Vay nóng Tima

Truyện:Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Chương 17

Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
Trọn bộ 20 chương
Chương 17
Anh vẫn chờ em chạy về bên anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Siêu sale Shopee


Kiều Ân cầm cây kem, ăn luôn miệng, mắt ngơ ngẩn ngắm người đi đi lại lại ngoài cửa sổ.

Quảng Châu đông người thật, con người nơi đây cũng sống gấp. Hay do sắp khuya rồi nên mọi người muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để về nhà.

Sáng sớm, anh đã kéo cô ra ngoài. Nói chuyện trên đường cùng anh, cô mới biết hóa ra anh muốn đi phỏng vấn. Nhìn anh nói chuyện đĩnh đạc, cô mới chợt nhận ra mình cũng là sinh viên năm ba cũng sắp năm cuối rồi mà vẫn chưa quan tâm đến chuyện việc làm, nên trong lòng không khỏi thấy hổ thẹn. Quãng đời sinh viên đúng là quá thoải mái và tự do khiến cô bất chợt quên mất, dù sớm hay muộn thì cũng phải đối mặt với sự đào thải của xã hội.

Anh đưa cô vào cửa hàng KFC đối diện công ty anh phỏng vấn.

Kiều Ân nhìn đồng hồ, anh đã đi được hơn hai tiếng rồi và cô cũng đã ăn xong những món mình gọi vậy mà vẫn chưa có tin gì của anh.

Kiều Ân nhìn về phía cánh cổng tòa nhà cao tầng ở đối diện, nơi anh vào phỏng vấn cũng đến n lần rồi. Cô cố nghếch hết cỡ nhưng cũng chẳng tài nào nhìn thấy đỉnh của tòa nhà. Làm việc ở nơi này liệu có nhàm chán không nhỉ? Không chỉ một lần cô nghe bọn A Nhã nói chuyện, ở phương Nam việc cạnh tranh chức vị rất quyết liệt, đặc biệt là chuyện nữ nhân viên trong phòng đấu đá với nhau thì như cơm bữa. Liệu cô có thích nghi được không?

Bọn A Nhã thường bảo cô là người không ganh đua, không thích suy nghĩ phức tạp. Thật ra, cô chỉ lười suy nghĩ thôi, cứ thấy chuyện gì quá phức tạp cô sẽ không nghĩ nữa, mà chỉ muốn mọi việc lúc nào cũng đơn giản. Trong suy nghĩ của cô mọi thứ đều rất giản đơn, cô không muốn đầu óc mình lúc nào cũng phải hoạt động, cũng không muốn bị mọi người để ý. Hơn nữa nỗi tự ti trong lòng cô vốn đã bám chắc như rễ cây cổ thụ ngàn năm rồi nên điều đó càng khiến cô yên phận, sống thanh thản, thoải mái vói cuộc sống của mình.

Thế nhưng, anh không giống cô. Anh đi đến đâu là tỏa sáng tói đó, cho dù không kể đến tài năng và ngoại hình thì trên người anh cũng luôn toát ra một sức quyến rũ tự nhiên, điều đó khiến anh rất dễ trở thành trung tâm của đám đông.

Ăn đến miếng kem cuối cùng, Kiều Ân nghĩ mình thật vô dụng! Tài năng thì không có, lại còn mập hơn bình thường, thảo nào đám nữ sinh kia lại ghét cô đến thế. Đến cô cũng tự thấy việc anh tốt với cô là chuyện vô lý nhất trần đời! Đã thế cô còn chẳng có ý chí, ước mơ gì cả, gia cảnh cũng bình thường, người như cô đáng ra nên ngồi xổm ở ven đường, không ai để mắt đến. Thế mà bây giờ lại rêu rao khắp phố, công khai quan hệ vói một người đẹp trai như anh, đã thế anh còn hết mực chiều chuộng cô đến mức ười cũng muốn sập xuống.

