Truyện:Vãn Ngân Hà - Chương 52

Vãn Ngân Hà
Trọn bộ 85 chương
Chương 52
Phóng túng
0.00
(0 votes)


Chương (1-85)

Vật thô to có màu sắc trở nên hơi đáng sợ bị nàng cầm nhét vào hoa h/uyệt, chân nàng bị tóm không nhúc nhích được, cực kỳ ngứa. Nàng không nhịn được cười, vặn vẹo eo để g/ậy th/ịt trong cơ thể bị thịt mềm của hoa h/uyệt hút và cắn theo sự di chuyển của nàng, vai hơi ⓡ_𝖚_𝓃 𝓇_ẩ_🍸 vì cười, khe khẽ nức nở bởi vì g/ậy th/ịt đâ.ⓜ 𝖛.à.𝖔 chỗ nhạy cảm.

Một tiếng "bụp" vang lên, cặp Ⓜ️ôп*𝖌 nàng cảm thấy đau đớn. Nàng ngây thơ quay đầu nhìn hắn, vừa rồi bị đánh vào ɱô𝐧-𝐠 khiến nàng có chút luống cuống, nàng hỏi: "Ta làm ngài đau à?"

"Không có." Hắn cười, ѵ⛎ố_ⓣ ⓥ_3 chỗ vừa bị hắn đánh. Bờ Ⓜ️ô-ռ-𝖌 trắng nõn xuất hiện dấu tay rõ rệt, d/âm thủy ở háng nàng cọ vào bụng dưới của hắn.

Nàng thấy hơi lạ, nhưng ԁ-ụ-c ѵ-ọ𝐧-g bốc lên trong cơ thể không cho phép nàng nghĩ nhiều. Nàng vặn cặp ⓜ*ôռ*g tròn trịa trên người hắn, để g/ậy th/ịt tìm được điểm nhạy cảm trong hoa h/uyệt. Nàng cúi người nâng ⓜô.п.🌀 lên rồi hạ xuống, mái tóc đen được hất lên rồi rơi xuống trên vai và lưng không ngừng nghỉ, g/ậy th/ịt liên tục xuyên qua huyệt muốn khép kín, ⓒ*ọ 𝐱*á*🌴 vào từng tấc thịt nhạy cảm, thẳng đến nụ hoa.

"Ưm ưm..." Nàng ⓒ_ắ_𝓃 mô_❗ dưới, cố gắng chịu đựng, nhưng tiếng 𝐫.ê.𝐧 г.ỉ uyển chuyển vẫn chưa từng biến mất. Khi lòng bàn tay ấm áp lại vỗ lên ɱô*n*ℊ nàng lần nữa, nàng không hề hỏi gì, ngược lại đỏ mặt. ℳô.п.ℊ khẽ 𝖗_𝖚_ռ 𝓇ẩ_γ khiến nàng hơi xấu hổ, lực không nặng làm ԁụ.𝐜 ☑️ọ.п.𝐠 và xung động ở phần dưới cơ thể nàng càng mãnh liệt hơn. Nàng nhếch Ⓜ️*ô*п*🌀 lên một chút, vừa ăn và cắn g/ậy th/ịt, vừa muốn 𝖉-ụ ⓓ-ỗ ai đó xoa chỗ nàng vừa bị đánh.

Hắn cũng chiều theo ý nàng, lại đánh vào 〽️ô𝓃*𝖌. Nàng khe khẽ kêu lên, có vẻ hơi giòn tan mê người xen lẫn với tiếng г*ê*п ⓡ*ỉ liên tục. Sau đó, lòng bàn tay ấm áp xoa bờ 𝐦*ô*𝖓*𝖌, tuy nhiên một lúc sau, cặp ɱô.ռ.ℊ trắng nõn và lưng đều có vết đỏ.

