn Dục Ninh bước tới, hạ thấp giọng nói, " Tưởng tiên sinh, Vạn tiểu thư còn nhắc tới Kim."

" Kim thế nào? "

Vạn Dục Ninh nghe vậy, cướp lời nói trước, " anh ta nói Kim chết rồi."

" Kim chết rồi, chẳng lẽ em không biết sao? " Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô ta.

" nghĩa là sao? " Vạn Dục Ninh kinh ngạc nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt, " Viễn Chu, hai ngày trước đến sân golf, chẳng phải Kim vẫn còn đi cùng với chúng ta sao? "

Đáy mắt của Tưởng Viễn Chu toát ra một tia lạnh lùng, tầm mắt khóa lại khuôn mặt của Vạn Dục Ninh thật chặt, đem mỗi một biểu cảm của cô ta thu hết vào trong mắt, " em...... em đã kết hôn rồi, em có biết không? "

" kết hôn? Vạy tại sao em lại không ở đây? "

Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu càng lúc càng lạnh xuống, tầm mắt nhìn về phía Vạn Dục Ninh dần dần tỏ ra lo lắng. Vạn Dục Ninh đang đứng ở bên ngoài cổng sắt, tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía anh, " Viễn Chu, em đói."Người đàn ông khoát tay, ra hiệu bảo người mở cổng sắt ra.

Vạn Dục Ninh bước vào. Tưởng Viễn Chu nhìn ra sau lưng cô ta, lại không hề trông thấy bất cứ xe cộ hay người hầu nào cả, " em đi tới đây bằng cách nào? "

" thì cứ tới thôi." Vạn Dục Ninh tự nhiên khoác lên cánh tay của Tưởng Viễn Chu, " chúng ta ăn sáng trước đi, ăn xong liền chơi đánh bóng có được không? "

Hứa Tình Thâm đứng trên ban công ở lầu hai, thu hết cảnh tượng này vào trong mắt một cách rõ ràng. Bước chân của Tưởng Viễn Chu hơi cứng đờ, hình như không dám tin tưởng, nhưng dáng vẻ này của Vạn Dục Ninh lại không giống như là đang giả vờ.

Hai người bước vào trong nhà. Tưởng Viễn Chu gọi người giúp việc qua, " bữa sáng đã chuẩn bị xong chưa? "

" bánh mì và sủi cảo đã chuẩn bị xong rồi, cháo trong nồi còn phải hầm thêm một chút nữa."

" cứ bưng lên trước đi." Tưởng Viễn Chu bước tới, kéo ghế ra. Vạn Dục Ninh tự nhiên ngồi xuống, cô ta nhìn ngó xung quanh, " Viễn Chu, bó hoa lần trước em mua đâu rồi? "

Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh cô ta, một tay anh chống lên trán, " Dục Ninh, Phương Thịnh đâu rồi? "

Ánh mắt của Vạn Dục Ninh rơi về phía anh, cũng không hề lập tức phủ nhận rằng mình không hề quen biết người này. Sự mâu thuẫn trong mắt hình như càng lúc càng trở nên rõ ràng, cô ta bắt đầu gắng gượng nhìn quanh quất bốn phía, ra sức mà nhìn......

Người giúp việc bưng bữa sáng lên bàn. Tưởng Viễn Chu cầm đôi đũa lên đưa về phía cô ta, " ăn trước đi."

Lúc Hứa Tình Thâm đi xuống, trong phòng ăn ngược lại rất yên tĩnh. Cô bước xuống cầu thang, thấy Tưởng Viễn Chu đang yên lặng ngồi ở bên cạnh Vạn Dục Ninh. Tầm mắt của anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào một bên mặt của cô ta, trông như đang có điều suy nghĩ.

Lúc này, Hứa Tình Thâm cô hẳn phải bước tới nói một câu: tôi phải đi làm rồi, sau đó xoay người rời đi, đây mới là rộng lượng hào phóng nhường lại không gian riêng cho bọn họ chứ nhỉ?

Nhưng cô thì không.

Hứa Tình Thâm bước tới, kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống.

Người giúp việc đi tới đưa thêm chén đũa cho cô, động tác tự nhiên quả thật giống hệt như cô chính là nữ chủ nhân của Cửu Long Thương này vậy. Vạn Dục Ninh còn đang cắn một miếng bánh mì ở trong miệng, nhìn về phía Hứa Tình Thâm với ánh mắt tràn đầy khiếp sợ. Một hồi lâu sau, cô ta mới mở miệng hỏi, " cô là ai? "

Cháo đang nóng, còn rất bỏng tay. Hứa Tình Thâm nhận lấy một cái chén nhỏ, " bệnh hay quên của Vạn tiểu thư nặng đến vậy à? "

" tại sao cô lại ở đây? "

" lời này, cô hẳn nên hỏi Tưởng Viễn Chu mới đúng."

Đôi mắt của Vạn Dục Ninh lập tức nhìn sang Tưởng Viễn Chu. Nửa người trên của anh lui ra đằng sau dựa vào lưng ghế, " em ăn trước, ăn xong rồi anh dẫn em đến bệnh viện."" đến bệnh viện làm gì? Em không muốn đi! "

" Dục Ninh, em không cảm thấy em như vậy rất không bình thường sao? "

Vạn Dục Ninh siết chặt đôi đũa trong tay, " em không cảm thấy, em rất khỏe."

Hứa Tình Thâm chậm rãi ăn bữa sáng. Toàn bộ sự chú ý của Vạn Dục Ninh đều đổ dồn hết lên người cô, " Viễn Chu, rốt cuộc cô ta là ai? Tại sao lại ở Cửu Long Thương? Cô ta không biết rằng em mới chính là nữ chủ nhân của nơi này sao? "

Hứa Tình Thâm thả cái muỗng vào lại trong chén, " tôi phải đi làm."

Tưởng Viễn Chu phất tay, ra hiệu bảo cô nên rời đi trước. Hứa Tình Thâm đi lên lầu lấy túi xách. Vạn Dục Ninh thấy vậy, đứng dậy định đuổi theo.

" đi, cùng anh đến bệnh viện."

" em đã nói là em không bị bệnh! " Vạn Dục Ninh đột nhiên đẩy ghế ra, xoay người sải bước chạy tới cầu thang. Cô ta đối với Cửu Long Thương này ngược lại vẫn quen thuộc như trước đây, vẫn biết rõ phòng ngủ của Tưởng Viễn Chu nằm ở đâu.

Hứa Tình Thâm cầm túi bước ra, vừa khéo cũng chạm mặt với Vạn Dục Ninh.

Ánh mắt của Vạn Dục Ninh hung hăng nhìn chằm chằm về phía cô, sau đó sải bước đi thẳng vào trong phòng ngủ chính. Cô ta cẩn thận quét mắt xung quanh một lượt, rồi đi tiếp vào phòng thay quần áo.

Rất nhanh, Hứa Tình Thâm liền nghe thấy ở trong đó truyền tới âm thanh soàn soạt đầy hỗn loạn. Tưởng Viễn Chu cũng đi tới, hai người một trước một sau bước vào trong phòng thay quần áo. Vạn Dục Ninh đang nổi điên kéo hết quần áo của Hứa Tình Thâm đang treo trên mắc xuống, giày dép cất trong hộc tủ, túi xách mà Tưởng Viễn Chu đã tặng cho cô, không một món nào may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị vứt lăn lóc trên sàn nhà.

Hứa Tình Thâm liếc nhìn, " Vạn tiểu thư, cô đúng là điên rồi, nên đến bệnh viện khám thử đi."

" cô lặp lại một lần nữa! " Tâm tình của Vạn Dục Ninh vô cùng kích động mà nhào tới. Tưởng Viễn Chu bước tới ôm lấy hông của cô ta, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Hứa Tình Thâm nói, " em đến bệnh viện trước đi."

Hứa Tình Thâm lui ra đằng sau, thu lại ánh mắt lạnh lùng rồi xoay người rời đi.

Tưởng Viễn Chu dẫn Vạn Dục Ninh ra khỏi phòng thay quần áo, sau đó bảo cô ta ngồi xuống ghế sa lon ở trong phòng ngủ, " em có biết anh là ai không? "

" anh bị chập mạch à? Tại sao em lại không biết anh là ai chứ? "

" vậy ba mẹ em đâu? "

Vẻ mặt của Vạn Dục Ninh ngược lại trông vẫn giống như bình thường, không có gì khác biệt quá lớn. Cô ta cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói với vẻ không chắc chắn, " ba em hẳn là đang bị bệnh nhỉ? Viễn Chu, gần đây trí nhớ của em rất kém."

" vì vậy, chúng ta cần phải tới bệnh viện."

" anh quên rồi à, nhà em cũng có bệnh viện, huống chi gần đây em cũng đang tiếp nhận điều trị tâm lý." Vạn Dục Ninh cẩn thận vén tóc đang rũ bên gò má ra sau tai. Tưởng Viễn Chu cẩn thận dò xét hỏi cô ta, " có phải hay Phương Thịnh đã biến em thành như vậy không? "

Cô ta lắc đầu.

" vậy em còn nhớ Phương Thịnh không? "

Vạn Dục Ninh im lặng không nói, chỉ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông tỏ vẻ nghi ngờ. Vạn Dục Ninh này có bị bệnh hay không, thật khó mà nói rõ ra được. Cô ta thỉnh thoảng lại hoảng hốt, thỉnh thoảng lại tựa như đang trốn tránh câu hỏi của anh. Hơn nữa dựa theo tính tình trước kia của cô ta, không thể không khiến cho Tưởng Viễn Chu hoài nghi, không biết có phải là cô ta đang giả bệnh hay không nữa.

Bệnh viện Nhân Hải.

Phương Thịnh mới vừa chợp mắt được một lát, điện thoại di động trong túi liền vang lên. Anh mất kiên nhân lôi ra bắt máy, " alo."

