Truyện:Bất Ngờ Rung Động - Chương 76

Bất Ngờ Rung Động
Trọn bộ 93 chương
Chương 76
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Lý Diệp Hiên ở đầu dây bên kia hỏi: "Lạc Lạc, sao em đi lâu như thế còn chưa về vậy?"

Hà Lạc c-ắ-ⓝ ɱô-ℹ️ dưới, chịu đựng va chạm mạnh của Giản Việt, tiểu huyệt 𝐫ц·𝖓 rẩ·ⓨ, đồng thời điều chỉnh lại nhịp thở của mình, gượng gạo thốt ra một câu, "Em đi mua chút đồ, sắp về rồi."

"Không cần phiền như vậy, muốn mua cái gì, đợi lát nữa anh đi mua là được."

"Được..."

Hà Lạc đưa tay giật lấy điện thoại, cúp máy, cô rất hiểu rõ tâm tư của Giản Việt.

Nhưng cô bị đ·â·𝖒 mạnh đến chân mềm nhũn, căn bản không có sức lực chống lại với anh.

"A... Không chịu được nữa... Giản Việt..." Hà Lạc liên tục cầu xin tha thứ, cô quỳ xuống nằm sấp, tiểu huyệt bị đ●â●𝐦 mạnh đến nước chảy ròng ròng, ngay cả 𝖒-ô-ռ-ℊ cũng bị tát đỏ lên, cô 𝐭*h*ở ⓗ*ổ*п ♓ể*n, bởi vì vận động kịch liệt mà đổ mồ hôi.

Trong nháy mắt đó, cô quả thật muốn bất chấp tất cả, bị nghe thấy thì nghe thấy đi.

Hà Lạc không quản được nhiều như vậy

Cô đỏ mặt và phát ra tiếng г*ê*𝖓 𝓇*ỉ không thể kiểm soát được từ cái miệng nhỏ nhắn của mình.

Giản Việt đưa điện thoại trước mặt cô, điện thoại đã sớm cúp máy, anh từ phía sau vòng qua ôm lấy cô, "Tiếng rên Lạc Lạc kêu trên giường dễ nghe như vậy, làm sao anh nỡ để người đàn ông khác nghe được chứ."

"Lần sau còn làm như vậy..." Hà Lạc cảnh cáo nói, "Em..... Em sẽ không làm với anh..."

Tuy rằng một tiếng cảnh cáo này của cô, tai của Giản Việt nghe được có chút mềm nhũn, không có lực uy hiế.🅿️ gì cả.

"Còn bây giờ thì sao? Bây giờ em có muốn làm hay không?" Giản Việt nói xong, thế nhưng thật sự đem côn th*t từ trong cơ thể cô 𝐫.ú.† r.🅰️.

Tiểu huyệt trong nháy mắt cảm giác vô cùng trống rỗng, huyệt nhỏ co rút lại hai lần, giống như là không nắm rõ tình huống gì, đang liều mạng mời côn th*t đ.â.𝖒 mạnh vào một lần nữa.

"Làm... Làm xong trước rồi nói sau..." Hà Lạc nóng nảy.

Cô xoay người, ôm lấy vai Giản Việt, để tiểu huyệt ngồi trên côn th*t cứng rắn cong người đi vào.

Váy đem chỗ hai người kết hợp hoàn toàn che khuất, không nhìn rõ như thế nào, nhưng cảm giác vừa vặn đặc biệt rõ ràng, hai người đồng thời nhẹ nhàng rên lên tiếng.

Giản Việt ôm eo cô lại, tỏ vẻ tán thưởng chủ động của cô: "Thật sự rất lẳng lơ, bây giờ em đã biết phải ngồi ăn côn th*t như thế nào rồi."

"Đều là anh dạy hết đấy." Mặt Hà Lạc đỏ bừng, giống như quả táo chín, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.

"Anh rất thích em lẳng lơ như thế này." Tay Giản Việt xoa đôi môi cô một lúc, sau đó trái tim anh vừa đập mạnh, tiến lại gần 𝐡ô-n lên môi cô.

Anh mú.т lấy lưỡi cô, đồng thời côn th*t cũng đang hướng lên trên làm tiểu huyệt của Hà Lạc, hai cái miệng nhỏ nhắn trên dưới của cô đều bị chặn lại, thậm chí ngay cả âm thanh 𝐫ê●ⓝ 𝐫●ỉ cũng không phát ra được, giống như một con mèo con, yếu ớt yếu đuối.

Bị Giản Việt đâ*ɱ mạnh vào một lúc như vậy, Hà Lạc chịu không nổi, tiểu huyệt bị κí𝒸-𝐡 ✝️𝖍-í𝒸-h, trực tiếp đưa lên cao trào côn th*t Giản Việt bị tiểu huyệt 𝐤●ẹ●🅿️ 𝖈𝐡ặ●ⓣ đến sưng lên, thừa dịp tiểu huyệt đang co rút, tăng nhanh tần suất thọc vào 𝖗·ú·t 𝐫·@, lại đ●â●m hơn trăm cái, rốt cuộc không kìm được mà 🅱️.ắ.𝐧 tı.ռ.𝐡.

Anh bắn rất nhiều, tuy rằng cách một tầng bao cao su, cũng không trực tiếp bắn vào trong tử cung của Hà Lạc, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được cảm giác bị nhét đầy ⓣ*𝒾*𝐧*𝒽 d*ị*𝖈*ⓗ như này.

Vẻ mặt cô thỏa mãn nằm trước lồng 𝖓𝐠_ự_🌜 anh, sau khi cao trào một lần, cả người đều kiệt sức, hoàn toàn không muốn động đậy.

"Nhúc nhích cái 𝖒ô.𝖓.🌀 ra nào, ăn sâu như vậy, làm sao anh 𝐫·ú·✞ 𝖗·𝒶 được" Giản Việt vỗ Ⓜ️●ôⓝ●🌀 cô.

Hà Lạc mặc kệ, "Chính anh tiến vào như thế nào, cứ 𝐫ú●✝️ г●@ như thế, nhưng đừng để em lại động một lần nữa."

Chương (1-93)