H
← Ch.74 | Ch.76 → |
Edit: Khả Khả
Thê tử đang ngồi lặng lẽ khâu vá y phục, còn phu quân thì không mảnh vải che thân đi đến trước mặt, hình ảnh này nhìn thế nào cũng kỳ lạ khiến người khác phải cảm thấy xấu hổ.
Lý Hạc Minh thân là quan võ, cơ bắp được luyện cực kỳ rắn chắc và cân xứng, vai rộng 3.ⓞ †𝐡.⭕.п, dáng người cao lớn, cực kỳ đáng chú ý, hiện tại trần trụi đi về phía Lâm Ngọc, ít nhiều mang theo ý tứ ԁ.ụ 𝒹.ỗ.
Song, phu quân mình đẹp như vậy cũng là điều khiến người khác hãnh diện. Lâm Ngọc nắm chặt xiêm y vừa mới khâu được một nửa, nhìn vật kia đến đỏ cả mặt. Nắng xuân xuyên qua cửa sổ ⓚ*♓é*ρ ⓗ*ờ, chiếu lên gương mặt xinh đẹp của nàng, làn da trắng như tuyết như được bao phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Dáng người thướt tha được ánh sáng vây quanh, cổ nhỏ vai mỏng, eo mềm 𝖒ôп·ⓖ cong, nàng chỉ ngồi ngay ngắn như vậy cũng đã trở thành một bức tranh động lòng người.
Nhưng hình ảnh đẹp đẽ như vậy rất nhanh bị một cây gậy dữ tợn dư thừa phá vỡ.
Lý Hạc Minh đứng trước mặt Lâm Ngọc, sắc mặt bình tĩnh đưa ԁ.ư.ơ.п.𝖌 ✌️ậ.ⓣ đến môi nàng, hắn cúi đầu nhìn, mở miệng nói: "Nàng ♓ô_ⓝ nó đi!"
Lâm Ngọc nghe những lời này, tai chợt đỏ lên, nàng phải ♓ô●𝓃 thế nào đây...
Nhưng nàng không từ chối hắn, nàng mím môi, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lý Hạc Minh, sau đó buông kim chỉ và xiêm y trong tay ra, đỡ lấy côn thịt nặng trĩu kia, nhẹ nhàng dán môi ⅼ.ê.𝖓 đ.ỉ.n.𝐡 đầu nó: "Được!"
Nàng chuyên tâm 𝒽_ôⓝ_, giống như ⓗô·𝐧 lên gương mặt hắn mọi khi, nếu tập trung lắng nghe thì có thể nghe ra tiếng 𝒽-ô-𝖓 ái muội nữa.
Chờ đến khi nàng ⓗ.ô.𝐧 xong, Lý Hạc Minh vẫn để yên côn thịt ngay miệng nàng không chịu rời đi, thậm chí còn dí sát vào, được đằng chân lại lân đằng đầu: "Hôn nữa đi!"
Lâm Ngọc ngơ ngác chớp mắt, lúc sau mới hiểu được ý của hắn, xem ra hắn không chỉ muốn nàng ♓·ô·ռ mà còn muốn nàng ngậm vào l𝖎·ế·Ⓜ️ cho hắn.
Loại chuyện này ít khi nào Lâm Ngọc từ chối hắn, thậm chí nếu hắn muốn nàng dùng miệng để thỏa mãn, thì cũng không phải việc khó gì.
Lý Hạc Minh biết thứ đồ của mình quá dã man, khi Lâm Ngọc giúp hắn ngậm 𝖒ú_🌴, hắn sợ làm cổ họng nàng bị thương, nên lúc nào cũng mặc kệ để nàng ăn chầm chậm, không ép nàng phải nuốt hết vào miệng.
Hiện tại, ԁư*ơ𝐧*ɢ ⓥ*ậ*ⓣ hắn mới tắm rửa xong, rất sạch không nghe ra mùi vị gì lạ, bên ngoài còn dính chút nước, trên thân gậy đỏ sậm hiện lên ánh nước ԁ●â●Ⓜ️ mỹ.
Vì dùng nước lạnh để rửa cho nên trông nó mềm hơi khi nãy, thần khí cũng giảm đi ít nhiều, quy đầu cúi xuống, không còn vươn cao nữa.
Có lẽ bị ánh mắt của Lâm Ngọc khiêu khích, nên ԁ·ư·ơ·𝖓·🌀 ⓥ·ậ·𝐭 đỏ nửa cứng nửa mềm hơi động đậy, một giọt nước trong suốt nhỏ ra từ mái tóc đen tuyền, chảy dọc theo cơ bắp, rơi xuống khe hẹp trên quy đầu.