" Phương tiên sinh, không xong rồi! Tiểu thư bị mất tích! "

Phương Thịnh ngẩng đầu nhìn lên. Vạn phu nhân đang ghé người nằm bò trước giường bệnh của Vạn Hâm Tằng ngủ thiếp đi một lát. Anh vội vàng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Ra tới bên ngoài, anh bước nhanh đi tới cuối hành lang, lúc này mới tức giận lên tiếng, " chuyện gì đã xảy ra! "

" trên đường đưa tiểu thư về nhà, cô ấy cứ ầm ỹ đòi uống nước nên tôi dừng xe lại đi mua cho cô ấy, quay trở lại liền không thấy người đâu nữa rồi."

" vô dụng! " Phương Thịnh tức giận đến mức không kềm chế nổi, " cậu đang ở đâu? "

" trên đường Tân Tử."

Vạn Dục Ninh bị mất tích, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Bây giờ nhà họ Vạn đang gặp phải phong ba bão táp, Phương Thịnh trông thấy cơ hội tốt nhất rốt cuộc cũng đã chờ được. Nhưng điều quan trọng nhất chính là nếu bây giờ Vạn Dục Ninh bị mất tích thì cũng đồng nghĩa với việc hoàn toàn uổng công phí sức.

Phương Thịnh không để cho người nhà họ Vạn biết được chuyện này, âm thầm lái xe chạy tới đường Tân Tử.

Suốt một ngày hôm nay Hứa Tình Thâm đều ngây ngẩn thất thần. Cô cũng không nói ra được đó là cảm giác gì, lồng ngực bị đè nén vô cùng khó chịu, nói tóm lại chính là tâm tình không thoải mái.

Sau khi tan việc bước ra khỏi bệnh viện, chiếc xe của lão Bạch đang dừng ở trước cổng, thấy cô đi tới anh ta liền giơ tay mở cửa ra cho cô.

" tại sao hôm nay anh lại ở đây? "

" đi làm một vài công việc vừa khéo chạy ngang qua đây, Tưởng tiên sinh bảo tôi thuận tiện đón cô về Cửu Long Thương luôn."

Hứa Tình Thâm ngồi vào trong xe. Bầu trời đang kéo mây xám xịt, hình như sắp mưa, " anh ấy đang ở đâu? "

" hôm nay Tưởng tiên sinh ở nhà."

" vậy...... Vạn Dục Ninh về chưa? "

Ánh mắt của lão Bạch xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Hứa Tình Thâm, " sáng nay vẫn còn thấy ở đó, không biết bây giờ đã trở về nhà họ Vạn hay chưa."Hứa Tình Thâm hạ cửa sổ xe xuống. Mặc dù cơn gió có mát mẻ cách mấy cũng không thể thổi tan được sự nóng nảy khó hiểu ở trong lòng cô.

Quay trở về Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm thay dép bước vào. Tưởng Viễn Chu đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào màn hình laptop ở trước mặt. Hứa Tình Thâm nhìn ngó xung quanh, cũng không trông thấy bóng dáng của Vạn Dục Ninh đâu cả.

Sắc mặt của cô khẽ thay đổi, khóe miệng không khỏi phảng phất nét cười bước tới, " Vạn tiểu thư về rồi hả? "

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn cô, " vẫn chưa."

" vậy cô ấy đâu rồi? "

" cả ngày đều đi tới đi lui ở trong phòng, rốt cuộc chịu hết nổi nên đi ngủ rồi, " Chân mày của Tưởng Viễn Chu vẫn nhíu chặt lại như cũ, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không vui của Hứa Tình Thâm liền lập tức nói ngay, " đang nằm nghỉ ngơi ở trong phòng dành cho khách. Chờ sau khi cô ấy tỉnh dậy, anh sẽ bảo lão Bạch đưa cô ấy trở về."

" ồ." Hứa Tình Thâm khẽ đáp, " tôi đi lên lầu tắm rửa."

Kể từ sau khi vào ở trong Cửu Long Thương này, cô thật giống như bị mắc bệnh sạch sẽ. Con người quả thật luôn có năng lực thích ứng cực kỳ nhanh chóng đối với hoàn cảnh tốt đẹp.

Hứa Tình Thâm đẩy cửa phòng ngủ chính ra bước vào, lòng bàn chân đạp lên những mẫu hoa văn không đồng nhất trên sàn nhà. Mới vừa đi được mấy bước, cô liền cảm thấy có cái gì đó không ổn. Tầm mắt của cô quét về phía chiếc giường lớn kia, trông thấy có người đang đắp chăn nằm ngọ nguậy ở trên giường. Trái tim của Hứa Tình Thâm chợt rơi ' bộp ' một cái. Cô rón rén bước tới, cúi người xuống nắm lấy tấm chăn rồi vén lên.

Vạn Dục Ninh đã tỉnh dậy từ sớm, vẻ mừng rỡ và háo hức trên khuôn mặt sau khi nhìn thấy Hứa Tình Thâm trong nháy mắt liền tan ra hết sạch.

Cô ta kinh ngạc trừng mắt nhìn Hứa Tình Thâm, " tại sao lại là cô? "

" đây là phòng của tôi, tại sao không thể là tôi chứ? "

" cô đừng có nói nhăng nói cuội." Vạn Dục Ninh từ trên giường ngồi bật dậy, đứng ở trước mặt Hứa Tình Thâm, " cô có biết tôi là ai không? "

" tôi biết, cô là Vạn Dục Ninh, vợ của Phương Thịnh. Vậy cô có biết tôi là ai không? "

" ai? "

" bạn gái của Tưởng Viễn Chu."

Ánh mắt của Vạn Dục Ninh trong lúc nhất thời liền trợn tròn lên, " nói nhăng nói cuội! "

" cô đừng có giả vờ giả vịt nữa. Tôi đã từng thấy qua người ta giả bệnh, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy ai giả vờ bị bệnh tâm thần cả." Hứa Tình Thâm đem tấm chăn trong tay vứt xuống mặt đất, " cô có làm như vậy cũng chẳng thay đổi được điều gì đâu."

" cô mới bị bệnh thần kinh ấy." Vạn Dục Ninh lên tiếng bác bỏ.

Hứa Tình Thâm đứng cách cô ta rất gần, hầu như có thể nhìn thấy rõ ràng không hề bỏ sót một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô ta, " Vạn tiểu thư, cô có biết rằng một khi ba chữ ' bệnh tâm thần ' bị khắc lên người cô, sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào không? "" có, có ý gì? "

Hứa Tình Thâm tiếp tục nói, " nếu kết luận cuối cùng của Tưởng Viễn Chu là cô thật sự bị bệnh tâm thần, cô nghĩ rằng anh ấy sẽ yêu thương cô à? Hay cô cho là nhà họ Tưởng vẫn còn có thể chấp nhận một người vợ như cô? "

Sắc mặt của Vạn Dục Ninh càng lúc càng trắng bệch, tầm mắt rũ xuống nhìn vào một chỗ, không nói thêm gì nữa.

" trong lòng cô chắc chỉ hơi bị rối loạn một chút mà thôi. Không sao cả, tôi sẽ giúp cô làm rõ vấn đề."

" vậy cô nói cho tôi biết đi, tôi thật sự đã kết hôn rồi sao? "

Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào đôi mắt của Vạn Dục Ninh. Mặc dù bây giờ đầu óc của cô ta có chút không được tỉnh táo cho lắm, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn không thể thông cảm với cô ta được. Đừng thấy Vạn Dục Ninh trông giống như một người phụ nữ yếu đuối gió thổi là bay, trên thực tế cô ta lại ghê gớm hơn nhiều so một con rắn độc. Hứa Tình Thâm hai lần thiếu chút nữa phải bỏ mạng, đều là do cô ta ban tặng. Cô cũng không muốn mềm lòng với cô ta.

Ánh mắt của Hứa Tình Thâm gắt gao xoáy thẳng vào khuôn mặt của Vạn Dục Ninh. Cô thầm nhủ với bản thân, đừng tự dâng mình tới cửa cho người ta ngược đãi, cũng đừng cho người ta cơ hội lấy mạng của mình lần thứ ba. Cách duy nhất, chính là khiến cho cô ta không thể gượng dậy nổi nữa.

Bộ dáng này của Vạn Dục Ninh, nếu Tưởng Viễn Chu nhúng tay vào giải quyết, hẳn là sẽ có thể kịp thời cứu được cô ta.

Lúc này, cánh môi của Hứa Tình Thâm đột nhiên kéo ra thành một vòng cung, " đúng vậy, cô đã kết hôn rồi, chồng của cô tên là Phương Thịnh. Còn nữa, hôm qua ba của cô đã bị phát bệnh. Về phần mối quan hệ giữa cô và Tưởng Viễn Chu...... Cô đã phản bội chuyển sang yêu đương với Phương Thịnh, các người đã sớm kết thúc rồi."

Vạn Dục Ninh khẽ lui bước ra đằng sau, nặng nề ngồi phịch xuống mép giường.

" cô chạy đến Cửu Long Thương, hẳn là vì vẫn chưa thể buông bỏ được hoàn toàn đối với những chuyện trước kia. Cô làm như vậy, bảo Phương Thịnh làm sao mà chịu nổi đây? "

Vạn Dục Ninh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn về phía cô.

" cô cũng đừng quên rằng, lần trước Tưởng Viễn Chu dẫn tôi đến Ngự Hồ Danh Để, là Phương Thịnh đã liều mạng che chở cho cô. Bây giờ người mà Tưởng Viễn Chu phải bảo vệ chính là là tôi."

Vạn Dục Ninh hoàn toàn im lặng không nói gì nữa.

Hứa Tình Thâm bước ra khỏi phòng, bước chân dồn dập đi xuống lầu dưới. Tưởng Viễn Chu đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn về phía nơi xa. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại nhìn, " không phải nói muốn đi tắm sao? "

Cô vẫn mặc bộ quần áo ban nãy bước tới, vẻ mặt tối tăm, không nói không rằng đứng ở bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

" sáng nay, bộ dáng của Vạn Dục Ninh em cũng nhìn thấy rồi đấy. Em có cảm thấy có cái gì đó không ổn không? "" nếu Tưởng tiên sinh không yên tâm, tại sao không dẫn cô ta tới bệnh viện? "

Tưởng Viễn Chu quay lại nhìn cô, không hiểu tại sao lại bị thay đổi cách xưng hô trở về như ban đầu, " cô ấy nhất quyết không chịu đi."

