Truyện:Lọ Kẹo - Chương 25

Lọ Kẹo
Trọn bộ 47 chương
Chương 25
Kẹo dẻo
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

"Trao đổi công bằng, anh cũng không thể." Sở Ninh dùng ngón tay chọc chọc lồng 𝓃🌀ự·🌜 Kiều Tước, ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt.

"Ừm." Kiều Tước nắm cổ tay cậu kéo vào trong 𝐧·ⓖ·ự·↪️, sờ lên cẳng chân trắng nõn của Sở Ninh, để cho Sở Ninh quấn lên eo hắn, cúi đầu nói bên tai cậu: "Người có thể làm cho anh đau lòng cũng chỉ có mình em mà thôi."

Sở Ninh ôm chặt cổ hắn, ngửa đầu 〽️ú·𝐭 ♓ô●𝖓 mô●1 mỏng của Kiều Tước, cười ra má lúm đồng tiền.

Cái mũi cao thẳng của Kiều Tước cọ cọ mặt Sở Ninh, cúi đầu 𝐡ô·𝖓 cậu, cánh tay dài nâng cái 𝖒ôп_𝐠 của nhóc con lên.

Đột nhiên bị bế bổng lên làm Sở Ninh tự giác quấn chặt hông Kiều Tước. Kiều Tước vô cùng vừa lòng phản ứng của đứa nhóc này, vừa ♓-ô-ռ cậu vừa vững vàng ôm cậu đi, cho tới khi đến bên cạnh cửa sổ mới duỗi một tay lấy tấm thảm dự phòng treo bên tủ quần áo, trải lên cửa sổ rộng rãi làm bằng đá cẩm thạch trắng, mới buông cậu xuống để cho cậu ngồi lên.

Sau lưng là tòa nhà cao tầng chọc trời, cảnh đêm lung linh, ánh đèn sáng rực chiếu lên thân mình trần như nhộng của Sở Ninh, đư_ờռ_ɢ c_𝖔_𝓃_𝖌 duyên dáng bại lộ trước mặt Kiều Tước, cần cổ ưu nhã, hai núm vú đứng thẳng, cặp đùi trắng nõn hơi hơi tách ra, màu sắc của côn th*t và bướm nhỏ vô cùng non nớt, có vẻ càng thêm thuần khiết.

Kiều Tước cúi xuống ♓·ôⓝ·, từ dưới một đường hô·n đi lên, môi mỏng dọc theo bắp đùi ướ.т á.✞ của Sở Ninh, bụng nhỏ rắn chắc, đầu v* dựng thẳng trong không khí, một đường 𝐡ô.ⓝ đến xương quai xanh.

"A a..." Sở Ninh cúi đầu nhìn Kiều Tước ♓·ô·𝖓 mình, động tác của hắn vô cùng ưu nhã, giống như là một thân sĩ áo mũ chỉnh tề, mà không phải là nam nhân trần trụi trước mắt này. Hơi thở của Kiều Tước quanh quẩn dưới chóp mũi làm cậu say mê, vài nụ 𝒽ô·𝖓 dễ dàng làm cho cậu mềm nhũn, mỗi lần hô.𝖓 đến chỗ nào, chỗ đó liền nhũn ra, 𝐦ô_ռ_ℊ thịt trắng nõn không nhịn được vặn vẹo trên tấm thảm lông.

Theo môi ♓ô●𝖓●, không biết từ lúc nào cơ thể Kiều Tước đã chặn giữa hai chân đang tách ra của Sở Ninh, giờ phút này hắn quỳ một gối, vòng tay qua eo Sở Ninh, khuôn mặt tuấn tú đặt trước 𝖓●ɢự●𝒸 Sở Ninh, 𝖍ô·ⓝ lên hầu kết cậu, mới ngửa đầu lười biếng gọi: "Bảo bối, tới đây."

Sở Ninh vuốt vẻ ngũ quan khắc sâu của Kiều Tước, lông mi rũ xuống, cúi đầu ♓ô.n lên môi Kiều Tước, nụ 𝐡·ô·𝖓 trúc trắc vội vàng biểu lộ tất cả tình cảm trong lòng, lại làm cho người ta muốn bắt nạt cậu.

Cảm giác được nhóc con đang nghiêm túc bắt chước động tác của mình muốn vói lưỡi vào, Kiều Tước nhịn không được lấy lại quyền chủ động, ⅼℹ️ế·𝖒 ⓗ*ô*𝖓 đôi môi 𝐦-ề-Ⓜ️ 𝖒-ạ-1 của Sở Ninh, không khách khí mà tiến quân thần tốc, h-ô-ռ cho đến khi cơ thể Sở Ninh mềm thành một bãi nước.

"... Ưm..." Ⓜ️.ô.𝓃.𝐠 nhỏ của Sở Ninh không nhịn được mà bắt chước động tác tính ái, hóp eo nâng Ⓜ️ôn_ⓖ c*ọ ✖️*á*ⓣ trên tấm thảm thảm lông màu trắng ướt đẫm một mảng, nhóc con nhịn không được kêu ra tiếng, tiếng kêu bị tình dục 🌴*r*𝖆 tấ*п đã lâu 🍳.⛎𝓎ế.ⓝ г.ũ vô cùng.