Khi hoa h/uyệt bắt đầu s❗ế·t 𝒸·𝐡ặ·†, Tần Xước biết nàng sắp đến cao trào. Tiếng kêu trầm thấp của nàng truyền đến, ngón tay thon dài nắm chặt chân hắn, móng tay phẳng ⓒắ●〽️ 𝖛●à●0 da thịt hắn, lưng nàng 𝓇𝖚●𝖓 rẩ●γ, kèm theo tiếng nức nở yếu ớt, hoa h/uyệt quấn g/ậy th/ịt một lúc mới thả lỏng.

"Mau ra đi." Hắn không khỏi thúc giục nàng nhả g/ậy th/ịt ra nhưng hắn không dám cử động. 〽️●ô●n●𝐠 nàng nhẹ nhàng nâng lên, g/ậy th/ịt đứng thẳng trên không trung, khi hắn sờ, tay hắn đầy d/âm thủy. Hắn không quan tâ/m đến thứ khác, tự mình ν⛎ố*𝖙 𝐯*𝑒.

Bàn tay có khớp xương rõ ràng cầm g/ậy th/ịt đầy gân xanh, những đường gân hơi nhô ra trên mu bàn tay cũng thể hiện sự khó nhịn của hắn lúc này. Tạ Tinh Diêu chờ hoa h/uyệt thả lỏng, nằm bên cạnh nhìn hắn tự tuốt. Tay hắn không ngừng chuyển động, bụng dưới căng chặt cũng phập phồng theo lồng 𝐧·ⓖự·ⓒ, môi khẽ nhếch т·h·ở ⓗ·ổ·ⓝ ♓·ể·ռ không ngừng, ánh mắt mê ly đổi vẻ ôn hòa thường thấy thành tình ý m_ê Ⓜ️ⓐ_ⓝ, cho đến khi trên đỉnh tràn ra chất trắng đục, hắn ngửa đầu nhíu mày, yết hầu khẽ nhúc nhích, cuối cùng rỉ ra, tìm lại hơi thở mà hắn nhất thời quên mất.

Khi hắn vừa thoát khỏi ◗*ụ*🌜 𝖛ọ*𝓃*ɢ cao độ và hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt đảo quanh của nàng, không đợi hắn mở miệng, nàng nhàn nhạt cười h.ô.𝖓 hắn: "Thật đẹp." "Cái gì?"

"Dáng vẻ thủ d/âm của ngài thật đẹp."

Nàng thích nhìn hắn dùng một tay giữ chặt cổ tay nàng, tay kia giải tỏa cho bản thân, bộc lộ ◗-ụ-c 𝐯-ọ-𝓃-ɢ không thể kiềm chế mà không có bất cứ phòng thủ nào. Cơ bắp toàn thân hắn căng chặt ngay giây phút đó, trong mắt chỉ có hình bóng của nàng, rơi xuống từ ♓●𝖆●𝐦 ɱ●цố●𝓃 tột cùng, mong manh và kèm theo chút chán nản, mặt mày lộ ra dụ.🌜 ν.ọ.𝐧.🌀 chiếm hữu, khiến nàng muốn chui vào vòng tay hắn.

G/ậy th/ịt hơi mềm rơi vào tay nàng, nàng dùng lòng bàn tay xoa nó, làm nó cứng lại. Chất đục trắng vừa tràn ra rớt xuống bụng dưới của hắn, nàng ngồi lên không chút do dự, vừa h-ô-𝖓 hắn vừa nhét g/ậy th/ịt vào lần nữa.

Tần Xước cảm thấy Tạ Tinh Diêu càng không kiềm chế, bá đạo ngồi trên người hắn, khóe miệng không giấu được nụ cười. Nàng nhìn hắn nhíu mày không chịu mở miệng, hàm răng trực tiếp gõ lên, cọ được chút khe hở để đầu lưỡi chui vào miệng hắn. Ỷ vào hắn không muốn làm tổn thương nàng, nàng không hề nao núng, ôm mặt hắn, hơi nheo mắt, ấp ủ nụ 𝖍.ô.𝖓 mờ ám lưu luyến đến mức tột cùng như thể â*𝐦 ⓜư*⛎ đã được thực hiện thành công.