" nếu cô ta thật sự bị bệnh, tại sao lại kiên quyết không chịu đi bệnh viện? " Hứa Tình Thâm nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh sạch sẽ hướng ra sân vườn. Lòng của cô từ trước đến giờ đều luôn rất cứng rắn, đặc biệt là đối với người đã khiến cho cô đau đớn.

Đôi mắt của Tưởng Viễn Chu khẽ nhướng lên, " ý của em là cô ấy đang giả bệnh à? "

" không, cô ta ở trước mặt anh thì có lẽ là thật bệnh đấy, " Từ trong miệng của Hứa Tình Thâm gằn ra từng câu từng chữ, " anh quan tâm đến cô ta như thế, vì vậy một chút phản ứng nhỏ của cô ta cũng là chuyện không bình thường. Cô ta nói cái gì thì chính là cái đó."

Tưởng Viễn Chu nghe lời này, cũng nhận thấy rõ ràng có vài phần tức giận, " giọng điệu chua như vậy."

" anh mới chua ấy! " Hứa Tình Thâm buột miệng bật thốt lên. Tưởng Viễn Chu nói thẳng ra như vậy, ngay cả chính bản thân cô cũng nghe ra được vị chua, nhưng cô làm sao có thể thừa nhận được chứ.

" mới vừa rồi bị sao vậy? Lửa giận bốc lên ngút trời? "

Mi mắt của Hứa Tình Thâm rũ xuống, nhìn chằm chằm vào đôi dép đi trong nhà bằng vải bông màu xanh nhạt của Tưởng Viễn Chu, " tại sao cô ta lại ngủ ở trên giường của chúng ta? "

" nói bậy bạ gì đó? "

" nếu anh không tin, anh tự đi lên mà xem, " Tâm tình của Hứa Tình Thâm rất tệ, đôi chân mày thanh tú dường như cũng cụp xuống, dáng vẻ ỉu xìu buồn bã, " lúc tôi đi vào, vén chăn lên, tôi cũng không nhận ra Vạn tiểu thư có chỗ nào đó không bình thường cả. Cô ta tưởng nhầm tôi là anh, còn núp trong chăn định gây sự bất ngờ cho anh nữa."

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, ngón tay ấn vào giữa hai hàng lông mày, " nhìn bộ dáng của cô ấy, hình như chỉ nhớ ra được anh mà thôi."

" đúng vậy, đây hẳn là do tình cảm vô cùng sâu đậm, " Hứa Tình Thâm xoay người lại, phần lưng nhẹ nhàng tựa vào cửa sổ sát đất, " Vạn tiểu thư không nhớ ra được tôi, nhưng lại có thể nói với tôi rằng, tôi phải rời khỏi Cửu Long Thương ngay lập tức, nếu không, cô ta cũng khó mà cam đoan được rằng lần thứ ba chúng tôi có thể giữ lại được tính mạng hay không."

Ngón tay thon dài của Tưởng Viễn Chu khựng lại ở giữa hai hàng lông mày, ánh mắt lộ ra từ trong kẽ tay âm hiểm vô cùng. Nếu Vạn Dục Ninh có thể nói ra được những lời như vậy, đã chứng tỏ là cô ta vẫn còn nhận ra Hứa Tình Thâm, lại càng nhớ rõ rằng cô ta đã hai lần gây tổn thương đến Hứa Tình Thâm.

Trong phòng khách rộng lớn, dường như không khí bỗng nhiên bị rút đi cạn sạch, mỗi một ngụm hô hấp cũng phải cố hết sức một cách khác thường.

Lúc này dường như đang diễn ra một trận giằng co tranh chấp. Tưởng Viễn Chu không nói tin cũng chẳng nói không tin. Trong lòng Hứa Tình Thâm có chút hoảng hốt. Cô chợt nổi lên một cảm giác khó nói mãnh liệt. Nhìn ngắm mỗi cảnh mỗi vật ở xung quanh mình, đột nhiên cô lại nảy sinh ra một cảm giác luyến tiếc mà trước đó chưa hề có. Cũng không phải cô tham lam tiền bạc hoặc vật chất gì cả, chỉ là Cửu Long Thương này, từ khi nào đã bắt đầu khiến cho cô cảm thấy hình như đây là nhà của mình rồi nhỉ?

Trong lúc hai người còn đang thất thần ngây ngẩn, bên ngoài Cửu Long Thương đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào.

Phương Thịnh tìm kiếm suốt cả một ngày, còn điều tra xem lại camera trên đường. Tìm được đến đoạn đường cuối cùng mà Vạn Dục Ninh đã mất tích, manh mối liền bị đứt.

Sau đó anh nhìn ngó xung quanh, mới giật mình phát hiện ra nơi này cách Cửu Long Thương rất gần.

Tưởng Viễn Chu bước tới trước ghế sa lon, nhấc điện thoại bàn lên gọi một cuộc ra ngoài, bảo bọn họ mở cổng cho người vào.

Hứa Tình Thâm thấy Phương Thịnh sải bước đi vào. Tưởng Viễn Chu gọi người giúp việc qua, " đi lên lầu mời Vạn tiểu thư xuống đây."

" dạ."

Phương Thịnh bước thẳng vào trong phòng khách, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn ngó xung quanh, lại không trông thấy bóng dáng quen thuộc ấy. Hứa Tình Thâm thấy anh thở hồng hộc, xem ra đã thật sự vô cùng lo lắng.

" cậu tới đây tìm Vạn Dục Ninh phải không? " Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế sa lon.

Phương Thịnh nghe vậy, lúc này sắc mặt mới thả lỏng ra, " xem ra Dục Ninh thật sự đang ở đây."

" bây giờ cậu mới biết cô ấy bị mất tích sao? "

Ở cách đó không xa, người giúp việc đỡ Vạn Dục Ninh chậm rãi bước xuống lầu. Phương Thịnh bước nhanh qua đó, đón lấy cô ta từ trong tay của đối phương, " tại sao lại chạy tới đây? Em muốn làm cho anh sốt ruột chết đây mà."

Lúc người giúp việc đi lên lầu mời cô ta xuống, đã nói là Phương Thịnh tới.

Tầm mắt của Vạn Dục Ninh rơi vào khuôn mặt của anh, tỉ mỉ nhìn ngắm. Từng hình ảnh đột nhiên xuất hiện lên trong đầu, sau đó cô ta liền nhanh chóng nhận ra được khuôn mặt quen thuộc đang ở ngay trước mắt này. Phương Thịnh nắm chặt lấy bàn tay của cô ta, " ít nhất em cũng phải gọi điện thoại cho anh chứ."

" thật xin lỗi."

Phương Thịnh nắm lấy bả vai của Vạn Dục Ninh. Hứa Tình Thâm nhìn về phía hai người. Vạn Dục Ninh đang dựa vào lồng ngực của anh. Cánh tay của Phương Thịnh đang mạnh mẽ ôm lấy cô ta, hình như không cho phép bất kỳ ai có cơ hội tiếp xúc với cô ta.

" Tưởng tiên sinh, cám ơn anh đã có lòng tốt cho cô ấy lại ở đây, tạm biệt." Phương Thịnh nói xong, dẫn Vạn Dục Ninh định rời đi.

" chờ một chút." Tưởng Viễn Chu lên tiếng. Anh đứng dậy bước tới phía trước, đứng ở ngay trước mặt Vạn Dục Ninh, " Dục Ninh, em có nhận ra người này không? "

Vạn Dục Ninh gật đầu.

" cậu ta là ai? " Tưởng Viễn Chu tiếp tục đặt câu hỏi.

" Phương Thịnh."

Tưởng Viễn Chu khẽ hất cằm lên, " em muốn trở về cùng cậu ta à? "" lời này của Tưởng tiên sinh hơi quá đáng rồi đấy. Chúng tôi là vợ chồng, cô ấy không đi theo tôi, chẳng lẽ lại muốn ở Cửu Long Thương à? " Khoé miệng của Phương Thịnh mơ hồ hàm chứa sự tức giận, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra vẻ gì khác thường.

Tưởng Viễn Chu hỏi như vậy, cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn, " sáng sớm nay lúc Vạn Dục Ninh tới đây, lại chỉ nhớ loáng thoáng được những chuyện đã xảy ra hai năm trước."

Hai hàng mày kiếm dày rậm của Phương Thịnh nhướng cao lên. Lần này, trong giọng nói của anh rõ ràng tràn ngập sự tức giận, " ý anh muốn nói là trong lòng của Dục Ninh chỉ có mình anh thôi đúng không? "

" cậu có nổi giận với tôi cũng vô dụng. Tôi và cô ấy từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, trong lòng cô ấy có tôi cũng rất bình thường."

Hứa Tình Thâm nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.

Phương Thịnh cười khẽ, mang theo tràn ngập tự giễu, " phải, nếu trong lòng của Vạn Dục Ninh không có anh thì cũng sẽ không chạy đến Cửu Long Thương này. Cô ấy có thể giả vờ như không hề quen biết người khác, nhưng lại vẫn có thể nhận ra được anh. Có phải Tưởng tiên sinh càng thêm thương hoa tiếc ngọc, muốn tôi trả vật lại cho chủ cũ hay không? "

" Phương Thịnh, cậu có biết mình đang nói cái gì không? " Từ trong đôi con ngươi đen bóng như đá hắc diệu thạch của Tưởng Viễn Chu toát ra sự tức giận. Không khí xung quanh anh cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Cánh tay Phương Thịnh đang ôm lấy bả vai của Vạn Dục Ninh đột nhiên buông ra, " nếu cô ấy cảm thấy ở đây tốt như vậy, tôi cũng yên tâm, tạm biệt."