Cô úp mặt lên bàn, có thể làm được gì khác đây? Ngoài việc giảm cân xuống mức bình thường, bây giờ cô chẳng nghĩ được gì khác, cô còn có thể nỗ lực cái gì khác vì anh nữa đây? Vì anh, cô quyết tâm chăm chỉ học hành, hay là bây giờ bắt đầu cố gắng tìm việc? Cô tập trung suy nghĩ, cuối cùng đành lắc đầu, thôi cứ để cô tiếp tục tuột dốc đi! Còn hơn là mệt mỏi khổ sở như thế.

"Ân Ân?" Rốt cuộc cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, anh về rồi.

"Anh!", Kiều Ân ngẩng đầu thật mạnh, cả người cũng như bật lên. Cử động mạnh đến nỗi hại cô suýt chút nữa té nhào ra sau.

Thiệu Minh Vỹ vội chìa tay, đỡ lấy đầu cô đang ngửa ra sau."Cẩn thận nào!", cô luôn luôn gây chuyện làm người khác lo lắng.

"Anh xuống rồi hả, em sắp đếm được chục lần số tầng của tòa nhà ấy rồi đấy!" Cô chờ lâu sắp không chịu được nữa, Thiệu Minh Vỹ khẽ cười thầm rồi ngồi xuống dựa vào cô.

"Xin lỗi em, anh phỏng vấn hơi lâu." Đồ ăn trên bàn cô đều đã chén sạch, có vẻ sức ăn vẫn còn khỏe lắm.

"Sao hả anh? Công ty đó thế nào?"

"Cũng ổn, đầu tiên nói chuyện với trưởng phòng Nhân sự của họ, sau đó lại gặp giám đốc."

"Kết quả sao?"

"OK, dù quy mô công ty không lớn lắm. Nhưng tham quan một chút anh thấy cơ câu tổ chức của họ khá ổn, người quản lý các phòng ban biết cách bố trí thời gian hợp lý. Họ cũng không nói vòng vo dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi mục đích của anh, rồi cả năng lực làm việc. Quả thật phỏng vấn ở đây khác với ở miền Bắc."

"Còn anh thấy sao? OK không?"

"OK, anh thích thái độ làm việc thẳng thắn như thế, những điều kiện họ đưa ra anh cũng thấy tạm được. Họ cho anh ba ngày suy nghĩ, nếu đồng ý thì anh sẽ có một tháng làm thủ tục ở trường, sau đó chính thức vào công ty thử việc."

"Một tháng nữa? Thế anh không lên lớp nữa à?" Sao... sao nhanh thế, đầu óc Kiều Ân như đang quay chong chóng.

"Ngốc ạ, ở trường cũng chỉ còn báo cáo tốt nghiệp nữa thôi. Học kỳ này, bọn anh chủ yếu là đi thực tập, anh đã gặp thầy hướng dẫn rồi, có thể hẹn thời hạn nộp báo cáo cho thầy được mà." Trước khi anh đến đây cũng đã tham khảo qua ý kiến của thầy. Thầy cũng động viên anh nên chủ động.

"Vậy... nếu mọi chuyện đều suôn sẻ, tháng sau anh phải đi Quảng Châu rồi à?" Cô hoàn toàn không lường trước được chuyện này.

"Đúng thế, Ân Ân à, em có muốn đi cùng anh không?" Cô mở to mắt vẻ mơ hồ, khó hiểu.

"Đi cùng anh? Để làm gì?", mọi suy nghĩ của cô như bị đóng băng. Anh muốn đi Quảng Châu, thế thì học kỳ này không được gặp anh nữa rồi sao?

"Ân Ân, em đã bao giờ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp xong em sẽ làm gì chưa?" Bảo anh làm sao yên tâm về cô được, anh luôn lo lắng cho cô.

"Có lẽ em chưa từng nghĩ", cô thật thà đáp.

