Truyện:Lọ Kẹo - Chương 38

Lọ Kẹo
Trọn bộ 47 chương
Chương 38
PN10:Kẹo ca cao (Kiều Tước x Sở Ninh)
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Hai người cho cừu ăn, dọc theo bờ biển đi bộ đến rạp chiếu phim.

Sở Ninh còn đang thảo luận với Kiều Tước tại sao lúc nãy hắn vừa ra khỏi cửa hàng đã cứng lên, người sau vẫn im lặng không nói, khiến lúc cho cừu ăn nhóc con này vẫn nhịn không được hỏi, tự nhiên hắn cũng được không ít phúc lợi.

"Em biết rồi!" Sở Ninh suy nghĩ chợt lóe, vừa rồi lúc ⓗ●ô●ռ nhau người nào đó rõ ràng cương cứng chọt đến cậu, mà lý do nháy mắt đã cứng lên đó sợ rằng không chỉ bởi mỗi chuyện này...

Kiều Tước cười như không cười nhìn cậu, như là đang đợi con mồi cắn câu: "Biết cái gì?"

"Khụ khụ..." Sở Ninh muộn màng nhận ra, nếu cùng Kiều Tước đề cập đến loại đề tài này thì người bị đùa giỡn luôn luôn là mình, chớp chớp mắt thay đổi đề tài: "Không có gì, tới 8 giờ mới có phim, bây giờ mới có 7 giờ, chúng ta đi ăn gà hay là ăn cá nhỉ?"

Nói xong còn nhìn nhìn giờ, hai món này hôm qua hai người cũng đã nói, bây giờ thoạt nhìn như đang thật sự nói về chuyện này.

Kiều Tước đang nghĩ không muốn buông tha cho cậu, muốn tiếp tục đùa giỡn, nhưng mưa đã lập tức nhỏ giọt, ngay sau đó nặng hạt nện xuống đất, làm cho hạt cát xung quanh cũng xao động.

Lúc mưa mới nhỏ vài giọt Kiều Tước đã tay mắt lanh lẹ mà ⓒ-ở-ℹ️ á-0 sơ mi che mưa cho Sở Ninh, ôm cậu đi tới phòng thay quần áo bên bờ biển.

Hai người vào trước chiếm một phòng, đám người bên ngoài phản ứng lại cũng đang chạy tới đây trốn mưa.

Màn mưa dày đặc bên ngoài đánh vào nóc nhà, tiếng ầm ầm vang lên bên tai, mưa lớn như vậy tất nhiên không thể xem phim được nữa, phòng thay quần áo rất nhanh đã đầy người, bên ngoài là tiếng người rộn ràng nhốn nháo trốn mưa, vô cùng ồn ào.

Hai người ở trong một phòng thay đồ riêng biệt, không muốn chen chúc như bên ngoài.

Kiều Tước cúi đầu 𝖈ở·𝖎 á·🅾️ sơ mi của mình trên người Sở Ninh ra, sau đó tùy ý để Sở Ninh lấy áo lau người cho hắn.

Nhìn lông mi rũ xuống và lỗ tai ửng đỏ của Sở Ninh, Kiều Tước nhịn không được dùng lời nói vừa rồi của Sở Ninh chọc cậu: "Xem ra mấy món mà bảo bối nói đều không thể ăn, vậy anh ăn nhé, được không?"

"Câm miệng." Sở Ninh nhe răng, một nửa là xấu hổ một nửa là buồn bực, vốn dĩ đã bị cơ bắp ấm áp trần trụi dưới tay làm cho lỗ tai đỏ hồng, trên người còn ướt dầm dề, tuy rằng vừa rồi cậu cũng bị ԁ-ụ ԁ-ỗ ngo ngoe rục rịch nhưng bên ngoài rất đông người, âm thanh ồn ào kia làm cho cậu có cảm giác đang bị vây xem.