Nói xong, anh nhấc chân lên định rời đi. Vạn Dục Ninh vội vàng bước đuổi theo, " Phương Thịnh, anh dẫn em về nhà đi! "

" không phải em muốn ở lại đây sao? "

Lúc này trông Vạn Dục Ninh rất tỉnh táo. Cô ta sải bước đi tới bên cạnh Phương Thịnh, " em không muốn ở lại đây."

" vậy tại sao em lại một hai đòi chạy tới Cửu Long Thương? Em có biết ba còn đang nằm trong bệnh viện, sống dở chết dở hay không? "

Vạn Dục Ninh nhận ra được, Phương Thịnh thật sự đang tức giận. Anh chưa từng tỏ thái độ như vậy đối với cô ta bao giờ. Vạn Dục Ninh bắt đầu cảm thấy nhức đầu, nhưng cô ta vẫn cố gắng kìm nén cơn khó chịu xuống, tỉ mỉ rà soát lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra tối hôm qua một lần, " Phương Thịnh, là em không đúng. Tại tối hôm qua nhìn thấy ba như vậy, em không chịu nổi......"

" vậy tại sao em lại chạy tới Cửu Long Thương? " Mặt mũi Phương Thịnh tràn ngập vẻ lạnh lùng." chẳng lẽ bởi vì ba đã mơ hồ nói câu kia à? "

Vạn Dục Ninh tựa như vừa nghe thấy được một lời gợi ý nhắc nhở, trong nháy mắt liền nhớ ra được chân tướng rõ ràng của sự việc mà Phương Thịnh đã cung cấp đầu mối cho cô ta. Ánh mắt của cô ta đột nhiên liếc nhìn về phía Hứa Tình Thâm, " trong lúc ba tôi bị đột quỵ vì tai biến, cô rõ ràng cũng có mặt ở đó đúng không? Tại sao cô lại không cứu ông ấy? "" con mắt nào của ông ta nhìn thấy tôi không cứu? " Hứa Tình Thâm cũng từ chỗ ngồi ban nãy đứng bật dậy, " khi ấy ông ta không thể cử động được, huống chi tôi vẫn còn đứng nán lại ở đó đợi cho đến khi xe cứu thương chạy tới mới rời đi. Hơn nữa còn là do chính bản thân ba cô kiên quyết muốn đi bệnh viện Nhân Hải. Việc này, tài xế nhà cô có thể làm chứng."

" cô là bác sĩ, cô không cứu người, đó là lỗi của cô! "

Hứa Tình Thâm không thèm phản bác lại một câu. Những lời này lọt vào trong tai của Tưởng Viễn Chu, lại bắt đầu đâm chọc khó chịu. Xem ra Vạn Dục Ninh thật sự là đang giả bệnh, chạy đến Cửu Long Thương gây sự ầm ỹ như vậy, chính là vì trách móc thái độ ' thấy chết mà không cứu ' của Hứa Tình Thâm.

Anh đi vài bước quay trở lại trước ghế sa lon, không thèm nhìn Vạn Dục Ninh lấy một cái, " các người đi đi."

Phương Thịnh lại ôm lấy đầu vai của Vạn Dục Ninh lần nữa, " đi thôi."

Vạn Dục Ninh đi theo anh tới phía trước được mấy bước. Vừa định bước ra khỏi cửa, cô ta đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông cũng vừa khéo ngẩng đầu lên, tầm mắt của hai người chạm vào nhau. Vạn Dục Ninh làm như không có chuyện gì xảy ra đảo mắt thu hồi lại ánh nhìn.

Thế nhưng cái nhìn này, lại khiến cho Tưởng Viễn Chu cảm thấy rất khó chịu. Anh cũng không hề hay biết rằng chính vì hôm nay anh đã bỏ mặc không can thiệp vào chuyện này, đã dẫn đến một hậu quả rất nặng nề về sau.

Phương Thịnh dẫn Vạn Dục Ninh rời đi. Hai người lên xe, Phương Thịnh liếc nhìn xuống chân của cô ta, " em tự đi bộ tới hả? "

" vâng."

" về nhà đi."

" Phương Thịnh, em cảm thấy cái ông bác sĩ tâm lý đó rất vô dụng. Ông ta ngược lại luôn khiến cho em chìm đắm thật sâu vào trong nỗi sợ hãi, có đôi lúc ngủ cũng không được ngon giấc. Em không muốn tiếp tục trị liệu nữa......"

Người đàn ông nắm chặt lấy bàn tay của cô ta, nhẫn nại giải thích với Vạn Dục Ninh, " ông ta chỉ muốn tìm hiểu rõ xem nguyên nhân gây ra nỗi sợ hãi của em nằm ở đâu, như vậy mới có thể giúp em tìm đúng bệnh uống đúng thuốc được. Ba đã bệnh thành như vậy rồi, chúng ta quan tâm còn không kịp, chẳng lẽ em còn muốn khiến cho chúng ta lo lắng thêm nữa sao? "

" em không có bệnh, em cảm thấy rất khỏe! " Tính tiểu thư của Vạn Dục Ninh lại nổi lên, sau đó quay người sang chỗ khác.

Phương Thịnh cũng không thèm để ý tới cô ta nữa, nghiêm mặt phát động cơ lái xe rời đi. Vạn Dục Ninh nghĩ lại hôm nay mình đã ở trong Cửu Long Thương suốt cả một ngày trời, Phương Thịnh có tức giận cũng là điều bình thường. Cô ta thắt dây an toàn xong rồi liếc nhìn về phía anh, " được rồi, tất cả em đều nghe theo anh."

Phương Thịnh kéo tay của cô ta qua, ngón tay vuốt ve vài cái trên mu bàn tay của cô ta.

Hứa Tình Thâm không ăn cơm tối mà đi lên lầu trước. Lúc Tưởng Viễn Chu bước vào trong phòng ngủ, cô đang thay vỏ gối và chăn drap trên giường. Trong phòng thay quần áo, người giúp việc đã dọn dẹp lại gọn gàng sạch sẽ. Mái tóc dài của Hứa Tình Thâm được buộc hờ ra sau ót. Tưởng Viễn Chu vô cùng hứng thú đứng xem cô làm việc, cũng không hề nói câu nào. Hứa Tình Thâm bị nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, " nhìn cái gì? "

" chẳng qua cô ấy chỉ nằm một lát thôi mà, em cũng đâu cần phải thay lại hết toàn bộ như vậy."

Hứa Tình Thâm đặt gối về lại chỗ cũ, " Tưởng tiên sinh và Vạn tiểu thư gần gũi thân thiết với nhau, cho nên khi ngửi thấy mùi của cô ấy, anh sẽ không cảm thấy chán ghét."

" thân thiết kiểu gì? "

" biết rõ còn hỏi."

Tưởng Viễn Chu bước tới ôm lấy hông của cô, " đã xem đoạn video trên mạng chưa? "

" video gì? "

" có người nói rằng em đối với Vạn Hâm Tằng thấy chết mà không cứu, không xứng đáng làm bác sĩ."

Sắc mặt của Hứa Tình Thâm vẫn không hề thay đổi, " tôi không xứng đáng, bọn họ thì xứng chắc? Tại sao chính bản thân bọn họ không cứu đi? "

" dù sao trong suốt toàn bộ trình em vẫn luôn đứng im ở đó không động đậy."

" Vạn Hâm Tằng không bị nôn mửa kịch liệt nên cũng không cần phải lo lắng ông ta bị nghẹt thở, chẳng lẽ còn muốn bắt tôi phải ngồi xổm ở trước mặt ông ta để thể hiện sự quan tâm à? " Hứa Tình Thâm nói một cách thờ ơ hờ hững. Tính cách của cô như vậy ở trong mắt người lạ xem ra, có lẽ hơi lạnh lùng một chút, " đăng lên mạng tôi cũng không sợ, người hiểu chuyện tự nhiên sẽ biết tôi không làm sai. Còn về phần đoạn video kia và những người đã chửi bới nguyền rủa tôi, dù sao tôi cũng không nhìn thấy."

Tưởng Viễn Chu cười khẽ ở bên tai cô, " em đấy."

Giọng nói trong lúc không hay không biết còn mang theo chút vẻ cưng chiều, " anh đã sắp xếp lão Bạch đi xử lý rồi. Đến lúc đó sẽ có bác sĩ chuyên nghiệp can thiệp vào làm rõ vấn đề này."

" thật ra cũng không cần phải phiền phức như vậy đâu, không để ý tới nó là được rồi."

" nhưng em chính là bác sĩ danh tiếng trong tương lai của Tinh Cảng đấy, một chút vết nhơ cũng không thể có."

Hứa Tình Thâm nghe vậy, sự vui mừng hiện rõ trên nét mặt, " vâng, xin nguyện vì Tưởng tiên sinh nỗ lực làm việc hết mình."

Tưởng Viễn Chu buông cô ra rồi ngồi xuống mép giường, " hôm nay ba và dì của anh cũng đến bệnh viện ghé thăm. Trụ cột của nhà họ Vạn đã sụp đổ, không biết sau này sẽ còn rối loạn thành cái dạng gì nữa."

" trước khi bị đột quỵ, sức khoẻ của ông ta nhất định là đã không được ổn rồi, chẳng qua là tự bản thân mình không chịu coi trọng mà thôi."

" nhà họ Vạn chỉ có duy nhất một đứa con gái là Vạn Dục Ninh, cô ta hoàn toàn không thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề đó." Trước kia hai nhà Tưởng Vạn còn có mối quan hệ ấy, từ đó đến giờ Vạn Hâm Tằng cũng không cần phải hao tổn tâm trí dư thừa. Ông ta chỉ cần an tâm chờ đến khi Tưởng Viễn Chu và Vạn Dục Ninh kết hôn với nhau xong, sau đó sẽ dần dần đem trọng trách của nhà họ Vạn giao cho bọn họ. Thế nhưng bây giờ thì khác, Phương Thịnh cần phải được học hỏi tiếp thu nhiều kinh nghiệm. Tính tình của Vạn Hâm Tằng lại nóng vội, mấy ngày trước bị choáng đầu hoa mắt cũng không thèm để ý. Vì vậy lần này ông ta bị phát bệnh, cũng không coi là quá mức bất ngờ.

