Vay nóng Homecredit

Truyện:Dục Vọng Đen Tối - Chương 036

Dục Vọng Đen Tối
Trọn bộ 147 chương
Chương 036
Tuyệt vọng muốn khóc
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Shopee


"Nhưng, như vậy là phạm pháp."

Vẻ mặt Dung Ân lo lắng, anh ta kéo tay cô lại đặt trong lòng bàn tay, không muốn cô lo lắng: "Em yên tâm, anh vẫn chưa kịp ra tay."

"Việt, hứa với em, đừng làm ra những việc quá khích"

Diêm Việt gắp cá Quế vào đĩa trước mặt Dung Ân, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi cô, anh ta mỉm cười ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu: "Anh hứa với em."

Trái tim Dung Ân lúc này mới khẽ buông lỏng, cô đã đói đến mức bụng dán vào lưng, một tay Diêm Việt gắp thức ăn cho cô, tay kia vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy eo cô.

Chỗ đặt bàn tay bỏng rát, Dung Ân bất giác đỏ mặt, cúi đầu hùng hổ ăn cơm. Diêm Việt không hề động đũa, chỉ ngồi liên tục gắp thức ăn cho cô, không thì nghiêng đầu, nhìn chằm chằm tướng ăn không mấy nho nhã của Dung Ân.

"Em ăn no rồi."

"Thật không?"

Dung Ân cười đặt tay lên bụng: "Bụng em giống như trái bóng rồi này."

"Để anh sờ thử xem." Dung Ân tưởng anh ta nói đùa, không ngờ anh ta thực sự đưa tay ra, lòng bàn tay nóng rực áp lên bụng cô, cả người Dung Ân cứng đờ vì động tác này của anh ta, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng nhanh chóng tăng lên.

Anh ta cúi người hôn lên khóe môi Dung Ân, cũng không nóng lòng muốn xâm nhập, mà chỉ từ tốn hôn từng cái, bàn tay to luồn vào áo lông mỏng, trực tiếp phủ lên làn da mềm mại mịn màng của cô.

Sau lưng, là một chiếc ghế sô pha rộng rãi, anh ta hoàn toàn nắm thế chủ động, nửa người trên đè xuống. Dung Ân nào có sức lực chống cự, liền thuận thế nằm xuống.

Nụ hôn này, ngọt ngào mà triền miên, quyến rũ mà lưu luyến, cũng đã đến muộn mất một năm.

Tay phải Dung Ân vòng sau gáy anh ta, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ lên, dáng vẻ mê ly, thân thể anh ta kề sát cô, đôi mắt đang nhắm đột nhiên mở to, trong đôi mắt màu hổ phách, chỉ có sự lạnh lùng.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, di chuyển đến đâu, thân thể Dung Ân căng lên đến đó. Cảm thấy có một loại run rẩy của dục vọng chảy trong cơ thể.

Tay anh ta không chút do dự đặt lên nơi mềm mại trước ngực Dung Ân, cánh tay cô cứng đờ, Diêm Việt đã đẩy áo lót của cô ra, trực tiếp mơn trớn. Dung Ân mở mắt, ngừng động tác hôn.

"Em sao vậy?"

Dường như cô không ngờ đột nhiên Diêm Việt sẽ có động tác như vậy, sau một năm, mặc dù những ký ức vẫn còn, nhưng cô cũng không quen với sự thân mật thế này.

Diêm Việt nhận thấy sự khác thường của cô, ánh mắt sắc lạnh vụt qua trong tíc tắc khiến người ta không thể nắm bắt. Anh ta sửa sang lại áo lót cho cô xong, thu tay về: "Anh xin lỗi."

"Việt, em chỉ là."

Diêm Việt đặt tay lên vai Dung Ân, kéo cô vào lòng mình, cằm khẽ cọ trán cô, trên môi lại nở nụ cười cưng chiều: "Anh hiểu, là anh vội vàng, em muốn giữ gìn trọn vẹn cho đến cuối cùng, phải không?"

Bả vai dưới bàn tay chợt cứng ngắc, ngực Dung Ân nhói đau, hít một hơi sâu, nhưng không thở ra được, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nụ cười của Diêm Việt càng sâu hơn, anh ta cầm tay cô: "Về thôi."