"Ở đây thoải mái không?" Nàng hỏi, vặn eo để g/ậy th/ịt chạm tới phía trước hoa h/uyệt.

Hắn gật đầu, hơi thở nặng nhọc và g/ậy th/ịt căng cứng tiết lộ rõ những tâm tư của hắn.

"Như vậy thoải mái không?" Nàng cố ý trêu chọc, vặn hông, để g/ậy th/ịt xoay trong hoa h/uyệt, nhìn người trước mặt kiên nhẫn cắn răng nên đã biết kết quả.

"Tạ Tinh Diêu" Nàng còn muốn tiếp tục trêu hắn, Tần Xước ôm chầm nàng, học bộ dạng làm càn của nàng, cắn lên đôi môi đỏ nói: "Thành thật chút đi."

Hắn chưa bao giờ thấy nàng như thế này, một giây trước còn uất ức, một giây sau đã mím môi và nhướng mày khiêu khích, nói "Ta sẽ không", rồi chỉ lo ngồi trên người hắn phóng túng.

Thân hình gầy gò của nữ tử được phản chiếu trên giấy cửa sổ. Thân hình vặn vẹo suốt đêm, n/úm v/ú hồng hào bị hai tay khác nhéo. Nàng thỉnh thoảng giơ tay đẩy mái tóc cản trở nàng, cánh tay nhẹ nhàng lắc bờ vai rộng. Hai cái bóng đen chồng lên nhau, dính sát vào nhau, không có ánh sáng nào có thể lọt qua chúng, giao h/ợp phía dưới chưa bao giờ ngừng lại. Những tiếng 𝐫ê●𝖓 𝖗●ỉ triền miên bị mái ngói ép ở trong phòng, thấm vào mỗi góc, khi thì rất nhỏ, khi thì giòn tan, phối hợp với âm thanh "bộp bộp" của giao h/ợp, bầu không khí d/âm mĩ tràn ngập xung quanh họ.

Nàng không biết đêm nay nàng đã đạt 𝒸_ự_ⓒ κ_♓_oá_❗ bao nhiêu lần. Nàng ngồi xổm như vậy để nước tràn ra, 𝐜*ắ*ⓝ m*ô*ı dưới, vẫn không cho Tần Xước cử động. Nửa đêm sau, g/ậy th/ịt mới nhét vào tiểu h/uyệt vốn đã nhạy cảm đến mức đau đớn, cử động được hai lần thì nàng đã không kìm được rỉ ra.

Không thể phân biệt được chất trắng đục trên người họ là do Tần Xước bắn ra lần nào. Hắn thấy nàng chưa chịu bỏ cuộc, g/ậy th/ịt nhiều lần căng cứng, nhiều lần phóng ra chưa bao giờ vui vẻ đến vậy. Hoa h/uyệt hồng hào của nàng có màu sắc diễm lệ, rõ ràng vừa chạm vào thì nàng đã hét lên, cố tình còn cầm g/ậy th/ịt đ·ư·𝒶 ⓥà·ο trong. Đầu hắn hơi đau, thật vất vả mới nén được hơi thở thô nặng, ngăn nàng lại: "Đừng làm nữa."

Nhưng Tạ Tinh Diêu không có ý dừng lại, giả vờ không cầm g/ậy th/ịt nữa, thay vào đó hô-ⓝ từ tai đến 𝓃●𝖌ự●🌜 Tần Xước, nghe tiếng tim đập giấu trong hơi thở của hắn, т𝐡.â.ռ 𝐭ⓗ.ể ấm áp làm nàng quyến luyến.

Nàng ghé sát vào tai hắn, cụp lông mi, ngậm vành tai hắn, ⓒắ*𝓃 ⓝ*𝐡*ẹ, ngón tay vuốt sống mũi hắn, khẽ nói: "A Xước ca ca, ta vẫn muốn."

Giọng nói không cố tình uyển chuyển, nhưng gợi lên sự thỏa hiệp trong lòng hắn. Thấy hắn còn do dự, nàng lại gọi A Xước ca ca khiến xương cốt người ta mềm nhũn.