Hôm sau.

Bác sĩ Tôn đến nhà. Phương Thịnh đợi đến khi ông ta làm xong công việc trị liệu cho Vạn Dục Ninh, lúc này mới rời khỏi Ngự Hồ Danh Để chạy tới bệnh viện.

Vạn Hâm Tằng đang nằm trên giường bệnh, ý thức ngược lại rất tỉnh táo, chỉ là nửa người dưới không thể cử động được, khóe miệng méo xệch. Phương Thịnh đẩy cửa phòng bệnh ra bước vào, nghe thấy ông ta đang nôn nóng ' ô, ô ' lên mấy tiếng. Vạn phu nhân cũng sốt ruột đến mức không chịu nổi, " ông cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt đi."

" mẹ, sao vậy? "

Phương Thịnh bước tới, đứng trước giường bệnh của Vạn Hâm Tằng, cúi người xuống tiến tới trước mặt ông ta, " ba, ba muốn nói gì? "

" công...... sẽ, có...... có thể...... loạn."

" yên tâm đi, công ty sẽ không bị rối loạn đâu." Phương Thịnh nghe vẫn hiểu được ý của ông ta, " nhà họ Vạn còn có con mà."

" được, được."

Phương Thịnh ngồi xuống ở bên cạnh. Cũng không lâu lắm, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra lần nữa, " bác gái, bác trai không sao chứ? "

A Mai xách giỏ trái cây vội vàng bước vào, " hôm nay cháu mới biết bác trai xảy ra chuyện." Cô ta đi tới trước giường bệnh, ánh mắt lướt qua Phương Thịnh rồi lại nhìn về phía Vạn phu nhân, " Dục Ninh đâu ạ? "

" Dục Ninh đang ở nhà."

A Mai hỏi thăm vài câu về tình trạng của Vạn Hâm Tằng, sau đó kéo tay của Vạn phu nhân qua, " đã lâu rồi con không gặp Dục Ninh, cũng không biết gần đây cậu ấy như thế nào nữa."

" tốt lắm, chỉ là sức khoẻ hơi kém, vì vậy mới không để cho con bé ra ngoài."

Vạn Dục Ninh có thân phận gì chứ? Chuyện đang tiếp nhận điều trị tâm lý đương nhiên là không thể để cho người ngoài biết được.

Phương Thịnh đứng dậy đi ra ngoài hút điếu thuốc lá. Anh đứng ở cuối hành lang, mở cửa sổ ra. Cũng không lâu lắm, anh nghe thấy ở sau lưng có tiếng bước chân đến gần mình.

A Mai đi tới bên cạnh anh, một tay chống lên bệ cửa sổ, cố tình đứng cách anh rất gần, " chừng nào anh về nhà? "

" làm gì? "

" tôi muốn đi thăm Dục Ninh một chút."

Phương Thịnh dùng sức rít một hơi thuốc lá, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, " không cần, bây giờ người trong nhà cũng không có tâm trí đâu mà tiếp đãi cô." A Mai khẽ đổi sắc mặt, hơi cảm thấy xấu hổ, " Dục Ninh thật sự chỉ là sức khoẻ hơi kém thôi sao? "

" đương nhiên."

" không, tôi thấy tình trạng tinh thần của cô ấy thật sự không ổn."

Khoé miệng của Phương Thịnh khẽ vểnh lên, nụ cười thoải mái không hề giấu giếm, " trong tay cô nuôi mấy tên trinh thám riêng nên nhìn ai cũng đều thấy không ổn chăng? "

" anh phải hiểu rằng, tôi không chỉ biết giúp người ta điều tra mấy vụ ngoại tình, tôi còn biết tra ra một người có thật sự có bệnh hay không nữa đấy. Hôm nay bác sĩ tâm lý của Dục Ninh mới vừa rời đi không lâu, anh liền chạy tới bệnh viện có đúng không? " A Mai nhìn chăm chú vào một bên mặt của Phương Thịnh, ánh nắng mặt trời đang hắt lên gò má tăm tối của anh. Hình ảnh này khiến cho cô ta cảm thấy tựa như đang được thưởng thức cảnh đẹp vậy.

Phương Thịnh nếm được mùi vị cay đắng đang tràn ngập ra từ trên đầu lưỡi của mình. Ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của anh rơi về phía A Mai, " cô là bạn của Dục Ninh, nên nghĩ cho cô ấy. Chuyện cô ấy đi khám bác sĩ tâm lý không thể bị người ngoài biết được."

" tôi đương nhiên là biết điều đó. Vì vậy, tôi chỉ muốn đi gặp cô ấy một chút mà thôi."

" tôi thật sự không thể hiểu nổi cô điều tra cô ấy như vậy là có mục đích gì? "

A Mai nhẹ nhàng cười nói, " cô ấy là bạn thân của tôi, tôi quan tâm đến cô ấy mà."

" ha, " Phương Thịnh hừ lạnh, " lý do này hay thật."

Bộ dáng người phụ nữ này thẳng thừng trắng trợn dụ dỗ anh lần trước, anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

" sao vậy, anh không tin à? " A Mai khẽ duỗi chân tới phía trước, chiếc giày cao gót chạm vào giày của Phương Thịnh. Cô ta cố ý đá nhẹ vài cái, " anh phải bận rộn với công việc của mình, không thể nào để ý tới Dục Ninh mỗi giờ mỗi phút được, tựa như chuyện xảy ra lần trước ở nhà hàng cơm Tây đó, anh còn nhớ rõ không? "

Đáy mắt của Phương Thịnh trở nên nghiêm túc, " nhà hàng cơm Tây thế nào? "

" hai người gặp phải Hứa Tình Thâm, sau đó Dục Ninh còn tưới cho Hứa Tình Thâm một ly rượu."

Phương Thịnh vẫn tiếp tục hút thuốc, " sau đó thì sao? "

" cả anh lẫn Tưởng Viễn Chu đều cảm thấy là do Dục Ninh lại nổi lên tính xấu, nhưng thật ra thì không phải như vậy. Nếu không phải bởi vì Hứa Tình Thâm đã công kích Dục Ninh một phen ở trong toilet, cậu ấy cũng sẽ không làm như thế. Dục Ninh nói không sai, Hứa Tình Thâm quả thật đã bảo cậu ấy đi nhảy lầu, cũng đã thật sự đe dọa cậu ấy." Sau khi A Mai xoay người lại, đứng ở ngay bên cạnh Phương Thịnh. Cửa sổ bệnh viện vốn cũng rất nhỏ, bả vai của cô ta kề sát vào cánh tay rắn chắc của Phương Thịnh, trái tim bắt đầu đập lên dồn dập, " anh nói thử xem nếu tôi đưa đoạn video này cho Tưởng Viễn Chu xem, Hứa Tình Thâm sẽ như thế nào nhỉ? Đàn ông các anh đều sẽ không thích người phụ nữ có lòng dạ thâm sâu như vậy có đúng không? " Phương Thịnh quả thật đã đánh giá thấp A Mai. Anh hút xong, dụi tắt tàn thuốc, " hôm nay cô tới thăm bệnh, đi thôi, tôi mời cô ăn cơm."

" vâng." A Mai đồng ý ngay lập tức, bước nhanh đuổi theo anh.

Phương Thịnh đương nhiên se không thể để cho Hứa Tình Thâm gặp phải phiền phức gì cả. Bây giờ cô đang sống rất tốt, anh không thể khiến cho chỗ nương thân cuối cùng của cô cũng bị đánh mất.

Sau khi tan việc Hứa Tình Thâm bước ra khỏi bệnh viện, ghé qua khu trung tâm thương mại ở đối diện mua một vài thứ, sau đó sẽ gọi xe taxi chạy về nhà.

Mở cửa ra bước vào, Triệu Phương Hoa nghe thấy tiếng động liền ló đầu ra từ trong phòng bếp. Hứa Tình Thâm khẽ lên tiếng chào hỏi, " mẹ."

Triệu Phương Hoa không thèm đáp lời, dứt khoát chui lại vào trong phòng bếp. Chuyện của Hứa Minh Xuyên, trong lòng bà ta vẫn luôn cảm thấy khó chịu. Hứa Tình Thâm cũng làm như không nhìn thấy, đi vào phòng của em trai trước.

Hứa Minh Xuyên đang cầm quyển sách nằm trên giường. Hứa Tình Thâm tiện tay đóng cửa lại, " tại sao không ngồi dậy đàng hoàng mà đọc sách? "

" chị, là chị à, làm em sợ muốn chết."

Hứa Minh Xuyên ném quyển sách qua một bên, tay kia cầm chiếc máy tính bảng đang chiếu dở bộ phim ' Đại Phiến ' (Block Buster sản xuất năm 2013). Hứa Tình Thâm chỉ chỉ cậu ta, hạ thấp giọng nói, " em thật là gian trá."

" không còn cách nào khác, em cũng đỗ đại học rồi, nhưng mẹ già vẫn ép buộc em phải đọc sách."

" đây còn không phải là sợ em bị nợ môn sao? " Hứa Tình Thâm ngồi xuống mép giường, " để chị xem thử tay của em một chút đi."

" đừng xem." Hứa Minh Xuyên vội vàng giấu tay của mình vào trong tấm mền.

Trong lòng Hứa Tình Thâm liền không tránh khỏi khó chịu, " cho chị liếc mắt qua một cái thôi mà."

" chị, nhìn xong trong lòng chị lại cảm thấy không thoải mái, bây giờ đã lành lại hẳn rồi."

" vậy cũng cho chị xem đi."

" không." Thái độ của Hứa Minh Xuyên rất kiên quyết. Hứa Tình Thâm không còn cách nào, cầm cái hộp đang đặt ở dưới đất lên đưa về phía cậu, " tặng cho em."