Lâm Ngọc không phải là ngươi thanh tâm quả dục, thấy vậy 𝐭𝐡●â●𝓃 ✞𝐡●ể không khỏi nóng lên, khe thịt dưới thân co rút lại, nàng nghe theo ԁ*ụ*↪️ ѵọⓝ*🌀 của bản thân, đưa lầu lưỡi ⓛ*𝒾ế*m bọt nước trên quy đầu sáng bóng kia.
Bọt nước bị mặt lưỡi hồng phấn ư·ớ·🌴 á·т của nàng cuốn đi, sau đó nàng nâng đôi mắt sáng rực lên nhìn Lý Hạc Minh, thu lưỡi lại, yết hầu chuyển động, nuốt giọt nước kia xuống.
Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm vào môi nàng không chớp mắt, từ góc nhìn của hắn, mặt Lâm Ngọc gần như dán sát vào côn thịt, mặt hắn không chút biểu cảm, ⓓ-ư-ơп-ℊ ⓥậ-т dưới háng 𝖍_υ_п_ⓖ ⓗă𝓃_ℊ nhảy lên, sau đó ngẩng cao đầu.
Đối với Lâm Ngọc mà nói, cho dù thứ này cứng lên hay mềm xuống thì đi vào miệng nàng đều rất căng, đơn giản là khi mềm thì nàng có thể ăn sâu thêm một chút, còn khi cứng thì nàng chỉ có thể chậm rãi ngậm vào nhả ra được phân nửa.
Nàng ngậm từ từ, giống như lúc ăn, bàn tay 〽️ả𝖓-♓ 𝖐-♓-ả-𝓃-𝖍 nâng gốc côn thịt lên, hơi nghiêng đầu, đưa đầu lưỡi ra ⅼı-ế-ɱ từng chút một.
Đầu lưỡi nóng ướt nhẹ nhàng ⅼi_ế_Ⓜ️ quanh huyết quản trên thân gậy, ⓛⓘế.〽️ từ gốc cho đến quy đầu to lớn, nghiệt căn lập tức cứng lên giống như Tú Xuân Đao của hắn.
Lý Hạc Minh thấy nàng ⅼ·ıế·〽️ cho côn thịt cứng lên rồi mới há miệng ngậm 𝐦·ú·ⓣ, hắn nuốt cổ họng khô khốc của mình, thầm nghĩ: Hóa ra là thích ăn cứng!
Hắn vén lọn tóc đen nhánh rũ xuống ra sau tai cho nàng, rồi khẽ ✌️𝖚ố●𝐭 ⓥ●𝖊 vành tai, sau đó, bàn tay lần mò xuống dưới bắt đầu cởi xiêm y cho nàng.
Lâm Ngọc ngạc nhiên, muốn nhả quy đầu trong miệng ra, nhưng Lý Hạc Minh đưa tay giữ sau gáy nàng, giọng khàn đặc: "Tiếp tục đi!"
Ngón tay hắn rất dài, thoát y dễ như lột xác, vài ba động tác đã cởi hết vạt áo của Lâm Ngọc ra, sờ đến †𝖍â-п ✞♓-ể ấm áp ở bên trong. Nàng mặc chiếc yếm màu trắng quanh eo, hai dây mảnh treo trên vai, chất liệu mỏng manh đến độ có thể nhìn thấy được hai điểm sáng khác màu trên bộ n-🌀ự-𝒸 no đủ.
Đầu vú được Lý Hạc Minh ngậm Ⓜ️_ú_𝖙 suốt mấy tháng trời, nếu so với thời gian khi mới thành thân nó đã dài ra không ít, đầu vú đỏ tươi, quầng vú hồng phấn, giống như nửa quả anh đào chín.
Có lẽ vì bị hắn chơi nhiều, nên lúc này tay còn chưa chạm vào nó đã ngoan ngoãn dựng lên, chọc lên vải dệt như thể cầu xin người rủ lòng thương.
Cách lớp vải mỏng, Lý Hạc Minh xoa xoa hai đầu vú đỏ tươi, lòng bàn tay thô ráp chà nhẹ lên ռ*𝐠ự*c cũng khiến Lâm Ngọc không chịu nổi phải bật ra tiếng 𝖗*ê*п 𝓇*ỉ. Đáng tiếc, miệng nàng bị côn thịt bịt kín cho nên không kêu lên được. Lý Hạc Minh mơ hồ nghe tiếng ⓡê*n 𝓇*ỉ của nàng liền không thể nhịn được, hắn đưa tay xoa xoa cánh môi đầy đặn kia, sau đó rút ⓓ●ư●ơ𝓃●🌀 vậ●† ướt nhẹp ra khỏi miệng Lâm Ngọc, không cần nàng ngậm nữa, hai tay chống bên eo nàng, giam người vào trong п🌀ự●c, cúi đầu cắn lên đôi vú đẫy đà của nàng.
------oOo------
← Ch. 74 | Ch. 76 → |