Sau lưng Sở Ninh đang đ●ộ●п●🌀 𝖙●ìn●♓ cố tình lại là cảnh đêm nơi đô thị phồn hoa, đám người mơ ước Sở Ninh giống như đang ẩn nấp phía sau đó, làm Kiều Tước không nhịn được thẳng người h*ô*𝖓 lên, bá đạo cường thế mà lấy lại vị trí chủ đạo, hơi thở bao phủ Sở Ninh, cúi đầu biến hóa kỹ xảo, 𝖍·ô·n cho Sở Ninh chỉ có thể hừ hừ.

Sở Ninh nhịn không được duỗi tay ôm lấy eo Kiều Tước, cơ thể mềm nhũn dựa vào trước n*ⓖ*ự*𝒸 Kiều Tước, ngửa đầu nhiệt liệt đáp lại nụ 𝖍.ô.ⓝ của hắn.

Một nụ 𝐡ô*𝓃 vừa xong, Sở Ninh cuối cùng cũng được buông ra, môi đỏ khẽ nhếch, đôi mắt ư.ớ.† á.t, khoảng cách 🌴.h.â.ռ 𝐦ậ.т làm cho cậu cảm nhận được nhịp đập hưng phấn nơi trái tim Kiều Tước, cảm giác kiên định an toàn làm cho cậu muốn mãi mãi chìm đắm trong ô.〽️ ấ.🅿️ này.

Kiều Tước cúi đầu h·ô·п rớt nước miếng li ti bên môi Sở Ninh, xoa bóp cái miệng nhỏ bị ♓ô.ⓝ đến đỏ bừng, xấu xa nói: "Không phải là bảo bối muốn cường bạo anh sao? Đây là muốn dùng cái ɱô_ⓝ_🌀 nhỏ cường bạo anh hả?"

Sở Ninh nhìn Kiều Tước đang chế nhạo ngắm cái tấm thảm ướt đẫm dưới m*ôn*ɢ mình, hừ một tiếng, không tạc mao, ngược lại cười ngây thơ, lông mi rũ xuống chậm rãi tách chân, lộ ra hai đóa hoa non nớt ướt đẫm, mới ngước mắt nhìn Kiều Tước: "Anh không muốn sao?"

Người trên đầu quả tim làm ra động tác như vậy, là đàn ông tất nhiên sẽ chịu không nổi, Kiều Tước cũng không ngoại lệ, hô hấp hắn thô nặng, đôi mắt híp lại đang muốn ra tay với Sở Ninh đã bị nhóc con này duỗi tay cản lại.

"Đã nói rồi, là em muốn cường bạo anh." Răng nanh Sở Ninh 𝖈●ắ●n Ⓜ️ô●ï, căm giận nói.

Kiều Tước cười nhẹ, dung túng phối hợp cậu: "Đến đây, để cho ông xã thưởng thức sự lợi hại của bé cưng nào."

Sở Ninh rầm rì một tiếng, duỗi tay ấn cơ bắp đang căng thẳng của Kiều Tước, mô_𝐧_g thịt vểnh lên, đùi ngọc duyên dáng kẹp eo Kiều Tước, làm cho Kiều Tước thẳng lưng, sau đó nâng Ⓜ️ô𝐧.ⓖ lên, đôi mắt to mênh 〽️ô*𝓃*🌀 nước vô tội nhìn Kiều Tước, lại chủ động làm cho dương v*t của hắn thọc vào hậu huyệt chật hẹp của mình.

"... Ưm... A..." Lỗ nhỏ phía sau của Sở Ninh cũng bị lây dính nước ◗_â_ⓜ của bướm nhỏ, bên trong chặt không chịu nổi, mới vừa ăn vào đầu nấm đã đau đến đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "... Không có việc gì lại lớn như vậy để làm chi... A... Cứng quá..." (Đm cười xĩu lên xĩu xuống =)))

Kiều Tước dở khóc dở cười, rõ ràng có cái bướm nước chảy tràn lan mà Sở Ninh không 𝐜●ắ●Ⓜ️ ✔️à●⭕, lại cứ muốn để căn cự vật kia thọc vào hậu huyệt, chỗ đó chặt đến nỗi Kiều Tước cảm thấy 🦵𝖎п_ⓗ 𝖍ồ_n của mình cũng sắp bị hút vào, có thể thấy được Sở Ninh chắc chắn rất đau.

"Bé ngốc, không đau sao?" Kiều Tước cúi người 𝐥_❗ế_ⓜ lên khóe mắt ướt đẫm của Sở Ninh, sau đó ⓣ𝖍â●𝐧 ⓜ●ậ●🌴 khiêu khích vành tai cậu, thấp giọng nói: "Ông xã ⓡ·ú·✝️ 𝐫·🅰️ nhé?"

Ánh mắt Kiều Tước thâm thúy nhìn chằm chằm cậu, không nói gì, non nửa căn dương v*t chôn trong cơ thể Sở Ninh lại 𝖍.υ.п.ⓖ ♓.ăռ.ℊ nhảy lên một chút, càng cứng càng nóng.

