Quyến luyến (1)
← Ch.69 | Ch.71 → |
Sau khi hang đá của Ma giáo sụp đổ, tạm thời không tìm được dấu vết của những người đó. Tuy không tìm thấy Tiêu Dao Quyết, ít nhất đã cứu được người dân.
Nhóm người trở về một nhà trọ trong thị trấn, chuẩn bị nghỉ ngơi. Ôn Lương Thu đang đợi ở đó, nhìn bọn họ mặt xám mày tro quay lại, tay Tạ Tinh Diêu bị xích sắt siết đầy vết 𝖒*á*𝐮, Ôn Lương Thu băng bó cho bọn họ trước.
Ôn Lương Thu bắt mạch cho bọn họ, thở phào nhẹ nhõm: "Không có nội thương, nghỉ ngơi là được."
Thiên Diện Hồ nói: "Lúc ta vào nhà, phát hiện bọn họ đặt hoa trong góc, là loại mà Hợp Hoan Tông trồng, có tác dụng kích tình. Tuy không có hại gì, nhưng nếu là lần đầu ngửi, e rằng sẽ có chút choáng váng, tiểu trưởng lão nên điều trị đi."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tạ Tinh Diêu thấy Tần Xước cần mẫn như vậy, tiểu nhị trong nhà trọ không phản ứng nhanh nên Tần Xước tự nấu nước, ấn nàng vào thùng tắm.
Nàng dựa vào thùng, hai tay đặt trên thùng, luôn mỉm cười, nhìn hắn đổ nước vào thùng. Tần Xước liếc nàng: "Sao nàng lại cười ngây ngô?"
Hắn ngồi bên thùng tắm chà lưng cho nàng, nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay, không khỏi cụp mắt xuống.
Tạ Tinh Diêu cảm nhận một nụ 𝐡ô●ⓝ sau lưng, quay đầu lại thấy bộ dạng mất mát của Tần Xước, nàng hỏi: "Sao vậy?"
Ban đầu, hắn không trả lời. Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho nàng xong, ngồi ⅼê.𝐧 🌀𝐢ườ𝓃.🌀, hắn mới không nhịn được, đè nàng trên giường nhẹ nhàng ♓-ô-ռ một hồi.
"Tần Xước... Ta không sao, chàng đừng sợ." Nàng sờ đôi mắt, cố gắng làm hắn yên tâm.
Tần Xước nắm tay nàng đặt lên ռℊự-🌜, trầm giọng nói: "Ta chỉ hơi tức giận mà thôi."
Đã lâu lắm rồi hắn mới tức giận như hôm nay vì mình không sử dụng được võ công. Chỉ cần hắn có thể ra tay, hắn sẽ không đứng nhìn bạn tốt của mình và Tạ Tinh Diêu tranh cãi xem ai phải hy sinh vì mạng sống của hắn.
"Không sao mà." Đôi mắt Tạ Tinh Diêu đột nhiên mơ hồ, 𝐯*ù*𝖎 ⓥ*à*ⓞ vai hắn, nhẹ giọng nói: "Cũng may chàng đã đến."
Phát hiện sự tủi thân trong giọng nói của nàng, hắn nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy khi bước vào.
"Hắn ta bắt nạt nàng à?"
Nàng hít mũi, nuốt nước mắt, gật đầu.
"Sau này còn dám làm chuyện như vậy không?" Hắn hỏi hơi tức giận.
Người nghẹn ngào trong ⓝg_ự_🌜 nhất thời không lên tiếng, Tần Xước bật cười vì tức, ôm eo nàng giả vờ trách móc: "Biết ngay nàng sẽ không sửa mà."
Dựa sát vào nhau, khoảnh khắc bình yên sau cơn hoảng loạn ban ngày tạm thời xoa dịu tâm trí đang căng thẳng, Tần Xước ôm nàng, vỗ lưng nàng, giải tỏa sự căng thẳng của nàng. Một giọng nói rụt rè đột ngột truyền đến từ vòng tay.
"Tần Xước, ta muốn làm."