"Ừ, anh câm miệng, bảo bối chuyên tâm chơi đùa với cừu nhỏ là được." Kiều Tước đè Sở Ninh trên tường, bàn tay vⓤố-ⓣ ✔️-𝖊 quần áp hơi ướt của Sở Ninh. Quần áo của bọn họ là do Sở Ninh giặt, mang theo hương vị ánh mặt trời và mùi nước giặt gia đình nhàn nhạt, vừa rồi bị mắc mưa vải dệt màu trắng biến thành trong suốt, làn da trắng nõn và núm vú hồng phấn như ẩn như hiện.

"Cái gì mà cừu nhỏ... Ưm..." Sở Ninh nói một nửa, nháy mắt đã hiểu Kiều Tước đang nói đến cái quần lót hình con cừu vừa rồi, cơ thể bị Kiều Tước ⓥυố-𝖙 ѵ-3 vô cùng ngứa ngáy mà người nọ vẫn là bộ dáng lười biếng như vậy.

"Ừ, không phải là cừu nhỏ, là cừu lớn." Kiều Tước lười nhác lại sát cậu, dương v*t cực đại giữa háng ác liệt mà chọc chọc Sở Ninh, rũ mắt ⅼ𝖎ế·ⓜ 𝒽.ô.ռ vành tai Sở Ninh, thấp giọng nói: "Bảo bối nhớ nó không, hử?"

Sở Ninh phản công, thuận tay níu lấy dây lưng Kiều Tước, kéo nam nhân lại gần, cái tay linh hoạt từ dây lưng chậm rãi đi xuống dưới miêu tả nhóc con giữa háng cười đến đôi mắt cong cong má lúm đồng tiền cũng lộ ra, vô cùng đắc ý: "Em thấy hình như nó cũng rất nhớ em đấy."

"Dù sao cũng là bảo bối của anh sao có thể không nhớ cho được." Kiều Tước cũng không giận, ngược lại hơi rũ mắt, nhợt nhạt thương tiếng mà m●ú●† 𝖍-ô𝓃-, mắt đen sâu thẳm tràn đầy thâm tình dễ dàng khiến cho Sở Ninh say ngã vào bên trong.

Sở Ninh nhịn không được đ●ộռ●𝖌 ✞ì●ⓝ●♓ chủ động hiến hô𝖓_, Kiều Tước tự nhiên mà tăng nhanh động tác, làm cho quá trình ăn nhóc con dưới thân càng dễ dàng.

Bên ngoài cánh cửa mỏng manh là tiếng người ồn ào cao thấp từ lớn đến nhỏ, hai người lại dính chặt vào nhau - - 🎋·♓🔴·á·ℹ️ 𝒸·ả·𝐦 như thủy triều tích lũy vừa rồi dễ dàng nhấc lên 𝖌*ợ*ռ ş*ó*𝐧*𝐠, cuối cùng biến thành sóng biển đập vào trái tim, cảm giác đ-ộ𝓃-g ✞ìⓝ-𝖍, động tâm theo tiếng tim đập mà truyền khắp cơ thể.

Kiều Tước thành kính lại cẩn thận 𝖍●ô●𝖓 〽️ô●ı Sở Ninh, bàn tay linh hoạt 𝖈ở·𝒾 qц·ầ·п áo ướt đẫm trên người nhóc con ra hai người trần trụi giống nhau, nước mưa lạnh lẽo thấm lên làm Sở Ninh phát run.

Vừa rồi có người nhìn nên Sở Ninh nhiều ít vẫn có chút bận tâm, bây giờ lại bị ⓓ-ụ d-ỗ đến không cách nào kiềm chế, gần như si mê mà 𝖛_ⓤố_t ν_𝐞 ôm 𝒽.ô.𝐧 người phía trên.

Mấy ngày nữa cậu phải đi rồi, cậu vô cùng luyến tiếc người này.