Sở Ninh hiển nhiên cũng cảm giác được, tuy rằng Kiều Tước không mở miệng đùa giỡn, nhưng cậu vẫn có chút thẹn quá thành giận, tay nhỏ duỗi xuống sờ lên một mảng lớn vật cứng bên ngoài, bá đạo nói: "Cái thứ đồ vật này chỉ có thể làm đau mình em."

Đáng tiếc răng nanh cùng má lúm đồng tiền làm cậu thoạt nhìn như con mèo nhỏ, trong miệng biểu thị quyền công khai sở hữu, thật ra lại rất cố gắng muốn tiến vào trong sinh mệnh của Kiều Tước.

Trái tim Kiều Tước chua xót, đau lòng 𝐥_❗ế_Ⓜ️ ⓗô_𝓃 cái miệng nhỏ kia, bàn tay gắt gao giam cầm vòng eo Sở Ninh, cười nhẹ nói: "Tuân mệnh, bảo bối."

Vừa dứt lời, Kiều Tước thẳng lưng đưa Ⓜ️ô𝓃*ⓖ, dương v*t cứng nóng thô to hung ác thọc mở cái lỗ nhỏ mềm chặt kia, nhấc lên 𝐤.♓🅾️.á.ℹ️ 𝖈ả.𝖒.

"A... Ha... Quá nhanh... Sâu quá... Thật lớn... Ô... Căng quá..." Cơ thể Sở Ninh bị động tác mãnh liệt đ_â_ɱ cho lên xuống, hai núm vú dựng thẳng trong không khí lắc lư, cuối cùng rơi vào trong miệng Kiều Tước, một trận lại một trận 𝖐𝐡⭕_á_𝒾 𝐜_ả_Ⓜ️ vừa đau vừa sư_ớռ_ɢ làm cho toàn bộ cơ thể cậu đều ⓡ·u·n 𝐫·ẩ·ⓨ, côn th*t phía trước theo động tác mà ⓒ.ọ ❎á.𝐭 cơ bụng Kiều Tước.

Môi mỏng Kiều Tước cong lên, càng ra sức mà c_♓_ịc_♓ cậu, đẩy bàn tay đang muốn tự chơi côn th*t của Sở Ninh ra, cúi đầu h*ô*𝖓 cậu, mất tiếng nói: "dương v*t lớn để ↪️♓ị-𝐜-𝐡 bảo bối đến 𝐬ư.ớ𝓃.🌀, bảo bối nói xem có phải hay không?"

"... A ưm... A... Đừng cắm chỗ đó... A..." Mắt to của Sở Ninh trừng hắn, như là đang chỉ trích Kiều Tước tại sao lại cắm sâu như vậy, bất đắc dĩ bên trong lại tràn đầy hơi nước, cơ thể còn bị 𝖈.𝖍.ị.𝖈.𝖍 đến mềm như bông dựa vào Kiều Tước, không có chút lực thuyết phục nào.

Dần dần, vết nước đ·ộⓝ·ⓖ †·ì·𝓃·♓ chảy xuống khỏi chỗ ⓖ_❗a_o 𝖍ợ_ⓟ của lỗ nhỏ Ⓜ️ề·m Ⓜ️ạ·𝖎 và căn dương v*t hùng vĩ kia, tiếng nước òm ọp trộn lẫn tiếng гê_ⓝ 𝐫_ỉ 𝖉-â-𝖒 mĩ.

Ngoài cửa kính là cảnh đêm lộng lẫy, thu hết toàn cảnh thành phố vào trong đáy mắt, trên cửa sổ trải một tấm thảm lông dê màu trắng hỗn độn, phía trên là một thiếu niên trắng nõn trần truồng và nam nhân cao lớn đang vùi đầu giữa hai chân thiếu niên cày cấy vất vả.

Cơ thể thiếu niên vốn 〽️.ề.Ⓜ️ 〽️ạ.ı, giờ phút này bị c𝒽·ị𝐜·♓ đến mềm nhũn như một bãi nước, da thịt trắng nõn phiếm hồng, hai chân bị bắt tách ra, cặp vú non nớt theo lồng 𝐧*ⓖ*ự*ⓒ phập phồng, cái miệng nhỏ đỏ bừng vừa thoát khỏi nụ ♓*ô*п của nam nhân lại lập tức гê●n ⓡ●ỉ làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Nam nhân trên người cậu bá đạo bao phủ cậu, như mà mãnh thú đang chiếm hữu con mồi của mình, khuôn mặt anh tuấn nhiễm tình dục vô cùng mê hoặc, mồ hôi dọc theo cơ bắp căng chặt chảy xuống dưới bụng, sau đó lại theo tuyến nhân ngư chảy tới dương v*t đang ra sức cày cấy, cuối cùng tụ lại chỗ tinh hoàn nặng trĩu, theo động tác của hai hòn trứng chụp đánh lên cái mô.𝐧.𝐠 trắng nõn của người đẹp mà nhỏ giọt trên thảm lông sang quý.

Chương (1-47)