Hứa Minh Xuyên ngồi dậy. Lúc trông thấy món đồ mà Hứa Tình Thâm đang chìa tới trước mặt, ánh mắt của cậu cũng nhanh chóng sáng rực lên, "AstroGamingA50! "

Đó là một chiếc tai nghe đa chức năng. Đối với một người mê chơi game như Hứa Minh Xuyên mà nói, đây quả thực chính là bảo bối, chỉ là giá cả lên đến tận hai ngàn tệ, cậu vẫn luôn do dự không dám mua về.

" cám ơn chị! "

" em cứ chơi đi, chị ghé qua phòng bên kia thăm ba một chút."

Hứa Tình Thâm đứng dậy đi tới một căn phòng ngủ khác. Hứa Vượng đã sớm nghe được động tĩnh. Thấy Hứa Tình Thâm bước vào, ông vội vàng vẫy tay, " Tình Thâm." " ba."

" mới vừa tan việc hả? "

" đúng vậy." Hứa Tình Thâm kéo chiếc ghế qua ngồi xuống, " mấy ngày nay ba thế nào rồi? "

" hồi phục rất nhanh, yên tâm đi." Hứa Vượng đau lòng nhìn về phía con gái của mình, " gần đây trong nhà liên tiếp gặp phải chuyện không may, mẹ con nhất định lại tỏ ra khó chịu với con đúng không? "

" không sao cả, lại nói chuyện của Minh Xuyên, con cũng có trách nhiệm mà."

Tay phải của Hứa Vượng duỗi về phía cạnh giường, kéo drap trải giường ra hình như muốn tìm kiếm thứ gì đó. vHứa Tình Thâm thấy vậy liền vươn người tới gần, " ba, ba muốn tìm cái gì vậy? "

" có cuốn sổ tiết kiệm, lấy ra giúp ba đi."

Hứa Tình Thâm thò tay vào, sờ soạng vài cái, cuối cùng lấy ra được một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ thẫm, " là cái này sao? "

" ừ."

Lúc này, bên ngoài cửa phòng ngủ đang khép hờ, Triệu Phương Hoa mới từ trong nhà bếp bước ra liền dừng lại ở đó. Bà ta xuyên qua khe cửa trông thấy Hứa Vượng mở cuốn sổ tiết kiệm ra rồi đưa về phía Hứa Tình Thâm, " ba biết cuộc sống của con ở bên ngoài không dễ dàng gì. Tình Thâm, nếu con thực sự cảm thấy khó khăn thì cứ sử dụng số tiền này."

Hứa Tình Thâm liếc nhìn, tổng cộng cũng được vài vạn tệ, " ba, ba cứ giữ lại đi. Bây giờ con chưa cần tới."

" cầm đi, ở trong nhà người ta...... trong tay mình cũng phải có ít tiền mới được, không thể việc gì cũng đều dựa vào người ta."

Hứa Tình Thâm liếc nhìn Hứa Vượng đang nằm trên giường. Mặc dù tính tình của cô lạnh lùng hờ hững, cũng là một người đặc biệt sống thiên về tình cảm. Người khác chỉ cần đối xử với cô tốt một chút thôi, trong lòng cô liền hận không thể lưng mang ơn đầu đội nghĩa, " ba, ba đã như vậy rồi, không cần phải đưa tiền cho con đâu."

" không quan trọng, nằm viện cũng không mất tiền, hơn nữa chi phí bồi thường cũng đã thỏa......"

Ở bên ngoài, Triệu Phương Hoa nghe được tới đây liền đẩy cửa ra xông thẳng vào trong phòng, " tiền này không phải đã nói là cho Minh Xuyên sao? "

Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn lại, trong tay còn đang nắm cuốn sổ tiếp kiệm kia. Sắc mặt của Triệu Phương Hoa rất khó coi, bước tới trước giường, chỉ vào Hứa Vượng rồi nói, " ông có ý gì đây? Vẫn không coi tôi là người nhà đúng không? "

" đây là của Tình Thâm phải có! "

" cái gì gọi là phải có chứ? Sau khi tôi bước vào cái nhà này, ăn uống học hành chăm sóc nó, không cần tiền hả? "

Sắc mặt của Hứa Vượng trở nên xanh mét, giơ tay lên nắm chặt lấy bàn tay của Hứa Tình Thâm, " Tình Thâm, cất đi."

" Hứa Tình Thâm, mày tự nói đi xem nào, tiền này mày có nên cầm hay không? " Triệu Phương Hoa chỉ cần dính đến tiền một cái, từ trước đến nay đều luôn hùng hổ doạ người. Cô khẽ đẩy tay của Hứa Vượng ra, vừa định nói chuyện, Hứa Vượng liền tức giận không kềm chế được mà mở miệng nói, " Phương Hoa, bà cũng không phải không biết nguồn gốc số tiền này từ đâu mà có được."

" vậy thì sao? " Triệu Phương Hoa cười lạnh, " ông dám cho nó thử xem! "

" đây là tiền bồi thường của mẹ Tình Thâm, bà có tư cách gì mà đụng vào? "

" ông lặp lại lần nữa xem, tôi không có tư cách......"

Ngón tay của Hứa Tình Thâm đang nắm cuốn sổ tiết kiệm chợt dùng sức siết chặt lại, " hai người đừng ồn ào nữa."

Triệu Phương Hoa gào thét ầm ĩ, hận không thể nhào tới giằng co xâu xé với Hứa Vượng. Hứa Tình Thâm đột nhiên đứng dậy ngăn chặn ở ngay trước mặt bà ta, " đừng làm ồn nữa! "

Cô tựa như bị mất khống chế, dồn hết toàn bộ sức lực mà hét lên. Triệu Phương Hoa kinh ngạc khựng lại ở tại chỗ.

Hứa Tình Thâm xoay người lại, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Hứa Vượng, " ba, không phải ba nói mẹ qua đời vì bị bệnh sao? Khoản tiền bồi thường này là từ đâu mà có? "

Triệu Phương Hoa liếc qua cuốn sổ tiết kiệm trong tay cô. Hứa Tình Thâm dùng khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn bà ta, " ba chữ ' tiền bồi thường ' này đã đủ để chứng tỏ rằng cái chết của mẹ con không được bình thường. Nói cách khác, tiền này chính là thứ mà mẹ con dùng tính mạng của mình để đổi lấy. Con chắc chắn sẽ không đưa cho mẹ."

" Hứa Tình Thâm, mày là một con sói mắt trắng......"

Cửa phòng đang mở toang, Hứa Minh Xuyên nghe thấy tiếng cãi vã liền chạy tới. Sắc mặt cậu cũng rất khó coi, sau khi bước vào liền nắm lấy cánh tay của Triệu Phương Hoa kéo ra ngoài, " mẹ, mẹ ra ngoài đi."

" mày làm gì vậy! "

" đó là tiền của chị mà, mẹ có thể đừng tham lam như thế nữa được không? " Sức lực của Hứa Minh Xuyên rất lớn, hơn nữa Triệu Phương Hoa lại rất xót con trai, chỉ sợ làm bị thương ngón tay của cậu lần nữa nên đành phải nghiến răng đi ra ngoài.

Trong căn phòng đã khôi phục lại sự yên tĩnh, Hứa Tình Thâm ngồi lại xuống ghế, " ba, ba có thể nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra không? "

Hứa Vượng chưa bao giờ nghĩ sẽ đem chuyện này kể cho Hứa Tình Thâm nghe. Ông tránh né tầm mắt của cô, " chuyện đó cũng đã trôi qua hơn hai mươi năm rồi, Tình Thâm, con đừng hỏi nữa."

" ba, tại sao ba vẫn luôn muốn gạt con? "

Hứa Vượng giơ tay lên che lại đôi mắt của mình. Dù cho Hứa Tình Thâm có biết rõ được toàn bộ chân tướng của sự việc, cũng không có chỗ nào tốt cả, nói không chừng còn có thể rước lấy phiền phức vào người. Hứa Vượng cố tình bóp méo sự thật, " khi đó điều kiện trang thiết bị y tế không được tốt như bây giờ, lúc mẹ con đang truyền nước biển cũng không ai canh chừng, chờ đến khi phát hiện ra thì đã không cứu được nữa rồi. Bệnh viện yêu cầu gia đình chúng ta đừng tiết lộ sự việc này ra ngoài, sau đó còn bồi thường cho chúng ta năm vạn tệ." Hứa Tình Thâm mở cuốn sổ tiết kiệm đó ra, nhìn số tiền mà Hứa Vượng đã cất giữ gần hai mươi năm trời. Đây chính là tính mạng của mẹ cô, giá trị hiện giờ, còn không mua nổi một cái túi mà Tưởng Viễn Chu đã tặng cho cô.

" bệnh viện nào vậy? "

" bây giờ đã đóng cửa rồi. Tình Thâm, ba vẫn luôn không nói cho con biết, chính là vì sợ con cảm thấy khó chịu."

Hai tay Hứa Tình Thâm đang nâng cuốn sổ tiết kiệm kia. Hứa Vượng hiểu rõ tính tình của con gái mình. Nếu để cho cô biết được số tiền kia không chỉ là chi phí bồi thường, hoặc mua lấy sự im lặng, cô nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông ta. Ban đầu lúc hai nhà Phương Hứa cùng đồng thời gặp phải chuyện không may, Hứa Vượng biết rõ dù có làm ầm ĩ lên cũng vô ích, vì vậy mới nhận năm vạn tệ ấy. Mà điều kiện kinh tế nhà họ Phương lại không tệ, Phương Minh Khôn từ chối không nhận tiền bồi thường, ở một mình chăm sóc con trai đến tận bây giờ cũng không tái hôn. Thế nhưng làm như vậy thì cũng có ích lợi gì đâu?

Bọn họ nói muốn điều tra lại kỹ càng, nhưng mãi cho đến tận bây giờ vẫn không có kết quả gì cả. Hứa Vượng chính là không thể hiểu nổi, còn không bằng nhận lấy năm vạn tệ lúc đầu còn hơn.