"Vậy em thích và không thích làm gì?"

"Chỉ cần không quá mệt mỏi, không quá phiền là được."

"Ân Ân, tiếng Anh của em giỏi thế, đã khi nào nghĩ đến chuyện phát triển theo hướng đó chưa?" Chi cần cô không quá ghét là có thể làm được rồi.

"Làm gì bây giờ? Phiên dịch ư, tướng mạo em quá bình thường."

"Đâu nhất thiết phải dịch nói, dịch viết được không?"

"Dịch cái gì?" Việc này nghe được đấy.

"Vừa nãy anh nói chuyện với người trong công ty, cô ấy có bảo công ty luôn có rất nhiều công văn tài liệu tiếng Anh cần dịch sang tiếng Trung và ngược lại. Mà mấy sinh viên đại học trong công ty, dù có chứng chỉ cấp bốn nhưng để họ dịch thì thực là làm khó họ. Cho nên họ muốn anh giới thiệu một bạn nắm chắc tiếng Anh đến công ty làm việc, anh nghĩ ngay đến em."

"Em á? Em không thể làm việc ngay bây giờ được, thầy sẽ giết em mất." Cô đã chểnh mảng mấy năm rồi, còn một năm nữa mà không chăm chỉ thì thầy sẽ cho cô lưu ban mất.

""Anh biết, em có muốn nhận dịch thử bản thảo cho họ không? Lương tính theo số chữ."

"Biên dịch? Liệu em làm được không?"

"Tin ở anh, không sao mà, những thuật ngữ chuyên ngành, em cứ trực tiếp hỏi anh."

"Nhưng mà, em vẫn không tự tin."

"Được rồi, coi như em giúp anh đi, nhân tiện rèn luyện trình độ của bản thân luôn." Thiệu Minh Vỹ thoáng cười, nhéo gương mặt đang nhăn nhó của cô thành hình tròn, chỉ cần cô an tâm làm là được.

Thật ra anh chọn vào công ty này cũng có mục đích cả. Mới đầu, khi biết đây là công ty liên doanh với nước ngoài, anh đã nghĩ xem liệu nó có ích gì cho Ân Ân không? Bàn chuyện với cấp trên một lúc, anh rất vui, công ty này đang trên đà phát triển, quy mô không ngừng mở rộng, nhu cầu tiếp nhận người tài cũng tăng, ngoài ra, cái họ coi trọng nhất là năng lực.

Anh biết Kiều Ân là người không thích nghĩ nhiều, luôn an phận thủ thường, thế nhưng anh không thể để cô tự mò mẫm tìm lối đi được. Nếu cô không thích suy nghĩ thì anh sẽ nghĩ thay cô.

Cô thích gì, ghét gì, anh đều nhớ từng chi tiết.

Anh luôn muốn cô giữ được nét thuần hậu trong sáng như ban đầu, ngày ngày sống vui vẻ. Những áp lực phiền não của cô, anh đều cho đó là trách nhiệm của mình và anh có nghĩa vụ giúp Kiều Ân luôn sống một cách đơn giản như vậy.

Vì vậy, khi anh nghe nói công ty đang tuyển gấp người biên dịch, anh cũng hỏi công ty xem có nhận người làm biên dịch tại nhà không? Vì anh có một người em khóa dưới vẫn đang học đại học, không thể đến công ty làm giờ hành chính được, nhưng cô có thể làm được, còn anh sẽ chịu trách nhiệm trung chuyển và anh sẽ đảm bảo tài liệu nội bộ của công ty sẽ không bị rò rỉ ra ngoài. Lãnh đạo công ty nghe xong, gật gù đồng ý cân nhắc thêm.

Có thể giúp Kiều Ân áp dụng được những kiến thức đã học, anh thở phào nhẹ nhõm. Nghe A Nhã nói, Kiều Ân từng chán chường khi nói về tương lai của mình, cô luôn nghĩ nhất định mình sẽ trở thành kẻ vô dụng, bởi chẳng có mục tiêu phấn đấu gì cả.