Theo nụ ♓●ô●ⓝ càng sâu càng triền miên của hai người, Kiều Tước không tự giác mà đẩy eo, dương v*t cực nóng ngẩng cao 𝐜·ọ ❎á·† với túp lều nhỏ trước người Sở Ninh.

"Ưm..." Cảm giác được Kiều Tước rời môi, Sở Ninh hơi Ⓜ️_ê 𝐦_𝐚_ng mà trợn mắt, đôi mắt ướt đẫm nhiễm tình dục khiến người khác muốn bắt nạt cậu.

"Ngoan, ông xã ⓗô*𝖓 chỗ khác." Kiều Tước m_ú_𝖙 cái miệng nhỏ bị 𝐡ô·ⓝ đến đỏ tươi kia một chút, mới dọc theo xương quai xanh 𝐡ô·n đến đầu п🌀ự-🌜, cái lưỡi dài linh hoạt chọc chọc cho núm vú lõm vào, lại kéo ra hút vào, chỉ chốc lát sau hai viên đầu v* hồng phấn đã đứng thẳng nhòn nhọn.

"Đừng ⓗô.𝐧 chỗ này... Ưm a..." Sở Ninh bị hắn hút vú đến vặn eo, muốn thoát khỏi cơn sảng khoái trước 𝐧.🌀.ự.ⓒ, đôi mắt giống như côn th*t phía trước, theo động tác của Kiều Tước mà càng thêm ướ*🌴 á*🌴.

"Ừm, vậy bảo bối muốn ♓ô*ռ chỗ nào?" Kiều Tước một đường ♓ô·n đi xuống, quỳ một gối xuống đất, nâng một chân Sở Ninh đặt lên vai lộ ra chiếc quần lót trắng còn sót lại của Sở Ninh, bởi vì mắc mưa mà trở nên trong suốt, đầu nấm Ⓜ️●ề●〽️ 〽️ạ●𝖎 đỉnh lên vải dệt, ư*ớ*t á*🌴 𝖉●â●Ⓜ️ mĩ lại đáng yêu.

"Chỗ này hả?" Kiều Tước cúi đầu cách quần lót ♓ô*𝐧 lên đầu nấm nhỏ cương cứng, không chút để ý mà miêu tả: "Cây nấm nhỏ của bảo bối khóc rồi này."

"Đừng 👢ı_ế_m... Ngứa quá... Ưm..." Bộ phận mẫn cảm nóng rực bị cái lưỡi của người trong lòng κí●↪️●h ✝️●♓●í𝒸●𝐡, eo nhỏ của Sở Ninh mềm, nhũn muốn khép chân lại bị Kiều Tước ép tách ra, nghe tiếng nước tí tách, mặt đỏ tai hồng ngửa đầu lõm eo, tay nhỏ ấn đầu Kiều Tước, một bên bị k𝒽🔴_á_ℹ️ 🌜ả_Ⓜ️ mà Kiều Tước mang đến 𝖐-í🌜-h ⓣ-♓-í-𝐜-𝖍 chịu không nổi, một bên lại nhịn không được đưa tới cửa.

Kiều Tước kéo cái quần lót nhỏ kia ra, duỗi tay trấn an vật nhỏ đang cứng ngắc, cúi đầu 🦵𝐢ế*m láp âm đế đang lồi ra ngoài, ngước mắt chọc cậu: "Không cần mà còn ướt như vậy hử?"

"Đều là do anh..." Kíc.h t𝐡.í.↪️.𝒽 thình lình chạy đến làm Sở Ninh 💰ướ𝐧_🌀 đến run lên, cơ thể phản xạ có điều kiện mà kẹp chân, muốn đẩy người đầu xỏ ra, lại bị Kiều Tước vô tình 𝐜ưỡ_п_g é_ⓟ banh rộng, tiếp tục trêu đùa viên âm đế mẫn cảm kia.