Hứa Tình Thâm không ở lại ăn cơm tối. Lúc ra về, Triệu Phương Hoa đang ngồi thở hồng hộc trước bàn ăn. Hứa Tình Thâm bước tới, không hề vòng vo tránh né, đi thẳng vào vấn đề chính, " cuốn sổ tiết kiệm này con không thể đưa cho mẹ được. Đây là của mẹ con để lại cho con. Con hy vọng mẹ có thể hiểu được."

Triệu Phương Hoa hừ lạnh một tiếng. Hứa Tình Thâm cũng không muốn nói thêm gì nữa, ưỡn ngực thẳng lưng bước ra ngoài.

Xuống đến lầu dưới, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lên phòng bếp đang sáng trưng của nhà mình, chắc là đang chuẩn bị ăn cơm tối rồi. Hứa Tình Thâm gắng gượng nén nhịn sự chua xót nơi chóp mũi. Năm ấy mẹ của cô bất ngờ qua đời, khiến cho cô hôm nay trở thành một kẻ có nhà mà không thể trở về.

Cô bước ra ngoài khu chung cư đón xe. Từ trước đến giờ Hứa Tình Thâm đều luôn tiêu tiền có chừng mực, nhưng lúc này hiển nhiên là cô đã không còn quan tâm đến những chuyện ấy nữa. Cô bước lên xe taxi, tài xế liền hỏi, " cô đi đâu? "

Cô lập tức không trả lời được. Tài xế lặp lại lần nữa, " cô muốn đi đâu? "

Hứa Tình Thâm đọc ra một địa chỉ. Tài xế bắt đầu bấm đồng hồ tính tiền, vừa đảo tay lái vừa nói, " đã trễ thế này rồi, còn chạy tới thành phố cũ à? Nơi đó cũng chẳng có gì cả."

" nhà, nhà tôi ở đó."

Hứa Tình Thâm nói xong, lấy điện thoại di động ra từ trong túi xách, cư nhiên lại bị hết pin tắt nguồn. Cô vẫn bình tĩnh dựa vào cửa sổ xe.

Chiếc xe taxi chạy hơn một tiếng sau mới đến nơi. Hứa Tình Thâm bước xuống xe. Ánh đèn đường mờ nhạt lẻ loi đứng ở nơi đầu phố. Bên ven đường có một vài cửa hàng cũ nát, bán đồ ăn vặt và máy bán nước tự động. Phía trước có một con hẻm nhỏ, Hứa Tình Thâm đánh bạo, hít sâu một cái rồi dứt khoát đi tới phía trước. Băng qua con hẻm nhỏ, cô liền trông thấy một toà nhà cũ kỹ cao sừng sững. Hứa Tình Thâm bước xuống bậc thang, bàn chân đạp lên bãi cát mịn. Cô đi vài bước tới phía trước, ra ngoài bờ biển.

Thật ra, nơi này cũng không tính là biển. Năm xưa thành phố cũ này muốn phát triển thành thắng cảnh du lịch nên đã đầu tư bỏ vốn xây dựng một bãi biển nhân tạo ở đây. Lúc Hứa Tình Thâm còn nhỏ, mẹ cô có dắt cô tới đây chơi vài lần. Đoạn ký ức tốt đẹp nhất của cô cũng dừng lại ở tại đó.

Sau đó toàn bộ Đông Thành đều phát triển một cách chóng mặt, nơi này ngược lại bị bỏ hoang. Một thành phố đông vui sầm uất bây giờ lại vắng bóng dấu chân người, ngắn ngủi cũng chỉ được mười mấy năm như vậy mà thôi.

Hứa Tình Thâm bước về phía một tảng đá trên bờ biển, sau đó ngồi xuống.

Cửu Long Thương.

Tưởng Viễn Chu đang ngồi trong phòng khách. Lão Bạch ở bên cạnh đang cẩn thận ngoáy tách trà cho anh. Nguòi đàn ông có chút không yên tâm, thỉnh thoảng lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.

" Tưởng tiên sinh, tôi nhớ Hứa tiểu thư có nói rằng tối nay muốn ghé về nhà một chuyến."

" chín giờ."

Lão Bạch bưng tách trà đã pha ngon lành tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, " nhất định là muốn ngồi lại trò chuyện một lát."

" có bà mẹ kế của cô ấy ở đó, có thể trò chuyện được bao lâu chứ? "

Lão Bạch cười khẽ, " nếu ngài không yên tâm thì ngài liền gọi điện thoại cho cô ấy đi."

" anh gọi đi."

" vâng." Lão Bạch lục tìm số điện thoại của Hứa Tình Thâm trong sổ ghi chép. Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi qua đó, lại nghe thông báo rằng đối phương đã tắt máy.

Tưởng Viễn Chu vặn chặt chân mày, đột nhiên đứng phắt dậy, " đi, đi tới nhà họ Hứa một chuyến."

Khoảng chín giờ rưỡi, tiếng chuông cửa của nhà họ Hứa liền không ngừng vang lên. Triệu Phương Hoa ở bên trong lên tiếng, " ai đó! Tới đây, tới đây."

Bà ta mở cửa ra, không nghĩ tới cư nhiên lại là Tưởng Viễn Chu. Triệu Phương Hoa đứng thẳng người dậy, " Tưởng tiên sinh, sao ngài lại tới đây? "

" Hứa Tình Thâm đâu? "

" hả? Tình Thâm đã về từ sớm rồi mà." Khuôn mặt của Triệu Phương Hoa đầy vẻ khó hiểu, " nó, nó không ăn cơm tối liền rời đi rồi."

Bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu đứng ngăn chặn ở trước cửa, khiến cho người ta càng thêm cảm thấy nặng nề áp bức hơn. Từ trước đến giờ anh cũng không hề nể mặt người mà mình không thích, " đến tận bây giờ mà cô ấy vẫn chưa quay trở về Cửu Long Thương, có phải bà lại bắt nạt cô ấy đúng không? "

Triệu Phương Hoa há hốc mồm, " làm sao có thể! Tôi đối với nó thương yêu còn không kịp ấy chứ."

Trong lúc đang nói chuyện, Hứa Minh Xuyên từ trong phòng của Hứa Vượng bước ra. Cậu xỏ dép bước nhanh đi tới sau lưng Triệu Phương Hoa, " chị tôi còn chưa về sao? "" chưa."

Hứa Minh Xuyên cũng tỏ ra nóng nảy, " nhất định là đang nấp ở đâu đó đau lòng khổ sở rồi. Mẹ, đều tại mẹ hết! "

Triệu Phương Hoa nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên xanh mét, " quay về phòng của con đi."

" ba tôi đưa cho chị tôi một cuốn sổ tiết kiệm, nói là tiền bồi thường của mẹ chị ấy, nhưng mẹ tôi không đồng ý." Hứa Minh Xuyên chắc chắn là một chuyên gia đào hố chôn mẹ mình, hơn nữa còn dứt khoát nói thẳng vào vấn đề, tuyệt đối không có một lời vô nghĩa.

Tưởng Viễn Chu nghe thấy ba chữ ' tiền bồi thường ', hai hàng lông mày lập tức nhíu lại thành hình chữ xuyên (川). Từ nhỏ Hứa Tình Thâm đã bị bà mẹ kế này ngược đãi chèn ép đến tận bây giờ. Việc bà ta không chịu cho sổ tiết kiệm cũng không tệ đến mức khiến cho Hứa Tình Thâm phải đau lòng mà trốn tránh.

" em có thấy chị của em chạy đi đâu không? "

" không, " Hứa Minh Xuyên vừa nóng nảy vừa tức tối, quay sang liếc nhìn Triệu Phương Hoa, " lúc ấy em bị mẹ nhốt ở trong phòng, không cho đi ra ngoài! "

" Minh Xuyên ——"

Tưởng Viễn Chu đứng ở đó, ánh đèn sau lưng cũng bị thân thể của anh che lại hết. Triệu Phương Hoa cảm thấy chột dạ, khóe miệng cũng run rẩy. Tưởng Viễn Chu hung hăng liếc nhìn bà ta, " nếu Hứa Tình Thâm xảy ra chuyện, sau này bà cũng đừng mơ tới việc sống yên ổn nữa. Nếu cô ấy rơi một giọt nước mắt, tôi sẽ khiến cho bà khóc rống gấp trăm gấp ngàn lần."

Người đàn ông xoay người định rời đi. Hứa Minh Xuyên gọi giật anh lại, " tôi với anh cùng nhau đi tìm."

" không cần, dẫn em theo chỉ thêm vướng víu."

Bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu bước xuống lầu. Triệu Phương Hoa nghiến răng, chỉ là không dám lớn tiếng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hứa Minh Xuyên nói một câu ' đáng đời ' rồi xoay người lại trở về căn phòng của mình.

Quay trở lại trên xe, lão Bạch nhìn ngó xung quanh, " Tưởng tiên sinh, ngài nói xem Hứa tiểu thư sẽ đi đâu? "

" có thể đã chạy tới nghĩa trang rồi."

" vậy chúng ta có cần chạy tới đó không? "

Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống, để lộ ra một nửa gương mặt đẹp trai, đôi con ngươi sắc bén nhìn về phía cây cột có gắn camera kia, " lão Bạch, anh ở lại đây, nhìn thử xem rốt cuộc Hứa Tình Thâm đã đi về hướng nào. Nếu cô ấy gọi xe taxi, vậy thì dễ điều tra rồi. Tôi chạy tới nghĩa trang trước một chuyến."

" dạ." Lão Bạch nói xong, đẩy cửa xe ra bước xuống, cúi người dặn dò tài xế lái xe đêm trên đường phải cẩn thận.