*****

Anh không cho phép Kiều Ân xem thường bản thân như thế. Chỉ đơn giản là cô chưa nghĩ đến nó, chứ những việc cô có thể làm, người khác chưa chắc đã bằng được. Anh dành cho cô sự tin tưởng tuyệt đối. Lúc này Kiều Ân chỉ tạm thời chưa tìm ra lối đi riêng thích hợp cho mình mà thôi chứ một khi cô đã tìm ra niềm đam mê, nhất định cô sẽ làm rất tốt.

Đi bộ trên con đường phồn hoa tấp nập, họ cũng chỉ là một cặp bình thường.

"Anh, anh không định nói với mọi người trong nhà chuyện anh đi Quảng Châu làm việc sao?"

"Đợi chắc chắn đã, rồi anh sẽ thưa chuyện với mọi người."

"Vậy... vậy chẳng mấy chốc mà hằng ngày em không được gặp anh nữa rồi?"

"Ân Ân, nếu cho em tự mình lựa chọn, em muốn sống ở đâu?" Thiệu Minh Vỹ cười khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại, êm ái của cô.

"... Em cũng không biết. Em chưa nghĩ đến." Câu hỏi này thật sự làm khó cô. Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp xong sẽ sống ở đâu, trường ở miền Bắc nhưng nơi đó lại không phù hợp với cô; quê nhà ở miền Nam, vùng An Ninh lại chả phát triển mấy; còn Quảng Châu - thành phố nhộn nhịp này thì cô lại thấy mình là kẻ vô dụng, sao dám bon chen nơi đây?

"Vậy từ giờ em hãy nghĩ thật kỹ đi, được không? Hãy nghĩ bằng cả trái tim mình!" Thiệu Minh Vỹ khẽ gật đầu, rồi chỉ tay vào trái tim cô và nở nụ cười đầy ẩn ý.

Mình sẽ không cho cô ấy cơ hội lầm lẫn nữa! Anh muốn cô có sự lựa chọn riêng của mình!

Tình yêu anh dành cho cô đã lớn đến mức vượt quá giới hạn cho phép, đến anh cũng bị khát vọng của mình làm cho sợ hãi. Anh không thể tưởng tượng được nếu chỉ có anh và Kiều Ân thì anh sẽ kiềm chế được bao lâu?

Anh không thể làm Kiều Ân bị tổn thương dù chỉ một chút, thậm chí đó là sự tổn thương mà anh gây ra!

Anh cũng không phủ nhận, mỗi lần lại gần Ân Ân, nỗi khao khát điên cuồng lại trào dâng mãnh liệt. Vẻ đẹp ẩn giấu bên trong bộ dạng mập mạp đó càng làm anh khó tự chủ.

Cuối cùng anh cũng đưa ra được quyết định sau một đêm suy nghĩ. Anh phải rời xa cô một thời gian, vừa là để củng cố mối quan hệ giữa họ, vừa là mong Kiều Ân hiếu được tình cảm của chính mình, đó không chỉ là tình cảm đơn phương một cách mù quáng. Hơn nữa, tạm xa nhau một thời gian để anh học cách kiểm soát bản thân.

Thực ra anh biết mình đang đánh cuộc vị trí của mình trong lòng Kiều Ân. Nếu cô không yêu anh hơn những chàng trai bình thường khác, rất có thế cô sẽ đem lòng yêu người khác. Dù anh có phải lo lắng nhưng anh vẫn chấp nhận đánh cuộc, bởi anh tin rằng Kiều Ân cũng yêu anh, chỉ là cô chưa hoàn toàn nhận ra mà thôi.

