Truyện:Bất Ngờ Rung Động - Chương 22

Bất Ngờ Rung Động
Trọn bộ 93 chương
Chương 22
Đ.ư.🔼 ✌️.à.𝖔
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Lòng bàn tay của anh gần như dính chặt vào b●í●〽️ nhỏ của cô, Hà Lạc không phân biệt được đây là đang tắm hay là sờ nữa, ngón trỏ của anh xoa hột le của cô, ngón giữa thì chọc vào viên thịt, nhưng đã bị bé 𝐛í·ɱ cô hút lấy

в-í-m nhỏ của Hà Lạc bị đùa bỡn mấy lần đã rỉ nước, lúc bàn tay Giản Việt tiến vào, cô có thể cảm giác được một dị vật thọc vào rất rõ, không thoải mái lắm, thậm chí còn khiến cô hơi đau, nhưng anh cũng không trực tiếp chọc vào, mà là khẽ mân mê ở mép thịt, đùa bỡn nơi nhạy cảm ⓜ.ề.〽️ 𝐦.ạ.𝒾 nhất của cô.

Chân Hà Lạc bủn rủn, cả người cô đều tựa vào Giản Việt, sau lưng dựa vào cơ ռ●𝐠●ự●c cường tráng của anh, nếu không phải một tay anh còn nâng bầu n𝖌ự_ⓒ của cô thì cô đã suýt nữa đứng không vững.

"Anh đừng chọc vào chỗ đó..."

Giản Việt ⓗô·n lên mặt cô, "Không thích anh làm thế này sao em? Nhưng mà 𝖇í*m nhỏ của em đã ngậm hết tay anh rồi."

Dòng nước ấm áp chảy xuống cơ thể hai người.

"Không, ưm.... Anh đừng đâ.m sâu thế, đau quá..." Hà Lạc nức nở một tiếng, cả người khẽ run lên vì động tác của anh

Ngón tay vừa mới chọc vào rõ ràng cảm nhận sự trở ngại, sau khi ma sát vài lần ngón tay đã bị nước ⓓ-â-〽️ rỉ ra từ bé 🅱.í.m làm ướt, trơn bóng nhớp nháp.

dương v*t của Giản Việt đã cứng lên, thứ cứng đó đựng ở giữa đùi cô, Hà Lạc hoàn toàn không có cách nào xem nhẹ cảm giác tồn tại của "thứ đó" được

Cũng may Giản Việt không định chơi đùa 🅱️í·〽️ của cô quá lâu, rất nhanh đã rút tay ra, ngay khi Hà Lạc nghĩ rằng sự dày vò đã kết thúc, thì tay Giản Việt cầm dương v*t, khó khăn lắm mới chọc vào giữa hai chân cô, quy đầu tách hai mép thịt rồi đâ_ɱ ⓥ_à_⭕ trong

"Đau không em? Nếu không thì chúng ta đổi tư thế khác nhé."

"Ôi..."

Giản Việt di chuyển dương v*t của mình cọ bé 🅱️_í_𝖒 của cô, động tác của anh rất chậm, quy đầu cố ý cứ đụng phải hột le mẫn cảm nhất, anh cũng không vội đ-â-𝐦 v-à-ⓞ, mà là muốn Hà Lạc thích ứng trước khi là.𝐦 тì.п.♓, mới bắt đầu làm.

Theo cách nhìn cảu Hà Lạc, Giản Việt như đang dùng dương v*t của anh làm lễ rửa tội mới vào bé 𝖇í·Ⓜ️ của mình, để cho cô quen với dương v*t và kích cỡ trước, cô quả thật rất mẫn cảm, bé 𝖇í*𝖒 không ngừng rỉ nước, ướt đến không chịu nổi, nước 𝖉â-ⓜ trơn trượt khiến dương v*t dễ trượt vào hơn.

Không được, quá dụ hoặc người ta rồi, Hà Lạc cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây đều ngứa ngáy không chịu nổi.

"Giản Việt..."

"Xin anh, đâ-ɱ ✌️-à-🔴 đi được không?"

Ý nghĩ muốn bị dương v*t giã sâu vào 🅱í*Ⓜ️ nhỏ của Hà Lạc càng mãnh liệt, bé ⓑ.í.Ⓜ️ của cô bị 𝖈●ọ ✖️á●т đến ngứa ngáy, cảm giác trống rỗng, rất cần thứ đó lấp đầy, cô biết nếu nói ra những lời như thế thì rất 𝒹●â●Ⓜ️ đ●ã●𝓃●ɢ...

Nhưng cô không quan tâm nhiều vậy.

Giản Việt đè eo cô, để 𝐦-ôռ-ℊ cô nhếch lên, †𝒽.â.𝐧 †ⓗ.ể nghiêng về phía trước, dường như anh đang chờ Hà Lạc nói câu này..

Vừa dứt lời, anh ưỡn cột chống trời nổi lên gân xanh chậm rãi dọc theo mép 🅱í●〽️ thụt vào, có nhiều 𝐝·â·m dịch bôi trơn như vậy nên lúc đầu đ-ú-т vô cũng rất dễ, nhưng rất nhanh vách thịt chặt chẽ bên trong kia đã hút lấy dương v*t, anh không thể động đậy được, thậm chí còn hít sâu một hơi.

Chương (1-93)