"Không... Muốn bắn... Ưm... Buông ra... Kiều Tước... A!" Tiếng †𝒽.ở 𝖉ố.𝐜 dồn dập của Sở Ninh đột nhiên im bặt - -

Cậu muốn bắn nhưng còn chưa kịp bắn, Kiều Tước bỗng nhiên dừng động tác, đứng, lên bộ phận dưới háng sát rạt bướm nhỏ đã bị 🦵·ïế·〽️ mở, dương v*t nổi gân xanh vững chắc tách rời vách thịt mẫn cảm.

Bướm nhỏ ướ·ⓣ á·✝️ đã lâu nháy mắt được thỏa mãn, Sở Ninh vốn đã sắp lê●ⓝ đ●ỉ●𝓃●ⓗ nháy mắt phun ra cơ thể trắng nõn г⛎·𝐧 𝐫·ẩ·ÿ trong lòng n●🌀●ự●𝒸 Kiều Tước, như là con mồi bị giam cầm chặt chẽ, cái 𝐦*ôռ*ɢ vểnh nhiều thịt chịu đựng 𝖐♓-𝖔á-❗ 🌜ả-Ⓜ️ phối hợp với động tác ⓒ♓ị𝖈.𝖍 làm của Kiều Tước, tư thái ngây ngô 𝐪●𝐮𝓎●ế●𝓃 r●ũ làm người điên cuồng.

"Thật sâu... A... Ông xã... Căng quá... Ha a..." Nam nhân phía sau giống như là con thú sắp đến tận thế, nhưng Sở Ninh vẫn điên cuồng cùng hắn, tiếng tim đập bên tai phân không rõ là của ai làm cậu hoảng hốt, giống như nghe được quả 𝖇●𝖔●Ⓜ️ trong cơ thể lại bắt đầu đếm ngược, cậu biết Kiều Tước kỳ thật cũng nôn nóng giống cậu.

"Bảo bối đói bụng sao, hút chặt như vậy, hử? Ông xã cũng sắp bị em hút ra rồi." Giọng nói trầm thấp của Kiều Tước nhiễm tình dục dừng bên vành tai Sở Ninh, mang đến cảm giác xôn xao tê dại, âm thanh cái lưỡi dài ⓛ*ℹ️*ế*𝖒 𝖍*ô*ⓝ tiến vào trong tai Sở Ninh rõ ràng lại mê hoặc, cái 〽️ô*п*𝐠 hẹp giống như động cơ vĩnh cửu đưa đẩy vừa sâu vừa tàn nhẫn.

"Chậm một chút... Ưm... Muốn phun... A..." Biết rõ Kiều Tước sẽ không bắn sớm như vậy, hắn nói thế cũng chỉ là vì muốn chọc mình nhưng Sở Ninh vẫn bị 𝖐_𝒽_οá_❗ 🌜_ả_m trong т*𝖍â*ⓝ 𝖙*ⓗ*ể bức ép đến 𝖙*♓*ở 🅓*ố*c.

Cách âm của phòng thay quần áo không tốt, tuy bên ngoài là tiếng người ồn ào nhưng người tới gần đây chắc chắn vẫn có thể nghe được.

Mơ hồ nghe được đám nam nhân bên ngoài đang nói gì đó không muốn tiếng rê-п r-ỉ dụ người của Sở Ninh bị nghe được, Kiều Tước ♓ô●𝐧 〽️●ô●ℹ️ lấp kín cái miệng Sở Ninh, Sở Ninh theo bản năng đáp lại hắn, trong phòng chỉ còn lại tiếng nước tí tách của đầu lưỡi đang ⓛℹ️.ế.〽️ hôn-, hô hấp thô nặng và tiếng cơ thể đập vào nhau.

Biết Kiều Tước sẽ không dễ dàng tha cho mình, Sở Ninh phối hợp tách chân ra, bàn chân quấn lấy cái eo Kiều Tước còn đang r_⛎_ռ ⓡẩ_y, trong đôi mắt ư●ớ●✝️ á●✝️ lại tràn ngập si mê.

Chương (1-47)