Đứng ở cửa khách sạn Ma Thiên, gió đêm thổi buốt tới óc, những lời nói lúc nãy của Diêm Việt khiến đầu đau như nứt ra, Dung Ân dựa người vào chiếc cột có kiểu dáng mang phong cách La Mã, chờ anh ta đi lấy xe.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, ngay khi nhìn thấy bóng dáng Nam Dạ Tước, thân thể đang dựa nghiêng của cô lập tức đứng thẳng nghiêm nghị như sắp gặp quân địch, ánh mắt, cố gắng ngụy trang vẻ bình tĩnh lại càng để lộ ra nét hốt hoảng, đều không thoát khỏi tầm mắt của anh.

Nam Dạ Tước mặc trang phục thoải mái, anh đi một mình, không giống như đang có hẹn.

Dung Ân nhìn về hướng hầm để xe, mãi không thấy xe Diêm Việt từ dưới đi lên, khóe mắt Nam Dạ Tước cong lên bước đến, có điều không như mong muốn của cô đi qua luôn, mà cố tình, dừng lại bên cạnh cô.

"Đang chờ ai sao?"

Có lẽ vì chột dạ, Dung Ân không muốn để Diêm Việt nhìn thấy cảnh cô và Nam Dạ Tước ở chung một chỗ trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

"Tổng giám đốc, anh có hẹn sao?"

"Không có." Nam Dạ Tước học bộ dạng lúc nãy của cô, nghiêng người dựa thân thể cao lớn vào cột trụ La Mã: "Tôi đặc biệt đến tìm cô."

Thần sắc Dung Ân bàng hoàng, không thể che giấu: "Anh tìm tôi có việc gì?"

"Đi theo tôi." Nam Dạ Tước thản nhiên nhả ra ba chữ.

"Tôi có hẹn rồi." Dung Ân vừa cố gắng thuyết phục anh, vừa sợ Diêm Việt ở đằng sau đi lên, cô cố ý đứng cách Nam Dạ Tước một khoảng, lúc này gió thổi vào mặt, dường như lạnh hơn.

Chính là sự cố ý đó, khiến khuôn mặt đẹp trai ban đầu chỉ có lạnh lùng của anh, trở nên xanh mét: "Dung Ân, lúc lên giường với tôi trước đây, cô rất chủ động cơ mà, sao, bây giờ tình nhân cũ trở về, lại nhanh chóng lạnh lùng vô tình như vậy?"

"Rốt cuộc anh muốn gì?" Cô hạ thấp giọng, nhưng sự phẫn nộ không thể kìm nén, khiến thanh âm khàn khàn tựa như gầm nhẹ.

"Hôm nay, tôi phát hiện ra một việc rất vui."

Dung Ân quay đầu sang chỗ khác, không muốn để ý đến.

Nam Dạ Tước lấy điện thoại di động ra, tùy ý thực hiện vài thao tác, bóng dáng cao lớn của anh che khuất khuôn mặt u ám của Dung Ân lúc này, giơ điện thoại di động đến trước mặt cô: "Có phải rất đặc sắc hay không?"

Dung Ân liếc qua một cái, con ngươi màu đen chợt phóng đại, cô đưa tay bịt miệng, biểu tình kinh hãi hiển hiện trên khuôn mặt: "Anh ——"

Nam Dạ Tước cất di động, xoay người chuẩn bị rời khỏi: "Đi, hay không đi?"

Cô giật mình đứng yên, toàn thân lạnh như băng, ngay cả sức lực để nhấc chân cũng không có, trong lòng, không chỉ có đau tức, mà giờ phút này như thể bị xé rách.

Nam Dạ Tước mở cửa xe, mới ngồi vào, Dung Ân đã tiến lại.

"Anh xóa ngay tấm ảnh kia đi."

Nam Dạ Tước khởi động xe, giẫm chân ga: "Tôi còn có cái hay hơn, cô có muốn xem không?"

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt của cô gái bị thứ ánh sáng ảm đạm đó chiếu vào càng trở nên mỏng manh yếu đuối, dường như cô đang cố kìm nén, Nam Dạ Tước quay đầu sang, nhìn thấy đáy mắt cô hơi gợn sóng.

Dung Ân thật sự muốn khóc, hơn nữa, một loại dự cảm không tốt khiến cô không dám tưởng tượng những gì sẽ xảy ra tiếp theo.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-147)