Thiệu Minh Vỹ cười thầm, thật ra câu hỏi lúc nãy, đáp án mà anh muốn nghe nhất chính là: Em muốn ở bất cứ nơi đâu miễn là có anh. Ân Ân đáng yêu của anh lúc nào mới hiểu được điều đó đây?

Anh chỉ còn bảy ngày cuối cùng để lấp đầy trái tim cô, để trong lòng cô chỉ còn hình bóng của mình anh.

Kiều Ân cũng muốn suy nghĩ một cách nghiêm túc, nhưng anh lại không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nghĩ. Anh đã nuông chiều quá làm hư cô rồi!

Mấy ngày sau, họ mới thực sự được tận hưởng bầu không khí của kỳ nghỉ này.

Quảng Châu giống như một biển hoa, hương hoa ngạt ngào khắp nơi đặc biệt vào kỳ nghỉ. Người dân nơi đây thức giấc thật sớm, uống trà sau đó đi dạo chợ hoa rồi ai nấy cầm một bó hoa to trở về. Kiều Ân cũng hào hứng muốn được thử một lần thú tao nhã này người Quảng Châu.

Nhớ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, anh tạo ra một sự bất ngờ mà đến giờ nghĩ lại cô vẫn vô cùng cảm động.

Sáng sớm hôm đó, anh gọi cô dậy rất sớm nói là muốn dẫn cô đi ăn đồ ăn thật ngon, vẫn còn chưa tỉnh hẳn thì cô được anh dắt vào một tiệm ăn sáng, lát sau bát bánh cuốn nóng được bưng ra thì mùi thơm ngào ngạt của nó đã đánh thức mọi giác quan của cô. Nhớ quá, ở miền Bắc hiếm lắm mới được ăn bánh cuốn, mà cách ăn của người miền Bắc cũng khác ở đây. Tại miền Nam, người ta ăn bánh cuốn được tráng thật mỏng, thịt cũng không nhiều, ăn hương ăn hoa là chính, còn người miền Bắc lại thích cho nhiều thịt, cốt để no bụng.

Thấy cô ăn ngon lành, Thiệu Minh Vỹ cũng vui vẻ cùng ăn. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đáng yêu khi ăn của Kiều Ân thì dù những món ăn bình thường nhưng với anh cũng trở nên đậm đà hương vị.

Hai người còn ăn thêm một bát cháo đường, Ân Ân ăn rất chăm chú có vẻ lâu lắm rồi cô không được ăn ngon đến thế. Hồi ở nhà, cô thích ăn đồ ngọt nhưng từ ngày lên miền Bắc học thì chỉ những lúc cô về nhà mới được ăn đồ ngọt thôi nên không tránh khỏi thòm thèm. Quảng Châu đúng là thật tuyệt, có nhiều đồ ăn cô thích và lúc nào muốn ăn thì ăn. Hình như càng lúc cô càng thấy mình thích cuộc sống nơi đây.

Ủa, anh đi đâu rồi? Đi vào nhà vệ sinh hả? Sao vừa mới đây mà đã không thấy đâu thế. Kiều Ân nhìn xung quang nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng Thiệu Minh Vỹ đâu.

Cô tiếp tục thưởng thức món ăn ưa thích của mình. Ui da, bông nhiên cô ôm bụng, đã mấy ngày rồi cô không tập aerobic, chắc lại tăng cân mất thôi. Hôm nay về nhất định phải tập mới được, nêu không mọi cố gắng trước kia sẽ đổ xuống sông xuống bể. Dù lý trí bắt cô dừng, nhưng miệng lại không chịu nghe lời, vẫn ăn ngon lành. A, Kiều Ân đến Quảng Châu lần này, không khéo lại ăn bù hết những gì đã giảm béo lúc trước mất.

"Oa... thật là tuyệt!", xung quanh vang lên những tiếng cảm thán nhưng Ân Ân cũng không thèm đoái hoài, vẫn chăm chỉ thưởng thức đám thức ăn trên bàn.