Tưởng Viễn Chu ngồi trong xe, lòng nóng như lửa đốt. Hai ngày trước, ở trường cao đẳng thương nghiệp Đông Thành có một sinh viên nữ đột nhiên bị mất tích vào lúc nửa đêm, sáng nay thi thể đã được phát hiện ra trong một công viên nhỏ ở gần nhà. Tin tức này khiến cho lòng người bàng hoàng hoảng sợ. Tưởng Viễn Chu siết chặt bàn tay, ngón tay đã bắt đầu mất kiên nhẫn mà nắn bóp một cách nóng nảy. Chiếc xe tựa như một mũi tên rời cung lao thẳng đi trong bóng đêm. Trái tim của Tưởng Viễn Chu cũng xóc nảy lên theo nhịp của bánh xe, lồng ngực càng lúc càng ngột ngạt tắc nghẹn.

Chạy tới nghĩa trang, nơi này đã sớm hết giờ làm việc. Tài xế cùng Tưởng Viễn Chu đi tới phòng trực, rà soát lại toàn bộ ghi chép về những người đã từng đến thăm viếng, lại không hề thấy tên của Hứa Tình Thâm đâu cả.

" không thể nào ở đây được, lại nói đã trễ như thế này rồi, nghĩa trang cũng đóng cửa. Dù cho cô ấy có thật sự tới đây đi chăng nữa thì cũng đã sớm rời đi rồi."

Tưởng Viễn Chu không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, " anh mở cửa ra, tôi đi vào trong đó tìm thử."

" việc này không thể được, bây giờ không phải là thời gian mở cửa."

Tưởng Viễn Chu lôi tiền ra ném lên mặt bàn, " tôi chỉ vào tìm một vòng thôi, mười phút."

Tài xế đứng ở bên ngoài nghĩa trang. Lúc này một cơn gió mạnh đột nhiên thổi tới, hàng cây tùng bách nghiêng ngả lay động phát ra âm thanh xào xạc, bóng cây lắc lư sa đà, hơn nữa còn có cảm giác sợ hãi mãnh liệt từ trong tâm lý. Dường như anh ta trông thấy có những bóng ma đang nhào tới đây từ cửa tự động ở đối diện, nhe nanh múa vuốt, loáng thoáng còn mang theo những tiếng khóc lóc nỉ non thê thảm từ dưới cõi âm.

Anh ta run lẩy bẩy, nhưng vẫn cắn răng gắng gượng cất lời, " Tưởng tiên sinh, để tôi vào tìm cho."

" không cần, cậu đứng ở ngoài này chờ tôi đi."

Lúc này trong lòng tài xế mới được thả lỏng, giơ tay lau mồ hôi trên trán. Anh ta nhìn thấy toàn bộ thân thể cao lớn của Tưởng Viễn Chu đang hoà quyện vào trong ánh trăng. Anh bước lên bậc thềm, hai bên đều là bia bộ dày đặc nối nhau san sát, ngọn đèn duy nhất toả ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ. Bóng dáng của anh cao lớn thẳng tắp, không biết sợ hãi là gì. Hình ảnh quỷ dị như vậy không khỏi khiến cho người ta cảm động.

Người đàn ông đứng ở bên ngoài nghĩ thầm: nếu Hứa Tình Thâm không có một vị trí quan trọng trong lòng Tưởng Viễn Chu, vị Tưởng tiên sinh tôn quý, tay nắm quyền lực to lớn kia, cần gì phải nửa đêm khuya khoắt tự mình chạy tới bãi tha ma này chứ?

Tưởng Viễn Chu mò mẫm tìm kiếm trong bóng đêm một lát mới phát hiện ra ngôi mộ của mẹ Hứa Tình Thâm.

Liếc mắt nhìn lại, chỗ này làm gì có bóng người nào đâu? Anh không cam lòng thất vọng rời đi như vậy, nhất quyết vòng ra đằng sau bia mộ rồi quay trở lại trước mặt. Sau khi kiểm tra rõ ràng là không có ai cả, lúc này anh mới hoàn toàn bỏ cuộc.

Tưởng Viễn Chu mím chặt cánh môi đứng im ở đó. Anh cũng không có nhiều thời gian ở lại đây lâu. Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào tấm hình trên bia mộ mà nói, " sau khi bác rời đi, con gái của bác sống thật sự rất khổ sở. Bác nhất định phải phù hộ cho cô ấy được an toàn."

Bóng dáng cô độc của anh rời đi. Quay trở lại trên xe, điện thoại của lão Bạch liền gọi tới.

" Tưởng tiên sinh."" nói."

" tôi mới vừa điều tra ra được, Hứa tiểu thư không phải đi tới nghĩa trang, mà lại chạy đến thành phố cũ. Tôi đã phát định vị nơi cô ấy xuống xe cho Tiểu Trần rồi."

Tưởng Viễn Chu lui người ra đằng sau dựa vào lưng ghế, dây thần kinh đang căng thẳng cũng giãn hẳn ra." được."

Tài xế nhận được định vị, lập tức lái xe chạy không ngừng nghỉ tới địa điểm kia.

Càng đến gần thị trấn cũ, con đường càng khó đi, cho dù là chiếc xe cực tốt cũng không thể phát huy được ưu thế mạnh nhất của nó.

Tài xế biết Tưởng Viễn Chu đang sốt ruột, anh ta nắm chặt tay lái, trên khuôn mặt đã toát đầy mồ hôi, nhưng đoạn đường phía trước ngay cả một ngọn đèn cũng không có. Anh ta chỉ sợ nguy hiểm sẽ đột nhiên lao ra từ bên cạnh, vì vậy cũng không dám chạy nhanh.

" còn bao lâu nữa? "

" tầm hai mươi phút."

Đôi con ngươi tối tăm như mực của Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, " đó là chỗ nào, cậu đã từng đi qua chưa? "

" không biết tại sao Hứa tiểu thư lại chạy tới nơi đó, chỉ là trước đây chỗ ấy có một khu vui chơi, nhưng bây giờ đã bị bỏ hoang rồi."

Ngón trỏ của Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt qua cánh môi, không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe thật khó khăn mới chạy được đến nơi. Lão Bạch đã chờ sẵn ở đó, vẻ mặt rất nóng nảy, sau khi nhìn thấy Tưởng Viễn Chu liền sải bước đi tới, " Tưởng tiên sinh."

" đã tìm thấy chưa? "

" chạy đi hỏi thăm mấy cửa hàng ở gần đây, cũng chỉ còn một nhà chưa đóng cửa, nhưng họ nói là không nhìn thấy Hứa tiểu thư."

Tưởng Viễn Chu ngước mắt lên nhìn ngó xung quanh, sắc mặt lạnh lùng, gần như là cắn răng nghiến lợi mà nói, " cái chỗ quỷ quái gì thế này! "

" Tưởng tiên sinh, hay là chúng ta tới khu vui chơi bỏ hoang kia tìm thử nhé? "

" đi."

Tài xế đi trước dẫn đường, nhưng cuối cùng vẫn không quen mà bị lạc, đi tới đi lui mấy lần đều rơi vào ngõ cụt. Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu càng lúc càng kém, " chia nhau ra tìm đi."

" Tưởng tiên sinh, vẫn nên có người đi theo ngài thì hơn." Lão Bạch không yên lòng, sốt ruột mở miệng.

Tưởng Viễn Chu dứt khoát đi thẳng tới phía trước, " để tôi xem ở Đông Thành này ai dám đụng đến tôi! "

Lão Bạch khoát tay với tài xế, còn mình thì đi theo sau lưng Tưởng Viễn Chu. Đối với anh ta mà nói, sự an toàn của Tưởng tiên sinh vĩnh viễn luôn được xếp vào hàng đầu.

Lúc này trời cũng đã sắp rạng sáng, Tưởng Viễn Chu băng qua một con hẻm nhỏ đi tới phía trước. Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy được tiếng bước chân của mình. Đi tới phía trước được mấy chục mét, bỗng nhiên anh trông thấy có một tia sáng yếu ớt đập vào trong mắt. Tưởng Viễn Chu nhấc chân bước lên một bồn hoa. Xa xa anh nhìn thấy trước mặt chính là khu vui chơi bị bỏ hoang ấy, những giàn giáo đổ nát còn chưa được dỡ bỏ hết hoàn toàn, bãi biển nhân tạo kia đã trở thành một cái đầm nước hoang tàn hiu quạnh.

Anh nôn nóng nhìn quanh quất bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một tảng đá.

Tưởng Viễn Chu loáng thoáng có thể trông thấy được một bóng người đang ngồi ở trên đó. Ngoại trừ Hứa Tình Thâm ra, còn kẻ nào ngu ngốc đến mức nửa đêm nửa hôm chạy tới đây chứ?

Rốt cuộc đã có thể yên tâm, lúc này anh mới chậm rãi bước tới.

Gió thổi rất mạnh, Tưởng Viễn Chu thì lại đang nổi cơn giận dữ, trong lòng thầm nghĩ gió lớn như vậy, lẽ ra nên thổi ngu người phụ nữ kia luôn mới phải!

Hứa Tình Thâm nghe thấy có tiếng bước chân đến gần mình. Cô bỗng nhiên bừng tỉnh ra, sau đó lập tức cảm thấy hoảng sợ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy lo lắng, nếu lỡ như gặp phải người xấu ở đây, cô thật đúng là chết oan mạng rồi.

Cô nhanh chóng xoay đầu lại. Mãi cho đến khi hình ảnh của Tưởng Viễn Chu đập vào trong mắt, Hứa Tình Thâm giật nảy mình trợn to đôi mắt lên, " anh? "

Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu vô cùng khó coi, tựa như có thể lập tức vung tay lên đánh người.

Anh bước tới bên cạnh tảng đá, vừa định nổi giận, Hứa Tình Thâm liền duỗi tay phải ra, " Tưởng Viễn Chu, tôi có tiền."

Người đàn ông ngẩn ra, rũ mắt nhìn xuống cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ thẫm kia.

" không ít đâu, có muốn xem không? "

Tưởng Viễn Chu cảm thấy trong lồng ngực của mình có một cơn đau đớn đang lan tràn ra một cách mãnh liệt. Anh xòe bàn tay ra phủ lên gáy của Hứa Tình Thâm, sau đó nhẹ nhàng ấn tới một cái, để cho khuôn mặt của cô áp sát vào lồng ngực của mình.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-426)