Hắn nhìn xuống, phát hiện mặt nàng đã đỏ bừng. Hắn nhíu mày, duỗi tay xuống dưới người nàng, cách lớp quần lót đã cảm nhận được nó ươn ướt.
"Vừa rồi nói chuyện với chàng đã... ướt." Tạ Tinh Diêu nói không tự tin. Ban ngày nàng áp chế nó, lúc này thuốc tăng mạnh, không khỏi muốn nhiều hơn.
Một nụ 𝐡-ô-п nhẹ nhàng rơi xuống xương quai xanh của nàng. Hắn không nói gì thêm, cởi xiêm y nàng ra. Cơ thể vừa tắm xong còn thoang thoảng mùi hoa, dưới tác dụng của thuốc kích tình, 🌴𝖍â_𝖓 т𝒽_ể nàng 𝖒ề●𝐦 ɱạ●𝒾 hơn trong tay hắn, nhẹ nhàng lắc lư trên giường, tiếng ⓡê_𝓃 ⓡ_ỉ cũng dần dần tràn ra.
"Tần Xước, ta... như vậy, có phải d/âm đãng không?" Nàng đột nhiên nhớ tới lời của Minh Lang. Nàng cảm thấy mình thích thì sẽ chủ động đòi hỏi, không biết vì sao giọng điệu của người kia có ý khinh thường, đột nhiên thấp giọng hỏi.
Tần Xước không biết tại sao nàng hỏi như thế, nhưng nhìn thấy chút do dự trên mặt nàng, hắn đặt một nụ 𝖍·ô·ⓝ lên khóe môi nàng, cười nói: "Nếu thật sự d/âm đãng, nhưng đối với người mình thích thì đó là mình muốn vậy, chỉ cần nàng vui là được. Có vui không?"
Nàng bị nhìn chằm chằm, mím môi cười, gật đầu, ngón tay khẽ cong 𝖈ở.❗ qυầ.ⓝ áo hắn, trần trụi đối diện nhau, xoa п●🌀●ự●c, ngước đôi mắt qu-🍸-ế-ⓝ 𝖗-ũ, nửa ngượng ngùng nửa hé lộ tình ý.
Hồ ly bé nhỏ này lại bắt đầu ⓠ⛎.🍸.ế.ⓝ 𝖗.ũ người ta.
Hai ngón tay hơi lạnh tiến vào hoa h/uyệt. Nàng 𝓇ê_𝐧 𝓇_ỉ. Miệng huyệt ướ.🌴 á.✞ không có trở ngại, hoa h/uyệt co chặt siết ngón tay. Nàng nằm trên giường, vùi đầu vào chăn, hai chân được Tần Xước nhấc lên, hoa h/uyệt hồng hào ướ.т á.✝️ vẫn còn đang phun nước. Da thịt toàn thân dường như nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều, đôi tay vừa ôm eo mình, nàng đã cảm nhận được dụ_𝐜 𝐯_ọ𝐧_𝐠 gia tăng từ da đến xương.
Tiếng г·ê·𝖓 𝐫·ỉ của nàng đã chứa tiếng nức nở, g/ậy th/ịt cọ giữa hai đùi, món đồ thô to hơi nóng cọ sát vào làn da Ⓜ️ề*Ⓜ️ 𝖒*ạ*1 và cuống hoa khiến toàn thân nàng 𝐫ⓤ*ռ 𝓇ẩ*𝓎.
"Tần Xước, chàng đừng đùa nữa..." Nàng rầm rì, không hiểu sao đầu óc càng ngày càng choáng váng, chìm đắm trong làn sóng 🅓-ụ-𝖈 𝐯-ọ-n-ⓖ 𝓃𝐡-ấ-𝐩 n𝖍-ô, khi thì thở được, khi thì giống như muốn ngạt thở, cả người bị ⓗa*m ɱ*u*ố*ռ tưới ướt đẫm.
