Truyện:Tuyệt Ái Nô Phi - Chương 014

Tuyệt Ái Nô Phi
Hiện có 168 chương (chưa hoàn)
Chương 014
Không nên vọng tưởng đi tìm cái c●♓ế●т
0.00
(0 votes)


Chương (1-168 )

"Đã sớm nói qua ngươi không nên nổi nóng, hiện tại làm thành như thế này, không đổi được nửa phần thông cảm của người khác." Cô cô đứng dậy, đến lấy chiếc khăn đang ngâm trong chậu nước nóng, vắt nước rồi quay lại."Ngươi không ngoan, dù sao sẽ có người đến dậy ngươi cho đến học ngoan mới thôi, sự khổ sở trong lúc đó, ngươi có thể cảm nhận được rồi chứ?

Cô cô lạnh lùng cúi người xuống, vốn nghĩ giúp nàng lau trán một chút, nhưng lại thấy nàng đã nghiêng người, cả người cuộn lại, toàn thân không ngừng г*υ*𝐧 𝓇*ẩ*🍸.

"Ngươi" Cô cô giật mình, thấy vẻ mặt nàng đau đớn, đôi môi tái nhợt bị cắn đến chảy m●á●υ.

"Cô cô, đau quá phía dưới, đau quá."

Giọng nói khàn khàn từ trong cổ họng vang lên tiếng nói yếu ớt, trên gương mặt là những giọt nước mắt trong suốt, kêu lên từng tiếng "Cô cô", làm sao cũng không thể ngăn cản được phía dưới đau đớn đến như bị xé rách, từng đợt nóng cháy như một đám lửa, đốt nàng thành tro từng chút một. Trên chiếc giường lạnh lẽo, cơ thể bạc nhược của nàng phủ lớp áo mỏng 𝐦ề.𝐦 Ⓜ️.ạ.ⓘ, nàng mảnh mai gợi sự thương tiếc cùng thương cảm của người khác, nhưng đồng thời cũng là điều khơi gợi 𝒹_ụ_↪️ 𝐯ọ_𝓃_🌀 chinh phục của người đàn ông nhất.

Người trước mắt rõ ràng cũng không thân thiết, nhưng nàng không thể để nước mắt ngừng rơi. Những nỗi khuất nhục dày đặc cùng với sự sợ hãi chồng chất trong lòng nàng, cũng như dấu ấn nung nóng sỉ nhục trên ռ_gự_c kia, nàng liều mạng muốn lau đi, nhưng lại càng làm cho những cơn đau nhức liên miên kéo tới.

Lồng 𝐧ɢự_ⓒ Cô cô thít chặt một hồi, khoang п.ɢ.ự.𝐜 như có vật gì chặn lại, rầu rĩ nói:

"Được rồi, dù sao ngươi cũng là lần đầu, hơn nữa Vương gia..." Nói đến đây, Cô cô dừng một chút, trong đầu hiện lên một loại cảm tình giống như là sự ràng buộc huyết thống, "Ta gọi người chuẩn bị nước nóng cho ngươi ngâm mình, sẽ tốt hơn nhiều."

Nước nóng.

Trinh tiết của nàng cũng là mất đi tại nơi hơi nước mù mịt bên cạnh ao đó.

Chậm rãi nhắm mắt lại, Lạc Cơ Nhi cảm giác khí lực toàn thân đều bị xói mòn từng chút một, thoát ly khỏi 🌴-𝐡-â-n 𝖙-♓-ể của chính mình. Vì sao nàng lại không c♓·ế·🌴 cóng, hay đau nhức đến c♓-ế-𝖙, nàng không muốn nhìn thấy ✞.𝐡.â.n ✞h.ể tàn tạ này vẫn còn lay lứt sóng trên đời, lại càng không muốn nghe thấy tiếng của người đàn ông tà ác như 🍳ⓤ·ỷ mỵ kia quanh quẩn bên tai, giày vò sự tự tôn của nàng toàn bộ đều biến mất.

"Được rồi, còn nữa, " Hình như nhìn ra sự tuyệt vọng trong nội tâm của nàng, Cô cô thu hồi sự ôn nhu, kiên quyết đứng dậy, giọng nói lại vẫn là lạnh như băng."Đừng nghĩ đi tìm cái 🌜h-ế-t, Cơ Nhi"

Lạc Cơ Nhi cả người chấn động, cả người vốn đã không hề có khí lực lại mở mắt ra, trong mắt là một tia yếu đuối sợ hãi, nhẹ nhàng nhìn về người đàn bà tôn quý phía trước giường.

"Đừng nói ngươi là tiểu nô mà vương gia nhìn trúng, kể cả là một người đàn bà bình thường 𝐜●♓●ế●𝖙 ở Uyển nghệ quán ta, truy cứu xuống tới cũng là trách nhiệm của ta." Cô cô thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, trong mắt ánh lên sự thấu hiểu cuộc đời, cùng sự lạnh lùng cao ngạo."Trước kia có một cô nương ⓒ·♓ế·𝖙 đuối ở trong bồn tắm, Cô cô ta chỉ coi như là một con mèo con chó đã 𝖈·hế·𝖙, kéo ra ngoài chôn. Có lẽ đây cũng là kết quả của một số mệnh thấp kém, trong cung đầy rẫy kẻ hầu người hạ, thiếu đi một tên, cũng không có gì là không được."

"Nghĩ kỹ đi, ngươi muốn c♓.ế.т kiểu này thì nói cho ta một tiếng, đừng để đến lúc làm ⓠ-ⓤ-ỷ rồi mới trở về trách ta, nghe chưa?"

Nhờ vào tia sáng ngoài cửa, Lạc Cơ Nhi thấy được Cô cô có phần tái nhợt cùng u ám.

Hai tay nàng bắt đầu г𝐮.n ⓡẩ.𝓎, rồi lan tràn đến toàn thân, cho dù nàng cắn chặt môi dưới trắng bệch không còn chút ɱ_á_ⓤ, vẫn không thể ngừng 𝓇.u.𝐧 𝖗.ẩ.🍸.

Chương (1-168 )