Chỉ đến khi luồng sáng trước mặt bị che khuất, cô mới từ từ ngẩng đầu lên những muốn đẩy người đang chắn trước bàn ra. Nhưng cô bỗng đờ người.

Một bó hoa thật lớn!

Wow, rất nhiều hoa hồng, còn rất nhiều hoa bibi nữa! Oa... oa... ah... Ân Ân vô cùng ngạc nhiên. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng thấy nhiều hoa hồng đẹp thế này. Đây... đây có thật là tặng cô không? Ân Ân ngạc nhiên ngơ ngác nhìn lên người tặng bó hoa to như thế cho mình. Ôi, anh lại còn cười nữa chứ, đẹp trai quá! Thật bất ngờ, anh không biết với bộ dạng của anh thế này mà đứng trước con gái, sẽ khiến các cô ấy đổ rạp xuống hay sao?

Thiệu Minh Vỹ từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cô. Cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác ngọt ngào, mê đắm mà anh đang tạo ra đó.

"Đây là hoa hồng, anh nghĩ em sẽ thích." Trời ơi, tại sao anh lại dùng giọng dịu dàng như thế anh khiến em tan chảy ra mất thôi. Cô không kìm được lòng mình mà nhắm tịt mắt lại, sợ những điều đang gào thét trong lòng bật ra khỏi miệng.

"Wow... đẹp trai thế...", tiếng vỗ tay tán thường xung vang lên. Các cô gái phấn khích hét lên, anh chàng này thật quá đẹp. Một khung cảnh lãng mạn vào sáng sớm.

Kiều Ân như bừng tình bởi những âm thanh ấy. Phản ứng nhanh hơn tốc độ anh sáng đó là sự thẹn thùng lại bắt đầu trào lên. Chỉ trong chốc lát từ đầu đến cổ, cánh tay rồi đầu ngón tay, tất cả đều đỏ bừng lên! Kiều Ân lại đỏ mặt.

Cô nhanh chóng giấu mặt xuống bàn. A, cô không muốn sống nữa, trước mặt bao nhiêu người mà dám hôn cô, lại còn ngay trong tiệm ăn nữa chứ! Ừm... cô vẫn nhớ rõ cảm giác lúc ấy! Ôi! Xấu hổ quá đi!

"Ôi không, Ân Ân không thích ư, mình thất bại rồi sao?", Thiệu Minh Vỹ giả vờ buồn bã gục đầu xuống bàn, thở dài.

"Em thích!", Kiều Ân đột nhiên ngẩng đầu lên dùng cả hai tay ôm bó hoa vào lòng. Đẹp quá, hoa vẫn còn đọng sương đêm nữa chứ, thật đẹp vô cùng!

Thiệu Minh Vỹ đưa tay ôm Kiều Ân rồi nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên."Em thích mà sao vẫn không vui?", nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, anh nói. Anh thừa biết là cô ngượng, nhưng như thế nhìn cô càng dễ thương hơn nên anh lại càng trêu.

"Anh... tự nhiên làm thế em sợ thì có", Kiều Ân trộm liếc mọi người xung quanh. Tất cả đều đang cười và nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Kiều Ân vẫn xấu hổ cúi gằm mặt, gần như dính chặt trong bó hoa.

"Vậy mình ra ngoài đi", Thiệu Minh Vỹ cười thầm. Nếu còn không đi khỏi đây, kẹo bông của anh sẽ biến thành màu đỏ mất.

Trong tiếng la hét và ánh nhìn ghen tỵ của mọi người, họ cứ thế bước đi chậm rãi.

Tình yêu không phải là như thế này sao? Không ai khác ngoài hai người đang tận hưởng không khí lãng mạn, sự ấm áp ngọt ngào giữa những người yêu nhau qua mỗi lần như thế lại ghi dấu sâu sắc trong tim, để niềm hạnh phúc mang tên tình yêu kéo dài mãi mãi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-20)