G/ậy th/ịt cuối cùng không đứng yên nữa, lập tức nhét một nửa vào, căng đến mức hoa h/uyệt không biết phải làm sao. Hoa h/uyệt vốn có suy nghĩ kiêu ngạo muốn ăn g/ậy th/ịt chợt 𝐬ℹ️ế.т ⓒhặ.✞, nàng chỉ nghe được tiếng kêu nho nhỏ của mình, ngón tay có vết đỏ sờ xuống 𝐦ôn●𝐠, ôm 〽️·ôп·𝖌, nhẹ nhàng đẩy miếng thịt trai bị lấn sang một bên, muốn đưa miệng huyệt ra ngoài.
Trong lúc nàng đang điều chỉnh, Tần Xước ôm 𝖒ô𝓃_🌀 nàng đ·â·m ѵà·🅾️, hoa h/uyệt căng thẳng quấn chặt g/ậy th/ịt một cách dịu dàng. Nàng hét lên "A", bờ vai ⓡυ*𝐧 rẩ*🍸 vì đau, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, cảm nhận sự nghiền ngẫm và 𝖛-𝖚ố-𝐭 ⓥ-ⓔ của g/ậy th/ịt từng tấc ở bên trong.
Hắn biết cách tìm ra nơi ⓚ.𝐡οá.ⓘ 𝖈.ả.ɱ khiến nàng rυ_𝖓 г_ẩ_ⓨ cả người, nhưng không tấn công trực tiếp. Sự triền miên lâu dài luôn đòi hỏi rất nhiều âu yếm và ✞-г-𝐚 ✝️ấ-п, chứ không đi thẳng vào vấn đề. Hắn luồn tay xuống dưới người nàng, hai khối thịt Ⓜ️ề-ⓜ 𝖒-ạ-ï trắng như tuyết áp vào lòng bàn tay hắn, hắn khảy n/úm v/ú nhạy cảm chẳng hề kiêng nể. Hắn nhẹ nhàng chạm vào nhụy h. oa ngay trong tầm tay, cọ chân vào chân nàng, móc quanh mắt cá chân nàng, mang lại chút an ủi khi ngón chân nàng cong lại.
Hắn nằm trên vai nàng, thấy gương mặt vùi trong chăn của nàng cuối cùng cũng ngẩng lên, lộ ra lỗ tai và gò má hồng nhạt, đôi mắt ướ_✞ á_† nhìn hắn một cách lười biếng, thè lưỡi l.𝖎ế.〽️ cằm hắn, rồi lại cắn.
"Tiểu h/uyệt của A Tinh càng ngày càng dính người." Tần Xước cảm nhận được, chỉ cần mình muốn 𝐫ú.✞ г.🅰️ một chút, hạt thịt sẽ khó chịu, hai chân nàng lập tức kẹ*🅿️ ↪️hặ*t không cho rời đi.
Hắn không chú ý là khi nào, toàn thân nàng tỏa ra một luồng ấm áp, từng cử chỉ, từng động tác đong đưa, đều là sự q⛎ⓨế·п г·ũ vô tận, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt. Nàng 𝐥*1*ế*ⓜ môi, vặn eo, nâng 〽️ô𝓃.🌀 lên cao hơn, nhét toàn bộ g/ậy th/ịt vào hoa h/uyệt, cho đến khi bên tai hắn vang lên tiếng 𝓇●ê●𝓃 𝐫●ỉ lê thê không biết xấu hổ, hắn mới phát hiện người bên dưới đang lộ ra vẻ hấp dẫn chưa từng có.
Hiện nay mỗi cái cau mày, mỗi nụ cười đều hiện ra sự զ·𝐮·ⓨế·ⓝ ⓡ·ũ từ tận đáy lòng, Tần Xước nhìn hương vị ma mị trên đuôi lông mày của nàng, nhẹ nhàng cọ cằm hắn để lấy lòng, hắn không nhịn được, đ_â_ɱ mạnh vào hoa h/uyệt. Trước đây, nàng luôn hét lên đau đớn, lần này nàng cũng kêu to, nhưng dư âm lại chứa đầy tình ý nồng nàn, hơi vặn eo, móc người, đụng vài lần mới cam lòng.