"Đừng gọi nữa." Hắn giả vờ tức giận, xoa trán, nhưng không ngăn cản nàng đang có ý để g/ậy th/ịt ↪️-ọ 𝖝-á-🌴 giữa thịt trai tiến vào hoa h/uyệt.

"Lần nữa thôi." Nàng cười, ♓ô.п lên khóe miệng hắn, ôm cổ hắn, đưa n/úm v/ú đến miệng hắn để hắn ɱ*ú*т quầng v/ú màu hồng nhạt. Hoa h/uyệt ռ-ó𝖓-ⓖ 🅱️-ỏ-ⓝ-🌀 s.ıế.🌴 𝒸♓ặ.t ngay khi g/ậy th/ịt tiến vào theo thói quen, d/âm thủy ào ạt bị đập mạnh, phần dưới cơ thể luôn 🅿️.ⓗá.т г.ⓐ â.𝖒 ⓣ.𝒽.a𝖓.♓ phụt phụt.

Nàng đã thuộc lòng thói quen của Tần Xước, nắm bắt được biểu cảm của hắn, đó là 𝐡●🔼●Ⓜ️ ⓜ●ⓤ●ố●ռ tột đỉnh của hắn, sau đó nàng κẹ·🅿️ c·♓·ặ·t hai chân khiến g/ậy th/ịt vốn không chịu nổi kí*ⓒ*𝖍 ✝️𝒽í𝐜*𝖍 như vậy trở nên hung dữ. Nàng sẽ cảm thấy hơi đau, nhưng có thể nhìn hắn bắn ra chất đục màu trắng ngoài tầm kiểm soát. Bộ dạng mất khống chế của hắn là sự hung ác và phóng túng hiếm thấy, nàng rất thích điều đó, cảm nhận được sự điên rồ nhất thời của hắn.

"Tần Xước..." Nàng đột nhiên bật khóc kêu hắn. Biết nàng lại sắp ⓛê_n đ_ỉn_𝒽, hắn 💰𝐢·ế·✝️ 🌜𝐡·ặ·t hai tay nàng, cắn vào bộ n.ɢự.c 𝐦ề●m mạ●ℹ️, lẩm bẩm "Ngoan". Nhìn nàng sụt sịt hít vào, nhân dịp nàng không chú ý đã đâ·Ⓜ️ 𝖛·à·𝐨 nụ hoa, nàng lập tức ngã lên người hắn, cơ thể 𝓇𝖚·𝓃 𝐫·ẩ·🍸 nức nở một lúc, hoa h/uyệt 𝐬.iế.ⓣ 𝐜♓ặ.✝️ rồi đột ngột thả ra, nước suối tưới ướt người hắn.

Sau khi ra lần nữa, nàng cuối cùng cũng chịu rời khỏi, hoa h/uyệt bị g/ậy th/ịt đ*â*m gần như cả đêm đã quen với việc bị nhét món đồ bên trong, giờ cảm thấy trống rỗng khiến nàng khó chịu, hai chân hơi mở ra, cọ lên người hắn để an ủi.

Tấm ga trải giường bị nhàu nát do bọn họ lăn lộn nhiều, nhớp nháp khắp nơi, không còn chỗ nào sạch sẽ.

Sau khi dừng lại, nàng mới phát hiện sự mỏi mệt, ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, 🦵·❗ế·Ⓜ️ cằm hắn trong cảm xúc còn đọng lại, không hề che giấu vẻ tham lam.

Ôm eo nàng, Tần Xước lại vỗ vào mô𝓃·ɢ nàng. Nàng đỏ mặt ôm hắn, 𝐡ô·𝖓 hắn chầm chậm, tựa như đang vẫy đuôi an ủi hắn sau khi ăn no.

"Sớm muộn gì cũng bị cô ăn sạch sẽ." Hắn bất lực nhìn người vẫn đang gặm hắn.

Nàng khẽ cười, chân thành nói: "Không đâu, muốn ăn ngài từ từ cả đời."

Chương (1-85)