Truyện:Bất Ngờ Rung Động - Chương 73

Bất Ngờ Rung Động
Trọn bộ 93 chương
Chương 73
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Đối với phản ứng của Hà Lạc, Giản Việt rất hài lòng, anh luôn thích nhìn bộ dáng lẳng lơ của cô mở cái miệng nhỏ nhắn ✞_♓_ở ⓓố_↪️, bị tình dục nhuộm đỏ cả mắt.

"Giản Việt.... Cầu xin anh..."

Khi ngón tay liên tục thọc vào tiểu huyệt của cô, ԁ·ụ·𝐜 ✌️·ọⓝ·ɢ khát khao của 𝐭𝐡_â_𝓃 ✞𝖍_ể Hà Lạc cũng tăng lên tầng tầng lớp lớp.

Cả người cô tê dại, tiểu huyệt phun ra rất nhiều nước dâ_𝖒, kèm theo tiếng 𝖗-ê-𝓃 г-ỉ Ⓜ️-ề-〽️ mạ-𝖎 của Hà Lạc, t.♓â.п ⓣ.𝖍.ể cô không kiềm chế được mà г*ц*𝓃 ⓡ*ẩ*𝓎, giống như bị tiến vào chỗ nào đó, т𝒽·â·п †·h·ể cô quá mẫn cảm, anh không cần nghi ngờ, dưới tư thế này thọc vào r_ú_✝️ 𝓇_𝒶 thêm vài lần, người phụ nữ nằm dưới thân sẽ trực tiếp đạt tới cao trào.

"Bao cao su ở trong túi anh, em tự lấy ra rồi đeo vào cho anh đi." Giản Việt lướt nhìn hai chân cô tách ra, da thịt cô trắng nõn, nhưng tiểu huyệt chảy nhiều nước 𝖉·â·ⓜ không chịu nổi, bị đùa bỡn một lúc tiểu huyệt có chút đỏ bừng, tràn đầy nước 𝖉â_m, lông mu đều bị ướt theo, nhìn qua có chút lộn xộn, lại không hiểu sao làm cho người ta vội vàng muốn tiến vào.

côn th*t giữa chân anh cứng đến không được, nếu như không lôi nó ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Ví dụ như, đ●â●m trực tiếp vào tiểu huyệt 𝖒*ề*𝐦 ɱạ*❗ không thể tưởng tượng được của cô ...

Nếu Giản Việt không kiểm soát tốt sức lực, 🌴ⓗ●â●𝖓 †h●ể cô yếu ớt như vậy, thật sự sẽ bị anh làm đến 🌜h-ế-†.

Anh muốn làm như vậy, nhưng vẫn còn một tia tỉnh táo còn tồn tại.

Hà Lạc trong lúc hoảng hốt cảm giác mình nghe nhầm, cô rất kinh ngạc, "Tại sao anh lại mang theo.... Loại đồ vật như vậy..."

"Bởi vì tùy thời tùy chỗ đều có xúc động muốn làm em." Giản Việt lôi côn th*t giữa chân ra, trên thực tế còn không đợi anh động thủ r●ú●ⓣ 𝐫●🔼, côn th*t to lớn kia đã gấp không chờ nổi nhảy vào trong tầm mắt hai người, "Chuẩn bị phòng ngừa hậu họa về sau."

Cũng không biết có phải đêm nay Giản Việt nghẹn quá lâu hay không, Hà Lạc luôn cảm thấy gân xanh trên côn th*t nổi lên nhiều hơn vài sợi, dưới ánh sáng mờ ảo có vẻ thật đáng sợ.

côn th*t đáng sợ trong tầm mắt Hà Lạc lại rц.𝓃 ⓡ.ẩ.ⓨ, nhìn qua đặc biệt oai phong, quy đầu còn đang chảy ra тⓘ𝖓-h 𝖉ị-c-♓ trong suốt

Chỉ có Hà Lạc mới biết được, cùng khí chất trong sáng lạnh lùng của Giản Việt hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù từng có kinh nghiệm một lần, nhưng tay Hà Lạc vẫn có chút vụng về, lúc xé bao cao su ra, còn khẩn trương đến mức 𝓇·ц·ⓝ г·ẩ·🍸.

"Anh nhịn một chút được không, hình như em không đeo vào được."

Giản Việt nghe cô nói, ngoan ngoãn lấy tay cầm côn th*t màu đỏ tím kia, theo lý thuyết, trước lạ sau quen, Hà Lạc lại trêu chọc nửa ngày, ngay cả miệng cũng không thể chống lại.

"Kỳ lạ rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào chứ..."

"Bởi vì côn th*t quá lớn." Giản Việt hời hợt nói.

Hà Lạc nói không nên lời trước câu trả lời này, nhưng nhìn côn th*t to lớn trong tay anh, lại cảm thấy lời nói của anh quả thật có lý.

"Không biết xấu hổ..."

Hà Lạc rũ mắt, vẫn cố gắng đeo bao cao su vào.

Bàn tay nhỏ bé của cô cũng nhiều lần mò liên tục với côn th*t

Giản Việt thở ra một hơi, sau khi bị cô giày vò một lúc, rốt cục cũng không chịu nổi nữa, anh đè tay cô lại, "Quên đi, vẫn là để anh làm."

Nếu để Hà Lạc tiếp tục như vậy, cũng không cần chờ đeo xong, anh trực tiếp tiếp đè cô ra mà làm rồi.

Cùng với một tiếng hít thở nặng nề, Giản Việt đeo bao cao su lên.

Hà Lạc đã nằm xuống, cô vẫn không nhúc nhích, cảm xúc nhìn qua thậm chí có chút giống như từ cõi cⓗế●т trở về.

"Chủ động mở tiểu huyệt ra một chút, nếu không anh làm sao tiến vào được đây?"

Chương (1-93)