"Ngồi dậy." Hắn ôm eo nàng ngồi dậy, ռ𝐠_ự_↪️ và lưng kề sát nhau. Hắn rút g/ậy th/ịt ra, nhìn g/ậy th/ịt dính d/âm thủy ướt đẫm, khẽ cười rồi đú*т vào, hai tay ôm eo nàng, 𝒽ô·𝓃 𝐜·ổ nàng từ phía sau, phía dưới bắt đầu cử động.
Nàng bị đ-â-ɱ nên ✝️_h_â_ⓝ 𝐭_𝐡_ể không vững, lúc sắp đập xuống, Tần Xước lại ôm eo nàng, đôi môi ấm áp kề sát tai nàng, thấp giọng hỏi: "Hôm nay người kia sờ vào chỗ nào của nàng?"
Tạ Tinh Diêu đột nhiên căng thẳng, g/ậy th/ịt đang rong ruổi trong hoa h/uyệt đột nhiên cảm thấy bị cản trở. Nàng s*𝒾ế*✞ 🌜♓ặ*ⓣ, Tần Xước không bỏ lỡ phản ứng này, đẩy g/ậy th/ịt vào trong càng tàn nhẫn hơn, chọc thẳng tới miệng tử cung.
"Eo... Sờ eo..." Nàng bất lực đáp lại, sợ hắn nghe xong lại nổi giận, ↪️·ắ·ⓝ ⓜ·ô·ℹ️ quay đầu nhìn hắn, nghênh đón một nụ ♓ô-п hung dữ. Thấy trong mắt hắn có sự tức giận, nàng thấp giọng khuyên: "Chàng đừng giận mà."
"Không phải giận nàng" Hắn cảm nhận được 🌴𝒽●â●𝖓 ✝️𝒽●ể Ⓜ️·ề·m 〽️ạ·❗ dựa vào hắn để an ủi, ngay cả hoa h/uyệt cũng cẩn thận chăm sóc, trong lòng hắn hơi chua xót, đưa ngón tay vào miệng nàng, đấu với đầu lưỡi của nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt mê ly, đặt một nụ 𝖍ô.𝓃 lên khóe miệng nói, "Không nên cho nàng đi mạo hiểm."
Nhìn toàn thân nàng được huy động, phối hợp với mỗi phần 🎋_𝒽🅾️á_1 ⓒả_〽️, hắn liên tục ✌️-⛎ố-✞ ν-𝐞 eo nàng, sự chuyển động không ngừng bên dưới cơ thể khiến Tạ Tinh Diêu г𝐮·п ⓡ·ẩ·🍸 trong tay hắn, nàng ✞𝖍●ở 𝖍ổ●𝖓 hể●ⓝ, hắn lại hỏi: "Còn chỗ nào nữa?"
"Không... Hết rồi." Nàng thở dồn dập, kéo tay hắn đặt lên bộ ռ-ⓖ-ự-𝒸 𝖒-ề-Ⓜ️ Ⓜ️ạ-𝐢, ♓ô·п thái dương hắn, thở vào tai hắn, "Chỉ có chàng, những chỗ khác chỉ có mình chàng. Chàng coi nè, tiểu h/uyệt cũng chỉ có chàng thôi, chỉ có hình dạng của chàng."
Để chứng minh cho lời nói của nàng, hạt thịt trong hoa h/uyệt bóp nhẹ nhàng hơn, 🌴♓·â·ռ ⓜậ·ⓣ quấn chặt cây thô to kia, đường hầm chính xác có hình dạng như vậy.
Tần Xước nhắm mắt lại ngửi mùi hương trên tóc nàng, nhàn nhạt cười, lộ ra vẻ quyến luyến. Môi hắn phủ lên tấm lưng mịn màng, phía dưới thọc đến chỗ nàng không khống chế được nhất. Nàng căng lưng, nức nở, chân mềm nhũn lại muốn ngã xuống. Hắn khóa chặt cơ thể nàng, áp tay lên 𝓃𝖌●ự●↪️ nàng, đ_ườп_𝐠 ↪️_𝐨𝐧_🌀 thẳng tắp của nàng trông càng duyên dáng và q⛎-ÿ-ế-ռ ⓡ-ũ hơn khi nàng vô thức duỗi thẳng người.
← Ch. 69 | Ch. 71 → |